Không… Không thể nào?!

Trên người hiện lên hàng chục vệt kiếm khiến bảo y trên người rách tả tơi và ẩn ở dưới lớp áo bị máu chảy ra nhuộm đỏ. Bỗng, một đợt đau nhức khắp người truyền đến khiến ba vị trưởng lão vẻ mặt kinh hãi lùi ra sau rồi thốt ra thành tiếng.

Ban đầu, Đế Nguyên Quân trong mắt họ cho dù có mạnh thì cao lắm cũng chỉ ngang bằng hoặc cao hơn một chút và khi đối đầu cùng lúc cùng ba người thì cho dù có mạnh hơn đi chăng nữa thì cũng sẽ phải cam bái hạ phong. Nhưng…

Cả ba người không thể ngờ được rằng thực lực của Đế Nguyên Quân lại đáng sợ đến như vậy. Cho dù cả ba có hợp lực thì cũng không thể khiến hắn gặp khó khăn mà hoàn toàn ngược lại.

Đế Nguyên Quân hoàn toàn áp đảo nhưng họ đều biết rằng hắn vẫn chưa tung ra toàn bộ sức mạnh.

Đáng sợ hơn, sau khi chứng kiến một kiếm vừa rồi càng khiến suy nghĩ của họ càng chắc chắn vì kiếm chiêu vừa rồi có cấp bậc chỉ là Huyền cấp hạ phẩm. Nếu so sánh với công pháp mà họ tu luyện thì còn yếu kém hơn gấp trăm lần.

Một kiếm chiêu có cấp bậc thấp như vậy thì không thể khiến cả ba người chịu thương tổn khi trên người đã mang bảo y bảo vệ cơ thể.

Điều khiến họ cảm thấy khó tin hơn là hắn không hề sử dụng kiếm mà chỉ đơn giản dùng hai đầu ngón tay hợp chỉ, dùng kiếm khí ngưng tụ thành kiếm.

Vậy mà bảo y hộ thân lại trở nên yếu kém trước một kiếm vừa rồi, bị hàng chục đạo kiếm quang dễ dàng đánh xuyên và tạo thương thế không hề nhẹ.

Tuy đây không phải là lần đầu tiên cả ba người cảm thấy kinh hãi trước thực lực của một người nhưng cái cảm giác này khiến cả ba người nhớ tới lúc đối mặt với trưởng môn.

Đó là một cảm giác áp bức và bị áp chế triệt để!

Cho dù họ có cố gắng như thế nào đi chăng nữa cũng không thể phá được bức tường vững chãi trước mắt!

Không chỉ có ba vị trưởng lão cảm thấy như thế mà những người có mặt khi chứng kiến một kiếm vừa rồi thì hoàn toàn chết lặng. Trong mắt họ, một kiếm vừa rồi trông thì đơn giản nhưng ẩn sâu trong đó là một lực lượng vô cùng khủng bố.

Tuy chỉ nhìn thấy kiếm quang ánh lên nhưng trong tâm trí họ đều có chung một suy nghĩ. Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy một kiếm tuyệt hảo đến như vậy.

Kiếm không chỉ nhanh, mạnh, dứt khoát mà điều khiến họ cảm thấy kinh hãi là cấp bậc kiếm chiêu không cao nhưng được thi triển trong tay Đế Nguyên Quân lại mang uy lực mạnh đủ để sánh ngang Huyền cấp cực phẩm, thậm chí là Địa cấp hạ phẩm.

Đến bây giờ họ mới hiểu một điều, công pháp mạnh hay yếu không phải dựa vào cấp bậc mà tùy thuộc vào người thi triển nó.

Ngồi ở trên cao, Dược Vương Cốc thánh thử cùng hai vị trưởng lão thì há hốc mồm và cảm thấy khó tin vô cùng.

Sở dĩ họ kinh ngạc như vậy là vì đặc thù của Luyện Đan Sư có tinh thần lực mạnh hơn người tu luyện bình thường gấp nhiều lần. Tuy cả ba người không thể dùng mắt để nhìn thấy một kiếm vừa rồi nhưng khi dùng tinh thần lực để ngẫm lại thì nhìn thấy Đế Nguyên Quân tung ra không chỉ hàng chục kiếm mà là hàng trăm kiếm.

Điều khiến họ cảm thấy kinh ngạc là Đế Nguyên Quân tung ra không phải một chiêu mà là mười kiếm chiêu tương tự và đánh ra kiếm quang gần như đồng thời.

Lúc này, Dược Vương Cốc thánh thử phấn khích tới mức bóp gãy thành ghế, trên gương mặt vừa hiện lên vẻ kinh ngạc, hắn không giấu được nụ cười và ánh mắt đầy ngưỡng vọng.

“Dùng mắt thường thì ta có thể không biết nhưng bây giờ thì mọi chuyện đã sáng tỏ?”

“Có lẽ tiền bối đã biết trên người ba vị trưởng lão có bảo y hộ thể và biết kiếm chiêu vừa rồi không thể đánh xuyên qua được phòng ngự”.

“Có thể một kiếm không đủ, mười kiếm, thậm chí trăm kiếm cũng không thể đánh xuyên qua. Nhưng nếu như cùng lúc đánh ra đồng thời kiếm chiêu mười lần thì uy lực của một kiếm bộc phát ra mạnh hơn gấp trăm thậm chí gấp ngàn lần”.

Ban đầu, trong lòng hắn còn cảm thấy lo lắng cho Đế Nguyên Quân nhưng bây giờ thì mọi cảm giác đều biến mất và thay vào đó là sự phấn khích mà từ trước giờ chưa từng cảm thấy.

Không chỉ có hắn mà ngay cả hai vị trưởng lão cũng cảm thấy có chút mộng vì thực lực của đám trưởng lão Âm Ma Tông đều rất mạnh và có rất ít người đồng cảnh giới có thể đánh bại họ chứ đừng nói đến việc cùng lúc áp đảo cả ba người.

Kể từ ngày họ đặt chân vào việc tu luyện thì đây chính là lần đầu tiên nhìn thấy!



Lúc này, trong tâm trí hai vị trưởng lão thầm hiện lên một câu hỏi.

Trong Dược Vương Cốc có mấy ai có thể làm được như hắn?!

Ở phía bên dưới, đám người Minh gia và đồng minh thì chết lặng giống như tượng. Trong tâm trí họ chưa từng nghĩ rằng một người họ tiện tay cứu giúp lại là một cường giả mạnh tới mức có thể áp đảo cả ba vị trưởng lão của Âm Ma Tông.

Một tông môn lớn mạnh đến mức mà họ chỉ có thể ngưỡng vọng và không bao giờ có thể chạm tới!

Bất chợt, khóe miệng Minh Viễn đột nhiên run lên một cái rồi thốt ra thành tiếng.

“Đây chính là thực lực chân chính của hắn?”

“Không… Đây thậm chí không phải là toàn lực của hắn?”

Sau đó, hắn đột nhiên ngẩng đầu rồi cười lớn một tiếng.

“Đúng là ông trời có mắt, Minh gia ta được cứu rồi?”

Ngay sau đó, đồng minh Minh gia cũng bắt đầu ồ lên đầy phấn khích và vui mừng. Họ lúc đầu còn cảm thấy sợ hãi trước lực lượng của ba vị trưởng lão Âm Ma Tông nhưng bây giờ thì không còn nữa.

Đứng ở bên cạnh, Minh Ngọc và Minh Hoàng vẻ mặt ngơ ngác sau khi chứng kiến một kiếm vừa rồi. Cả hai người không thể ngờ được rằng, kiếm chiêu khiếm khuyết của gia tộc lại có thể mạnh tới mức khiến cả cường giả Tinh Cực cảnh đỉnh phong bị trọng thương.

Trong vô thức, Minh Ngọc nhìn Đế Nguyên Quân với một ánh mắt ngây ngốc, thán phục và ngưỡng mộ. Cô bỗng nở một nụ cười nhẹ rồi thốt ra thành tiếng.

“Đây chính là kiếm pháp của Minh gia, rồi một ngày nào đó ta cũng có thể thi triển kiếm chiêu có uy lực mạnh như thế này?”

“Không, ta sẽ thi triển kiếm có uy lực mạnh hơn gấp trăm, gấp ngàn lần?”

Thấy Minh Ngọc lần đầu tiên có biểu cảm như vậy, Minh Viễn vui vẻ lên tiếng.

“Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy con si mê một thứ gì đó đến mức độ như thế này?”

“Có phải con đã có đáp án cho yêu cầu đối với hắn?”

Đáp lại, Minh Ngọc không giấu diếm mà gật đầu.

“Đúng là như thế thưa cha”.

“Đây chính là lần đầu tiên con cảm thấy tự tin về suy nghĩ và cảm thấy sáng suốt nhất từ trước đến giờ”.

Quay lại với trận chiến!

Cả ba vị trưởng lão sau khi bị trọng thương nên trong lòng dần nổi lên sự sợ hãi và gần như không còn chiến ý vì người đứng trước mặt này có thực lực quá khủng bố.

Nếu như trưởng môn không đến thì cho dù cả ba người có làm như thế nào cũng không phải là đối thủ của hắn.

Thấy ba người kia không còn ý định xông lên, Đế Nguyên Quân lên tiếng.

“Không phải ba người các người vừa rồi còn rất mạnh miệng hay sao?”

“Tại sao bây giờ lại không dám xông lên? Hay là đang cảm thấy sợ hãi trước ta?”



“…”.

Ba vị trưởng lão vẻ mặt tối sầm nhìn nhau và trong lòng thầm hiểu.

“Ta công nhận thực lực của ngươi rất mạnh nhưng ngươi cũng đừng đắc ý quá sớm”.

“Thực lực của ba người bọn ta ở trong tông cũng chỉ là trưởng lão ngoại môn, ở trên còn trưởng lão nội môn, tông chủ và còn có cả thái thượng trưởng lão. Thực lực của những người đó mạnh hơn bọn ta rất nhiều”.

“Với thực lực của ngươi thì không phải là đối thủ”.

“Ta khuyên ngươi một câu, nếu như không muốn chết thì tốt nhất đừng nhúng mũi vào chuyện của người khác kẻo tự rước họa cho bản thân?”

Hít vào một hơi thật sâu, một vị trưởng lão nở một nụ cười lạnh rồi nhìn Đế Nguyên Quân với một ánh mắt kiên định nói.

“Ta biết ngươi tu luyện đến hiện tại không phải chuyện dễ nên ta nghĩ ngươi sẽ biết được đâu là chuyện nên và không nên?”

“Ngươi thấy ta cảm thấy đúng không?”

Đáp lại, Đế Nguyên Quân chỉ nhếch mép nở một nụ cười nhẹ nói.

“Các ngươi đang quan tâm cho đối thủ sao? Ta nghĩ các ngươi nên tự lo cho bản thân đi thì tốt hơn?”

“Con người ta đây cảm thấy rất tệ khi người khác lo lắng, nhất là đối với những kẻ nhưng các ngươi?”

Đế Nguyên Quân vừa nói vừa để lộ nhàn nhạt khí tức ra ngoài khiến toàn bộ đấu trưởng chịu một cổ áp bức vô cùng khủng bố.

“…”.

Thấy Đế Nguyên Quân có vẻ không có ý định dừng lại, cả ba vị trưởng lão bỗng phát lên cười lớn một tiếng, sau đó dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn và nói.

“Có vẻ như ngươi vẫn chưa cảm nhận được nhỉ?”

“Vậy thì để cho ta nói cho ngươi biết”.

Một vị trưởng lão chỉ tay về phía Ma Thất Tuyệt nằm gục ở ngoài xa và nói với một giọng điệu đắc ý.

“Âm Ma Tông ta có một bí pháp, chỉ cần đệ tử nòng cốt không bị mất ý thức thì cao tầng tông môn sẽ không biết. Nhưng khi ý thức của thánh tử không còn thì cao tầng tông môn đã biết được có chuyện xảy ra và sẽ có người tới đây”.

“Có lẽ bây giờ người đó cũng đã đến?”

Lời nói của lão giả vừa dứt thì con ngươi đột nhiên co rút lại rồi liếc mắt nhìn ra xa rồi khẽ nhíu chặt mày.

Tuy ở khoảng cách rất xa nhưng hắn vẫn cảm nhận được khí tức của người đang đến và có thực lực vô cùng mạnh. Ba vị trưởng lão đứng trước người này chẳng khác gì một con kiến nhỏ bé bị bóp chết một cách dễ dàng.

Thấy dáng vẻ biến sắc của Đế Nguyên Quân, một vị trưởng lão phấn khích cười nói.

“Ngươi bây giờ tiêu đời rồi?”

“Một trong mười vị thủ vệ của tông môn đã đến? Người đó chính là cường giả Hóa Cảnh”.

“Ta muốn nhìn xem, ngươi đối mặt với thủ hộ như thế nào?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play