Anh muốn có được sự tín nhiệm của Diệp Linh Ngân, cố tình đẩy cô ra xa.

Diệp Linh Ngân cúi đầu đọc sách một lần nữa, hoàn toàn không có d*c vọng tiếp tục nói chuyện, Hoắc Cẩn Hành không quấy rầy nữa. Khi đi đến ngoài cửa ngẫu nhiên còn có thể nghe thấy bên trong truyền đến một tiếng ho khan.

Một lát sau, nữ hầu đưa một bát canh thanh nhuận hầu đến.

Đến đêm, Diệp Linh Ngân ngủ trên giường cảm giác nóng rồi đổ mồ hôi, mơ hồ nghe thấy vài âm thanh khác nhau đang giao lưu.

Bên tai lộn xộn, ồn ào làm trong lòng cô bực bội, lại do cơ thể không khoẻ không có tinh thần. Trong lúc mơ mơ màng màng được Hoắc Cẩn Hành nâng dậy, một muỗng thuốc được đưa đến bên miệng, đắng đến khó chịu.

Diệp Linh Ngân nhấp một ngụm rồi không muốn uống tiếp, duỗi tay đẩy đi lại bị Hoắc Cẩn Hành ngăn lại: "Ngân Ngân ngoan, uống thuốc mới có thể khỏi bệnh."

"Đắng." Cô gái nhỏ sợ đau sợ đắng, đôi mắt cái mũi đều đang lên án và bài xích.

"Uống xong cho em ăn kẹo." Biết Diệp Linh Ngân thích ăn đồ ngọt, anh liền dùng cái này làm giao dịch: "Ăn kẹo xong sẽ không đắng nữa."

Hoắc Cẩn Hành bón thuốc cô vẫn nghiêng đầu.

Ngoại trừ việc không muốn uống thuốc, Diệp Linh Ngân còn đang từ chối anh.

Trong lòng Hoắc Cẩn Hành không tiếng động thở dài: "Ngân Ngân không tức giận, được không?"

"Không tức giận." Cô hít hít mũi, hai giọt nước mắt rơi xuống: "Em chỉ là… rất khổ sở."

"Trực tiếp nói suy nghĩ của em cho anh, được không?"

Khi người đang bị bệnh thì phòng tuyến tâm lý sẽ hạ thấp xuống, Diệp Linh Ngân mơ mơ màng màng, thấy anh hỏi cả người đầy tủi thân co vào, hoá thành nước mắt rơi xuống: "Anh, anh lừa em, anh nói sẽ đối tốt với em, anh hung dữ với em."

Hoắc Cẩn Hành lập tức tỏ thái độ: "Là anh trai sai rồi, không có lần sau."

Diệp Linh Ngân cuối cùng cũng chịu bộc bạch cõi lòng: "Ngày đó ở trong phòng ánh mắt anh chất vấn em thật lạnh nhạt."

"Em muốn xin lỗi anh, lúc đuổi theo thật sự rất khó chịu, em cho rằng mình sắp chết rồi."

Cô muốn giữ Hoắc Cẩn Hành lại, mở miệng lại không nói ra được gì, bất lực và sợ hãi lập tức bao phủ lấy cô, thời khắc đó cô đã nghĩ rất nhiều.

Thích thì thế nào, tình yêu của Hoắc Cẩn Hành căn bản không phải là cô, chỉ là xa vời, thật là quá tham lam.

Người có tư tâm là cô, người lừa gạt cũng là cô, thật ra cô căn bản không trách Hoắc Cẩn Hành, chỉ muốn cách xa anh một chút, có lẽ có thể giảm bớt sự buồn rầu của chính mình.

Nhưng Hoắc Cẩn Hành càng muốn đến dỗ cô, hại cô động lòng liên tục.

Anh đối với cô quá tốt.

Tốt đến mức làm người không thể từ chối.

Diệp Linh Ngân sụt sịt vươn tay, khoé mắt ngậm hai giọt nước mắt: "Anh trai, anh ôm em một cái."

Đôi tay Hoắc Cẩn Hành xuyên qua khuỷu tay ôm người vào trong lồ ng ngực, hai thân thể ấm áp dựa vào nhau, Diệp Linh Ngân bắt đầu không kiêng nể gì nói hết sự bất mãn trong đáy lòng: "Cố Kinh Diễn nói anh có người mình yêu thích."





"Cậu ta nói không đúng." Anh biết Cố Kính Diễn lấy ảnh của Hàn Đa Lâm cho cô xem, trên thực tế sự tán thưởng của anh với Hàn Đa Lâm chỉ trong giới hạn công việc, tuyệt không có ý nghĩ gì khác.

Diệp Linh Ngân lại hỏi: "Anh không có người mình thích sao?"

Hoắc Cẩn Hành chắc chắn như chém đinh chặt sắt đáp: "Không có."

Vốn tưởng rằng đáp án như vậy có thể làm Diệp Linh Ngân vừa lòng, ai ngờ cô gái nhỏ đổi giọng một cách xảo quyệt: "Cũng không thích em sao?"

Hoắc Cẩn Hành: “…”

Diệp Linh Ngân duỗi tay đẩy anh ra, ngẩng khuôn mặt loang lổ nước mắt nhìn anh chằm chằm muốn đáp án, rất có tư thế không làm cô vừa lòng sẽ mưa to.

Nhìn ánh mắt đào hoa mênh mông sương mù, Hoắc Cẩn Hành chậm rãi cúi đầu, để giữa trán cô: "Thật là…"

"Thua bởi em."

*

Đặc trợ ngày thường theo sát tổng tài đưa thư ký Chu bước vào văn phòng rộng mở sáng ngời, đánh giá hoàn cảnh bốn phía, sàn nhà màu lam khói cách điệu cao nhã, khu làm việc sạch sẽ ngăn nắp, ngay ngắn trật tự.

"Cô là người có thực lực tổng hợp mạnh nhất trong lần khảo hạch này, công việc sẽ có chuyên gia nói tiếp với cô, bây giờ tôi muốn nói là một vài việc cần chú ý."

"Thứ nhất, thói quen cá nhân của tổng giám đốc Hoắc…"

"Thứ hai, khi làm việc chú ý…"

"Thứ ba…"

Mỗi khi đối phương nói một câu, thư ký Chu đều sẽ ghi lại bằng tốc độ nhanh nhất.

"Một điểm cuối cùng, cũng là điều quan trọng nhất. Chỉ cần cô tuần hoàn nguyên tắc, nghe theo sự sắp xếp hoàn thành công việc trong bổn phận, cho dù ngẫu nhiên xuất hiện sự sai sót, đại Boss cũng sẽ không so đo."

"Nhưng nếu cô gặp được tiểu thư Diệp Linh Ngân, nhất định phải nhớ kỹ, bảo trì khoảng cách với Boss đừng chọc cô ấy không vui. Nếu không cho dù cô có sai hay không đều sẽ mất đi cơ hội có công việc với số tiền lương xa xỉ hiếm có thế này."

Thư ký Chu đi đến một bước ngày hôm nay, biết rõ quy củ của các ngành nghề, lập tức lại cảm thấy nghi ngờ: "Xin hỏi có nguyên nhân đặc thù nào sao?"

Chẳng lẽ địa vị của tiểu thư Diệp Linh Ngân này ở công ty còn cao hơn Hoắc Cẩn Hành?

Đặc trợ tổng tài ngày thường có rất nhiều mặt toát ra một ánh mắt khó có thể nói rõ: "Bởi vì cô ấy là ngoại lệ duy nhất của Boss."

Là nghịch lân không thể đụng vào.

Rất nhanh, thư ký Chu đã gặp được Diệp tiểu thư tuyệt đối không thể trêu chọc kia. Năm đó cô vẫn là một học sinh sắp tham gia kỳ thi Đại học.

Thiếu nữ tóc đen môi đỏ, bung dù đi ra từ cổng trường, mặc đồng phục như những bạn học khác nhưng vẫn sáng bừng trong đám người như cũ.

Hoắc Cẩn Hành ngồi ở phía sau, chỗ ngồi rộng rãi liền nhau, Diệp Linh Ngân tiến vào là có thể dựa gần anh.

"Anh trai." Cô gái nhỏ vừa mở miệng đã có vẻ hạ cảm xúc xuống: "Lần thi hình thức này em làm không tốt."

Hoắc Cẩn Hành mở miệng tiếp: "Tận lực là được."

Thư ký Chu thề đây là lần đầu tiên sau khi cô ta vào Hoắc thị nghe được Hoắc Cẩn Hành dùng ngữ khí ôn hoà như vậy để nói chuyện, quả thực như thay đổi cả người.

Thấy cô bé tủi thân khổ sở như vậy, thư ký Chu thật sự cho rằng có sự chênh lệch của đối phương trong thành tích, cho đến khi đi theo Hoắc Cẩn Hành lâu rồi mới biết được, thành tích của Diệp Linh Ngân là top đầu của khối.

Thư ký Chu ghi nhớ lời nói của đặc trợ, cần cù chăm chỉ làm việc, nhận được sự coi trọng ở Hoắc thị.

Chủ yếu là vị Diệp tiểu thư kia rất thích cô ta.

Một ngày sau khi nhậm chức hai năm, thư ký Chu ngửi thấy mùi nước hoa trên áo khoác của Hoắc Cẩn Hành, lập tức nảy sinh cảnh giác. Hoắc Cẩn Hành không thích mùi lạ, người ở cạnh làm việc của anh không thể xịt nước hoa, như vậy rất có thể là…

Sinh hoạt cá nhân của Hoắc Cẩn Hành cô ta không có quyền can thiệp nhưng bên cạnh vị này có tiểu thư Ngân Ngân có d*c vọng chiếm hữu cực mạnh, thì rất khó làm.

Người giao đấu với thần trong đầu, giữa giấu giếm giúp Boss và thẳng thắn thành khẩn với Diệp Linh Ngân, cuối cùng thư ký Chu lựa chọn vía sau. Lúc nói ra, cảm giác kia không thể đơn giản hơn so với giao dịch trên bàn đàm phán.

Cô ta cho rằng Diệp Linh Ngân sẽ tức giận, sẽ nghi ngờ, qua một lúc lâu Diệp Linh Ngân lại nhẹ nhàng cười rộ lên, lấy một lọ nước hoa từ trong túi ra thưởng thức: "Thư ký Chu ngửi xem là mùi này sao?"

Hoá ra là nước hoa của Diệp Linh Ngân. Thư ký Chu nhẹ nhàng thở ra.

Cô gái nhỏ trước đó mặc đồng phục đã bắt đầu trang điểm, mặc váy áo xinh đẹp, dùng nước hoa, dần dần trở nên thành thục.

Ngay lúc thư ký Chu cho rằng lần này là do mình hiểu lầm, lại nghe cô nói: "Nếu thư ký Chu sau này phát hiện bên cạnh anh trai có mùi nước hoa khác, nhớ phải nói cho tôi, được không?"

Thư ký Chu ngước mắt nhìn lên, cô gái đối diện tươi cười minh diễm, vẻ mặt đơn thuần nhắc nhở cô ta, đây có lẽ chỉ là một lần kiểm tra.

Nếu vừa rồi cô ta giấu giếm thay Hoắc Cẩn Hành, vậy Diệp Linh Ngân tất nhiên sẽ không tin cô ta nữa.

Không hổ là người Hoắc Cẩn Hành nuôi lớn, bề ngoài có kiêu căng cũng không có khả năng thật sự là ngốc bạch ngọt.

Thư ký Chu chưa bao giờ gặp một mối quan hệ phức tạp như thế, theo lý thuyết cô ta thân là thư ký của Hoắc Cẩn Hành không nên "quẹo khuỷu tay ra ngoài", nhưng tất cả những điều này đều là Hoắc Cẩn Hành ngầm đồng ý, thậm chí là thích thú.

Mấy năm Diệp Linh Ngân học Đại học trở nên vô cùng bận rộn, từng do diện mạo và dáng người được mời tham gia vào cuộc thi người mẫu nổi danh nào đó, còn có đạo diễn muốn mời cô đóng phim. Đương nhiên Diệp Linh Ngân lúc này còn chưa có danh tiếng gì, nhân vật nhận được cũng là nhân vật nhỏ, Diệp Linn Ngân không đồng ý.

Cơ hội mà bao nhiêu người trong trường tranh thủ không đáng giá để cô đặt vào mắt, nếu không có Hoắc Cẩn Hành nuông chiều như đại công chúa, ai có thể tự tin như vậy.

Diệp Linh Ngân thích làm từng bước, cho rằng giai đoạn đi học cũng chỉ đi học, lại học thêm những tri thức hứng thú nâng cao bản thân. Chờ đến sau khi tốt nghiệp, cô mới chính thức tiến vào giới giải trí.

Diệp Linh Ngân cũng không lo lắng mình bỏ lỡ cơ hội tốt.

Đại khái là năm mười mấy tuổi, cô đã chịu hết những nỗi khổ của đời này rồi.

-

Tâm nguyện khi niên thiếu có thể thực hiện, người năm cô 18 tuổi muốn gả bây giờ đang bên cạnh cô.

Một sớm tỉnh mộng, Diệp Linh Ngân tránh thoát khỏi hồi ức, xoay người nhìn về phía người đàn ông đang ngủ say, xốc chăn lên lặng lẽ xuống giường.

Cô quỳ một chân trên thảm, nhẹ nhàng kéo ngăn kéo trên tủ ở đầu giường, lấy một hộp quà màu lam lớn như bàn tay ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play