Mùa xuân tháng ba, hoa đào vẫn còn nở.
Tiêu Vô Tiêu ngồi trên cao, dựa vào lan can. Cung nhân Vân Hoa cung theo mệnh chỉ vây quanh hầu hạ Khuyên phi, không ai để ý thất công chúa đã đi đâu.
Chỉ có Khuyên phi để ý, nhưng đôi khi nàng cũng sẽ quên mất.
Tiêu Vô Tiêu vươn tay chạm vào cành lá cây cổ thụ, nhìn hoa đào phía xa, chậm rãi cúi đầu mỉm cười.
Cành cây đột nhiên lắc lư, lá rụng đầy trên đất.
Tiêu Vô Tiêu ngẩng đầu kinh ngạc.
Công tử kia đứng trên cây, ánh mắt như sao sáng tràn đầy lo lắng, Tiêu Vô Tiêu cuối cùng cũng nghe thấy giọng hắn.
“Ta đã đợi ngươi một tháng.”
Tiêu Vô Tiêu nhướn mày: “Ta đã dọn tới đây lâu rồi…”
Hắn ấy thế mà lại không phản bác lại thái độ thờ ơ của nàng, bối rối nói: “Ngươi là thất công chúa, ngươi sẽ đi hòa thân…”
Tiêu Vô Tiêu vịn vào lan can, váy áo nàng tung bay, mang theo ý cười, bàn tay ngọc vươn về phía Tạ Hoài Duật.
Hắn theo bản năng nắm lấy tay nàng.
Đứng trên cành cây, hắn ngẩng đầu nhìn nàng, nàng cúi đầu, lọn tóc đen xõa xuống mặt hắn, mang theo hương thơm.
“Tiểu hồ ly muội muội của ngươi sắp gả đi, không cần phải sống một mình trong cung này nữa, không phải nên vui sao?”
Nhìn nụ cười của nàng, Tạ Hoài Duật nghĩ, hắn làm sao có thể vui vẻ nổi?
Hắn thậm chí còn muốn kéo nàng lại, muốn ôm lấy nàng, kể cả khi cả hai cùng ngã xuống.
Nhưng hắn lại không dám làm vậy.
Tạ Hoài Duật cười khổ, hối hận vì sao ngày đó lại lấy lý do này tiếp cận nàng.
“Ta đương nhiên vui.”
Giọng hắn trôi theo gió, chạm vào những cánh hoa đào ở xa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT