“Không có gì, chỉ có điều anh ấy đăng hình
công khai lên nhưng không nói trước với em tiếng nào, buổi sáng lúc nhìn thấy đống ảnh đó, em cũng giật mình, lo lắng một lúc. Đến giờ nhớ lại
cảm giác da đầu tê rần, tim đập nhanh không kiểm soát kia, cô vẫn còn
thấy hoảng hốt.
Chu Khả Nhi ngồi xuống bên cạnh, vỗ vỗ lưng cô
an ủi: “Tính cách ông anh trai em quả là vô cùng bá đạo, dạng người như
thế dù là cách hành xử, hành động, hay phương thức biểu hiện tình cảm
đều rất mạnh mẽ, thẳng thắn.
Em đã tiếp nhận phần tình cảm này
của lão ta thì cũng nên thích ứng dần phong cách này, hoặc có thể mưa
dầm thấm lâu, từng chút từng chút thay đổi anh ta.
Vấn đề này
quả thực không vội được, hiện tại em và lão ta hờn dỗi nhau, đoán chừng
anh ta còn cho rằng em đang cố tình gây sự đó.”
Hạ Miên Miên: …
Phân tích này quả là rõ ràng, thấu triệt. Chu Khả Nhi nói:
“Đừng dùng ánh mắt sùng bái thế nhìn chị đây, những tổng tài ưu tú, bá đạo bình thường đều có đặc điểm chung như thế đó.”
Hạ Miên Miên: …
Chu Khả Nhi ăn hết một đĩa xách bò nữa, lại uống thêm nửa ly nước trái
cây, cảm thấy không có tư vị, quay đầu nhìn Hạ Miên Miên:
“Uống bia không?”
Hạ Miên Miên trong nháy mắt nhớ tới lý do kiếp trước vì sao mất cái mạng nhỏ, hoảng sợ nói:
“Chờ chút, không phải tí nữa chị phải lái xe sao? Lái xe sao có thể uống bia được?”
Chu Khả Nhi khoát khoát tay, nói:
“Chị yêu của em sẽ cử tài xế đến đón, ăn cái này, thêm tâm tình hiện tại nữa, sao có thể không làm tí cồn.”
Nói rồi cô liền gọi mấy chai bia lên.
“Em uống được đúng không?”
Chu Khả Nhi liên tục xác nhận với Hạ Miên Miên. Hạ Miên Miên quả quyết gật đầu: “Có thể.”
Có thể tức là uống được nhưng tửu lượng thế nào cô cũng không rõ, vì
tửu lượng phụ thuộc vào cơ thể, lần trước trong bữa tiệc cô mới uống mấy chén cocktail đã chóng mắt. Về sau hai người vừa ăn thịt vừa nói chuyện phiếm, uống bia.
Rất nhanh đã giải quyết xong mấy chai vừa gọi, hai cô gái lại tiếp tục gọi phục vu mang lên chục chai nữa. Kết quả rất nhanh Hạ Miên Miên đã ngã xuống, trước khi từ bỏ cuộc chơi, vẫn đủ tỉnh táo giơ tay nói:
“Dừng thôi.”
sau đó cả người nằm sấp lên mặt bàn.
Chu Khả Nhi ngồi một bên cười khanh khách, tiếp tục cầm bia uống. Hạ Văn Xuyên lần nữa gọi điện tới, Chu Khả Nhi bắt máy:
“Chúng tôi đang ở trong phòng, Miên Miên… Ngủ thiếp đi rồi. Ừm, tôi không biết đưa cô bé ra ngoài kiểu gì.”
Không ngờ cô còn chưa nói xong, cửa bao sương đã bị người ta đẩy ra,
Chu Khả Nhi uống đến mặt đỏ tía tai, vừa nhìn thấy Hạ Văn Xuyên lập tức
bật cười:
“Anh tới nhanh thật đó, bay sao?”
Hạ Văn
Xuyên chẳng muốn tiếp chuyện với một con ma men, một tay cầm balo, một
tay choàng áo khoác lên cho Hạ Miên Miên sau đó đỡ cô lên, xoay người
rời đi. Cả người Hạ Miên Miên mềm oặt, bị anh ôm lấy, cả người cực kỳ tự nhiên tựa trên bả vai anh, vô thức cọ xát.
“Anh hai???”
Cô giống như nhận ra người đang ôm mình, lẩm bẩm nói, Hạ Văn Xuyên vẫn giữ bộ mặt đen kịt, lạnh lùng, lãnh đạm đáp:
“Ừ.”
“Đau đầu.”
Cô nhỏ giọng thì thầm bên tai anh, gương mặt đỏ bừng, hơi thở nồng nặc
mùi bia. Hạ Văn Xuyên mặt lạnh ôm cô ra ngoài, lạnh nhạt đáp:
“Thì?”
Hạ Miên Miên vừa uống rượu, nhiệt độ bên ngoài lại lạnh, Hạ Văn Xuyên
ôm cô, rời khỏi đây, bước chân tăng tốc, đi về hướng xe ô tô, lai xe đã
chờ sẵn bên trong, thấy cô cậu chủ đi đến, vội vàng xuống xe mở cửa cho
hai người.
Hạ Văn Xuyên ôm eo Hạ Miên Miên giúp cô vào trong
xe, đồng thời ngồi vào theo. Không chờ anh ngồi vững, Hạ Miên Miên ban
đầu đang yên lặng như một chú mèo con, đột nhiên nhổm dậy, hai mắt vẫn
nhắm chặt, chu mỏ, hờn dỗi nói:
“Hạ Văn Xuyên anh là đồ đáng ghét.”
Hạ Văn Xuyên: …
“Quá đáng.” Cô lại bồi thêm một câu. “Không phải em đã ngủ rồi sao?”
Hạ Văn Xuyên cau mày nhìn cô. “Dậy rồi.”
Hạ Miên Miên nói. “Thế mở mắt ra rồi nói.”
Hạ Văn Xuyên nói.
“Vẫn luôn mở rất to nhé.”
Hạ Miên Miên nhắm mắt cãi cùn. Hạ văn Xuyên bật cười một tiếng, không
thèm để ý đến cô nữa. Trên đường về, Hạ Miên Miên thi thoảng lại nháo
một trận, câu nói nhiều nhất chính là anh đáng ghét, anh gia trưởng,...
Hạ Văn Xuyên bị cô cọ đi cọ lại đến khó chịu, dứt khoát ôm cô ngồi lên
đùi mình, ôm thật chặt. Toàn thân cô đều bị vây quanh bởi khí tức mạnh
mẽ của anh, vì vậy mà ngoan ngoãn đi không ít. Về đến nhà, dì Liên thấy
dáng vẻ này của cô, bận bịu chạy đi nấu canh giải rượu.
Hạ Văn
Xuyên thì nhanh chóng bê nhóc con nhà mình lên lầu ba, ném lên giường.
Đây là lần đầu tiên anh thấy cô nhóc này uống say, tâm tình rất khó
chịu, cố kìm nén lửa giận, nhưng bộ dạng ngang ngược không biết trên
dưới kia, anh không nhịn được.
Hạ Miên Miên nằm trên giường, lật tới lật lui kêu nóng, muốn cởϊ áσ, Hạ Văn Xuyên hít thở sâu, đi tới
giúp cô, rất nhanh đã cởi 7, 8 phần quần áo trên thân.
Cởi
xong, cô nhóc này cũng không chịu yên tĩnh, he hé mắt, giãy dụa đòi đi
tắm rửa, Hạ Văn Xuyên chống nạnh đứng bên cạnh giường, chỉ có thể thỏa
hiệp đi vào phòng tắm chuẩn bị nước nóng.
Sợ cô trượt chân, Hạ Văn
Xuyên cũng cởϊ qυầи áo, bế cô vào bồn tắm, Hạ Miên Miên ngâm mình trong
bồn nước nóng hồi lâu cuối cùng cũng tìm lại về được một chút xíu ý
thức, tựa đầu trên thân Hạ Văn Xuyên, ngọ nguậy mấy cái.
Dì Liên bưng canh giải rượu vào phòng, khẽ gõ cửa, Hạ Văn Xuyên phân phó bà đặt cạnh lên đầu giường. Xong xuôi dì Liên lập tức đóng cửa phòng đi xuống. Hạ Văn Xuyên cầm khăn mặt giúp cô tắm rửa, Hạ Miên Miên xoay đầu nhìn
anh, trên mặt đầy nước, tí tách nhỏ xuống, vô tội nói:
Cô bắt đầu lắc lư, bồn nước sóng sánh nước bắn tung tóe ra ngoài. Hạ Văn Xuyên híp mắt:
“Muốn chết thì chiều!!”
