Công tử đầu có tật mỗi ngày đều tới tìm Tiêu Vô Tiêu, tới tới lui lui cũng chỉ có một câu: “Ta muốn ngươi làm muội muội của ta.”

Cung nhân không đến Ương Thanh Cung dọn dẹp, tuyết vì thế không có người quét, xếp chồng thành từng lớp cao.

Ngày này, Tạ Hoài Duật vừa mới dẫm hỏng chiếc kê bắt chim của Tiêu Vô Tiêu.

Tiêu Vô Tiêu dựa vào cây cột sơn đỏ, lặng lẽ chờ chim sẻ cắn câu.

Trong khoảnh khắc mơ màng, nàng cảm nhận được sự chuyển động của sợi dây trong tay, nàng giật mình mở mắt, chỉ thấy thiếu niên trong tuyết, hông mang ngọc bội, thần sắc vô tội trời quang trăng sáng.

Tiêu Vô Tiêu nheo mắt, nàng tức giận đùng đùng đi tới: “Tạ Hoài Duật!”

Nàng biết tên họ của hắn, hắn lại không biết nàng. Nếu hắn không mù và điếc, hắn hẳn sẽ đoán được thân phận của nàng.

Người trong cung nếu muốn lấy tin tức nhất định sẽ có cách, kể cả trẻ con. Huống gì là vị thất công chúa đã ở đây mười mấy năm.

Tiêu Vô Tiêu biết Tạ Hoài Duật là ai, trưởng tử của Tạ tể tướng, người đang nắm trong tay cả nửa triều đình.

Không hiểu vì sai, đích tử tôn quý của Tạ tể tướng ngày nao cũng thích chạy đến đây.

Muốn nhận nàng làm muội muội? Tiêu Vô Tiêu không tin, Tạ Hoài Duật sao lại dám nhận nàng làm muội muội?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play