Ương Thanh Cung tuyết rơi.

Trong điện không có địa long xa xỉ, Tiêu Vô Tiêu ngồi xổm trên đất cầm cây quạt, đối diện với bếp lò phe phẩy, vất vả lắm mới đốt cháy được một ít than.

Vù vù, một tràng khói đen cùng bụi than nhào vào mặt Tiêu Vô Tiêu, nàng ho sặc sụa, bịt miệng bịt mũi tránh khỏi bếp lò.

Tiêu Vô Tiêu nhăn mũi, với lấy khăn trên giá đồng bên cạnh, tức giận lau mặt.

Nàng tùy tiện ném chiếc khăn đã nhuốm đen vào chậu nước.

Lúc nàng cầm thanh gỗ định chặn cửa sổ, một bông tuyết bay vào, đôi mắt nàng lập tức sáng rực.

“Khụ…. Khụ… Khụ…” Từ sâu trong sảnh truyền ra một tiếng ho khan, tựa hồ muốn ho ra hết tim phổi.

Tiêu Vô Tiêu thay đổi sắc mặt, nàng định chạy tới, đột nhiên lại nhớ ra điều gì đó, nét mặt nàng thoáng phức tạp, dừng bước chân.

Đôi mắt Tiêu Vô Tiêu nhìn chằm chằm cửa điện, lát sau nàng khoác chiếc áo cũ bước ra ngoài.

Hoa lê rơi trên người, nàng khẽ động lông mi, dùng áo khoác quấn chặt mình lại.

Trên tuyết còn lưu lại một hàng dấu chân, khuôn mặt dịu dàng của Tiêu Vô Tiêu bừng lên ánh sáng của mặt trời lặn, những đầu ngón tay run lên vì lạnh, đôi mắt nàng sáng ngời, xung quanh cũng phảng phất như sáng lên.

Tuyết trắng trượt trên đầu ngón tay, Tiêu Vô Tiêu loạng choạng xoay người, cuối cùng cũng nặn xong một người tuyết nhỏ.

Đưa những cành lá xanh tươi cho người tuyết, Tiêu Vô Tiêu chống cằm và mỉm cười nhìn người tuyết.

“Ngươi là Tiểu Đức Tử ~”

Giọng Tiêu Vô Tiêu vừa rơi xuống, thiếu niên lang trác táng cười hỏi, “Tiểu Đức Tử có phải là thị vệ của ngươi không?”

Tiêu Vô Tiêu sững sờ, nhìn lên, trên bức tường đổ nát, thiếu niên lang đạp tuyết, lông mày đẹp như tranh vẽ, đôi mắt sáng như sao, rung động lòng người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play