Đi ra ngoài chình điện thì bỗng nhiên, một thanh âm từ bên trong truyền ra ngoài khiến cả bốn người dừng lại. “Tuyết Dung, ngươi quyết định sẽ tham gia khảo hạch lần này? Như thế có phải quá gấp gáp hay không?”.
Cả bốn người ngoái đầu nhìn vào bên trong thì trông thấy một người trung niên nhân đang ngồi ở trên ghế gia chủ với khí tức trên người là mười phần cường hãn.
Nhìn thấy trung niên nhân đang ngồi đợi mình ở trong chính điện, Lạc Tuyết Dung vui mừng nở một nụ cười rồi lên tiếng. “Cha, người xuất quan?”.
“Ừ, ta xuất quan ngày hôm qua. Nhưng vì bận một chút việc nên không đến gặp con được. Con không trách ta chứ?”. Lạc Thanh Ngạc cười nhẹ một tiếng, đáp.
“Tất nhiên là không rồi? Con sao dám trách cứ cha được?”. Lạc Tuyết Dung vừa đi vào trong chính điện vừa lên tiếng trả lời. “Mà mẹ cùng với Vương thúc, Hứa a di vẫn chưa xuất quan sao?”.
Lạc Thanh Ngạc gật đầu, thở dài một hơi đáp. “Thanh Tuyền xuất quan cùng lúc với ta nhưng bây giờ đang cùng Vương Bạch Ngạn hộ pháp cho Hồng Vận. Hồng Vận bị phế đan điều suốt một thời gian dài nên lượng linh khí và tạp chất tồn đọng đã cắm rễ ở khắp nơi trong cơ thể rồi nên muốn loại bỏ hết thì có chút phiền phức. Tuy đã có đan dược giúp phục chế đan điền nhưng tỷ lệ vẫn rất thấp”.
Lạc Thanh Ngạc đưa mắt nhìn qua Hứa Tiểu Kiều bằng ánh mắt thương cảm, nói tiếp. “Ta biết ngươi lo lắng cho Hồng Vận nhưng mà ngươi yên tâm, ta sẽ dốc sức để giúp mẹ ngươi có thể tu luyện lại thêm một lần nữa?”.
“...”. Hứa Tiểu Kiều nghe thấy vậy thì vui mừng nở một nụ cười, đáp. “Đa tạ Lạc thúc”.
“...”. Lạc Thanh Ngạc gật đầu rồi quay qua nhìn Lạc Tuyết Dung, hỏi. “Con năm trước vừa mới vượt qua khảo hạch luyện đan cửu phẩm, năm nay lại muốn vượt qua khảo hạch Hoàng cấp luyện đan sư?”.
“Với lại, thời gian này ta thấy con không tập trung vào linh dược, luyện đan nhiều nên rất khó? Ta lúc mà vượt qua khảo hạch Hoàng cấp phải chuẩn bị gần năm năm mới may mắn vượt qua?”.
“Nếu như không chắc chắn thì có thể lùi lại một vài năm?”.
“Cha, người không cần phải lo lắng như thế?”. Lạc Tuyết Dung lắc đầu, ánh mắt cô tràn đầy sự tự tin, đáp. “Nếu như không vượt qua được khải hạch thì xem như đây là một lần ma luyện. Với lại, con bây giờ có tự tin là có thể vượt qua, người chỉ cần ở nhà và đợi tin của con là được?”.
“Haha”. Bất chợt, Lạc Thanh Ngạc cười lớn một tiếng rồi gật đầu một cái, đáp. “Tuyết
Dung, con bây giờ đã khác trước rồi, mới một thời gian ta không gặp mà con bây giờ có thể tự quyết định được những chuyện quan trọng như thế này khiến ta rất vui”.
Lạc Thanh Ngạc lúc này nhìn qua Đế Nguyên Quân rồi lên tiếng, hỏi. “Tuyết Dung, vị công tử này là người bằng hữu mà lúc trước con đã nói với ta hay sao?”.
“...”. Lạc Tuyết Dung gật đầu.
“Đế Nguyên Quân gặp qua Lạc gia chủ?”. Đế Nguyên Quân hơi cúi đầu thi lễ đáp.
“Đừng gọi ta là Lạc gia chủ, như thế thì xa lạ quá? Gọi ta một tiếng “Lạc thúc” là được”. Lạc Thanh Ngạc đứng dậy, trên gương mặt hắn lộ ra vẻ vừa vui mừng vừa khó tin và vừa khó tả nhìn Đế Nguyên Quân rồi đi xuống. “Ban đầu ta đã rất bất ngờ và cảm thấy khó tin khi nghe Tuyết Dung kể lại. Tuy ta không biết rõ chân tướng nhưng mà ta lựa chọn tin tưởng Tuyết Dung”.
