Tình tiết đảo lộn quá nhanh, đám người Châu Dương, Lưu Phân vừa rồi còn vênh vênh váo váo, giờ chớp mắt cái đã bị đuổi ra ngoài.
Lưu Phân không chịu thua, kéo Châu Dương nói: “Con rể, không phải con là người nhà họ Châu sao, không phải con có thể hội viên sao, mau lấy thẻ hội viên ra đi.”
Châu Dương kiên trì đến cùng, đi tới, lấy ra thẻ hội viên bạc: “Ông chủ Cổ, tôi là hội viên bạc của Mỹ Vị Hiên, những năm nay tôi đã tiêu tốn hết mấy triệu…”
“Đánh.”
Cổ Dật Hiên còn đang mời mọc Đường Sở Sở, nào biết Châu Dương đến nhất thời làm anh ta tức đến xì khói, lớn tiếng hét lên.
Mấy nhân viên bảo vệ thô bạo xông vào chân đấm tay đá cho Châu Dương một trận.
Đánh ngã xuống đất khiến anh ta van xin lòng thương xót trong đau đớn: “Đừng, đừng đánh nữa.”
“Haha.” Hà Diễm Mai thấy cảnh này, tức giận gì đó đều tan biến sạch.
Bà ta ưỡn ngực ngẩng cao đầu, không cần nhắc cũng biết là hả hê cỡ nào.
“Thì ra mấy người này mới là vờ vịt, nhà họ Đường mới thực sự là hơn người”
“Còn không phải sao, quan hệ của Đường Sở Sở nhà họ Đường và Diệp Hùng không phải thường, bây giờ còn đặt phòng kim cương ở Mỹ Vị Hiên, ông chủ còn đích thân ra đón tiếp.”
Xung quanh lại đổi chiều thảo luận.
Mà Đường Sở Sở vẫn còn đang ngẩn cả người không biết chuyện gì đang xảy ra.
“Cô Đường Sở Sở, dì, chú, mời vào trong.” Cổ Dật Hiên lại mời chào.
“Hoan nghênh quý khách.” Hai hàng nhân viên phục vụ đứng trước nhà hàng lại mở lời sau đó quỳ xuống mặt đất.
Những người này đều là người đẹp mặc sườn xám, người này người nấy đều như sắc nước hương trời, xinh đẹp hơn người, bây giờ đều đang quỳ cả xuống, người thấy cảnh này ngoài cửa đều há hốc mồm.
“Đây chính là đãi ngộ với người hội viên kim cương sao?”
“Cũng tốt quá rồi, nhiều người đẹp đều quỳ cả như vậy làm tôi đau lòng luôn này.”
Tất cả các loại ánh mắt ngưỡng mộ và ghen tị kéo đến.
Cuối cùng Hà Diễm Mai cũng được nở mày nở mặt rồi.
Đường Tùng cũng đứng thẳng lên sống lưng
Ngô Mẫn ôm lấy cánh tay Đường Tùng, miệng nhỏ nhếch lên kiêu ngạo.
Lúc này đây bọn họ đều cảm thấy bản thân đều hơn người, đều có thể đắc ý được rồi.
Mà mặt mày Đường Sở Sở vẫn đang lơ nga lơ ngơ, cô hoàn toàn không biết Cổ Dật Hiên.
“Cô Đường Sở Sở, xin mời.”
“Chào mừng quý khách.”
Nhân viên phục vụ đang quỳ trên mặt đất lại lên tiếng, âm thanh chỉnh tề, lớn tiếng.
“Sở Sở, đi thôi.” Giang Thần nhìn Đường Sở Sở ngây người.
Lúc này Đường Sở Sở mới kịp phản ứng, đáp lại.
Cả nhà dưới sự dẫn đường của Cổ Dật hiên vào Mỹ Vị Hiên, đi thang máy đặc biệt lên tầng năm.
Trang trí trên tầng năm rất nguy nga, hệt như một cung điện, dọc theo đường đi, dưới đất đều là những cô gái quyến rũ và khêu gợi đang quỳ gối.
Đường Tùng trợn tròn mắt, cậu ta lớn thế này rồi cũng chưa từng thấy một màn khoa trương đến vậy, Đường Bác cũng trợn mắt há hốc mồm.
Hà Diễm Mai cùng thoát ra khỏi sự đắc ý vừa rồi, lúc này bà ta cũng đang mắt chữ a mồm chữ ô.
