Bên ngoài Mỹ Vị Hương có mấy chục người đang đợi.
Những người này đều đang xếp hàng ăn cơm, lúc trước còn đang thảo luận về Tiêu Dao Vương, bây giờ nghe được lời Giang Thần nói, những người xếp hàng chờ ở cửa đều bật cười.
“Phòng bao kim cương, con rể nhà họ Đường thật sự rất biết giả vờ giả vịt.”
“Cậu ta là một tên ăn hại, ngay đến xe cũng chẳng mua nổi, thời gian trước ngày nào cũng đi con xe điện nhỏ đến Vĩnh Lạc đón Đường Sở Sở tan làm, đồ ăn hại ngay đến xe còn không mua nổi còn đặt phòng bao kim cương.”
“Tôi nghe nói, phòng bao lát gạch của Mỹ Vị Hiên không phải cứ có tiền là đặc được đâu, ông chủ của Mỹ Vị Hiên là người trong gia tộc đến từ Kinh Đô, là nhà quyền thế thực sự, cả cái Giang Trung này, người có thể đặt được phòng bao kim cương cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.”
“Cho dù là bốn gia tộc lớn cũng không có tư cách vào phòng bao kim cương.”
Lời của Giang Thần trở thành trò cười.
Những lời khó nghe này lại chọc giận Hà Diễm Mai, bà ta lập tức giận dữ mắng to: “Giang Thần chết tiệt, cậu làm ra những chuyện mất mặt còn chưa đủ à?”
“Thần, bót nói vào câu.” Đường Sở Sở cũng kéo Giang Thần, cô là người của Giang Trung, cũng biết thân phận của Mỹ Vị Hiên ra sao, biết phòng bao kim cương của Mỹ Vị Hiên là có ý gì.
“Châu Dương, con lấy thẻ hội viên bạc của con cho đám nghèo kiết xác này xem thử, thẻ hội viên bạc của Mỹ Vị Hiên là thế nào chứ?” Lưu Phân ngẩng đầu lên, lúc nói những lời này, mặt mày vô cùng hả hê, còn khinh bỉ nhìn mắt sắc mặt tái nhợt của Hà Diễm Mai.
Thấy dáng vẻ khó coi muốn chết của Hà Diễm Mai, cô ta mừng rỡ trong lòng, giống như được ăn mật ngọt.
Châu Dương lấy ra một tấm thẻ trắng tinh, tấm thẻ rất tinh xảo, trên đó có dòng chữ VIP màu bạc.
“Wow, đây là thẻ hội viên bạc đó, lần đầu tôi thấy nó đấy.”
“Không hổ là người của nhà họ Châu, tôi nghe nói, muốn nâng cấp lên thẻ hội viên bạc thì phải bỏ ra một triệu, còn thẻ vàng thì cần trên mười triệu, còn thẻ kim cương thì dù cho bỏ ra bao nhiêu tiền cũng không được cấp, phải được ông chủ Mỹ Vị Hiên nhìn trúng, mới tự mình phát cho.”
“Cậu Châu đẹp trai tuấn tú, tuổi trẻ nhà giàu, ai lấy được cậu ấy thật sự là phúc đức từ kiếp trước.”
Nghe thấy những lời khen ngợi từ những người qua đường, cái miệng tự mãn của Lưu Phân lại càng nhếch lên.
Còn Hà Diễm Mai lại càng không hài lòng.
Vốn dĩ chuyện này sắp cho qua, vậy mà lại vì một câu nói của Giang Thần khiến bà ta xấu hổ.
“Nghèo kiết xác, chồng à, đi thôi.”
Lưu Phân nắm tay chồng bước vào Mỹ Vị Hiên dưới bao ánh mắt ghen tị.