“Ta rất biết ơn khi ngươi không chỉ cứu Tuyết Dung một mạng mà còn tặng Huyền Băng Liên giúp ta tăng khả năng đột phá. Đại ân đại đức này ta không thể quên được, nên ngươi muốn gì thì cứ nói, bằng mọi giá ta sẽ đáp ứng?”.
“...”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân lắc đầu một cái rồi lên tiếng trả lời. “Chuyện này không có gì phải báo đáp hết, ban đầu Tuyết Dung đã cứu ta một mạng nên chuyện ta ra tay cứu và tặng Huyền Băng Liên là một chuyện nên làm”.
“Nếu ngươi đã nói vậy thì ta không có ý kiến gì khác?”. Lạc Thanh Ngạc vui vẻ gật đầu một cái, đáp. “Bù lại, Lạc gia ta sẽ vì ngươi mà ra mặt một lần?”.
“Vậy thì đa tạ Lạc thúc trước rồi?”. Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ, đáp.
“Thời gian cũng không còn sớm nữa, nhanh chóng đến điểm khảo hạch đi thôi?”. Lạc Thanh Ngạc ánh mắt nhìn ra xa, nói. “Ta đợi tin tốt từ con?”.
Đấu võ trường, nơi diễn ra khảo hạch Hoàng cấp luyện đan sư!
Khác với đợt khảo hạch lần trước, khảo hạch Hoàng cấp có số lượng ít hơn rất nhiều. Tử một vạn người tham dự khảo hạch cửu phẩm luyện đan sư nhưng chỉ có mười người vượt qua được tất cả khảo hạch để bước đến lần khảo hạch Hoàng cấp này. Cùng với những đệ tử của các thế lực khác ở trong và ngoài thành thì số lượng cũng chưa đến một trăm người.
Đứng nhìn ở trên khán đài, Đế Nguyên Quân nhìn Lạc Tuyết Dung đang chuẩn bị tiến hành lần khảo hạch đầu tiên rồi nhìn những người xung quanh thì bất chợt. Ánh mắt hắn nhìn về phía nam tử đầu mang nón che cả gương mặt thì nở một nụ cười lạnh. “Không ngờ phán đoán của ta lại chính xác đến vậy?”.
Lâm Tuyết Nhi cùng Hứa Tiểu Kiều ngồi bên cạnh nghe thấy hắn nói như vậy thì cũng đưa mắt nhìn về phía nam tử mang nón che mặt thì lộ ra vẻ khó hiểu. “Tên nam tử kia có gì đặc biệt sao?”.
“Cũng không hẳn là thế?”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân lắc đầu. “Chỉ là ta với hắn có chút ân oán mà thôi?”.
Đứng ở dưới lôi đài!
Nam tử đầu mang nón che liếc mắt nhìn về phía Lạc Tuyết Dung với ánh mắt có phần tức giận. “Con tiện nữ khốn kiếp, ta muốn nhìn xem ngươi làm sao vượt qua được khảo hạch lần này? Ta chắc chắn phải giẫm ngươi xuống dưới chân, ta sẽ chà đạp ngươi bằng cách còn thậm tệ hơn cả lúc mà ngươi đã đối xử với ta?”.
Ngay khi lời nói vừa dứt thì đột nhiên, hắn cảm thấy bầu không khí xung quanh có gì đó khang khác và không hiểu vì lý do gì tự nhiên rùng mình một cái. “Tại sao lại lạnh như thế này nhỉ?”.
Kết thúc vòng thứ nhất, Lạc Tuyết Dung may mắn lắm mới có thể vượt qua được. Đúng như lời mà cha cô nói ban nãy, vì cô đã một thời gian không nghiên cứu về linh dược nên chỉ có thể trả lời được tám loại linh dược còn hai gốc còn lại thì đặc biệt hơn một chút. Cô nhớ lúc trước đã từng đọc qua ở trong cuốn ghi chép ở trong thư phòng của cha nhưng thời điểm đó cô chỉ là một đứa trẻ mười hai tuổi nên không thể nhớ được tên và công dụng của nó.
Mặc dù đã vượt qua được vòng thứ nhất nhưng cảm giác như Lạc Tuyết Dung không hề cảm thấy vui vẻ là bao. Bởi vì cô biết bản thân vượt qua được vòng thứ nhất không phải vì thực lực mà vì cha, vì Lạc gia nên viên giám khảo mới mắt nhắm mắt mở cho qua.