“Các vị khách quý, mời vào phòng bao.”
Cổ Dật Hiên tự mình mở cửa phòng bao.
Phòng bao này rộng hàng trăm mét vuông, có một số bàn tròn lớn, có khu vực nghỉ ngơi, có cả sàn nhảy.
Phòng bao này được trang hoàng lộng lẫy, hệt như một cung điện.
Vừa vào đến phòng bao, người nhà họ Đường đều há hốc mồm.
“Quý khách, từ từ dùng, tôi không làm phiền nữa.” Cô Dật Hiên không ở lại lâu, dẫn bọn họ lên phòng xong thì rời đi.
Người nhà họ Đường ngây ngốc rất lâu mới tỉnh lại.
“Tùng, anh véo nhẹ em một cái xem có phải em đang mơ hay không, phòng bao kim cương của Mỹ Vị Hiên đấy, người ta truyền nhau ăn một bữa trong phòng bao kim cương cả triệu lận đấy.” Ngô Mẫn kích động nói năng lộn xộn.
“Vợ ơi, chuyện này là sao vậy?” Đường Bác phản ứng lại đây, hỏi.
“Hả, tôi, tôi cũng không biết nữa.” Hà Diễm Mai cũng ngây người, bà ta cũng chưa từng thấy màn nào khoa trương đến vậy.
“Thần, là anh sao?” Đường Sở Sở nhìn Giang Thần đang nắm tay mình.
Giang Thần sờ sờ mũi: “Anh nào có bản lĩnh đến vậy, đây không phải là do em đặt sao, chủ nhà hàng mời là em mà.”
“Nhưng, em không quen anh ta.”
Giang Thần cười nói: “Cái này thì anh không biết.”
“Để ý anh ta là ai làm gì, ăn trước đã, đợi đã… Con chụp mấy tấm gửi vào vòng bạn bè khoe mẽ đã.” Đường Tùng phản ứng lại thì lấy điện thoại ra, chụp chỗ này chụp chỗ kia.
Mỹ Vị Hiên lên món rất nhanh.
Chẳng mấy chốc nhân viên phục vụ xinh đẹp đã đưa món lên.
Những món ăn này thoạt nhìn có đầy đủ cả hương lẫn vị khiến người ăn mê mẩn.
Mấy bàn tròn trong phòng bao đều bày đầy đồ ăn ngon, sau khi dọn món ăn xong, mấy cô gái xinh đẹp xuất hiện trên sân khấu trước phòng bao bắt đầu nhảy múa.
Những người này thật sự rất đẹp, Đường Bác và Đường Tùng nhìn đến không rời mắt.
Cả bữa ăn này người nhà họ Đường đều ăn trong mơ mơ hồ hồ.
Đó ăn trong phòng bao kim cương thực sự quá nhiều, bọn họ căn bản là ăn không hết, chỉ ăn chưa đến một phần mười.
“Xong rồi…”Sau khi ăn xong, Hà Diễm Mai đột nhiên phản ứng lại tự vỗ vào trán mình: “Cái này, tôi nghe nói một bữa ăn trong phòng bao kim cương Mỹ Vị Hiên đến cả triệu.”
“Một triệu nào có đủ.” Giang Thần chỉ tay vào bình rượu vang Đường Tùng mở nói: “Riêng rượu này là ba trăm tám mươi ngàn một chai, con xem thử tổng cộng mình đã uống bao nhiêu chai, chỗ này chắc là ba hoặc bốn chai, riêng tiền rượu đã là một triệu rồi.”
“Hả?” Nghe vậy, Đường Tùng kinh ngạc run lên, vội vàng đứng lên: “Không, không phải con mở.”
Cổ Dật Hiên rời khỏi phòng bao xong thì lập tức đi tìm điều tra, thăm dò chuyện của Hắc Long, anh ta cũng đặc biệt hỏi thăm các thành viên cốt cán của gia tộc, xin một số bức ảnh về Hắc Long khi được bổ nhiệm làm chỉ huy.
Tuy chuyện Giang Thần được bổ nhiệm làm chỉ huy là chuyện cơ mật nhưng nhà họ Cổ ở Kinh Đô cũng là gia tộc hàng đầu, vẫn có được mấy tấm ảnh.
Nhìn thấy Giang Thần, anh ta bị dọa đến bủn rủn, suýt nữa thì ngã lăn ra trong văn phòng.
“Oh my God, Hắc, Hắc Long vậy mà lại là chồng của Đường Sở Sở!”
Anh ta không dám sơ suất, nhanh chóng chạy lên phòng bao kim cương.
“Cốc cốc cốc.”
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa, theo sau là Cổ Dật Hiên, với nụ cười rạng rỡ trên môi: “Sở Sở, chú, dì, các vị, hài lòng về bữa ăn chứ ạ?”
Người nhà họ Đường đưa mắt nhìn nhau.
Giả giàu ở bên ngoài thì sung sướng thoải mái thật đấy.
Nhưng giờ thanh toán hóa đơn rồi, họ lấy đâu ra tiền mà trả.
Hà Diễm Mai thực có ít tiền nhưng bảo bà ta cầm tiền đến thì sao bà ta nỡ, đây là quý đen đó.
“Sở Sở, ăn ngon chứ?” Cổ Dật Hiên khom người.
“Hả?” Đường Sở Sở ngây như phỗng, gật đầu theo bản năng: “Ăn, ăn ngon lắm.”
Cổ Dật Hiên lấy ra một tấm thẻ nạp kim cương đưa bằng cả hai tay: “Sở Sở, đây là thẻ hội viên kim cương của quán chúng tôi, mời cô nhận lấy.”
“Không, không…” Đường Sở Sở vội đứng dậy, khẽ phất tay.
Cô nào dám cầm.
Tuy rằng thẻ kim cương của Mỹ Vị Hiên tượng trưng cho thân phận, nhưng mà bữa ăn quá đắt, cho dù cả nhà chỉ ăn một bữa cũng đủ táng gia bại sản rồi, có thẻ cũng không ăn nổi.
Cổ Dật Hiên khom người nói: “Sở Sở, tôi nghĩ cô có chút hiểu lầm, đây không là là thẻ kim cương bình thường, có thẻ này, cô sẽ được giảm giá mười phần trăm khi tiêu dùng tại tất cả các địa điểm, sẽ có ba cơ hội ăn uống miễn phí mỗi tháng, có thể đặt hàng miễn phí trên toàn bộ trang web ba lần.”
“Hả?” Đường Sở Sở kinh ngạc đến há hốc mồm.
Người nhà họ Đường cũng trợn mắt há hốc mồm.
Giảm giá mười phần trăm cho toàn bộ địa điểm, một tháng miễn phí ba lần?
Trên đời này nào có chuyện tốt đến vậy?
Đường Sở Sở phản ứng lại, không nhịn được mà hỏi: “Ông chủ Cổ, anh không quen không biết gì tôi, sao anh lại tặng tôi thẻ kim cương?”
Cổ Dật Hiên liếc nhìn Giang Thần ở một bên.
Thấy ánh mắt của Giang Thần, anh ta bị dọa đến run lẩy bẩy, vội nói: “Hôm nay, kỷ niệm năm năm ngày khai trương cửa hàng của chúng tôi, chúng tôi đã tổ chức một chương trình bốc thăm may mắn, cô vừa hay rút trúng, cô lấy thẻ này bữa ăn này cũng được miễn phí, sau này chào mừng cô lại đến Mỹ Vị Hiên.”
“Lễ kỷ niệm, bốc thăm trúng thưởng?” Đường Sở Sở kinh ngạc.1
Hà Diễm Mai biết được chuyện gì xảy ra xong, vôi đến, nhận lấy thẻ kim cương trên tay Cổ Dật Hiê: “Ông chủ Cổ, tôi nhận thẻ thay Sở Sở.”.
đam mỹ hài
Cổ Dật Hiên thấy Hà Diễm Mai nhận thẻ, lại nhìn sắc mặt Giang Thần, anh ta chợt run lên, lạnh lùng nói: “Chỉ có Sở Sở mới có thể dùng thẻ kim cương của Mỹ Vị Hiên, chúng tôi nhận Sở Sở không nhận người khác.”
Hà Diễm Mai bị dọa đến vội nhét thẻ vào tay Đường Sở Sở.
“Thần…” Đường Sở Sở nhìn Giang Thần.
Giang Thần cười nói: “Vợ à, không ngờ em lại là người may mắn đến vậy, gặp trúng ngày kỷ niệm, trở thành người may mắn, chúc mừng em, mau nhận đi.”
Giang Thần nói vậy, Đường Sở Sở mới nhận thẻ kim cương..