Lúc đi cũng không quên nói móc Hà Diễm Mai, nói móc nhà họ Đường: “Còn mười phần trăm cổ phần của Vĩnh Lạc, cả cái Giang Trung này ai chả biết Đường Bác là một tên ăn hại, một ông chồng vô dụng, sinh một đứa con gái xấu xí không ai bằng, kén một thằng con rể rác rưởi, ha ha, nực cười chết đi được.”
Nghe được những lời khó nghe này mặt người nhà họ Đường người nào người nấy cũng tái cả đi.
Đặc biệt là người để ý đến mặt mũi như Hà Diễm Mai, nghiến răng nghiến lợi, nhìn Đường Sở Sở thu mình lại trốn sau lưng Giang Thần.
Đúng lúc này, có tiếng bước chân dồn dập.
Lúc này, một người đàn ông cao ráo đẹp trai mặc áo sơ mi trắng bước nhanh ra ngoài, nhìn anh ta khoảng hai lăm mười sáu tuổi.
“Wow, ông chủ Mỹ Vị Hiên Cổ Dật Hiên.”
“Đây mới thật sự là nhân vật rất ít xuất hiện nhưng lại có năng lực vô cùng mạnh mẽ.”
“Tôi nghe nói, Cổ Dật Hiên là người nhà họ Cổ, anh ta đến Giang Trung mở Mỹ Vị Hiên lại chưa từng lộ mặt, người ngoài biết rất ít về anh ta.”
Nhìn thấy Cổ Dật Hiên khôi ngô tuấn tú vội vàng bước ra ngoài, vô số cô gái trẻ nhìn đến ngây ngốc, đây mới thực sự là nhà quyền thế, bốn gia tộc lớn của Giang Trung còn xa mới bằng được.
Mà Cổ Dật Hiên nhận được điện thoại xong lại không dám sơ suất, anh ta thấy con gái của Lưu Phân Uông Phương.
Anh ta cho rằng đó là Đường Sở Sở, lập tức xoay người, vẻ mặt tôn kính: “Thật lòng xin lỗi,là do tôi sơ suất không kịp đón tiếp các vị, phòng kim cương đã chuẩn bị xong mời vào.”
Chuyện này?
Cảnh này, khiến người bên ngoài Mỹ Vị Hiên đều khiếp sợ.
“Vẫn là nhà họ Châu có năng lực lớn, ngay đến cả ông chủ Mỹ Vị Hiên cũng phải tự mình ra đón tiếp.”
“Đúng vậy, người nhà họ Uông thật có phúc, sinh được cô con gái tốt, gả vào nhà họ Châu có quyền có thế, xem ra Châu Dương này có quan hệ không phải là bình thường với ông chủ Mỹ Vị Hiên.”
Nghe được tiếng bàn luận xung quanh cả nhà Lưu Phân cũng trợn tròn cả mắt.
Châu Dương cũng ngây cả mặt, chuyện gì thế này, anh ta chỉ đặt phòng bao bạc mà thôi, anh ta cũng chưa từng gặp ông chủ Mỹ Vị Hiên, sao ông chủ Mỹ Vị Hiên lại tự mình đến đón tiếp anh ta?
Nhưng, thấy ông chủ Mỹ Vị Hiên tiếng tăm lẫy lừng tự mình ra đón tiếp, đắc ý trên mặt lại càng sâu hơn nữa, ngẩng cao đầu nắm tay Uông Phương, hưởng thụ ánh mắt ngưỡng mộ của những người xung quanh.
Lưu Phân còn đắc thắng hơn nữa, còn đặc biệt xoay người nhìn Hà Diễm Phương một cái, kiêu ngạo hừ ra tiếng.
Cơn tức giận trong lòng Hà Diễm Mai không ngừng nổi lên, bà ta đổ hết tất cả cho Giang Thần,chỉ tại thứ rác rưởi này, không có chút bản lĩnh nào cả.
“Thứ ăn hại nhà cậu, cậu nhìn người ta đi, xứng đôi vừa lứa biết bao, ngay đến ông chủ Mỹ Vị Hiên cũng tự mình ra đón tiếp.” Hà Diễm Mai ra đòn cảnh cáo với Giang Thần, Giang Thần nhíu mày.