Tuy Lạc Tuyết Dung biết vị thế của Lạc gia ở trong Luyện Đan Hội là không nhỏ và Dược Vương Cốc đang muốn lôi kéo cha cô nên mới làm ra chuyện không công bằng như vậy.
Mang vẻ mặt hậm hực chuẩn bị rời đi thì đột nhiên, Lạc Tuyết Dung bị một bàn tay kéo ngược trở lại. Trong lúc cô đang không biết chuyện gì xảy ra thì tên nam tử đầu mang nón che mặt đã lên tiếng.
“Lạc Tuyết Dung, ngươi quay về sớm để làm gì? Chẳng phải ngươi mỗi khi vượt qua khảo hạch đều sẽ ở lại nhìn xem những người khác sao? Hay là ngươi không vượt qua được vòng thứ nhất nên bực bội muốn rời đi sớm để tránh bị bẽ mặt?”.
Nghe những lời nói châm chọc của tên nam tử, ánh mắt Lạc Tuyết Dung hiện lên vẻ tức giận nhìn hắn rồi giật mạnh tay, đáp. “Chuyện ta có vượt qua được hay không thì có liên quan gì đến ngươi? Với lại, ngươi là tên khốn nào mà dám kéo ta lại?”.
Đáp lại, tên nam tử ánh mắt có chút trầm xuống. “Ngươi không biết ta?”.
“Ngươi là gì mà ta cần phải biết?”. Lạc Tuyết Dung vẻ mặt không được thoải mái và giọng nói nặng nề vang lên. “Tâm trạng ta hiện tại không được tốt nên ngươi ngoan ngoãn tránh ra một bên, bằng không đừng trách ta?”.
“Mạnh mồm mạnh mép?”. Tên nam tử nhìn cô bằng ánh mắt không thể tin được. Hắn không ngờ được là mới chỉ mới một thời gian không gặp mà Lạc Tuyết Dung đã thay đổi hoàn toàn, hắn có cảm giác như người đứng trước mặt không phải là một Lạc Tuyết Dung mà hắn đã gặp trước đây. “Ngươi thật sự đã thay đổi?”.
“Ta thay đổi thì liên quan gì đến ngươi?”. Lạc Tuyết Dung tức giận quát. “Ta không nhớ là có quen biết và ta cũng chẳng có lý do gì để làm quen với ngươi, một tên giấu mặt giấu đuôi?”.
“Lạc Tuyết Dung, ngươi…”. Tên nam tử tức giận chỉ tay về phía Lạc Tuyết Dung rồi lớn tiếng quát. “Ngươi nói hay lắm? Vì lời nói này của ngươi nên ngày mai ta sẽ đè bẹp ngươi ở dưới chân, ta muốn ngươi phải hối hận vì những gì mà ngươi đã nói với ta?”.
“Có liên quan gì sao?”. Lạc Tuyết Dung vẻ mặt hờ hững không mấy quan tâm, đáp.
“Hừ, ngươi đợi đó?”. Tên nam tử hừ lạnh một tiếng rồi định quay người rời đi. Nhưng đúng lúc này…
Ba người Đế Nguyên Quân từ trên khán đài đi xuống phía bên dưới. Chỉ thấy Đế Nguyên Quân đặt nhẹ tay lên vai nam tử rồi lên tiếng. “Ngươi cần gì phải nóng giận như thế?”.
Nam tử che mặt giật mình một cái, chỉ trong giây lát Đế Nguyên Quân đặt tay lên vai thì hắn đột nhiên rùng mình một cái, trong người hắn lúc này giống như có một dòng điện chạy xẹt qua khiến hắn bị giật mình.
Tên nam tử ngoái đầu nhìn lại thì tức giận lên tiếng. “Ngươi là ai?”.
“Chà?”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười lạnh một cái rồi đưa tay hất bay cái nón ở trên đầu nam tử và nói. “Trước khi muốn biết thân phận của người khác thì trước tiên ngươi phải cởi bỏ cái nón ở trên đầu?”.
“Hay là ngươi không muốn để người khác nhìn thấy hai mắt ngươi bị đánh thành con gấu trúc?”.
- --
Ps: Cầu like, cầu vote, cầu cmt.
Thích
Theo dõi
Quà
Vote
27
438
4100
186
Bình luận nổi bật
Tổng số 2 câu trả lời
Đô Thay
hay
30/04
✞ঔৣŧıểυ ɠıɑ ɠıɑ➻࿐
Tác giả
trời ơi. sao bên web chương 217 được duyệt rồi mà sao bên app chưa được v nè.
1
10/04
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT