Thế giới nhỏ vậy đấy, oan gia lại cứ phải đâm đầu vào nhau. Khó có dịp
hẹn hò cùng Chu Khả Nhi, thế mà trong một quán lẩu giữa hàng trăm quán
lẩu trong thành phố này vẫn có thể “may mắn” gặp được Bạch Mộng Lam, Hạ
Miên Miên nhìn hai người trước mắt trong lòng thầm phỏng đoán có phải
Chu Khả Nhi lại làm ra việc gì rồi không, chọc giận phải bánh bèo chúa
Bạch Mông Lam.
Bởi vì lần này Bạch Liên Hoa kia đến đây rõ ràng nhằm vào Chu Khả Nhi. Phân tích xong tình trạng trước mắt, Hạ Miên Miên lập tức bình tĩnh, thản nhiên ngồi xem màn kịch kịch tính sắp diễn ra.
Việc này có thể nói là trước lạ sau quen, trước đó đã từng chứng kiến
tuồng kịch của hai người, không ngại xem thêm một vở nữa.
Bạch Mộng Lam đứng ở một bên, vẫn vẻ thanh cao lãnh đạm, từ tốn nói:
“Chu Khả Nhi cô đúng là âm hồn bất tán, đi ăn nồi lẩu cũng có thể đen đủi đụng phải cô.”
Hạ Miên Miên vừa bưng cốc lên uống một ngụm nước, vừa nghe xong câu
này, kém chút sặc chết. Chu Khả Nhi không thể tin ngẩng mặt lên, nói:
“Có phải cô đang nhầm lẫn gì ở đây không? Nếu cô không nhất quyết đi về chỗ này làm phiền chúng tôi, tôi thậm chí còn chẳng nhìn thấy cô.”
Bạch Mông Lam nhíu mày:
“Tôi chân trước vừa vào nhà hàng, cô đã lập tức theo sau tiến đến, đây
không phải âm hồn bất tán thì là gì?” Chu Khả Nhi cười nhạo nói:
“Kỳ quái, chỗ cô có thể tới tại sao chúng tôi không thể tới? Chẳng lẽ
cái nhà hàng Haidilao này mở cửa tôi vào ăn còn phải xin phép cô?”
“Đừng có giở thói cả vú lấp miệng em. Tôi hỏi cô, tối qua có phải cô hẹn Tuấn An cùng ăn cơm không?”
Bạch Mộng Lam hoàn toàn nhập vai cô gái yếu đuối, ủy khuất. Chu Khả Nhi không kiên nhẫn nhìn cô ta nói:
“Tôi hẹn ai ăn cơm cô quản được sao?”
“Cô hẹn người khác ăn tôi đương nhiên không xen vào, nhưng cô hẹn bạn
trai tôi ăn cơm, tốt tất nhiên phải quản. Chu Khả Nhi có phải cô nghiện
cái trò làm tuesday quá rồi không? Cố tình không biết anh ấy là người đã có bạn gái?”
Bạch Mộng Lam càng nói càng lớn tiếng. Giờ này
cũng đã sát giờ cơm, người trong quán khá đông, không ít người vụиɠ ŧяộʍ nhìn về phía họ, “Tuesday” dù sao cũng là một từ mẫn cảm, hơn nữa hai
người con gái đang tranh cãi đều là mỹ nữ, do vậy quả thực vô cùng thu
hút sự chú ý.
Chu Khả Nhi lần đầu gặp tình cảnh này, người đang quanh xem đối với cô mà nói cũng chẳng khác mấy những cuộc họp trong
công ty, không đủ sức gây áp lực. Có lẽ cảm thấy ngồi nói chuyện không
đủ khí thế, do đó cô thuận thế đứng lên, sắc bén đáp trả:
“Bạch Mông Lam tôi còn chưa xuất thủ, cô đã không chờ đợi nổi, muốn nhanh nhanh
chóng chóng tặng tôi cái danh hiệu này, có phải cực kỳ chờ mong chuyện
tình ba người???”
Bạch Mộng Lam tức giận đến mặt đỏ rần, dậm chân nói:
“Đồ không có liêm sỉ! Quyến rũ bạn trai người khác còn ưỡn ngực tỏ vẻ quang minh chính đại cãi lý.”
“Cô có phải có vấn đề không, nếu sợ bạn trai cô bỏ cô, vậy thì cố gắng
giám sát anh ấy chặt chẽ vào, chạy đến chỗ tôi gào rống thì có tác dụng
gì? Cô cảm thấy làm thế này tôi sẽ sợ sao?”
“Cô nhiều tiền hơn
tôi à? Dáng dấp xinh đẹp bằng tôi sao? Hơn nữa tuổi tác cô đã lớn, so về độ trẻ trung cũng không thắng nổi tôi. Sờ lên ngực mà tự hỏi cô có gì
mà đòi tranh đoạt với tôi? Nếu tôi thực sự muốn tranh cướp với cô thì
chỉ cần một cái búng tay là xong hết.”
“ Vì thế chọc giận tôi có gì tốt với cô nào?”
“Cô… cô… thứ đàn bà độc ác!”
Bạch Mông Lam nói xong lại muốn động thủ. Hạ Miên Miên nhớ trước kia
mình không có chuẩn bị, bị Bạch Mộng Lam bất ngờ bạt tai, vì vậy vội
vàng nhắc nhở Chu Khả Nhi: “Cẩn thận cô ta muốn đánh chị đó.”
Chu Khả Nhi nhếch miệng, lộ ra một nụ cười lạnh, nhanh chóng nắm lên bàn tay đang giáng xuống kia, dùng lực xoay sang một hướng. Bạch Mông Lam
bị đau, kêu ré lên, thân thể cũng bị xoay thành một tư thế kỳ quái.
Cô ta vừa đau vừa vội, không ngờ Chu Khả Nhi nhìn mảnh mai thân thủ lại nhanh nhẹn như thế. Thời điểm giãy dụa, cô ta thuận tay, nắm túi xách
nện vào người Chu Khả Nhi không thương tiếc. Chu Khả Nhi vô cùng bình
tĩnh, cô tránh đòn kia của Bạch Mộng Lam, bình tĩnh tỉnh táo giơ tay kéo mái tóc dài của cô ta. Động tác này không nhỏ, Bạch Mộng Lam thảm thiết kêu lên.
Những người xung quanh họ đều sợ ngây người, không ai ngờ
được hai cô gái xinh đẹp một thân hàng hiệu vậy mà lại giữa chốn đông
người không chút nể nang lao vào đánh lộn, còn kéo tóc, giật áo.
Mấy bàn phụ cận ai cũng mắt chữ A mồm chữ O, vẻ mặt lo lắng, nhìn hai
cô gái này đánh nhau kinh khủng vậy chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện. Chu Khả Nhi hiển nhiên cũng biết điểm này, cô dùng sức bả vai, trực tiếp hất Bạch
Mông Lam đập vào tường, đồng thời đè chặt cô ta, Dù đã buông cánh tay
giật tóc, nhưng lực giữ chặt cổ tay Bạch Mông Lam vẫn không buông lỏng.
Bên cạnh có một cô gái, hẳn là bạn của Bạch Mộng Lam, do do dự dự, có
lẽ cảm thấy mất mặt lên không tiến tới hỗ trợ. Hiện tại lại vì sợ Bạch
Mộng Lam xảy ra chuyện, cuối cùng không tình nguyện tiến lên hòa giải,
tách hai cô gái ra:
“Đừng đánh nhau nữa. Dừng lại đi.”
Thời điểm 1 đấu 1 từng động tác của Chu Khả Nhi đều vô cùng thành thạo, điêu luyện, nhưng bây giờ, 2 đấu 1 thì có chút phiền phức. Hạ Miên Miên mắt
thấy tình huống không ổn, quay đầu lại nhìn thấy nhân viên phục vụ, kéo
cửa hàng trưởng chạy qua, thế là không chút suy nghĩ, lập tức đứng dậy,
đi về hướng ba người đang lôi lôi kéo kéo nói to:
“Ôi, mọi người đừng đánh nhau nữa… Nguy hiểm lắm, có gì từ từ bình tĩnh nói chuyện.”
Cô vừa đề cao âm lượng nói lời khuyên giải hai bên, cả người âm thầm
dùng sức gạt cô bạn kia của Bạch Mông Lam sang một bên, sau đó giúp Chu
Khả Nhi ép Bạch Mông Lam lên tường, tranh thủ siết chặt cổ tay cô ta.
Tay thì âm thầm dùng lực khống chế đối phương, miệng lại giả vờ lo lắng
khuyên can:
“Ai nha, các chị đừng đánh nhau nữa, đánh tiếp chúng tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”
Chu Khả Nhi dùng sức nắm lấy cổ tay còn lại của Bạch Mộng Lam, phối hợp la lớn:
“Cô ta dựt tóc tôi đau quá chừng, huhu đầu sắp nứt ra đến nơi rồi. A a a a Cứu tôi.”
Bạch Mộng Lam bị ép thoi thóp đến hét cũng không đủ sức hét lên được, thầm mắng:
“Mẹ nó, là ai kéo tóc ai???? Toàn cảnh cực kỳ hỗn loạn. 30 phút sau, ba người đồng thời có mặt tại sở công an gần đó. Hạ Miên Miên là người có
tình trạng dễ nhìn nhất, trừ tóc rối, quần áo xộc xệch một chút, thì
không có chỗ nào bị thương.
Bởi vì động thủ đánh người không
chút lưu tình cho nên quần áo, đầu tóc Chu Khả Nhi đều loạn thất bát
tao, nhưng nhìn chung vẫn lành lặn, không sứt mẻ. Người thảm nhất là
Bạch Mộng Lam. tóc bị giật mất một mảng, một thân váy trắng phiêu phiêu
không dính bụi trần giờ phút này nhem nhuốc, bẩn thỉu, một số chỗ còn bị sút chỉ.
Khóe mắt còn bị va đập mạnh dẫn đến bầm tím một vòng, nhìn vô cùng lếch thếch. Muốn bao nhiêu chật vật, có bấy nhiêu. Tính huống
tranh chấp của đám phụ nữ, đồn cảnh sát sau khi thuyết phục, phê bình,
cuối cùng vẫn mắt nhắm mắt mở thả cho ba người rời đi.
Bạch Mông Lam hiển nhiên không cam tâm, mặc dù cô ta động thủ trước muốn tát vào
cái bản mặt vênh váo đê tiện của Chu Khả Nhi cho bõ tức, nhưng cuối cùng không những tát không được còn bị đối phương nghiền ép, đánh cho thảm
thương.
Cho nên đến cùng người bị hại duy nhất chính là cô ta.
Bị tình địch khi phụ thành thế này, Bạc Mộng Lam đương nhiên muốn tố cáo Chu Khả Nhi tội hành hung.
Ai dè quản lý tiệm lẩu chứng kiến
toàn bộ sự việc có gì khai lấy, thành thật kể lại việc mắt thấy tai
nghe, nói Bạch Mộng Lam là người gây sự, Chu Khả Nhi dù ra tay đánh
người nhưng chỉ là hành động phản kháng, cảnh sát xét thấy song phương
cùng có trách nhiệm, vì thế để các cô gái đứng tại chỗ xin lỗi đối
phương, sau đó thả người.
Bạch Mông Lam chật vật được bạn đỡ rời đi, trước khi lên xe còn dùng ánh mắt thâm thù đại hận nhìn Chu Khả Nhi và
Hạ Miên Miên. Hạ Miên Miên chờ Chu Khả Nhi chỉnh lại trang phục, đầu tóc gọn gàng mới rời đồn, bên ngoài sắc trời đã tối, đèn hai bên đường đã
bật sáng lung linh, hai người vừa ra khỏi cửa đồn cảnh sát đã bị một cơn giá buốt thổi đến khiến lạnh sun người.
Chu Khả Nhi cười lớn một tiếng, khoác vai Hạ Miên Miên, vui vẻ nói:
“Đi thôi, trở về ăn lẩu.”
Hạ Miên Miên xạm mặt lại:
“Còn đi ăn? Chỉ sợ chủ quán thấy chúng ta cầm chổi chạy ra đuổi thẳng cổ.”
“Sao có thể, chỉ cần cô ả Bạch liên hoa kia không xuất hiện, chúng ta có thể từ tốn ăn hết nồi lẩu.”
Hai người đi dọc lối đi bộ trở về, đi được một đoạn, Hạ Miên Miên không nhịn được bật cười lớn, Chu Khả Nhi theo đó cũng cười ồ lên. Sau đó cả
hai nhìn nhau cười sặc sụa. Cười mệt, Chu Khả Nhi dùng tay lau nước mắt, nói:
“Có lẽ em không biết, lần đầu tiên nhìn thấu cô ả, chị đây đã
muốn dạy dỗ ả trà xanh đó một trận rồi. Trần đời sao lại có một thánh nữ thảo mai như cô ta thế không biết. Không những thế bản thân cô ta còn
không biết mình thảo mai mà đinh ninh tin rằng mình là một nữ thần tốt
đẹp, đòi hỏi tất cả mọi người phải ngưỡng mộ cô ả, dung tung cô ta. Dạng này đúng là hết thuốc chữa, mắc bệnh tự luyến nặng rồi.”
Hạ Miên Miên cười nói:
“Em cũng đánh cô ta một lần rồi. Nhưng mà cũng do cô ta động thủ đánh
em trước. Sau đó em trả lại cô ta 2 cái bạt tai. Cô ta nghĩ mình là ánh
trăng trong lòng anh trai em, còn thường xuyên chạy đến nhà em tìm cảm
giác tồn tại nữa chứ. Đúng là phi thường thèm đòn.”
Chu Khả Nhi nói:
“Vừa rồi đúng là đánh đến thoải mái. Nếu không có người chạy tới can,
chị chắc chắn phải cho cô ả no đòn. Cũng không hiểu mắt nhìn của anh
Tuấn An kiểu gì, tại sao lại bị thể loại phụ nữ cực phẩm này khiến cho
mê mệt?”
Hạ Miên Miên thầm nghĩ: Đây là sắp xếp của cốt truyện ạ.
Hai người họ là nam nữ chính, đương nhiên phải yêu nhau, cho nên trong
mắt Sở Tuấn An, Bạch Mộng Lam là người con gái hoàn mỹ nhất, nhưng mà
lời này tất nhiên cô không thể nói với Chu Khả Nhi, sợ cô ấy cho rằng
mình bất bình thường.
“Vậy tại sao chị lại thích Sở Tuấn An? Anh ta có gì tốt?”
Hạ Miên Miên tò mò hỏi cô, dưới ánh mắt của cô, Sở Tuấn An mặc dù là
nam chính của cuốn tiểu thuyết nhưng chẳng có gì xuất sắc hơn người,
càng không có gì thu hút, hấp dẫn. Nhưng mà hiện tại cô thích Hạ Văn
Xuyên đương nhiên mắt nhìn các chàng trai khác sẽ không khách quan.
Chu Khả Nhi mím môi cười, ánh mắt mơ mộng nhìn ánh đèn vàng in trên mặt đất, đáy mắt như có hàng ngàn vì sao, hạnh phúc nói:
“Có rất nhiều nguyên nhân, nhưng mà hiện tại không thể nói cho em, chờ khi nào có thể chiếm được trái tim anh ấy về…”
Hạ Miên Miên không kiên nhẫn nghe nốt nửa câu còn lại, đã tinh nghịch cắt lời:
“Vậy tức là khi nào cưa đổ anh ta sẽ cho em biết nguyên nhân đúng không?”
Chu Khả Nhi lắc lắc đầu, không đáp, sau đó lại khoác vai cô: “Lạnh quá đi mất. Đi nhanh nào, mình đi ăn lẩu.”
Hạ Miên Miên bĩu môi, cảm thấy Chu Khả Nhi thần thần bí bí không thú
vị, cũng chẳng cố truy hỏi nữa. Hai người trở lại tiệm lẩu, nhân viên
cửa hàng lập tức nhận ra hai cô nương hổ báo này, nét mặt tức khắc đề
phòng, quản lý tưởng rằng còn việc cần giải quyết cũng bận bịu sắp xếp
công việc chạy qua, nào ngờ hai cô gái này quay lai ăn lẩu, có chút dở
khóc dở cười.
Thật ra quản lý rất thưởng thức tâm thái phóng
khoáng của hai cô gái này, liền nói: “Vừa vặn có một phòng nhỏ còn
trống, tôi sắp xếp cho hai vị nhé.” Chu Khả Nhi cười nói:
“Anh sợ chúng tôi lần nữa gây rối đập phá quán cho nên muốn tống chúng tôi vào phòng đúng không?”
Quản Lý vội vàng xua tay nói:
“Không dám, không dám, tôi sợ có người đến quấy rầy hai người dùng bữa.”
Chu Khả Nhi thỏa mãn gật đầu, cảm thấy anh chàng quản lý này thật biết
ăn nói. Vào trong phòng, gọi món ăn, nhân viên rất nhanh đã mang thức ăn lên, hai người vừa vui vẻ tán gẫu, vừa từ từ nhúng đồ.
Quan
trải nghiệm có một không hai này, hai người cũng coi như triệt để thật
thiết, ăn được một lúc vì quá nóng áo khoác cũng cởi hết, xắn tay áo
cười đùa.
Cả bao sương, chỉ có hai cô gái tiếng nói cười rôm
rả, ăn hết một lượt đồ, cũng không bận tâm vấn đề hình tượng nữa, một
đứng, một gác chân lên ghế, ăn đến mặt mũi đỏ ửng.
Hạ Miên Miên đứng lên vươn người nhúng đồ, cô thích tôm, nhúng xong phấn khởi bóc bỏ vào miệng, Chu Khả Nhi thích xách bò, gọi một đĩa lớn, trộn lẫn cùng
nước tương, ngồi cắm cúi ăn đến không cần biết trời đất, hình tượng.
Điện thoại của Hạ Miên Miên vang lên một hồi lâu cô mới buông bát đũa,
ngồi xuống nghe. Là Hạ Văn Xuyên gọi tới, bởi vì cô trả lời hơi chậm cho nên ngữ khí của anh nghe chừng khá cau có, khó ở?
“Em đang ở đồn công an?”
Hạ Văn Xuyên hỏi. Hạ Miên Miên “Ừ” một tiếng, không nhanh không chậm kể lại:
“Em và Chu Khả Nhi tẩn cho Bạch Mộng Lam một trận sau đó cả nhóm bị kéo lên đồn công an, nhưng không sao rồi. Mọi việc đã được giải quyết ổn
thỏa. Giờ hai chị em đang ăn lẩu.”
“Ăn xong chưa? Anh qua đón.”
Hạ Văn Xuyên hỏi.
“Chưa đâu, chúng em mới ăn thôi. Chút nữa chị Khả Nhi sẽ đưa em về nhà.”
Hạ Miên Miên đáp. Một tiếng chị Khả Nhi khiến Chu Khả Nhi rất hưởng thụ cười đến suиɠ sướиɠ, thỏa mãn, lại giơ ly nước trái cây lên ra hiệu cụm ly với cô.
“Miên Miên.”
Hạ Văn Xuyên trầm giọng nói. “Ừm.”
Hạ Miên Miên uống một ngụm nước trái cây. “Giờ anh sẽ qua đón em luôn.”
Hạ Văn Xuyên cường điệu.
“Em không muốn, nếu anh cứ cố tình đến, em sẽ giận đó, nghe rõ chưa, Hạ Văn Xuyên!”
Hạ Miên Miên bĩu môi gọi cả gọi cả tên anh. Hạ Văn Xuyên trầm mặc vài giây mới nói:
“Em ăn xong, anh sẽ đến đón em.”
“Hứ!”
Hạ Miên Miên ngạo kiều cúp máy, quăng điện thoại lên mặt bàn, tiếp tục
bưng bát ăn. Chu Khả Nhi nhìn thái độ ngang bướng của cô, chống cằm nói:
“Em lại bị lão ta chọc tức chứ gì? Cho nên mới sảng khoái đồng ý đi ăn với chị?”
Hạ Miên Miên thẳng thắn đáp:
“Đúng thế, không thì làm gì có chuyện em đồng ý, chúng ta cũng đâu thân quen đến mức đó.”
Chu Khả Nhi: …
Con nhỏ không có lương tâm, lần trước mang nhóc đi xem kịch, còn nói không quen thân.
“Vậy giờ quen chưa?” Chu Khả Nhi hỏi. Hạ Miên Miên vớt một miếng thịt bò trong nồi, nói:
“Hiện tại còn đang mải ăn miếng thịt bò thơm ngon, ngọt nước này.”
Nói xong bỏ miếng thịt vào miệng, suиɠ sướиɠ nhai. “Vì tấm ảnh chụp đăng tải lên Weibo hôm nay à? Cho nên em mới giận lão?”
“Đoán.” Hạ Miên Miên: … Chu Khả Nhi nhìn thần sắc cô nhóc đối diện,
không truy hỏi nữa, gắp cho cô một gắp thịt bò, sau đó lại tiếp tục ăn
xách bò yêu thích của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT