Trans+ edit: Hi Văn

Beta: Nguyệt Nguyệt

Hoắc Cẩn Hành động tác phát run đó, mất cảnh giác lọt vào tầm nhìn của Cố Kinh Diễn.

Cố Kinh Diễn nghiêng cổ, dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn chằm chằm anh, “Lời tôi vừa nói, có vấn đề?”

Hoắc Cẩn Hành: “…”

Vốn dĩ không nghe vô.

“Không phải à?” Nếu như có vấn đề khẳng định Hoắc Cẩn Hành sẽ bất bình phản bác, nếu đã không có vấn đề Cố Kinh Diễn to gan nói đùa: “Vậy cậu run tay thành như vậy, không biết còn cho rằng cậu bị bệnh Parkinson.”

“…”

Đầu lưỡi tinh tế lướt qua lòng bàn tay, trêu đến gợn sóng lăn tăn, lưu lại một mảng ẩm ướt, cô cố ý kiểm soát tiết tấu, thần tốc lướt qua lại cọ trở lại, làm lòng người ngứa ngáy.

Tiểu yêu tinh.

Giọng nói của Cố Kinh Diễn vốn dĩ ồn ào bên tai, Hoắc Cẩn Hành bất động thanh sắc đem tách cà phê đặt lại vị trí cũ, hơi hơi nâng tay trái dưới bàn, đầu ngón tay giữ cằm trơn bóng của cô gái, nhẹ nâng lên.

Diệp Linh Ngân bất mãn hành động bị gián đoạn.

Kỹ thuật đã học lần trước vẫn luôn không có cơ hội thực hiện, cô chính là muốn thử đấy, Hoắc Cẩn Hành không phối hợp làm sao được.

Sức của cô không bằng Hoắc Cẩn Hành, cưỡng ép tách mở ngón tay ra ngược lại làm mình đau, thế là tìm cách khác, đưa tay phải ra cù vào giữa cổ tay anh.

Tràng hạt tử đàn chậm rãi phát ra tiếng động, từng vòng từng vòng lướt qua mạch ở khung xương cổ tay, Hoắc Cẩn Hành cuối cùng có hành động, ngón tay cái ấn một bên má cô, đặt ngón trỏ trên miệng cô xoa hai lần, chui vào khe hở răng.

Diệp Linh Ngân mở to mắt.

Không nghĩ đến, không nghĩ đến, cô học qua lâu như vậy, thế mà lại bị thủ đoạn bất ngờ của Hoắc Cẩn Hành khống chế rồi?

Cô không cam chịu yếu thế, hàm răng trắng cắn trên ngón tay, khắc một vòng, Hoắc Cẩn Hành không mảy may lùi bước, mà ngược lại ở trong miệng cô trêu chọc mãnh liệt hơn.

Không nhịn được “Uiz” một tiếng, thiếu chút phát ra âm thanh.

“Ô? Tôi hình như nghe thấy âm thanh kỳ lạ?” Cố Kinh Diễn quay đầu quan sát xung quanh, ngoại trừ Hoắc Cẩn Hành ngồi nghiêm chỉnh trước bàn làm việc, chỉ còn lại tiểu trợ lý thấp thỏm bên cạnh ghi chép.

Hoắc Cẩn Hành không nóng không lạnh nói: “Nghe nhầm rồi.”

Bộ mặt lạnh ngàn năm không đổi này khiến Cố Kinh Diễn kẹp má run cầm cập, sờ sờ cánh tay, ngẩng đầu tìm kiếm nguồn không khí: “Phòng làm việc này của cậu nhiệt độ quá thấp rồi, lạnh đến cảm lạnh vợ tôi nhất định lo lắng.” 

Tiểu trợ lý: “….”

Ngược lại không cần phải show ân ái như vậy.

Tiểu trợ lý không hiểu tiết mục tương ái tương sát giữa hai vị Boss, anh ta chỉ là có chút ngưỡng mộ thư ký Chu của Hoắc thị, trợ lý Cao và trợ lý Trương, ở bên cạnh Hoắc tổng người kiệm lời như vàng như vậy, nhất định thanh tĩnh rồi.

Tiếng líu ríu kia vọng lại trong phòng, Diệp Linh Ngân miễn cưỡng đưa ra trong ngăn che của Cố Kinh Diễn.

Cái gì nhiệt độ quá thấp lạnh đến cảm?

Trốn dưới bàn quá lâu, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, cô thậm chí hoài nghi máy lạnh trong phòng làm việc bị hỏng rồi, nếu không làm sao nóng như vậy, cả người ấm áp.

Diệp Linh Ngân từ bỏ cắn người.

Ngón tay thon dài đẹp đẽ như vậy cắn xấu rồi thật đáng tiếc, Hoắc Cẩn Hành từ trên xuống dưới mỗi tấc đều nên thuộc về cô, cô phải bảo vệ tốt, từ từ hưởng dụng.

Thời gian xấp xỉ, Hoắc Cẩn Hành vài ba câu đem Cố Kinh Diễn đuổi đi.

Trước khi đi, Cố Kinh Diễn không quên quay đầu nhìn lại hơn hai lần, lúc này mới chú ý đến trên bàn đặt hai tách cà phê.

Thật không dễ đợi anh ta rời đi, ai biết Cố Kinh Diễn tay vịn cửa trong chớp mắt quay đầu lại, hoài nghi hỏi: “Trong phòng này của cậu sẽ không giấu ai đấy chứ?”

Diệp Linh Ngân: “?”

Không phải chứ, cô kìm nén lâu như vậy, sẽ không ở thời khắc cuối cùng bị lộ chứ?

Bên tai vo vo, chỉ nghe Cố Kinh Diễn nói với Hoắc Cẩn Hành: “Trên bàn cậu đặt hai tách cà phê.”

“Thích uống, không được à?” Hoắc Cẩn Hành nâng mí mắt liếc anh ta một cái, thần sắc tự nhiên bưng cà phê còn chưa đổ đưa đến bên miệng, nhấp một hớp.

Cố Kinh Diễn vuốt vuốt cằm, khơi dậy lòng hiếu kỳ, ngang ngạnh vẫy tay: “Đi đây, người anh em.” 

Cửa phòng lần nữa đóng lại.

Diệp Linh Ngân thở phào nhẹ nhõm, đặt mông ngồi trên sàn, lưng dựa vào vách bàn.

Từ ngón tay đến lòng bàn tay còn lưu lại dấu vết trò đùa dai của tiểu yêu tinh, Hoắc Cẩn Hành thu hồi tay, lại lấy khăn ướt ra lau chùi, đối với sp; dưới bàn không có động tĩnh, chỉ truyền đến giọng nói tủi thân của cô gái: “Chân tê cứng rồi….”

“….” Hoắc Cẩn Hành động tác tạm dừng, vứt khăn ướt vào thùng rác.

Hoắc Cẩn Hành lui ghế ra, đưa tay kéo Diệp Linh Ngân ra khỏi bàn, cúi người ôm người lên, đặt trên sofa thoải mái.

“Tên gia hoả Cố Kinh Diễn đó, suốt ngày chỉ biết show show show, lảm nhảm nhiều lời.” Diệp Linh Ngân nửa nằm trên sofa, nói thầm trình bày kế hoạch của mình: “Lần sau em gọi chị Tuần Xu ra ngoài, không mang anh ta đi chơi, cho anh ta tự mình khóc lóc.”

“Giận rồi?”

“Ưm hmm.”

“Anh cho rằng vừa rồi em đùa rất vui.”

Ánh mắt mơ tưởng hấp dẫn người quyến luyến giữa ngón tay, trước mắt tạm thời hiện ra cảnh tượng họ chơi đùa không có người hiển hiện, Diệp Linh Ngân đưa tay vỗ má, vành tai ửng đỏ.

Cảm giác khó hiểu, thật kích động.

Xem ra “khóa học nhân thể mỹ” của cô chưa đủ vững chắc, lại tìm cơ hội thử xem. 

Thấy cô xấu hổ, Hoắc Cẩn Hành thu liễm mấy phần, không trêu cô nữa.

Anh đem tin tức mới nhất gần đây nói với Diệp Linh Ngân: “Đã điều tra đến người đăng bài trên mạng, công bố em bị bắt cóc người đó là Hướng Vân Sương.”

“Hướng Vân Sương?” Diệp Linh Ngân rất ngạc nhiên.

Cô ta làm sao biết?

Không chỉ Diệp Linh Ngân tò mò, Hoắc Cẩn Hành cũng thấy ngoài dự liệu.

Trong tầm mắt chỉ có Thư Tình kia biết rõ chuyện năm đó, mà Thư Tình giữ bí mật nhiều năm, vì bảo vệ bản thân cô ta. Xuất phát từ lợi ích, Thư Tình sẽ không chủ động để lộ thân phận của Diệp Linh Ngân, cuối cùng vậy mà bị Hướng Vân Sương tận dụng rồi.

“Hướng Vân Sương này thật bỉ ổi, quá khứ đã qua lâu rồi, còn nắm chặt em không buông.” Diệp Linh Ngân cáu kỉnh chau mày, đã quyết định không bỏ qua nữa.

Một lần lại một lần gây hấn, còn thật sự cho rằng cô dễ trêu chọc à?

Lần này Diệp Linh Ngân không để Hoắc Cẩn Hành thay cô xử lý, tự mình thu thập tài liệu bí mật thật sự của Hướng Vân Sương, mua thủy quân và số tiếp thị, dùng cách của người trả lại cho người.

Hướng Vân Sương không phải để tâm nhất đánh giá của fan sao?

Vậy trước tiên lột bỏ vẻ ngoài sáng đẹp vẻ vang của cô ta, đào phẩm chất đen tối bên trong ra, để cô ta không có mặt mũi đối diện, cuối cùng một lần đánh bại.

“Vậy, bất ngờ xuất hiện hình chụp chung của em và anh thì sao?”

Nam nhân nhíu mày, chậm rãi nói ra một cái tên: “Hoắc Thẩm Dục.”

Hoắc Cẩn Hành chưa bao giờ buông lỏng cảnh giác với Hoắc Thẩm Dục, cho dù vẻ ngoại của anh ta lột xác thành  hiền hoà lương thiện, đều không cách nào che giấu nội tâm đen tối thâm sâu.

Lòng đố kỵ rất rõ ràng, kế hoạch sắp xếp tuần tự từng bước bị Hướng Vân Sương vượt trước một bước, ngược lại tất cả mũi dùi đều chỉ vào bản thân anh ta.

“Cho nên lúc đó tại sao anh lại mềm lòng thả anh ta ra?”

Cô thật sự không quên cảnh tượng lúc đầu Hoắc Thẩm Dục giơ súng lên, không chút do dự bắn về phía em trai ruột của mình.

Cuối cùng cô đã thay Hoắc Cẩn Hành đỡ một tai nạn, mùi vị ăn đạn thật không dễ chịu, đứng trước cửa quỷ môn quan một lần, cả đời cô đều không thương xót cho người đó.

“Vốn dĩ chỉ là muốn anh ta thay Hoắc gia lưu lại hậu duệ.” Lúc đó anh thật sự cho rằng, chính mình cả đời sẽ không lấy vợ, cũng sẽ không chạm vào người phụ nữ khác.

“Vậy hiện tại làm thế nào?” Diệp Linh Ngân thuận tiện hỏi.

“Hiện tại không cần anh ta nữa.”

“Tại sao?” Nghĩ đến nhân quả của câu nói, Diệp Linh Ngân phỏng đoán thăm dò, “Anh ta có con rồi?”

“Không có.” Nhắc đến người đó, Hoắc Cẩn Hành xem thường: “Nghĩ lại, gen của anh ta cũng không phải tốt lành gì, Hoắc gia không cần đời sau như vậy.”

“Í….”

Đàn ông tàn nhẫn đến bản thân mình đều mắng.

Diệp Linh Ngân đều không có ý tốt nhắc nhở anh hai người là anh em ruột cùng cha cùng mẹ, gen là cùng nguồn gốc.

“Vậy Hoắc gia các anh không lưu hậu bối rồi?” Diệp Linh Ngân rút từ não ra, cùng sự logic hỏi một câu như thế.

Hoắc Cẩn Hành liếc mắt nhìn qua, đột nhiên nhếch khóe môi: “Không phải còn có em sao?”

“!”

Đúng rồi, Hoắc Cẩn Hành có thể tự mình sinh mà.

Chẳng qua, đây có phải là ám thị không? Cô đã từng nằm mơ mới có thể nhìn thấy cảnh tượng này, nhanh như vậy đã trở thành sự thật rồi?

Diệp Linh Ngân trong lòng nhanh chóng đem câu nói “con gái phải dè dặt” này đọc thầm trong lòng vô số lần, trên mặt kiềm chế biểu cảm không sụp đổ, giọng đoan chính nói: “Nhưng em là nữ minh tinh, chuyện sinh mệnh thai nghén còn rất sớm, mà em rất sợ đau.”

“Aiz.” Hoắc Cẩn Hành nắm tay nhẹ chạm chóp mũi: “Ngân Ngân, em có phải hiểu lầm ý anh rồi không?”

Hiểu lầm?

Cái này còn có thể hiểu lầm cái gì?

“Mấy chuyện đó đều không gấp, em có tự do lựa chọn có trở thành quyền lợi của người mẹ hay không.”

Hoắc Cẩn Hành cúi đầu nhìn vào mắt cô, nghiêm túc nói: “Sợ đau, thì không cần sinh.”

Diệp Linh Ngân hoàn toàn mê muội: “Vậy, vậy lời anh nói vừa rồi là có ý gì?”

Anh không có trực tiếp trả lời.

Ngón cái cùng ngón trỏ véo má cô, ngón tay giữ cằm, hình như lịch sử tái hiện.

Vừa rồi không thể nhìn thấy biểu cảm của Diệp Linh Ngân khi trốn dưới bàn.

Hiện tại mặt đối mặt, nhìn rất rõ ràng, hai má ửng đỏ rất lâu không phai, như lớp phấn trang điểm đáng yêu xinh xắn, mắt long lanh như làn thu thủy.

Ngón cái lau qua môi chen vào khe hở, ấn nhẹ, Hoắc Cẩn Hành cúi đầu hôn xuống.

Ý nghĩa của câu nói đó là: anh từ tận đáy lòng thừa nhận, vợ tương lai không ai khác ngoài cô.

Nhưng thực tế, từ đầu đến cuối, anh không nghĩ đến để Diệp Linh Ngân lấy tính mạng đánh cược một đứa bé.

Nhìn thấy qua cảnh tượng Diệp Linh Ngân yếu ớt nằm trên giường bệnh đứng trước sinh tử, không muốn lịch sử lặp lại lần nữa.

Huyết thống thứ này cũng không phải nhất định đáng tin, đợi đến khi thời cơ thích hợp, anh sẽ từ trong số con cháu chi tử Hoắc gia chọn ra một người ưu tú bồi dưỡng làm người thừa kế, vậy là được rồi.

Việc đem Hoắc Thẩm Dục trở về bệnh viện là tình thế phải làm, lần này Hoắc phu nhân trực tiếp đến cầu cạnh Diệp Linh Ngân.

Lúc Hoắc phu nhân tìm đến cửa, Diệp Linh Ngân cũng rất ngạc nhiên.

“Ngân Ngân, lần này xem như dì xin cháu, cháu nói với Cẩn Hành, để nó đừng đem anh trai đưa đi được không?” Hoắc phu nhân thật là không còn cách nào rồi, bất luận khuyên làm sao đều không thể thay đổi quyết định của Hoắc Cẩn Hành, bà chỉ ôm lấy tia hy vọng cuối cùng, hạ xuống thể diện đến tìm Diệp Linh Ngân.

“Hiện tại chỉ có cháu nói, Cẩn Hành mới nghe, cháu giúp dì, được không?” Hoắc phu nhân nắm tay cô, từng câu từng chữ van nài.

Diệp Linh Ngân cau mày, chậm rãi thoát khỏi cánh tay đó, nghiêm mặt nói: “Hoắc Thẩm Dục rắp tâm hại người, hại anh ấy hết lần này đến lần khác, sớm nên gánh vác trách nhiệm.”

Này nếu không phải là đối mặt trưởng bối, cô sớm đã trở mặt.

Qua nhiều năm như vậy, Hoắc Thẩm Dục đến chết không sửa đổi, hận không thể đưa anh ta vào ăn cơm tù, cô làm sao có thể đi xin Hoắc Cẩn Hành tha người.

Hoắc phu nhân thở dài: “Nó chỉ là nhất thời hồ đồ…..”

Thật ra lý do này đến bản thân còn không cách nào thuyết phục.

Phải nói làm sao chứ, con trai lớn đố kỵ em trai, nói anh em hai người tàn sát lẫn nhau sao?

Làm cha mẹ, nhìn con trai lớn bị bệnh tật dằn vặt, bà thật không cách nào lòng dạ cứng rắn được, biết rõ là sai, cũng không nhịn được giúp anh ta xin lấy một cơ hội cuối cùng.

Tình thân và lý trí trong đầu đan xen đau khổ, Hoắc phu nhân cổ họng chua chát: “Ngân Ngân, chỉ cần cháu nói giúp Thẩm Dục, cho dù cháu và Cẩn Hành ở bên nhau, ta cũng ủng hộ.”

Có lẽ cảm thấy câu nói này không đủ trọng lượng, lại nói thêm: “Ta sẽ giúp hai đứa khuyên bà nội.”

Diệp Linh Ngân hơi mở miệng, cảm xúc không rõ nơi đáy mắt chuẩn bị lắc lư.

Phát hiện rồi?

Hoắc phu nhân không phản đối, cô đương nhiên vui vẻ, nhưng dùng việc này để làm điều kiện trao đổi, thì không cần thiết.

“Phu nhân, việc nào ra việc đó.”

“Hoắc Thẩm Dục đi đến bước đường này là anh ta tâm địa bất chính, tự ăn trái đắng, cháu sẽ không gây trở ngại quyết định của Hoắc Cẩn Hành.”

“Không thể cùng lúc bắt cá và chân gấu, người sốt ruột con trai cháu có thể hiểu được, nhưng cháu vẫn là muốn nhắc nhở người một câu cuối cùng.” Mắt đen nhánh của cô nhìn qua, mãnh liệt che giấu: “Người đã đánh mất một đứa con khỏe mạnh, lẽ nào còn muốn mất đi đứa thứ hai?”

Lời của Diệp Linh Ngân như đòn cảnh tỉnh, nặng nề gõ vào lòng Hoắc phu nhân. Bà đột nhiên lùi một bước, vẻ ngoài đoan chính ưu nhã dường như không thể duy trì.

Năm đó bởi vì bà khăng khăng bảo vệ con trai lớn, từ đó cùng con trai nhỏ cách lòng. Bà luôn cảm thấy tình mẫu tử huyết thống không cách nào cắt đứt được, Hoắc Cẩn Hành nhất thời giận bà oán hận bà cũng không sao, chỉ cần bà sau này bù đắp tốt thì có thể chữa lành vết thương.

Sự việc đến ngày hôm nay, bà đột nhiên quay đầu mới phát hiện.

Bản thân từ nội tâm nhận ra không cách nào chi phối quyết tâm của Hoắc Cẩn Hành, mới đến đây xin Diệp Linh Ngân.

Nhưng tại sao là Diệp Linh Ngân?

Một khắc đó, Diệp Linh Ngân nhìn thấu tâm ý của bà, bước tới trước: “Lẽ nào mọi người cảm thấy, cháu và anh ấy  ở chung thời gian dài, anh ấy mới đối với cháu tốt như vậy sao?”

Không phải à?

Hoắc phu nhân luôn cho rằng, Diệp Linh Ngân lớn lên cùng Hoắc Cẩn Hành, đối đãi với cô như con vậy, mới thương yêu nuông chiều vô hạn.

Hoắc phu nhân không nói ra lời, Diệp Linh Ngân từ trong biểu tình của bà đọc hiểu đáp án, lắc đầu phủ nhận: “Không phải vậy.”

“Mọi người vì sự nghiệp gia tộc, vì bảo vệ người khác, từng bước từng bước đem anh ấy đẩy ra xa, còn cháu….” Nâng ánh mắt đối diện với ánh mắt bối rối của Hoắc phu nhân, Diệp Linh Ngân ánh mắt lạnh lẽo.

Cô nói rõ từng chữ: “Cháu sẽ không vì bất kỳ ai, tổn thương anh ấy.”

Trong việc bảo vệ Hoắc Cẩn Hành, Diệp Linh Ngân trước giờ đều không chùn bước.

Hoắc phu nhân che mặt đau khổ.

Không cách nào đối mặt với bản thân nhiều lần thiên vị, càng không có cách nào đối mặt với con trai.

Ở biệt thự hôm đó, Hoắc Thẩm Dục vô duyên vô cớ nhắc đến Diệp Linh Ngân và Hoắc Cẩn Hành có thể là quan hệ yêu đương, lo lắng khi truyền ra ngoài làm mất mặt Hoắc gia, bà cảm thấy sửng sốt, nhưng không phải không hề nhận ra.

Sớm biết rõ bản thân không cách nào chi phối quyết tâm của Hoắc Cẩn Hành, các tiểu bối không nhắc, bà liền giả vờ không biết, duy trì vẻ ngoài hài hòa chung sống hoà thuận.

Bà mơ hồ hiểu rõ con trai lớn không cam lòng, đến khi Diệp Linh Ngân bị phơi bày trên mạng, cuộc sống gió yên sóng lặng lại lần nữa bị đánh vỡ.

Hoắc gia bọn họ, sớm đã không thể trở lại cả nhà sum họp như lúc đầu.

Đại khái là nghĩ thông suốt rồi, trong lòng có phần lựa chọn, Hoắc phu nhân hồn bay phách lạc rời đi.

Diệp Linh Ngân đứng tại chỗ nhìn bóng dáng gầy yếu hiu quạnh nhìn rất lâu, trong lòng cũng không vui vẻ.

Anh em tranh đấu với nhau, mẹ nhìn con trai sát hại lẫn nhau, người phạm lỗi phải chịu trừng phạt, lại không có người nào vui vẻ.

Tình thân.

Dường như không thể nào khiến người vui vẻ.

Diệp Linh Ngân rơi vào trầm tư, bệnh viện lúc này lại gửi tin nhắn đến.

Kết quả giám định có rồi.

Nhìn chữ hiển thị trên màn hình, Diệp Linh Ngân nắm chặt điện thoại, lòng bàn tay nóng hổi.

Năm ngày khi “Câu đố thân thế của Diệp Linh Ngân” nổ ra, blog nổi tiếng đột nhiên đăng một bài trên Weibo, kèm theo đề mục: 【Không diễn xuất liền về nhà thừa kế gia sản bạc tỷ.】

Nguyên văn bài đăng là…

Ninh Tri Hằng: Em gái thân sinh của tôi @Diệp Linh Ngân

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play