Trụ sở chính - Tổng công ty Hạ Thị.

Cuộc họp kết thúc, tất cả đều vụиɠ ŧяộʍ thờ phào, bị bản mặt lạnh như tiền của tổng giám đốc nhìn chằm chằm đúng là cảm giác lượn một vòng quỷ môn quan. Từng người lần lượt rời đi, Hạ Văn Xuyên mới từ tốn rút bật lửa trong túi quần, rút một điếu thuốc, đưa cho Phương Cần, mình cũng lấy một điếu, châm lửa, hút.

Phương Cần chậm rãi nói cảm ơn, cúi đầu hút thuốc. Hai người đều trầm mặc không nói, lẳng lặng trầm ngâm.

Từ khi Hạ Văn Xuyên tiếp nhận Hạ thị, Phương Cần vẫn luôn đi theo bên cạnh anh, mặc dù cường độ công việc cao, nhưng lương thưởng cũng vô cùng tương xứng, đối với cấp dưới, Hạ Văn Xuyên luôn cực kỳ hào phóng, sòng phẳng.

Bởi vì làm cộng sự trong khoảng thời gian dài, cho nên Phương Cần ít nhiều cũng nhìn ra được chuyển biến cảm xúc của Hạ Văn Xuyên ví dụ như khi tức giận, lúc vui vẻ. Hôm nay vừa vào công ty, Hạ Văn Xuyên đã nghiêm mặt, cả người tỏa ra sát khí, chứng tỏ tâm tình anh ta đang vô cùng không tốt.

Nhưng sự không vui này chắc hẳn không phải do công việc, mà xuất phát từ việc nhà. Quả nhiên, hút thuốc xong, giọng Hạ Văn Xuyên mang theo chút do dự, nói:

“Bình thường… anh … làm gì để lấy lòng vợ?”

Phương Cần năm nay 36 tuổi, đã kết hôn được 5 năm, trước lúc kết hôn ông chủ trực tiếp tặng một căn hộ cao cấp tọa lạc ngay trung tâm thành phố, kém chút khiến cả nhà họ Phương sướng đến phát rồ, nước mắt lưng tròng dặn Phương Cần nhất định phải hết mực trung thành, tận tụy với ông chủ tốt đốt đèn cũng không kiếm được này.

Những năm gần đây, Phương Cần làm việc cẩn trọng, hiệu quả, chịu nhiều thiệt thòi, mệt nhọc cùng Hạ Văn Xuyên đánh đông dẹp bắc, hiện tại ông chủ tốt nhà mình đau đầu, lo lắng về việc lấy lòng “nóc nhà” anh ta đương nhiên muốn tận tâm giúp boss giải ưu.

Phương Cần chân thành suy nghĩ hồi lâu xem bình thường mình nịnh “nóc nhà” như thế nào?

“À…” Phương Cần phun một ngụm khói, nói:

“Hạ tổng, thủ đoạn lấy lòng vợ của tôi, sợ không thích hợp trong trường hợp của anh.”

Hạ Văn Xuyên nhíu mày, gõ gõ điếu thuốc xuống gạt tàn trên bàn, nói: “Nói xem.”

Phương Cần chống tay lên bàn nói:

“Cách lấy lòng vợ tôi hữu dụng nhất chính là chuyển tiền, số tiền chuyển cho cô ấy càng lớn, cô ấy càng vui vẻ.”

Hạ Văn Xuyên: …

“Nếu đối phương không thích tiền thì sao?”

Nhóc ở nhà nghe chừng cũng không quá thích tiền, tiền tiêu vặt mỗi tháng anh chuyển cho cô, cô còn chẳng động đến, cho nên hiện tại nếu chuyển cho cô một khoản tiền lớn, đoán chừng cũng không lấy lòng được cô.

“Người bình thường chỉ có mỗi chiêu này thôi à?”

Hạ Văn Xuyên nghi hoặc hỏi. Phương Cần hút xong điếu thuốc, ấn tàn thuốc xuống gạt tàn, xo xoa tay nói:

“Muốn lấy lòng đối thượng, phải dựa trên tiền đề cụ thể. Tỉ như chỉ đơn thuần muốn lấy lòng, hay bởi vì tâm tình cô ấy không tốt, nên anh muốn dỗ dành cô ấy vui vẻ, hay anh đang làm sai chuyện gì, chọc cô ấy tức giận nên muốn xin tha thứ.”

Hạ Văn Xuyên day day ấn đường, không nghĩ đến chỉ lấy lòng người khác thôi mà phức tạp như thế, trường đại học hiện nay toàn dậy mấy lý thuyết kinh tế suông, đáng nhẽ nên mở một khoa chuyên dạy về học thuyết yêu đương, những vấn đề phải đối mặt khi yêu, nguyên nhân và cách giải quyết mới đúng.

Nghe ra còn thiết thực hơn. Phương Cần lại tiếp tục nói:

“Bình thường tôi muốn dỗ dành bà xã đều chuyển tiền cho cô ấy, còn nếu làm sai chuyện gì, muốn xin cô ấy tha thứ, thì chủ động quỳ bàn phím.”

Một câu “quỳ bàn phím” Phương Cần nói ra vô cùng bình thản, tự nhiên, nhưng lại khiến tổng giám đốc Hạ hô mưa gọi gió chấn động một phen.

“Quỳ bàn phím?”

Hạ Văn XUyên không thể tin nổi nhìn anh chàng trợ lý mặt sắt của mình, sau đó cúi đầu nhìn đầu gối mình. Phương trợ lý thấy boss thoáng bối rối vuốt vuốt đầu gối, lại bồi thêm:

“Ha ha ha, đại trượng phu co được giãn được, mà bàn phím nhà tôi tương đối phẳng, quỳ không đau lắm.”

Còn có cả kinh nghiệm quỳ bàn phím luôn??? Hạ Văn Xuyên vốn ôm mối mớ tâm tình rối não đến hỏi Phương Cần, không ngờ thỉnh xong cao nhân chỉ dạy, thậm chí còn cảm thấy mơ hồ hơn. Bây giờ phụ nữ đều thích đàn ông quỳ bàn phím à?

Chẳng lẽ anh cũng phải quỳ bàn phím? Hạ Văn Xuyên vừa nghĩ đến tình cảnh kia đã cảm thấy bộ xương khô của mình vụn vỡ từng mảnh. Phương Cần không hổ là người dày dặn kinh nghiệm, thấy sắc mặt Hạ tổng nhà mình, lập tức hỏi:

“Ông chủ, không phải anh muốn lấy lòng Hạ tiểu thư đó chứ?”

Liên quan đến tình cảm của Hạ Văn Xuyên dành cho Hạ Miên Miên, trong lòng anh ta sớm đã có suy đoán.

Từ tất cả những dấu vết nhỏ nhặt ngày thường lập tức có thẻ nhìn ra ông chủ đối với em gái rất đặc biệt, nhưng anh ta vẫn không dám chắc chắn, chỉ sau lần Hạ Miên Miên bỏ trốn, lại nhìn thấy thái độ kích động của Hạ tổng, từ khi làm việc với Hạ Văn Xuyên đến giờ đây là lần đầu tiên anh ta thấy ông chủ lý trí đến lạnh lùng của mình nổi giận như thế.



Vì vậy có thể chắc chắn phán đoán trong lòng. Hạ Văn Xuyên hút thuốc xong, lại châm thêm một cây nữa:

“Sau khi công khai bức ảnh kia xong, cô ấy vẫn còn tức giận, hờn dỗi với tôi.”

Hạ Văn Xuyên nói đến đây lại thấy bực bội. Hạ Miên Miên học cái gì không học, lại học được thói hờn dỗi bên ngoài, tức giận cũng không thèm nói với anh, cứ thế đơn phương chiến tranh lạnh.

Bình thường gặp mặt luôn mặt nặng mày nhẹ, thấy anh cũng ngó lơ không chào, ban đêm lúc ngủ còn quá đáng hơn, nhất định không cho ôm một cái, đương nhiên sức cô không bằng anh, vật lộn một hồi thì đành bó tay chịu trói.

Nhưng đến lúc muốn nói lời tình tứ thì ai đó trực tiếp giả chết, nằm im bất động, thành công dìm sự hăng hái của anh xuống hồ băng.

Phương Cần ngẩn ra, nói: “Không phải cô bé nói không ngại sao?”

“Cô ấy cho rằng tôi tâm cơ, gian dối, cố tình giấu diếm cô ấy.”

Hạ Văn Xuyên phum một ngụm khói, bất đắc dĩ thở dài. “Ặc…”

Điểm này Phương Cần cũng không biết phản bác thế nào, hai tấm hình kia, ngày đó đúng là cậu chủ đích thân hạ lệnh lưu lại.

“Hay là anh đưa cô ấy ra ngoài chơi? Dạo phố, du lịch.”

Phương Cần nghĩ nghĩ, miễn cương đề xuất một số lý do hợp lý. Hạ Văn Xuyên cười lạnh:

“Lịch trình công tác của tôi hiện anh là người nắm rõ nhất. Anh xem xem có thể sắp xếp vài ngày nghỉ được không?”

“Ặc… đến sang năm anh cũng không có ngày nghỉ đâu.”

Phương Cần cắn răng, tàn nhẫn nói ra hiện thực.

Hạ Văn Xuyên: …

Không thể đưa cô ấy đi ra ngoài chơi, vậy thì đành đưa cô bé đi ăn sau đó xem phim vậy? Lần trước đưa cô nhóc đi xem phim, cô ấy xem chừng rất vui, hình như cô ấy còn cực kỳ thích ăn lẩu, lần đó sau khi đi ăn lẩu cùng Chu Khả Nhi xong, thì ôm rịt điện thoại tám chuyện điện thoại với cô ta.

Thái độ so với ông anh như anh đây còn nhiệt tình, thân thiết hơn. Nghĩ đến chuyện này, Hạ Văn Xuyên lại cảm thấy thật phiền lòng. Anh ta lấy điện thoại, mở Wechat, gửi cho Chu Khả Nhi một tin nhắn thoại:

“Tránh xa em gái tôi một chút.”

Chưa đầy vài giây, Chu Khả Nhi lập tức đáp trả lại:

“Dựa vào cái gì?”

Hạ Văn Xuyên: “Cô phiền phức.”

Chu Khả Nhi:

“Tôi đi phiền em gái anh, em gái anh còn vui vẻ để tôi làm phiền đó, Hạ tổng. Chẳng như kẻ nào đó.”

Hạ Văn Xuyên tức giận đến nỗi kém chút ném điện thoại, ngẩng đầu nhìn Phương Cần nói:

“Tối nay có lịch trình gì không? Nếu không quan trọng thì bỏ qua.”

Phương Cần tàn nhẫn cự tuyệt:

“Không thể, hôm nay anh có cuộc hẹn ăn cơm với Tổng giám đốc Từ thị. Ông ta đã về nước được hai ngày. Thời gian cấp bách, rất nhiều người muốn gặp anh ta nhưng đều không hẹn được.”

Hạ Văn Xuyên: …

Bởi vì không thể sắp xếp thời gian hẹn hò, sắc mặt Hạ Văn Xuyên cả ngày đen kịt như đít nồi, dọa mấy tay quản lý trong công ty sợ đến độ mặt cắt không còn giọt máu, còn tưởng mình làm việc không ổn sắp bị tống cổ khỏi công ty. Gọi điện thoại không nghe, gửi tin nhắn không rep, lần đầu tiên trong đời Hạ Văn Xuyên phát hiện khi con gái hờn dỗi khó đối phó đến mức nào.

Anh ta lớn như vậy dù là cuộc đàm phán khó đến đâu cũng có thể thành thạo, điêu luyện nắm chắc phần thắng trong lòng bàn tay, nhưng loại chuyện yêu đương nam nữ này anh thực sự thúc thủ vô sách.

Chuyện tình yêu vốn phức tạp khiến người ta đau đầu, Hạ Văn Xuyên quyết định tạm gác lại, giải quyết những chuyện đơn giản hơn, nên quay sang hỏi Phương Cần:

“Dự án đấu thầu EL sao rồi?”

“Như dự đoán của anh, quản lý Kha bên chúng ta chậm nhất ngày mai sẽ mang hồ sơ trúng thầu đặt lên mặt bàn sếp.”



“Hạng mục đấu thầu lần này rất quan trọng, đối thủ cạnh tranh lại là Sở thị, dặn dò mọi người cảnh giác một chút, cố gắng mở thầu trước, toàn bộ tư liệu đều phải giữ bí mật nghiêm ngặt, phương án ngày mai thế nào, đưa qua tôi xem.”

“Vâng.” Phương Cần lên tiếng.

Quả nhiên chuyện làm ăn vẫn đơn giản hơn. Tiệc tối, cũng không phải chỉ có Hạ Văn Xuyên và tổng giám đốc Từ thị, buổi gặp mặt còn có cả Chu đại tiểu thư - Chu Khả Nhi đang làm mưa làm gió trong giới kinh doanh.

