Trương Thanh Hồng ngồi chống cằm nhìn xuống hai mươi vị trưởng lão đang ngồi ở hai bên với ánh mắt chờ đợi.
Lúc này, có một vị trưởng lão ngồi ở phía bên dưới đứng dậy, ánh mắt hắn cảm thấy khó hiểu nhìn Hồng sư, hạ thấp giọng nói. “Hồng sư, tên tiểu tử đó rốt cuộc có gì khác ngoài cái tính ngông cuồng và tự cao tự đại? Chư kể, hắn ta chẳng phải đã thất bại ngay tại lần khảo hạch cửu phẩm luyện đan sư hay sao? Ta thật sự không hiểu vì sao ngươi lại để ý đến một tên thấp kém như vậy?”.
Những vị trưởng lão khác nghe thấy vậy cũng âm thầm gật đầu, họ liếc mắt nhìn nhau rồi lên tiếng bàn tán. “Đúng là như vậy? Tên tiểu tử kia đáng lẽ phải cảm thấy may mắn khi dám ngông cuồng trước mặt ta mà vẫn còn sống? Một con ếch ngồi ở đáy giếng thì sao biết trời cao sâu rộng như thế nào?”.
“Thay vì tốn thời gian để ý đến hắn ta thì tại sao không tìm kiếm những thiên kiêu khác? Chẳng phải ta cũng đang cần người để mở rộng thế lực hay sao?”.
“Hồng sư, ta nghĩ ngươi nên suy nghĩ lại chuyện này cho thật kỹ? Nếu như bỏ lỡ thì những thiên kiêu của đợt khảo hạch này sẽ về dưới trướng của Dược Vương Cốc. Nếu mà ta không sớm hành động thì sẽ không kịp?”.
“...”.
Ngay lúc bầu không khí ở trong chính điện trở nên nặng nề hơn thì đột nhiên, một tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài truyền vào khiến ai ai cũng phải đưa mắt nhìn ra ngoài.
Bống, một tên đệ tử vẻ mặt kính cẩn cúi người lên tiếng. “Bẩm Hồng sư, đệ tử đã mời được người đó đến?”.
Trương Thanh Hồng nghe thấy vậy thì sắc mặt lộ vẻ vui mừng rồi đưa tay ra hiệu, nói. “Nhanh mời vị đó vào đây đi?”.
Từng bước đi vào trong chính điện, Thanh Lương các chủ dáng vẻ thong dong khẽ cúi đầu thi lễ rồi lên tiếng. “Thanh Lương gặp qua Hồng sư”.
“Không biết Hồng sư mời ta đến đây vì chuyện gì?”.
“Thanh Lương các chủ, ngươi đúng là một người thẳng tính giống như cha ngươi?”. Trương Thanh Hồng đưa tay mời hắn ngồi xuống hàng ghế trưởng lão ngay bên cạnh, nói. “Không cần phải khách khí với ta như vậy?”.
“Không biết cha ngươi dạo gần đây như thế nào rồi?”.
“Đa tạ Hồng sư đã quan tâm, cha ta bây giờ vẫn còn đang bế quan”. Thanh Lương các chủ thở dài một hơi rồi lên tiếng trả lời. “Chính vì cha ta đang bế quan nên thời gian gần đây gặp phải những chuyện không được suôn sẻ cho lắm?”.
“Hừm, đúng là lão già cố chấp?”. Trương Thanh Hồng sắc mặt lộ vẻ tức giận đáp. “Lúc trước ta đã từng nói qua là khoan hãy bế quan nhưng mà lão già đó lại không nghe. Chuyện của Thanh Dược Lâu ta cũng đã nghe qua rồi nên ta rất lấy làm tiếc, nếu như lão già kia không bế quan trước dự tính thì Dược Vương Cốc sao dám bành trướng như thế này?”.
“Lão ta bế quan cái một dọc đã hai mươi năm nhưng Tinh Cực cảnh vẫn là một cảnh giới vượt qua cả sự hiểu biết của ta? Dựa vào một lão già cố chấp lại muốn đâm đầu vào, trong khi chưa chuẩn bị thật kỹ càng”.
“Đa tạ Hồng sư đã lo lắng?”. Thanh Lương các chủ nghe thấy vậy thì thở dài một hơi, ánh mắt hắn lộ ra vẻ mong chờ nhìn Trương Thanh Hồng, đáp. “Chuyện bây giờ cũng đã thế rồi nên cũng không thể trách cha ta được? Cha chỉ một lòng muốn vực dậy khỏi biến cố của trăm năm trước mà thôi?”.
“Nhưng mà không sao, hiện tại ta đã tìm thấy được bước ngoặt của cục diện. Chỉ cần đợi thêm trăm năm nữa thì không chỉ cha thành công đột phá Tinh Cực cảnh mà Thanh Dược Lâu cũng sẽ tìm lại được những ánh hào quang năm xưa?”.
“Ta hiểu điều đó?”. Đáp lại, Trương Thanh Hồng gật đầu, đáp. “Ta nghe nói ngươi đã đơn phương rời khỏi Luyện Đan Hội, ngươi không sợ khi lão già xuất quan sẽ nổi trận lôi đình hay sao?”.
Thanh Lương các chủ lắc đầu, đáp. “Ta thì không nghĩ là thế? Nếu là cha ở trong hoàn cảnh này rồi sẽ có quyết định giống như ta mà thôi?”.
“Dược Vương Cốc bây giờ đã trở nên biến chất rồi nên ngươi rời khỏi cũng đúng thôi”. Trương Thanh Hồng gật đầu. “Nhưng mà với hiện tại, ngươi không sợ thế lực của Dược Vương Cốc sẽ ảnh hưởng đến Thanh Dược Lâu hay sao?”.
“Nếu đã sợ thì ta đã không đơn phương rời khỏi?”. Thanh Lương các chủ cười nhẹ một tiếng rồi lắc đầu đáp. “Cho dù có bị Dược Vương Cốc chén ép thì cũng chẳng sao cả, với tình trạng của ta hiện tại thì có bị chèn ép hay không cũng không còn quan trọng nữa”.
“Mục đích hiện tại của ta khi đến Thanh Lan thành là muốn kết giao lại với Lạc gia và đưa La gia vào trong mối quan hệ. Nếu như chuyện này thành công thì Dược Vương Cốc sẽ không dám có hành động gì quá đáng?”.
“Ngươi dám chắc được chuyện này hay không?”. Trương Thanh Hồng ánh mặt lộ vẻ ngờ vực và đắn đo, hỏi ngược lại. “Nếu không được thì ta sẽ thay ngươi ra mắt, ta dám chắc Lạc gia sẽ không từ chối đâu?”.
“Chuyện đó thì không cần”. Đáp lại, Thanh Lương các chủ lắc đầu, ánh mắt hắn lộ vẻ tự tin nhìn lão, đáp. “Chuyện này ta đã có định số từ trước và ta dám chắc sẽ thành công. Vì ta vừa quen được một tiểu bằng hữu rất nổi trội, ta dám chắc khi hắn đến Lạc gia sẽ khiến bọn họ bị bất ngờ lắm đây?”.
“Ồ, trùng hợp là mấy ngày trước ta cũng gặp phải một tên tiểu tử ngông cuồng đến đáng ghét”. Trương Thanh Hồng nghe thấy vậy thì sắc mặt đột nhiên trầm xuống, trong mắt mắt lão hiện lên vẻ tức giận, nói. “Không biết tiểu bằng hữu mà ngươi vừa mới quen tên là gì? Nếu được thì có thể giới thiệu với ta một tiếng?”.
Thanh Lương các chủ vui vẻ nở một nụ cười nhẹ rồi gật đầu đáp. “Tên hắn là Đế Nguyên Quân, tuy mới chỉ mười sáu mười bảy tuổi nhưng đứng ở trên phương diện thực lực và thiên phú luyện đan lại rất đáng ngưỡng mộ, hắn là người trẻ tuổi mà ta lần đầu tiên cảm thấy nể phục?”.
“Cái gì? Là tên tiểu tử đó?”. Trương Thanh Hồng nghe thấy vậy thì tức giận đạp mạnh tay vào thành ghế rồi đứng dậy. “Tên ngông cuồng, tự đại đó ngay cả khảo hạch luyện đan cửu phẩm cũng không qua nổi thì sao có thể giúp ngươi?”.
“Hồng sư, người cũng biết hắn sao?”. Thanh Lương các chủ ánh mắt dần lộ rõ sự nghiêm trọng nhìn Trương Thanh Hồng, nói. “Nghe giọng điệu tức giận này thì chắc Hồng sư gọi ta đến đây là vì chuyện này?”.
Đáp lại, Trương Thanh Phong thở ra một hơi để lấy lại bình tĩnh rồi ngồi xuống. “Đúng thế, ta gọi ngươi đến một chuyện là vì hỏi thăm cha ngươi và một phần là để hỏi xem kết quả ngày hôm đó của tên tiểu tử đó. Lúc đó ta vì tức giận nên bỏ về trước nên không nhìn được lúc hắn bị bẽ mặt?”.
Thanh Lương các chủ nghe thấy vậy thì khẽ nhíu mày, ánh mắt hắn lộ vẻ khó hiểu, nói. “Thì ra người biết Đế Nguyên Quân từ trước nên lúc đó mới có hành động như thế? Nhưng mà người chắc đã có hiểu lầm gì với hắn?”.
“Ta thì có thể hiểu lầm gì được chứ?”. Trương Thanh Hồng nhớ lại lúc Đế Nguyên Quân đến đây thì vẻ mặt lộ rõ sự tức giận, đáp. “Mấy ngày trước, hắn có mang đến những rương báu bị mất cắp và hắn muốn giao dịch với ta”.
“Nhưng hành động của hắn lại trái ngược hoàn toàn với những gì mà hắn đã nói? Nào là có thân phận trong Luyện Đan Hội, nào là có quen biết với Lạc gia, nào là có thể mang đến lợi ích cho ta?”.
“Ngay cả khảo hạch luyện đan sư cửu phẩm cũng không thể vượt qua được thì lấy gì để giao dịch với ta?”.
“...”. Thanh Lương các chủ nghe thấy vậy thì lắc đầu thở dài một hơi, ánh mắt hắn lộ vẻ thất vọng nhìn lão, nói. “Hồng sư, người đúng là hồ đồ? Ngươi mới gặp hắn một hai lần nên chưa chứng kiến khả năng của hắn nên mới không biết thân phận thật sự của hắn?”.
“Hừ?”. Trương Thanh Hồng hừ lạnh một tiếng, đáp. “Hắn ta thì có thân phận gì chứ? Ngoài việc ngông cuồng, tự cao ra thì hắn có thể làm được gì?”.
“Hồng sư?”. Thanh Lương các chủ nghe thấy vậy thì đứng dậy, ánh mắt hắn lộ vẻ tiếc nuối nhìn lão, nói. “Chính mắt ta nhìn thấy hắn luyện qua Huyền cấp đan dược? Nói đúng hơn là hắn luyện được một viên đan dược thuộc dạng khó có thể luyện được nhất của Huyền cấp đan dược, chưa kể đến phẩm chất mà hắn luyện được chính là hoàn mỹ nhất?”.
“Ngày hôm qua, hắn đã dùng cửu phẩm linh dược để luyện ra được một viên Hoàng cấp đan dược có phẩm chất cao mà ngay cả trưởng lão Dược Vương Cốc cũng không thể nhìn ra được. Với khả năng luyện đan của hắn hiện tại đã vượt qua cả trưởng lão của Dược Vương Cốc”.
“Người nói xem, một người như hắn sẽ có thân phận như thế nào? Hắn mới chỉ mười sáu mười bảy tuổi mà thiên phú Luyện Đan đã kinh khủng như thế thì tương lai của hắn sẽ như thế nào? Ta nghĩ Hồng sư cũng sẽ đoán ra được”.
“Sẵn tiện, ta cũng nói thẳng, hắn cũng chính là một mắt xích quan trọng để cha ta và Thanh Dược Lâu tìm được chính hào quang năm xưa. Người hiểu ý ta nói đúng không?”.
Lời nói vừa dứt, Thanh Lương các chủ liền quay người rời đi trước ánh mắt ngỡ ngàng của tất cả những người có mặt ở trong chính điện. Và đặc sắc hơn là biểu cảm của Trương Thanh Phong hiện tại lại làm ra dáng vẻ mà không phải ai cũng có thể tin được.
Qua ngày hôm sau!
Đế Nguyên Quân đang nhắm mắt dưỡng thần ở trong phòng thì đột nhiên nghe thấy ba tiếng bước chân đang đi về phía căn phòng. “Sắp đến khảo hạch luyện đan sư rồi, Đế Nguyên Quân, ngươi muốn đi cùng không?”.
Đẩy cửa đi ra ngoài, Đế Nguyên Quân vui vẻ nở một nụ cười nhẹ, nói. “Tại sao lại không đi, ta có cảm giác hôm nay sẽ có chuyện gì đó vui vẻ?”.
“Thật hiếm khi thấy ngươi có biểu cảm như vậy nha?”. Lạc Tuyết Dung ánh mắt lộ vẻ suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng. “Không biết ngươi cảm thấy sẽ có chuyện gì vui?”.
“Ta cũng thấy thế, đây là lần đầu tiên ta thấy ngươi hứng thú với một chuyện nhàm chán như thế này?”. Lâm Tuyết Nhi đứng bên cạnh cũng gật đầu, nói.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân khẽ lắc đầu một cái rồi trả lời. “Cũng không có gì? Chẳng qua ta có cảm giác sẽ gặp phải người khiến ta cảm thấy buồn cười. Nếu ta đoán không nhầm thì kẻ đứng sau tất cả những chuyện lùm xùm ở trong thành thời gian gần đây và hắn cũng sẽ tham gia vào lần khảo hạch luyện đan lần này?”.
Lạc Tuyết Dung nghe thấy vậy thì khẽ cau mày, ánh mắt cô lộ vẻ nghi ngờ nhìn Đế Nguyên Quân, hỏi. “Ngươi biết chuyện gì sao? Nếu ngươi biết kẻ chủ mưu đứng ở đằng sau thì tại sao không báo cho thành chủ, nếu làm như thế thì đã không có nhiều người chết đến như vậy?”.
“...”. Đế Nguyên Quân lắc đầu, đáp. “Lạc Tuyết Dung, ngươi đây là vẫn còn có suy nghĩ vì người khác như thế sao? Ta biết bản tính của ngươi như thế nào nhưng mà ngươi phải hiểu được là thế giới tu chân này không đẹp đẽ giống như những gì mà ngươi mong đợi?”.
“Chắc ngươi đã quên những chuyện đã xảy ra tại Nam Hoang Sơn Mạch?”.
“Thế giới tu chân này không có gì gọi là công bằng cả và nếu như ngươi cứ mãi nghĩ cho người khác thì rồi sẽ có một ngày cũng sẽ phải hối hận. Ta nghĩ bản thân ngươi nên ích kỷ thêm một chút và nếu được thì tốt nhất nên tránh những thứ rắc rối, những thứ không liên quan gì đến bản thân mình?”.
“...”. Lạc Tuyết Dung nghe thấy vậy thì trong đầu cô chợt nhớ lại khung cảnh đã xảy ra lần đó, cô nhớ lại những hành động của những kẻ vong ơn bội nghĩa sẵn sàng trở mặt ngay trong thời điểm cô gặp nguy hiểm. Nghĩ đến đây, Lạc Tuyết Dung cúi đầu rồi lâm vào trong trầm tư suy nghĩ một lúc.
Sau đó, Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn qua Hứa Tiểu Kiều, nói. “Ngươi bình thường rất là hoạt bát nhưng bây giờ sao lại kiệm lời như vậy?”.
Nhìn dáng vẻ Hứa Tiểu Kiều khó nói, Đế Nguyên Quân lắc đầu thở ra một hơi rồi nói tiếp. “Ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều vì chuyện đó? Chẳng phải gặp lại cha mẹ là điều rất tốt hay sao? Những chuyện đã xảy ra ở trong quá khứ thì ngươi cứ để cho nó qua đi?”.
“Với lại, ta thì nghĩ cha mẹ ngươi sẽ không vui khi nhìn ngươi suốt ngày ủ rũ và trong đầu đầy tâm sự như thế này đâu?”.