Sau đó mèo con Hạ Miên Miên lập tức bị lão hổ, ấn lên thành bồn tắm, ăn sạch đến tận xương. Hôm sau, Hạ Miên Miên đau lưng không xuống giường
được, ngày hôm qua thù mới hận cũ cộng dồn, Hạ Miên Miên quyết định
chiến tranh lạnh với Hạ ma vương một tuần.
Tâm tình Tần Nguyệt
dạo gần đây đều không tốt lắm, Tần Đông bị bọn cho vay nặng lãi bắt đi,
sau đó không còn nghe được bất kỳ tin tức gì nữa. Dù sao đó cũng là đứa
trẻ bà tự tay nuôi lớn, trong tim không nén được lo lắng.
Nhưng bà lại không dám đến Hạ gia, càng không dám hỏi tin tức con trai từ chỗ Hạ Văn Xuyên. Thái độ của đứa cháu trai này rất rõ ràng, chính là không quan tâm đến sống chết của Tần Đông.
Tần Nguyệt chưa quen với
cuộc sống ở đây, cũng chẳng có ai thân thiết, không biết nên tìm người
nào hỗ trợ, chỉ có thể ngồi nhà lo lắng suông, đến mức chỉ vỏn vẹn mấy
ngày mà như già đi chục tuổi.
Ngày ngày bà vẫn ở nhà mặt ủ mày chau, sau đó không ngờ nhận được một cuộc điện thoại, là mấy phu nhân có tiền tụ hội, gọi bà đến tham gia náo nhiệt. Lần trước tham gia buổi gặp mặt
của mấy vị phu nhân đó cũng là tình cờ, lúc ấy bà ở nhà cảm thấy nhàm
chán, vì vậy nhắn tin Wechat nói chuyện phiếm với Chu Khả Nhi.
Cô ấy vui vẻ chia sẻ có mấy bà bạn quen biết, tuổi cũng xấp xỉ Tần
Nguyệt, không chừng mấy người đi chơi cùng nhau sẽ hợp ý, mãi về sau Tần Nguyệt mới biết đó là buổi tụ họp của mấy vị phu nhân nhà giàu.
Tần Nguyệt chỉ tham gia đúng một lần đó, về sau không quay lại nữa, hôm nay nhận được cuộc gọi của bà bạn, hỏi bà có đi không. Tần Nguyệt
thoáng do dự nghĩ đến đám phu nhân đó ở thành phố này có vẻ giao thiệp
rộng rãi, biết đâu sẽ giúp bà dò la được tin tức con trai, thế là đồng
ý.
Lần trước dì Liên cho bà mượn hai cái túi, dì Liên thấy bà vô
cùng thích hai chiếc này, liền dứt khoát tặng bà. Trước đã dùng một cái, giờ dùng cái còn lại vậy. Lần party này so với lần trước thì đông hơn
nhiều, Tần Nguyệt không phải người có tiền cho nên không quan tâm việc
giành chú ý, đọ hàng hiệu.
Giữa một đáng tiểu thư, phu nhân
sang quý, mắt ở trên đầu, phong thái bứt rứt, không yên của bà dường như chẳng ăn nhập với nơi này.
Nhưng mọi người đều biết vị Tần phu nhân kia quen biết với Chu Khả Nhi, dường như còn là bạn bè thân thiết, lại quen biết với mấy quý phu nhân có thế lực, cho nên vẫn theo phép
lịch sự chào hỏi.
Trong đám người có một cô gái vô cùng trẻ
trung xinh đẹp, mặc một bộ váy trắng trang nhã, khí chất thoát tục, điềm đạm, Tần Nguyệt thoáng hiếu kỳ, thuận miệng hỏi người bạn bên cạnh, cô
gái kia là ai?
“Cô gái đó à là nữ chủ nhân tương lai của Sở Gia, cô
ấy có vòng giao thiệp vô cùng rộng, nơi này phần lớn đều có giao hảo với cô ấy.”
Người bạn kia nói.
Quan hệ rộng? Nháy mắt hai mắt Tần Nguyệt sáng bừng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT