“Tiểu hồ ly, ngươi xem ta mang gì đến cho ngươi này.” Tạ Hoài Duật ngựa quen đường cũ, trèo tường đi vào, trên tay cầm một que kẹo đường hồ lô.
Tiêu Vô Tiêu không nói cho Tạ Hoài Duật cách xưng hô với nàng như thế nào, Tạ Hoài Duật đành đặt cho nàng một cái biệt danh, nói là bởi vì nàng cười lên giống tiểu hồ ly.
Tạ Hoài Duật đưa que đường hồ lô cho nàng, Tiêu Vô Tiêu ghét bỏ nhìn qua: “Ta không ăn.”
Hắn cười một cái, bám vào người nàng, cầm tay áo nàng quơ quơ.
“Ta vất vả lắm mới mang được tới đây, tiểu hồ ly sao lại vô tình như vậy a.”
Thanh âm như ngọc va, rất say lòng người.
Tiêu Vô Tiêu nhảy dựng lên, giật lấy que hồ lô trông tay hắn, lớn tiếng hét: “Đừng tới đây.”
Tạ Hoài Duật chớp chớp mắt, đứng ngây người, giống như bóng ma trong Từ Hy Viên, hắn chôn chân nhìn nàng.
“Ta làm sai gì sao?” Hắn nghiêm mặt khó hiểu, hàng mi dài khẽ run, trong mắt hình như đã ngấn nước.
Tiêu Vô Tiêu cũng trầm mặt xuống hỏi: “Ngươi tới đây rốt cuộc vì cái gì?”
“Bởi vì ta coi ngươi như muội muội a.” Tạ Hoài Duật không chút do dự.
“Thật sự chỉ là muội muội?” Tiêu Vô Tiêu hỏi lại.
Hắn rất chắc chắn nói: “Thật!”
Tiêu Vô Tiêu nhìn hắn, không yên tâm: “Tại sao lại là ta?”
Tạ Hoài Duật khóe miệng nhếch lên, khẽ cười dịu dàng, đang định nói nguyên nhân thì trong phòng truyền đến tiếng ho khan, sắc mặt Tiêu Vô Tiêu lập tức thay đổi, đem kẹo đường hồ lô dúi lại vào trong tay hắn, quay người vội vàng đi vào trong.