Trans+ edit: Hi Văn

Beta: Nguyệt Nguyệt

Mặt trời lặn xuống sườn núi, màn đêm cuối cùng buông xuống.

Thời gian ngủ quá dài, Diệp Linh Ngân ý thức mê man, mở mắt đều mệt mỏi. Hoắc Cẩn Hành không dung túng cô tiếp tục ngủ nữa, nắm lấy cánh tay cô đem người kéo lên, ngồi bên giường.

“Đừng ngủ nữa.”

Lúc này ngủ càng nhiều, đầu óc càng mơ hồ.

“Làm sao vậy?” Diệp Linh Ngân mở to miệng ngáp một cái, ở trước mặt người quen thuộc nhất không quan tâm hình tượng.

“Chưa đói?”

“Chưa.” Cô nhân tiện cúi người, nghiêng người về phía trước cúi đầu, trán chạm đến mu bàn tay của Hoắc Cẩn Hành.

Hoắc Cẩn Hành than nhẹ một tiếng, không để cô dựa vào giường, đem người từ trên giường xách lên.

Diệp Linh Ngân không câu nệ tiểu tiết dụi mắt, lau mất một chút ý định ngủ cuối cùng, dần dần khôi phục tinh thần.

Bữa tối do nhân viên khách sạn đưa đến phòng, gần đây điều kiện có hạn, Diệp Linh Ngân không kén chọn, lấy đồ ăn yêu thích từng cái từng cái cho vào miệng.

Hôm nay đi ra ngoài một chuyến, tâm tình thoải mái, khẩu vị cũng tăng lên.

Một bữa ăn hai bát cơm.

Này nếu bị Đoạn Văn nhìn thấy, nhất định là chỉ mũi cô giáo huấn: Có nữ minh tinh nào phàm ăn như em không?

Trời cao hoàng đế xa, Đoạn Văn không nhìn thấy, Hoắc Cẩn Hành sẽ không quản cô.

Hoạt động nội tâm phong phú đem bản thân chọc cười, Diệp Linh Ngân cầm đũa và miếng cơm cuối cùng, vẻ mặt hồng hào

ngẩng đầu:“Anh, ngày mai chúng ta trở về đi.”

“Nghĩ thông rồi?”

“Ừm.” Diệp Linh Ngân hai tay ôm bát đũa lại gật đầu, “Con đường diễn viên này em còn rất yêu thích, mặc dù sẽ bị lời nói không lọt tai làm ảnh hưởng tâm tình, nhưng mỗi lần nhìn thấy sự khích lệ và bảo vệ của họ, lại cảm thấy bản thân không lựa chọn sai.” 

Thậm chí cả người tràn đầy năng lượng.

Hoắc Cẩn Hành đặt đũa xuống, ngón tay đan ở mép bàn, không nhanh không chậm dò hỏi:“Chuẩn bị làm như thế nào?”

“Công ty và chị Văn sở trường giải quyết những chuyện này, em tận lực phối hợp với họ, làm rõ bản thân không phải là thiên kim tiểu thư trong miệng bọn họ, lúc cần thiết, thừa nhận là con gái nuôi của chú Diệp cũng không sao.”

Trên danh nghĩa, cô là con gái chú Diệp nhận nuôi, bất luận làm sao kiểm chứng đều là sự thật.

Đến nỗi gạt bán, cô không cần thừa nhận.

Dấu vết của năm đó bị Hoắc Cẩn Hành xóa sạch sẽ, mọi thứ làm nhọc lòng thì hi vọng có thể cắt đứt ký ức không tốt đẹp đã qua, cô không cần thiết phải phơi bày vết sẹo cho quần chúng phán xét.

Áp lực gánh nặng trên người bị lật ngược tình thế, cả người đều nhẹ nhõm. Diệp Linh Ngân rút khăn giấy lau khoé miệng, chuẩn bị về phòng lấy điện thoại trả lời tin nhắn của Đoạn Văn.

Mở wechat, tin nhắn liệt kê một loạt chấm nhỏ màu đỏ, Diệp Linh Ngân không vội xem, trước tiên gọi cho Đoạn Văn.

Đối phương có chút bất ngờ.

Tốc độ làm dịu tâm tình của Diệp Linh Ngân còn nhanh hơn so với trong tưởng tượng của Đoạn Văn.

Nhưng đáp án, cô ấy vừa ý.

“Em có thể nghĩ như vậy là rất tốt, chị lập tức đối tiếp với công ty, duy trì liên lạc bất cứ lúc nào.” Thực ra lúc phát sinh sự việc ngay lập tức, công ty đã đưa ra vài phương án giải quyết, chỉ vì thái độ của Diệp Linh Ngân không rõ nên mới tạm gác lại.

Gọi điện thoại xong, Diệp Linh Ngân mới có nhẫn nại ngồi một bên kiểm tra tin nhắn. 

Diễn viên đã từng quay chung gameshow chờ kết bạn…..không ít người hỏi thăm cô, trong đó cũng không thiếu người ôm tâm thái chờ xem kịch.

Diệp Linh Ngân dựa trên ghế, xét tình hình cụ thể trả lời.

Kéo màn hình xuống, còn có Trì Khuynh.

Tiện tay mở xem, một tấm ảnh khóa trường thọ chào mắt, Diệp Linh Ngân con ngươi hơi ngơ ngác.

Ngón tay chạm nhẹ màn hình để xem ảnh gốc, đặc biệt phóng to để xem, pixel rõ ràng không bỏ sót một chi tiết nào của khóa trường thọ nhỏ.

Hai ngón tay cái dừng lại trên màn hình hồi lâu, tần suất nhấp nhô của lồng ngực dần dần tăng nhanh, Diệp Linh Ngân nhìn chằm chằm khóa trường thọ không chớp mắt.

Hình dáng khóa trường thọ trước mắt phóng to, xuất thần, cô nhìn thấy một cô bé mặc áo bông đứng bên cổng rào sắt, hai tay rét cóng bắt lấy lan can, nhìn dòng xe cộ liên tục qua lại trên đường lớn, khát vọng và bế tắc.

Đó là một trại trẻ mồ côi nghèo, mặc dù chính phủ có hỗ trợ, nhưng quy mô không lớn.

Mẹ viện trưởng là một người tuyệt vời, năm đó cô tám tuổi lặng lẽ đưa cho cô một cái khóa trường thọ, nói: “Lúc nhặt con về, đồ vật này treo trên người con, nhưng lúc đó con còn quá nhỏ dễ làm mất, nên trước tiên ta giữ lấy.”

Nội dung cụ thể đã không nhớ rõ, đại khái là ý nghĩ này.

Khóa trường thọ nhỏ là vật tùy thân của cô, mẹ viện trưởng có lòng tốt thay cô bảo quản đến tám tuổi, còn lúc đưa cho cô để cô lặng lẽ giấu đi, đừng để người khác phát hiện.

Cô bé rất nghe lời.

Mùa hạ đem đồ giấu trong gối đầu, mùa đông thì đem khóa trường thọ đeo trên cổ, ai cũng không nhìn thấy.

Sự việc đến năm chín tuổi đó phát sinh bước ngoặt, trên đường đến trường, cô gái nhỏ yếu bị người lòng dạ không tốt mang đi, lại cũng không thể tìm được đường về.

Cô cực kỳ sợ, chỉ nghe thấy trong miệng những người đó không ngừng nhắc đến “tiền”.

Cô bé chín tuổi đối với tiền bạc đã có khái niệm rõ ràng, thế là cô lặng lẽ đem khóa trường thọ nhét vào lỗ thủng trong lớp vải lót của áo bông.

Mùa đông giá lạnh đó, cô bé bị bỏ lại một thị trấn xa xôi lạc hậu.

Nói là thị trấn nhỏ, càng giống làng nhỏ.

Hoàn cảnh xa lạ và chưa biết mọi thứ làm cô bé cảm thấy khủng hoảng, cô nhìn thấy có người bị ăn đòn, nghe thấy những lời nhục mạ bỉ ổi, sợ đến mức một câu cũng không dám nói nhiều.

Chắc là tuổi cô quá nhỏ, đối phương chỉ cảnh cáo không có nhốt cô lại.

Nơi này không giống cô nhi viện, mọi thứ trong căn nhà làm cô không cách nào tin tưởng.

Quần áo trên người đã mười ngày chưa thay tắm, cô bé lo lắng khóa trường thọ nhỏ của mình sẽ bị cướp đi, tìm cơ hội đem nó giấu dưới gốc cây, kết quả không quá mấy ngày liền nghe thấy người sát vách dương dương tự đắc nói con dâu nhà mình tìm thấy khóa trường thọ bán được tiền.

Con dâu trong miệng người kia là Thư Tình.

Không biết sự tình tại sao lại biến thành như vậy, nhưng cô không thể hỏi.

Hay là người trong nhà này sớm biết khóa trường thọ đó là đồ của cô đưa cho người khác đổi lấy tiền tài, nhất định ngược lại sẽ hành hạ cô.

Cuộc sống của Thư Tình tốt một chút, thỉnh thoảng sẽ nhét đồ ăn cho cô, đây là cô gái chịu đủ hành hạ nhận được thiện ý duy nhất.

Cô hỏi Thư Tình: “Cậu tại sao nhặt được khoá đó?”

Thư Tình lúc đó chưa hoàn toàn bị nhuộm đen, khóc hu hu nói xin lỗi với cô: “Xin lỗi, tớ nhìn thấy cậu chôn đồ, nhất thời tò mò liền đào lên, không nghĩ đến bị họ phát hiện.”

Sau đó đương nhiên khóa trường thọ bị cướp đi, bị bán mất.

Cô đương nhiên oán giận Thư Tình, nhưng ở vào hoàn cảnh đó, chỉ cần có thể sống tốt, ăn no mặc ấm đều quan trọng hơn bất kỳ điều gì.

Những ngày gian khổ đó, Thư Tình trong phạm vi năng lực giúp đỡ cô rất nhiều.

Khóa trường thọ mất đi sẽ không tìm về được, thế là cô lựa chọn hòa giải.

Cô với người cùng tuổi sớm quen thuộc, hiểu rõ thế giới này không phải trắng thì đen, lòng người phức tạp khó lường, bản thân cô đều không thể nào làm đến không nhiễm bụi trần.

Liền tốt hơn sau khi Hoắc Cẩn Hành xuất hiện, cô không còn sợ nghèo khổ, sợ bị bắt nạt, mới lấy hết can đảm thỉnh cầu Hoắc Cẩn Hành đưa cô về nhà được không?

“Ù ù….”

Màn hình tối đen đem Diệp Linh Ngân trong hồi tưởng kéo về, cô nắm chặt điện thoại hít thở sâu, không rõ khóa trường thọ nhỏ mất nhiều năm tại sao xuất hiện ở chỗ Trì Khuynh.

Đặc biệt gửi cho cô xem, lẽ nào Trì Khuynh biết chuyện năm đó?

Trong đầu lóe lên một vầng sáng, Diệp Linh Ngân đột nhiên nhớ đến Trì Khuynh từng ở bên tai cô nhắc đến Thư Tình, do đó hiển nhiên, Trì Khuynh vô cùng có khả năng từ trong miệng Thư Tình biết được chuyện.

Diệp Linh Ngân trả lời mang tính thăm dò:

【Có ý gì?】

“Ting…” Nhận được tin nhắn, Trì Khuynh và Ninh Tri Hằng lập tức chú ý.

【Còn nhớ câu chuyện lần trước Ninh Tri Hằng nói với em không?】

【Khóa trường thọ nhỏ này vốn dĩ là của cô của anh ta.】

【Em đối với đồ vật này, có ấn tượng không?】

“Bịch…” Tin nhắn liên tiếp mà đến phủ nhận suy đoán của cô, cùng với tin nhắn điện thoại rung rung đột nhiên trượt xuống, rơi trên mặt đất.

Diệp Linh Ngân tâm trí hỗn độn.

Nghe thấy động tĩnh, Hoắc Cẩn Hành thẳng thắn đẩy cửa mà vào, chỉ thấy cô gái ngồi cúi đầu ở đó, tóc rơi rớt trên hai má chắn tầm nhìn.

“Ngân Ngân?”

Mục tiêu chú ý đặt vào điện thoại trên mặt đất, Hoắc Cẩn Hành nhạy bén đoán ra manh mối, đi qua nhặt điện thoại lên.

Một giây sau, eo săn chắc bị hai cánh tay mềm mại cuộn chặt, Diệp Linh Ngân chống đỡ trước người anh, trầm mặc không nói.

“Xảy ra chuyện gì?” Nam nhân nhíu mày, tay giữ vai cô.

“Anh, em chỉ muốn ở bên cạnh anh.”

“Lại làm nũng?”

Những lời nói như vậy, anh từ trong miệng Diệp Linh Ngân nghe qua không ít.

Tiểu cô nương từ trước đến nay không che giấu ỷ lại vào anh, luôn yêu cầu danh phận đối với họ mà nói thực sự không phải quan trọng.

Nhớ lại phản ứng vừa rồi của cô, Hoắc Cẩn Hành mơ hồ nhận ra có chuyện xảy ra, ngón tay dán bên tai thay cô duỗi thẳng tóc, tiếp tục hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

“Có người nói…..” Muốn nói lại dừng, ngón tay quét qua thắt lưng, cánh tay siết chặt hơn: “Có người nói em và người thân đã qua đời của họ rất giống nhau gì đó.”

Điện thoại của Diệp Linh Ngân rung rung lần nữa, là tin nhắn Trì Khuynh gửi đến chưa đọc, Hoắc Cẩn Hành ngón tay cái dán trên màn hình chỗ nhận biết ký hiệu, thuận lợi mở khóa màn hình.

Anh không có thói quen kiểm tra điện thoại của Diệp Linh Ngân, lần này là ngoại lệ.

Bảo vệ màn hình được mở, nhìn khái quát tin nhắn.

Tin nhắn Trì Khuynh gửi đến và tài liệu anh tra được hoàn toàn trùng hợp, đáp án rõ ràng, chỉ thiếu một việc chứng minh.

Môi mỏng mím thành một đường, Hoắc Cẩn Hành thản nhiên nói với cô: “Người Ninh gia đang điều tra em.”

Diệp Linh Ngân mí mắt giật giật, ngón tay cứng đờ.

Nghe anh tiếp tục nói: “Nếu như em muốn biết đáp án, anh đi cùng em.”

Đêm đó, Đoạn Văn nhận được tin nhắn của Diệp Linh Ngân, văn kiện làm sáng tỏ quan hệ xã hội tạm thời dừng phát ra.

Sáng hôm sau, máy bay xuyên qua tầng mây chậm rãi hạ cánh, đến phi trường Cảnh Thành.

Diệp Linh Ngân ngụy trang đầy đủ che giấu thân phận, cùng Trì Khuynh và Ninh Tri Hằng gặp mặt ở bệnh viện tư nhân.

Tối qua sau khi đồng ý gặp mặt, Ninh Tri Hằng hận không thể ngày trong đêm đi tìm cô, Diệp Linh Ngân từ chối rõ ràng, biểu thị bản thân cần thời gian, mới định thời gian gặp mặt là sáng hôm nay.

Địa điểm là Diệp Linh Ngân đưa ra, Diệp Linh Ngân chỉ muốn biết đáp án không thể là quan hệ huyết thống của người hồi ức năm xưa, thẳng thắn trực tiếp chọn ở bệnh viện.

Bệnh viện này cùng Hoắc thị có chút quan hệ, tính tư mật được bảo đảm.

Ninh Tri Hằng sợ lỡ mất, đến trước hai tiếng ngồi ở phòng nghỉ ngơi chỉ định chờ, Diệp Linh Ngân nhanh chóng xuống máy bay đã là mười giờ rưỡi sáng.

Ninh Tri Hằng ở trong phòng chờ lưỡng lự, Trì Khuynh nhiều lần khuyên anh ta ổn định lại chút, “Cô ấy sẽ đến, cậu nhẫn nại chờ đi.”

Trải qua đoạn thời gian tiếp xúc, Trì Khuynh khẳng định, Diệp Linh Ngân là người nói được làm được, sẽ không tùy ý qua loa.

Ninh Tri Hằng trở lại chỗ ngồi lúc trước, vừa ngồi xuống nghe thấy tiếng gõ cửa.

Sau chốc lát, cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, một cô gái dáng người duyên dáng đi vào.

Diệp Linh Ngân mở khẩu trang, lộ ra mặt mộc sạch sẽ.

Ninh Tri Hằng lập tức đứng dậy, để lộ tinh thần kích động.

Một ý nghĩ như vậy chốc lát trỗi dậy trong đầu, càng nhìn càng giống, nóng lòng muốn biết kết quả.

Không đợi Ninh Tri Hằng mở miệng, Diệp Linh Ngân bình tĩnh nói: “Thân phận của tôi đặc biệt, không tiện lộ mặt, đợi lát nữa có người chuyên nghiệp vào lấy mẫu.”

Nghe cô sắp xếp có trật tự, dường như ở bệnh viện này có quyền lực rất lớn, Ninh Tri Hằng vô cùng ngạc nhiên: “Em rốt cuộc là thân phận gì?”

Diệp Linh Ngân lạnh lùng liếc anh ta một cái: “Trước khi có quyết định anh có quan hệ huyết thống, không cần thử nói bóng gió chuyện của tôi.”

Rất lạnh lùng.

Ninh Tri Hằng lòng nguội lạnh.

Anh ta đem Diệp Linh Ngân xem là em gái, đối phương lại tràn đầy phòng bị.

Cũng đúng, đột nhiên xuất hiện một người mạo nhận người thân, tính cảnh giác cao là đúng, như vậy mới có thể bảo vệ tốt bản thân.

Nghĩ như vậy, Ninh Tri Hằng lại vì “em gái” thông minh mà cảm thấy vui vẻ, ánh mắt cười thành một đường may.

Biểu tình phong phú của Ninh Tri Hằng bị Diệp Linh Ngân để trong mắt, cô rất hoài nghi đối phương tìm sai người, làm sao nhìn ra có chút khác?

Diệp Linh Ngân gạt bỏ nghi ngờ trong lòng, thăm dò nói: “Khóa trường thọ nhỏ đâu?”

Ninh Tri Hằng lấy ra khóa trường thọ nhỏ đưa về phía cô, Diệp Linh Ngân vô thức chìa tay nhận lấy, đồ lại bị thu về.

Ninh Tri Hằng cố ý đùa: “Đợi chút, lỡ như em không phải, cái này không thể đưa cho em.”

Dây của khóa trường thọ nhỏ treo giữa ngón tay của Ninh Tri Hằng, Diệp Linh Ngân cánh tay nâng lên rồi hạ xuống, không cưỡng cầu.

Không quá bao lâu, bác sĩ mặc áo blouse trắng mang theo dụng cụ lấy mẫu đi vào.

Vì ba mẹ qua đời, hai người lấy máu giám định quan hệ huyết thống. Ba mẹ ruột của Ninh Tri Hằng, ông nội đều còn sống, nếu như bước đầu thành công, cô có thể cùng với người khác giám định.

Đây là cách nghĩ của Diệp Linh Ngân, nhưng Ninh Tri Hằng liền nói: “Hay là để ông ngoại và ba tôi đến nhìn em, khẳng định có thể nhận ra.”

Diệp Linh Ngân nhắc nhở: “Hình trên mạng rất nhiều.” 

“Như vậy không giống.” Mặt đối mặt so với cảm giác nhìn cách màn hình hoàn toàn không giống.

Da bị mũi kim đâm vào đã cầm máu, Ninh Tri Hằng vứt bông gòn đáp lời cô: “Tôi còn muốn hỏi, em và Thư Tình là quan hệ gì?”

“Thư Tình?” Diệp Linh Ngân giật mí mắt, đáp án không đổi: “Không thân.”

Ninh Tri Hằng gật gật đầu, cùng Trì Khuynh nhìn nhau, không truy hỏi nữa.

Sau khi hotsearch Weibo xuất hiện anh ta đã liên hệ Thư Tình, đối phương từ chối không thừa nhận, bằng chứng khẳng định đầu tiên.

Điều này vẫn không thể xóa bỏ ý nghĩ trong đầu Ninh Tri Hằng, lỡ như Thư Tình lần đầu nhìn thấy cô bé mang khóa trường thọ nhỏ không phải là em gái, hoặc khóa trường thọ nhỏ trên đường đã đổi qua nhiều chủ.

Vậy trong vụ bắt cóc đó quả thực không có tồn tại dấu vết của Diệp Linh Ngân, Ninh Tri Hằng không thể nào phán định tính chân thực trong lời nói của Thư Tình.

Tất cả chỉ có thể đợi có kết quả.

Nếu như Diệp Linh Ngân thật sự là em gái, sẽ không che giấu chân tướng năm đó nữa, tất cả nghi hoặc được giải quyết rõ ràng.

Trận hotsearch gợi ra giám định quan hệ huyết thống, có người thích có người lo âu.

Khi Thư Tình nhận được điện thoại chất vấn của Ninh Tri Hằng, cô liền biết rõ, lời nói dối của bản thân đã bị vạch trần.

Ninh Tri Hằng đã nhìn trúng Diệp Linh Ngân, bất luận là phải hay không phải đều sẽ tìm cách tiến hành nghiệm chứng, cô không có năng lực ngăn cản, tất cả chỉ là vấn đề thời gian.

Trong điện thoại giả vờ trấn tĩnh, thực ra nắm chặt điện thoại đến toàn thân phát run.

Lúc đầu nói dối chỉ là đố kỵ gây sự, dựa vào cái gì Diệp Linh Ngân một đường đều gặp được quý nhân gặp dữ hóa lành, được Hoắc Cẩn Hành mang về nhà không nói, sau khi trưởng thành lại nhận ra người thân có quyền lực có tiền.

Ở bên cạnh Hoắc Cẩn Hành đủ để Diệp Linh Ngân một đời thuận buồm xuôi gió, nếu như lại xác định quan hệ với Ninh gia….

Diệp Linh Ngân chắc chắn là người chiến thắng lớn nhất.

Nhưng thật may mắn.

Cô ta dốc hết tâm tư, mới giành được một chút lòng thương xót của Ninh Tri Hằng, một khi chân tướng bị vạch trần, không chút nghi ngờ đối phương sẽ trở mặt, hay là Ninh Tri Hằng tức giận tệ hơn, có lẽ sẽ báo thù.

Cho đến bây giờ, trong tay cô ta còn ác chủ bài cuối cùng.

Cô ta biết rõ ràng quá khứ không thể chịu nổi của Diệp Linh Ngân, chỉ cần Diệp Linh Ngân để tâm, chẳng khác nào nắm điểm yếu của họ.

Nếu như Hoắc Cẩn Hành và Ninh Tri Hằng động thủ với cô ta, cô ta không để tâm sự uy hiếp này, cá chết lưới rách!

Kết quả giám định DNA phải đợi, Diệp Linh Ngân không ngồi lại cùng hai người hàn huyên.

Lúc rời đi, Trì Khuynh đề nghị tiễn cô, bị Diệp Linh Ngân khéo léo từ chối: “Thầy Trì, cảm ơn ý của anh, chẳng qua tôi cần duy trì khiêm tốn.”

Bởi vì chưa xác định quan hệ huyết thống có phải thật hay không, Diệp Linh Ngân tạm thời không để Hoắc Cẩn Hành lộ mặt.

Vừa nhìn thấy người kia, tim của Diệp Linh Ngân ổn định lại, sở dĩ có thể duy trì đủ lạnh lùng và lý trí đến lúc này, phần lớn nguyên nhân bởi vì biết có người chống lưng vô điều kiện phía sau cô.

“Xong rồi?”

Vào trong xe, vẻ ngoài cao quý thanh lịch của cô gái đã thay đổi, đưa ra đầu ngón tay đáng thương bị đâm thủng: “Vừa rồi lấy máu, bây giờ còn đỏ nữa.”

Lời này nghe như tủi thân, phối hợp cùng bộ biểu cảm lúc này thật đáng thương, nam nhân công khoé môi: “Bánh bèo.”

Màu sắc đầu ngón tay lấy máu đậm hơn các ngón tay khác, Hoắc Cẩn Hành giữ cổ tay cô, lại lấy ra khăn ướt cẩn thận thay cô lau hai tay lần nữa. 

Thuận miệng hỏi: “Anh phải đến công ty một chuyến, em về nhà hay là đi đâu nữa?”

“Em không muốn một mình về nhà.” Diệp Linh Ngân nhanh chóng lắc đầu, đột nhiên nghĩ ra: “Anh lén lút mang em đến công ty đi?”

Hoắc Cẩn Hành: “….”

Đi thì đi, tại sao lại nói giống như trộm vậy.

Quả thực, Diệp Linh Ngân không tiện cùng anh nghênh ngang đi vào cổng chính, thế là ông chủ của tập đoàn lớn lại cùng cô đi cửa sau một chuyến.

Diệp Linh Ngân rất lâu không đến, phong cách phòng làm việc so với lúc trước như nhau, đơn giản sáng sủa, cách điệu ưu nhã, toàn bộ phòng làm việc là tư liệu văn kiện, mỗi cuốn sách đều liên quan kiến thức thương mại.

Diệp Linh Ngân chắp hai tay sau lưng đi lại quan sát, giống như lão cán bộ kiểm tra, thường nhận xét vài câu.

Lúc trước đi học thỉnh thoảng có đến, cô từng nằm lên cái bàn đó làm bài tập của mình, nghĩ lại đều là kỷ niệm.

Diệp Linh Ngân đi dạo một vòng trong phòng làm việc, ánh mắt bị khung ảnh trên bàn hấp dẫn, nghiêng đầu nhìn, là ảnh chụp chung của cô và Hoắc Cẩn Hành.

Không phải nhìn ống kính chụp chung, mà là ảnh chụp qua họ ở toàn cảnh Tân Cương.

Cảnh màu xanh trắng đặc sắc mỹ lệ lãng mạn, Hoắc Cẩn Hành đứng trước lan can đá chạm khắc, cô cố ý quạy qua hô tên anh, đợi đến lúc anh quay đầu lại, giơ tay lên đỉnh đầu làm hình trái tim.

Lúc đó đã từng không cách nào bày tỏ tâm sự thiếu nữ.

Lúc đó Hoắc Cẩn Hành hoàn toàn không phát hiện, bị cô lừa rửa ảnh ra, sau đó bày trên bàn làm việc. Thu nhỏ tấm ảnh đặt vào khung ảnh xem không rõ ngũ quan, ý nghĩa trong đó chỉ có người liên quan hiểu được.

Giữa chừng, thư ký Chu đưa đến hai tách cà phê, không làm phiền ở người ở chung, tự giác biến mất.

“Anh lúc nào đặt tấm ảnh này ở bàn làm việc?”

“Quên rồi.”

“Vậy tại sao anh chọn nó?”

“Đẹp.”

Một hỏi một đáp, Diệp Linh Ngân cười hì hì cùng anh đánh thái cực, “Em so với trái tim của em đẹp không?”

Hoắc Cẩn Hành nâng tầm mắt, như đang nói, còn không biết xấu hổ mà hỏi.

Lúc chụp ảnh rõ ràng cô mới 17 tuổi, sớm có tâm tư đó rồi.

“Không đẹp à?” Cô bĩu môi, cô bất chấp yêu cầu đáp án.

Hoắc Cẩn Hành chỉ thừa nhận: “Đẹp.”

Nếu không lúc đầu cũng không chọn tấm này đặt trước bàn.

“Cảnh đẹp hay người đẹp?” Diệp Linh Ngân kiễng mũi chân, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp đến gần trước mặt anh.

Hoắc Cẩn Hành đột nhiên đưa tay ra, giữ eo thon đem cô giam giữ trong ngực, chậm rãi cúi đầu.

Diệp Linh Ngân thuận thế ôm cổ anh, chính lúc cần thân mật, cửa đột nhiên truyền đến một giọng nói: “Hoắc Cẩn Hành, tôi nói cậu….”

Nghe thấy có chút quen tai, tầm nhìn bị kính thủy tinh ngăn trở, xem ra không chỉ một người.

Đối phương không có thông báo liền ồn ào như vậy đi vào, cũng không biết nghĩ làm sao, Diệp Linh Ngân theo phản xạ ngồi xuống, nấp vào dưới bàn làm việc.

Cố Kinh Diễn đem theo tiểu trợ lý đi vào tìm người tính sổ.

Hai người lúc trước trao đổi xong, kết quả vừa ký hợp đồng Hoắc Cẩn Hành liền bỏ qua công việc đẩy hết việc cho anh ta, vì vậy anh ta hai ngày không thể về nhà ôm vợ ngủ.

Thế là, nghe nói Hoắc Cẩn Hành trở lại, anh ta liền ngựa không ngừng vó nhanh chóng đến bắt người.

Diệp Linh Ngân ngồi dưới bàn xác định được thân phận người đến, hoá ra là Cố Kinh Diễn.

Sớm biết là Cố Kinh Diễn thì không cần trốn rồi, đâm lao thì phải theo lao.

Nếu cô từ dưới bàn chui ra, khẳng định Cố Kinh Diễn sẽ lớn tiếng cười nhạo cô.

Trên đầu liên tục truyền đến đối thoại của hai người.

“Hoắc Cẩn Hành, cậu lừa tôi à.”

“Gần đây có việc.” Hoắc Cẩn Hành không có trốn tránh trách nhiệm, ngay ngắn rõ ràng thảo luận với anh ta, cuối cùng nói: “Tài liệu gửi mail đến, còn lại tôi xử lý.”

Nghe thấy lời này, Cố Kinh Diễn vui rồi, tường cách âm không thể ngăn được tiếng cười ngốc nghếch: “Đây là cậu tự mình nói, không được quỵt.”

Cố Kinh Diễn vừa lòng thỏa ý ngồi xuống ghế sofa, chân bắt chéo, bắt đầu phàn nàn bản thân hai ngày này không có thời gian cùng vợ thân thiết.

Tiểu trợ lý ấn lau mồ hôi: Cố tổng, thật không cần thiết!

Nghe Cố Kinh Diễn liệt kê buộc tội, Diệp Linh Ngân không kiềm lại được.

Thật đáng ghét, bản thân không ôm được vợ liền xông vào cắt ngang cô yêu đương, lần sau cô đi tìm Tuần Xu ra ngoài du lịch, để Cố Kinh Diễn ở nhà một mình!

Ngồi dưới bàn quá nhàm chán, Diệp Linh Ngân ngẩng đầu, góc độ này chỉ nhìn thấy chân dài được tây trang bao bọc, cô nhìn thấy dáng người ẩn hiện trong áo sơ mi đen, hồi tưởng đến, không kiềm được làm ra hành động.

Hiện tại buồn chán, Diệp Linh Ngân đưa một tay vắt trên đầu gối anh, cách vải quần vẽ vòng tròn.

Động tác nghịch ngợm thu hút sự chú ý của Hoắc Cẩn Hành, anh không dấu vết thả tay trái xuống, chuẩn xác bắt lấy bàn tay nhỏ làm xằng làm bậy.

Diệp Linh Ngân không vì vậy an phận dừng lại, cổ tay chuyển động, hai tay ôm chặt bàn tay rộng của anh để ngắm nghía. Bàn tay này vừa rửa qua, rất sạch sẽ, giữa ngón tay giống cô còn dính lại nước rửa tay hương chanh.

Diệp Linh Ngân cúi đầu ngửi ngửi, đầu lưỡi liếm môi.

Trong phòng làm việc giọng của Cố Kinh Diễn bay bổng, Hoắc Cẩn Hành thỉnh thoảng đáp một câu, đôi mi đen dày che đậy sâu xa trong mắt.

“Hoắc Cẩn Hành, cậu có đang nghe không?” Cố Kinh Diễn luôn cảm thấy anh hôm nay có chút không đúng.

“Cậu nói tiếp đi.” Nam nhân nhìn xuống, bình tĩnh cầm tách cà phê.

Chính khoảnh khắc tách đưa đến bên miệng, tay phải đột nhiên run một chút, cà phê trong tách tràn ra, đổ trên mặt bàn.

Một chút mềm mại ẩm ướt trên lòng bàn tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play