Sự có mặt của cô ta khiến Hạ Văn Xuyên không hài lòng chút nào, lúc hai người gặp mặt ở bãi đỗ xe, anh ta còn lạnh lùng vứt xuống một câu:

“Sao ở đâu cũng thấy mặt cô vậy?”

Chu Khả Nhi cao hơn 1m7, mặc một bộ âu phục màu đen trắng, toát lên vẻ già dặn, anh khí ngời ngời, cô một chút cũng không sợ hãi khuôn mặt than của Hạ Văn Xuyên, cười đáp:

“Nhìn bản mặt ghen tỵ này của anh, chắc chắn đang ghen ghét việc chị đây dạo này thân thiết với Miên Miên? Sao nào? Sao nao vẫn chưa kết thúc chiến tranh lạnh à?”

Hạ Văn Xuyên: …

Hạ Văn Xuyên bước nhanh đến thang máy, Chu Khả Nhi chân không dài bằng anh ta, chỉ có thể bĩu môi giẫm lên đôi giày cao gót hơn 10 phân đi nhanh theo. Khi cả hai lặng lặng nhìn thang máy nhảy số, cô mới nhàn nhạt nói:

“Anh giận cá chém thớt thì được ích lợi gì? Không bằng động não xem phải dỗ dành cô bạn thân đáng yêu của tôi thế nào?”

Hạ Văn Xuyên bất động thanh sắc nhìn cô ta một cái. Chu Khả Nhi không để ý đến anh, tiếp tục tụng kinh:

“Chuyện này, vốn là anh sai trước. Hai người yêu nhau đáng nhẽ ra nên thẳng thắn, chân thật nói chuyện cùng nhau. Nhưng anh đường thẳng không đi lại dùng mấy mưu mô, thủ đoàn dấm dúi trên thương trường với cô ấy. Hành động đó khác nào không tin tưởng, tôn trọng đối phương, cô ấy giận anh là phải.”

Hạ Văn Xuyên hắng giọng, hỏi:

“Mấy lời này là cô ấy nói với cô?”

Chu Khả Nhi nhún vai: “Vấn đề rõ như ban ngày còn cần cô nhóc nói sao? Chị đây liếc mắt là nhìn ra.”

Hạ Văn Xuyên: …

Chu Khả Nhi lắc đầu, chậc chậc hai tiếng:

“Anh ngoại trừ biết kiếm tiền, thì còn biết cái gì? Yêu đương cho tốt cũng không làm được.”

Hạ Văn Xuyên thở sâu nói:

“Dạo gần đây cô phách lối quá nhỉ.”

“Ai nha, tôi đây có vốn liếng để phách lối được không?”

Chu Khả Nhi cực kỳ tự tin bẻ ngón tay đếm:

‘‘Đây nhé, anh xem, chị đây có tiền, có sự nghiệp, có tuổi trẻ, quan trọng nhất, tôi còn hiểu tâm lý con gái, chỉ điểm đó thôi anh có ngồi tên lửa cũng không có nước đuổi kịp.”

Hạ Văn Xuyên: …

Chu Khả Nhi đột nhiên thu lại dáng vẻ cợt nhả, trêu chọc, nói:

“Đúng rồi, tôi còn phải nói với anh một chuyện.”

Hạ Văn Xuyên nhàn nhạt đáp: “Nói.”

Chu Khả Nhi:

“Hồi trước lúc còn hay nhắn tin với chị Tần Nguyệt, chị ấy tâm sự ở nhà một mình rất nhàm chán, tôi đành giới thiệu một số bạn bè mình quen cho chị ấy. Tuy nhiên mấy vị phu nhân đó cũng có vòng ban bè riêng, thường xuyên tụ họp. Gần đây nghe đồn chị Tần Nguyệt rất năng nổ tham gia những buổi tiệc kiểu đó, cũng kết được không ít bạn bè.”

Hạ Văn Xuyên nhíu mày: “Ai?”

“Bạch Mộng Lam.”

Chu Khả Nhi nhắc đến cái tên này, trên mặt không giấu được sự ghét bỏ. Hạ Văn Xuyên ừ một tiếng, cũng không nói gì thêm.

Hai người tiến vào bao sương, chờ một lát, Từ tổn mới khoan thai đi đến, ông ta năm nay đã gần 50, vì được bảo dưỡng tốt, việc quản lý thể trọng, dáng người cũng rất quy củ nên nom trẻ hơn so với tuổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play