Anh để Tiểu Hắc gọi điện thoại, Tiểu Hắc làm việc anh rất yên tâm, chỉ là sao bây giờ mọi chuyện lại thành ra thế này?
Anh nhìn Cổ Dật Hiên đang khom người đứng ngoài cửa, lập tức hiểu ra.
Chắc chắn Cổ Dật Hiên đã nhận nhầm người rồi, vừa hay cả nhà Lưu Phân cũng đến nên anh ta cho rằng Uông Phương chính là Đường Sở Sở.
Anh thu họng hét lớn: “Đường Sở Sở, bữa cơm này chúng ta đừng ăn nữa, về đi.”
Nói xong, anh kéo Đường Sở Sở đi.
Cổ Dật Hiên ở cửa nghe được cái tên này thì giật bắn cả mình, ngẩng đầu nhìn Giang Thần và Đường Sở Sở xoay người, lập tức rùng mình tự cho mình một bạt tai.
Anh ta cuống quá nên lúc này mới nhận lầm người.
Cho nên anh ta vội đuổi theo xuất hiện trước mặt Đường Sở Sở, vẻ mặt đầy sự kính trọng, hỏi: “Là, là cô Đường Sở Sở phải không?”
“Hả?”
Đường Sở Sở ngây ngẩn cả người, mơ mơ màng màng gật đầu: “Vâng, là tôi.”
“Cô Đường, phòng kim cương đã đặt xong, mời.”
Tình tiết đảo ngược quá nhanh, tất cả mọi người đều sững sờ không biết chuyện gì đang xảy ra.
Hà Diễm Mai, Đường Bác, Đường Tùng, Ngô Mẫn đều trợn mắt há hốc mồm.
Bọn họ chưa từng gặp ông chủ Mỹ Vị Hiên, nhưng đã từng nghe nói, người này không phải là người của Giang Trung, mà là người đến từ Kinh Đô, là nhân vật lớn thực sự.
“Ông, ông chủ Cổ, cậu nói đặt phòng bao kim cương, mời nhà của Sở Sở chúng tôi vào ăn?” Mặt Hà Diễm Mai mang chút mờ mịt, hỏi lại.
“Dì à, dì là mẹ của Sở Sở đúng không ạ? Mau, mời dì vào trong! Phục vụ đâu, làm cái gì vậy hả, còn không mau ra đón khách!”
Cổ Dật Hiên hét lớn một tiếng, lập tục có mấy chục phục vụ đi ra đúng thành hai hàng khom người.
“Chào mừng quý khách.”
Âm thanh chỉnh tề, vang dội.
“Bảo vệ, đuổi cổ mấy người này ra ngoài cho tôi!” Cổ Dật Hiên nhìn cả nhà Lưu Phân còn đang ngây ra ở cửa, lập tức ra chỉ thị.
Vì mấy người này mà anh ta mới nhận sai người.
Tuy anh ta chưa gặp Hắc Long bao giờ nhưng Hắc Long đã chỉ thị đặt phòng bao kim cương cho Đường Sở Sở, anh ta không dám sơ suất, nếu như đắc tội với Đường Sở Sở vậy thì toi rồi!
Kết quả là, một nhóm nhân viên bảo vệ chạy đến, bắt đầu đuổi đám người này ra ngoài.
Cả nhà Lưu Phân bị đuổi ra dưới con mắt bàn dân thiên hạ.
Thấy cảnh này Hà Diễm Nai cười không thôi.
Tuy bà ta cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng thấy Lưu Phân ăn thiệt trong lòng bà ta đều cảm thấy đời như nở hoa.
Thấy đám người Lưu Phân bị đuổi ra ngoài, thì cười đến gãy cả lưng chỉ vào Lưu Phân: “Haha, buồn cười chết đi được, còn phòng bao kim cương, mấy người xứng à?”.