Sau khi ăn cơm ở Mỹ Vị Hiên xong, người nhà họ Đường rời khỏi đó với tâm trạng hoang mang.

Băng gạc trên mặt Đường Sở Sở bị Vương Tĩnh kéo xuống, nên sau khi rời khỏi Mỹ Vị Hiên, Giang Thần dẫn cô đến phòng khám phàm nhân của Tiểu Hắc, trộn bột thuốc cho cô lần nữa.

Đường Sở Sở ngồi một bên, nhìn thẻ VIP được mài từ kim cương, lại nhìn Giang Thần đang trộn thuốc với vẻ mặt nghiêm túc, cô cảm thấy hoảng hốt, cảm thấy tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm nay rất không chân thực.

Cô không quen Cổ Dật Hiên của Mỹ Vị Hiên.

Thế mà Cổ Dật Hiên lại tặng thẻ kim cương cho cô.

Thẻ kim cương này còn có rất nhiều đặc quyền, không những giảm mười phần trăm, mà mỗi tháng còn miễn phí ba bữa, việc này có khác gì bao ăn đâu?

Rất nhanh, Giang Thần đã trộn xong bột thuốc.

“Sở Sở.”

“Hả?” Đường Sở Sở đang ngẩn người đưa ra phản ứng.

Giang Thần nói: “Đến đây, anh thoa thuốc cho em, hôm nay rất xin lỗi em, là do anh rời đi mới khiến em bị sỉ nhục, anh đảm bảo sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.”

“Không sao.” Đường Sở Sở đã quen rồi, cô đưa mặt qua: “Nào, anh thoa thuốc đi.”

Giang Thần bắt đầu thoa thuốc cho cô, sau đó băng bó lại cho cô.

Sau khi băng bó xong, Giang Thần mới đưa Đường Sở Sở về nhà.

Trong phòng khách nhà Đường Bác.

Lần này Đường Sở Sở trở về, Hà Diễm Mai rất nhiệt tình với cô, vừa rót trà vừa rót nước, giống như đang hầu hạ cô chủ vậy.

Còn Đường Bác lại ôm lấy bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, không ngừng cười ngây ngốc.

“Sở Sở à, con nói thật cho mẹ nghe, rốt cuộc con và ông chủ của Mỹ Vị Hiên có quan hệ gì? Đó là cậu chủ đến từ gia tộc lớn ở Kinh Đô đấy, chẳng lẽ là con đã dụ dỗ được cậu ta trong lúc khôi phục vẻ ngoài sao? Nếu là như vậy, đợi mặt con chữa lành rồi thì ly hôn với thằng nhóc Giang Thần này, rồi ở bên Cổ Dật Hiên, như vậy sau này mẹ cũng có thể diện.

Chậc chậc, một đứa con rể tài giỏi như vậy, nghĩ thôi cũng thấy kích động!”

Vẻ mặt Hà Diễm Mai tỏ vẻ khao khát.

Nghĩ đến sự ngang tàn của Cổ Dật Hiên, nói đánh là đánh người nhà họ Châu, việc này thật vui sướng biết bao.

Nếu có được một đứa con rể như vậy, bà ta có nằm mơ cũng sẽ cười đến tỉnh.

“Mẹ, con không quen anh ta.” Đường Sở Sở tỏ vẻ bất lực, đến bây giờ cô vẫn còn đang hoang mang không hiểu tại sao Cổ Dật Hiên lại nhiệt tình với cô như vậy.

Cô từng nghi ngờ Giang Thần.

Bởi vì trước đó là vì Giang Thần nên Thiên Quân mới hợp tác với Đường Thị Vĩnh Nhạc.

Nhưng Giang Thần lại nói là vì trước kia lúc trong quân đội từng cứu Diệp Hùng.

Còn lần này, Giang Thần lại nói không hề qua lại với Cổ Dật Hiên.

Ngô Mẫn ngồi ở đối diện nhìn thấy Hà Diễm Mai đối xử với Đường Sở Sở tốt như vậy, vẻ mặt cô ta mang theo sự tia chán ghét, kéo Đường Tùng ở bên cạnh: “Đi thôi, chúng ta về phòng.”

“Sở Sở, lấy thẻ kim cương của Mỹ Vị Hiên ra cho mẹ xem một chút nào, mẹ thật sự chưa từng nhìn thấy thẻ kim cương của Mỹ Vị Hiên đấy.”

Đường Sở Sở bất lực lấy ra.

Hà Diễm Mai nhận lấy, nhìn trái nhìn phải.

“Chậc chậc, thật sự làm tử kim cương đấy, nặng trịch, chỉ cái thẻ này thôi cũng có giá trên trời rồi nhỉ.

Vẫn là Sở Sở nhà chúng ta có tiền đồ, đến ông chủ của Mỹ Vị Hiên cũng tự mình tiếp đón, chuyện này đáng để mẹ khoe khoang rất lâu rồi, sau này mẹ cũng có thể ngẩng đầu ở nhà ngoại rồi.”

Giang Thần nhìn thấy cảnh tượng này, cũng thấy rất bất lực.

Nếu thay đổi vị trí, anh cũng có thể hiểu được suy nghĩ của Hà Diễm Mai.

Gả cho một ông chồng không biết phấn đấu, lại còn sinh ra một đứa con gái bị huỷ dung cả người, bà ta không sụp đổ đã là không tệ rồi.

Mặc dù trước đây bà ta từng quỳ xuống trước mặt Vương Tĩnh, nhưng đó cũng là vì cái nhà này.

Dù sao cũng tốt hơn Đường Tùng và Ngô Mẫn, thấy tình hình không tốt lắm thì lập tức chuồn đi.

Còn Đường Bác thì bị doạ đến một câu cũng chẳng nói nên lời.

Thật không dễ dàng.

Ông ta hơi lắc đầu.

Bởi vì lấy lại được mười phần trăm cổ phần của Đường Thị, còn khiến Hà Diễm Mai nở mày nở mặt ở Mỹ Vị Hiên, địa vị của Đường Sở Sở ở trong nhà lập tức tăng lên, Hà Diễm Mai cũng không còn trách mắng cô là đồ bỏ đi, là đồ sao chổi nữa.

Có được sự công nhận của mẹ, trong lòng Đường Sở Sở cũng rất đắc ý.

Mấy ngày tiếp theo, ngày nào Giang Thần cũng ở nhà cùng Đường Sở Sở, chỉ có lúc thay thuốc, anh mới cùng cô đi thay thuốc.

Thuốc mà anh cho Đường Sở Sở dùng đều rất đắt đỏ, có giá trên trời, hơn nữa là do anh tự mình trộn, hiệu quả vô cùng tốt.

Ba ngày sau, Đường Sở Sở tháo băng ra.

Vết thương trên mặt cô đã khỏi hoàn toàn, đến sẹo cũng không có.

Đường Sở Sở đứng ở trước gương, nhìn gương mặt đã khôi phục của mình, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

Mặc dù Giang Thần nói với cô là cô sẽ hồi phục, sẽ lành lại không chỉ một lần, nhưng sau khi khôi phục rồi, cô vẫn thấy rất kinh ngạc.

Y thuật này cũng quá thần kỳ rồi.

“Thần, anh thật giỏi, nhiều vết thương như vậy mà lại không để lại sẹo.”

Giang Thần cười nói: “Đâu phải là do anh giỏi, đây đều là công lao của Tiểu Hắc, là do anh ấy dạy anh trộn thuốc mà.”

Đường Sở Sở sờ lên gương mặt trắng nõn: “Nếu phương pháp trộn thuốc này mà truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ gây nên trận sóng gió lớn, nếu dùng để mở thẩm mỹ viện, chắc chắn sẽ làm ăn rất tốt.”

Giang Thần nói: “Tiểu Hắc không để tâm đến danh lợi, không thích tiền tài, chỉ muốn có cuộc sống bình thường thôi.”

Đường Sở Sở bĩu môi: “Đúng là một người kỳ lạ, đầu năm nay vẫn còn có người không thích tiền sao.”

“Cốc cốc cốc.”

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

“Sở Sở, con lề mề cái gì cái đấy, ông cụ mở cuộc họp gia tộc, bảo chúng ta đến đúng giờ, đến trễ khiến ông cụ tức giận, lấy lại cổ phần thì mẹ sẽ không tha cho con đâu.”

Bên ngoài truyền đến tiếng kêu của Hà Diễm Mai.

“Mẹ, nhanh thôi, đợi con thêm mấy phút.” Đường Sở Sở vừa kêu vừa đến tủ quần áo tìm đồ.

“Thần, em nên mặc cái gì đây?”

Giang Thần ngồi trên giường, nhìn Đường Sở Sở.

Đường Sở Sở mặc một bộ đồ mỏng manh, hơi trong suốt, thân hình cô rất đẹp, đặc biệt là đôi chân dài kia, vừa trắng nõn vừa thẳng tắp.

Anh mở miệng nói: “Sở Sở mặc gì cũng đẹp.”

“Ôi, mau chọn cho em một bộ đi.”

“Bộ trong tay em không tệ.”

“Bộ này à?”

“Ừ.”

“Anh ra ngoài đi, em thay đồ.” Đường Sở Sở đột nhiên đỏ mặt, chỉ ra ngoài cửa.

Mặc dù đã lãnh giấy chứng nhận với Giang Thần, anh cũng ở lại nhà cô, nhưng buổi tối đều là cô ngủ trên giường, anh ngủ dưới đất.

Đây là do Giang Thần chủ động yêu cầu.

Từ ngày đầu tiên bắt đầu, việc này dường như đã trở thành lẽ đương nhiên.

Mặc dù cô là vợ của Giang Thần, nhưng hai người chỉ dừng lại ở mức nắm tay, đến hôn cũng chưa từng.

Giang Thần đến để báo ơn, anh sẽ không cưỡng ép Đường Sở Sở.

Đường Sở Sở không gật đầu, anh sẽ không chạm vào cô.

Bây giờ Đường Sở Sở yêu cầu anh ra ngoài, anh cũng không nói nhiều mà lập tức đi ra.

Anh ở ngoài phòng khách đợi mấy phút.

Rất nhanh, Đường Sở Sở đã đi ra khỏi phòng.

“Woa, chị, vết thương của chị khỏi rồi à?” Đường Tùng vừa nhìn thấy Đường Sở Sở, mắt đột nhiên sáng lên.

Ngô Mẫn nhìn thấy, cũng tỏ vẻ ngưỡng mộ, ngưỡng mộ Đường Sở Sở có một gương mặt đẹp, lại càng ngưỡng mộ Đường Sở Sở có một thân hình hoàn hảo như vậy.

“Con gái, con?” Hà Diễm Mai cũng kinh ngạc đến ngây ra.

Mấy hôm nay, trên mặt Đường Sở Sở vẫn luôn quấn băng, cô cũng không để tâm gì mấy, bây giờ cô tháo băng rồi, trên mặt thế mà lại không có dấu vết gì, y thuật này cũng quá thần kỳ rồi.

Đường Sở Sở mặc một chiếc váy màu trắng ôm người, mang đôi giày cao gót màu đỏ, mái tóc dài thả xuống vai, thân hình thon dài, vô cùng có khí chất, trên gương mặt xinh đẹp của cô mang theo ý cười: “Đều là do Thần chữa khỏi cho con đấy.”

Hà Diễm Mai nhìn Giang Thần một cái, nhẹ giọng thì thầm: “Cũng không phải là cái gì cũng tệ, ít nhất còn biết một chút y thuật.”

Giang Thần cười cười, không nói gì.

Anh biết đâu chỉ một chút y thuật, mà y thuật của anh còn vang danh khắp nơi, những nhà quyền quý giàu có ở Kinh Đô đều tìm cách muốn nịnh bợ anh, một là vì thân phận của anh, hai là vì y thuật của anh.

“Biết chút y thuật, mở một phòng khám, hình như cũng có thể kiếm tiền.” Hà Diễm Mai quan sát kỹ Giang Thần.

Mặc dù bà ta thấy Giang Thần không thuận mắt, nhưng anh lại có vẻ ngoài cao to, cơ thể cường tráng, trông cũng khá là đẹp trai.

Cộng thêm Giang Thần đã chữa khỏi cho Đường Sở Sở hai lần, bà ta đã nhắm đến y thuật của anh.

“Mẹ, sao ông nội lại đột nhiên triệu tập mở cuộc họp gia tộc vậy?”

Hà Diễm Mai nói: “Còn không phải là vì lễ kế vị của Tiêu Dao Vương sao, nghe nói lần này mở không ít khán thính phòng cho bên ngoài, bố muốn có thể diện nên, muốn mở cuộc họp này, muốn tìm cách để mọi người đến đông đủ, để nhà họ Đường gia nhập vào hàng ngũ gia tộc bậc nhất.”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play