Tim đập nhanh vô cùng, lại còn rõ ràng đang giả vờ ngủ, trông kỳ quái lắm.
Cô dùng tốc độ nhanh nhất để nhập vào trạng thái diễn, đột ngột mở mắt, bày ra một tư thế như vừa mơ thấy ác mộng giật mình tỉnh giấc, trong mắt toàn là vẻ hoảng hốt và mơ màng: “Làm sao vậy?”
Cô quyết định làm người mở lời trước, đem vấn đề ngượng ngùng này vứt cho Hoắc Cẩn Hành.
Thế nhưng trọng tâm chú ý của đối phương lại nằm ở tần suất nhịp tim không bình thường của cô: “Sao tim lại đập nhanh như vậy?”
Diệp Linh Ngân: “…..”
Hoảng hốt là thật, nhưng mơ màng thì là giả, vốn đã tìm được lý do, thế nhưng ngay giây phút đối diện với tầm nhìn của Hoắc Cẩn Hành, đầu óc đột nhiên ngừng hoạt động.
Vòng tay bởi vì nhịp tim bất thường mà liên tục nhấp nháy, Diệp Linh Ngân rút tay vào trong chăn, nhưng lồng ngực phập phù liên tục lại không che dấu được.
Diệp Linh Ngân hận không thể lập tức vứt ngay cái vòng tay này đi.
Tác dụng của việc đo được nhịp tim, rõ ràng một bằng chứng thép, chứng minh cô có tâm tư không đứng đắn với Hoắc Cẩn Hành.
Nếu còn chạm cái nữa, nhịp tim của cô không khéo bùng nổ luôn mất.
“Vừa nãy ngủ không được sâu lắm, giật mình tỉnh giấc, tim đập hơi nhanh một chút thôi.”
Hành vi trốn tránh quá rõ ràng, Hoắc Cần Hành vẫn im lặng nhìn chằm chằm cô, ánh mắt dò xét.
Ánh mắt đảo qua khuôn mặt trắng tinh của người con gái, khóe mắt còn quét đến đôi bàn chân lộ ra phía ngoài đang cuộn tròn lại.
Hoắc Cần Hành hơi ngẩng đầu, đứng dậy, cuối cùng vẫn không có truy hỏi đến cùng, chỉ nhẹ giọng nói: “Nghỉ ngơi sớm một chút.”
Diệp Linh Ngân thở nhẹ ra một hơi, lại không hiểu sao hơi có chút thất vọng.
Hoắc Cần Hành có vẻ như không nhận ra được, phản ứng của cô như vậy là nỗi lòng của thiếu nữ.
“Phù…” Gỡ vòng tay xuống, Diệp Linh Ngân thở ra một hơi thật dài, nằm trên giường lại khó ngủ.
Cô có trăm ngàn kế sách để khiêu khích, đi thử thăm dò thái độ của Hoắc Cần Hành, nhưng nhất định không phải là lúc còn đeo vòng tay.
Diệp Linh Ngân mất ngủ cả một đêm, ngày hôm sau lộ rõ vẻ mệt mỏi, nhân viên trang điểm phủ thêm một lớp che khuyết điểm dưới bọng mắt của cô, vừa làm vừa khen cô người đẹp mặt đẹp, cứ thế cho đến khi makeup xong.
“Cô Diệp, cô nhìn xem tạo hình hôm nay….” Nhân viên trang điểm đang hỏi xem cô có vừa lòng hay không, lại chờ mãi chẳng thấy cô trả lời.
“Cô Diệp?”
“A.” Diệp Linh Ngân vội lấy lại tinh thần: “Được, đều ổn.”
Nhân viên trang điểm cầm cây cọ, đứng nghệt ra như pho tượng, chẳng biết phải làm thế nào. Từ lúc ngồi xuống ghế để trang điểm đến giờ, Diệp Linh Ngân đã bắt đầu thất thần, tựa như có việc phải suy nghĩ, bọn họ cũng không dám hỏi.
Triệu Kha Dực từ phòng bên đi qua: “Tiểu Diệp, hôm nay cố gắng nhé.”
“Cố lên.” Diệp Linh Ngân hơi cong môi cười nhẹ, nói xong lập tức đi mất.
Triệu Kha Dực mặt đầy nghi hoặc.
Những người tiếp xúc với Diệp Linh Ngân đều cảm thấy cô có vẻ khác thường, còn nguyên nhân thật sự thì chỉ có mình cô hiểu rõ nhất.
Bây giờ cứ nhắm mắt lại, thì trong đầu toàn là cảm giác khi Hoắc Cẩn Hành chạm vào đôi môi cô, khoảnh khắc mà nhịp tim đập loạn không thể kiểm soát đó, cuối cùng thì Diệp Linh Ngân cũng hiểu được thế nào là tự bê đá đập vào chân mình.
Hoắc Cần Hành không truy hỏi, nhưng cô cũng không cách nào xác nhận được tâm tư của mình đã bị phát hiện hay chưa.
Sáng nay khi tỉnh dậy, Hoắc Cẩn Hành đã đi rồi, cô như trút được gánh nặng, nhưng ngay sau đó lại thấp thỏm bất an mà đoán xem Hoắc Cẩn Hành sẽ nghĩ gì.
“Ài…..” Diệp Linh Ngân nhấc tay vỗ nhẹ lên trán mình, trong lòng hung hăng phỉ nhổ hành vi tối qua của bản thân.
Có khác gì tự đào hố rồi tự nhảy vào không cơ chứ?
“Cô Diệp, cô đã chuẩn bị xong chưa? Sắp bắt đầu quay rồi.” Nhân viên công tác đến nhắc trước một chút, Diệp Linh Ngân mới lắc lắc đầu mình, để nó giữ trạng thái tỉnh táo.
Từ lúc bước vào trường quay là vẻ mặt và tinh thần lập tức tươi tắn hẳn lên, Diệp Linh Ngân dời toàn bộ sự chú ý của mình lên công việc.
Hôm phát sóng cặp đôi thứ 2, hai người bắt đầu từ quan hệ bạn bè lâu năm và phát triển thành quan hệ tình yêu, lúc mới đầu bên nhau cực kỳ ngọt ngào, gần đến giai đoạn bàn bạc kết hôn, lại vì những chuyện lông gà vỏ tỏi vặt vãnh trong cuộc sống mà liên tiếp nảy ra mâu thuẫn. Trong video phỏng vấn, hai vị khách mời đều cảm thấy bức bí khó chịu trong chuyện tình cảm, không biết nên lùi về làm bạn bè, hay lại vẫn tiếp tục làm một cặp tình nhân đầy cãi vã.
Chương trình cắt nối và biên tập có hơi làm quá, nhưng vẫn tạo thành một điểm chú ý lớn, khiến khán giả chờ mong tình cảm của hai người về sau sẽ đi về đâu.
MC nắm bắt thời cơ tạo đề tài: “Mọi người cảm thấy giữa nam và nữ có quan hệ thân thiết thì có thể chỉ là bạn bè thuần khiết hay không?”
Hướng Vân Sương bày tỏ ý kiến: “Tôi nghĩ là có, giao lưu giữa người và người không nên phân biệt giới tính, quan hệ với bạn bè khác giới tốt cũng không thể khẳng định là sẽ nảy sinh tình yêu.”
Những người khác cũng lần lượt đưa ra ý kiến. Cũng là một thành viên trong tổ trinh thám, Diệp Linh Ngân cũng buộc phải tiếp lời để biểu đạt quan điểm của mình.
Mỗi câu nói ở đây đều có thể sẽ được phát sóng trên màn hình nhỏ để mọi người biết, Diệp Linh Ngân hơi cắn nhẹ môi dưới, nhớ đến người kia, mắt sáng long lanh: “Tôi thấy là không có.”
Giọng nói của cô cực kỳ đặc biệt, sẽ luôn cực kỳ thu hút sự chú ý của người khác.
“Bạn bè khác giới bình thường mà nói thì có thể chỉ là tình cảm bạn bè, nhưng nếu như mối quan hệ đến mức được coi như “thân thiết”, có thể nói là đã vượt qua một sợi dây mỏng manh nào đó, không thể kết luận được cả hai bên hoặc một trong hai người có thêm tình cảm khác.” Diệp Linh Ngân như vừa được bật công tắc, hưng phấn nói thêm, “Trong video, bọn họ bắt đầu nghi ngờ quan hệ tình yêu, đang suy nghĩ rằng có thể trở lại là mối quan hệ bạn bè được hay không, nhưng tôi muốn nói, người mà đã từng thật lòng yêu thì không thể làm bạn.”
Chủ đề giữa bạn bè khác giới có thật sự tồn tại tình cảm bạn bè thuần khiết, từ trước đến nay vẫn luôn tồn tại, nhưng lại chưa từng có được đáp án thật sự chính xác, mỗi người đều có quan điểm khác nhau.
Cách nói của Diệp Linh Hân có vẻ quá chắc chắn, nhưng lại có một ý chính.
MC vẫn giữ thái độ trung lập, chỉ có Hướng Vân Sương và Diệp Linh Ngân lại chắc chắn với ý kiến của mình, những người khác không nói chung chung thì cũng im lặng làm thinh.
Tổ đạo diễn ở sau màn hình càng xem càng vừa lòng.
“Diệp Linh Ngân với Hướng Vân Sương có mâu thuẫn thật à?”
“Chương trình này chúng ta tìm đúng người rồi, hậu kỳ tập trung cắt và biên tập lời bọn họ nói.”
Ý kiến của Hướng Vân Sương và Diệp Linh Ngân lần lượt có sự tương phản rất lớn, nhưng thông qua hậu kỳ cắt nối, hoàn toàn có thể biến quan hệ của hai người thành một cảnh kỳ phùng địch thủ gặp nhau.
Đạo diễn vừa lòng đến mức thoải mái cầm cốc trà dưỡng sinh, cười híp cả mắt: “Tập này chắc chắn là có chỗ để xem.”
Trước máy quay thì cười cười nói nói hòa thuận vô cùng, nhưng không một ai hay Hướng Vân Sương ngoài thì mang bộ mặt cười mỉm dịu dàng, trong thì tức muốn điên rồi!
Vừa kết thúc ghi hình, Hướng Vân Sương lập tức đi luôn.
Trợ lý biết nguyên nhân làm cô khó chịu, tay thì đưa nước, ghé tai nói nhỏ: “Chị Sương, lẽ nào chúng ta lại cứ mặc kệ để cô ta hống hách như thế?”
Hướng Vân Sương hít thở sâu mấy cái liên tục mới có thể dìm được lửa giận trong lòng: “Không vội, tình hình trước mắt còn chưa rõ, cứ để quan sát thêm.”
Hôm qua Diệp Linh Ngân lên tầng trên cùng, cả đêm không hề trở lại, cô bảo trợ lý đi nghe ngóng thời gian trên thẻ thang máy, đến tận trước khi bắt đầu quay ngày hôm nay mới nhận được câu trả lời: “Có quy định với nhân viên, rằng không được phép tiết lộ thông tin cá nhân của khách.”
Chỉ sợ là có làm trò hối lộ cũng chẳng thể làm được gì.
Chẳng trách một người mới nhỏ bé lại dám hống hách đối đầu với cô như thế, chắc là câu được Hoắc Cẩn Hành rồi.
Cái làm cô khó chịu đấy là, không biết thái độ của Hoắc Cẩn Hành đối với Diệp Linh Ngân chỉ là nhất thời có hứng thú hay là muốn cố định lâu dài, tạm thời không thể cùng Diệp Linh Ngân lấy trứng chọi đá.
Công việc vừa kết thúc, Triệu Kha Dực lại đến mời Diệp Linh Ngân thêm lần nữa: “Tiểu Diệp, cùng ăn bữa cơm nhé?”
Diệp Linh Ngân còn chưa hiểu vì sao anh ấy lại cố chấp với việc ăn cơm, Triệu Kha Dục đã hùng hổ, ngôn ngữ trên mạng cứ thuận mồm mà nói: “Người ham ăn, tâm hồn ăn uống.”
“Không đâu, tôi còn có việc.” Diệp Linh Ngân từ chối thẳng, quay người đi thẳng cực kỳ mau lẹ.
MC và Triệu Kha Dục có quan hệ cá nhân khá tốt, tự nhiên như không lướt đến bên cạnh anh ta, tay quàng qua vai: “Để ý rồi à?”
Triệu Kha Dục chỉ thẳng vào mặt mình: “Ông xem tôi xứng không?”
Anh ta không phải kiểu dựa vào mặt kiếm cơm ăn, so với những sao nam khác trong giới nghệ sĩ mà nói, chỉ có thể xem như khuôn mặt phổ thông, còn chưa kể đến sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành của đại mỹ nữ Diệp Linh Ngân.
Khuôn mặt và khí chất đặc trưng của Diệp Linh Ngân, người bình thường thật sự không xứng.
Chỉ là anh ta cảm thấy, tác phong làm việc của Diệp Linh Ngân không giống như một người mới không có chỗ dựa, kể cả là cô ấy có che dấu thân phận hay tính cách vốn là như thế, người mà dám khiêu khích Hướng Vân Sương, kết giao chắc chắn không thiệt thòi.
Với lại anh ta để ý, Diệp Linh Ngân có vẻ càng thích một mình, trừ công việc thì chưa từng cùng bọn họ nói chuyện nhiều hơn.
Triệu Kha Dục suy nghĩ có hơi phức tạp, Diệp Linh Ngân thật sự là có vấn đề.
Bãi đỗ xe, thư ký Chu đã đứng chờ từ sớm: “Cô Ngân Ngân, Hoắc Tổng bảo tôi đón cô qua đó.”
“Đi đâu cơ?”
“Vân Thiên Lệ Cảnh, là một khu sơn trang suối nước nóng.”
Thư ký Chu nói tên, Diệp Linh Ngân thuận tay lên mạng tra một chút, nhìn không gian trong ảnh chụp có vẻ khá ổn.
Suối nước nóng mùa thu, thích hợp để nghỉ ngơi thư giãn, thế nhưng không biết vì sao người đàn ông cuồng công việc ấy lại đột nhiên nhớ đến nó.
Diệp Linh Ngân thuận miệng hỏi: “Hợp đồng của mọi người ở thành phố F bàn bạc xong rồi hả?”
“Trước mắt đã ký hiệp ước tạm thời rồi.”
Hoắc Cẩn Hành từ trước đến giờ cũng không kiêng kỵ việc Diệp Linh Ngân hỏi chuyện công việc, nếu Diệp Linh Ngân tò mò, thư ký Chu sẽ nói một cách đơn giản dễ hiểu kể cho cô nghe.
Đối tác bàn bạc lần này cũng không phải mới hợp tác lần đầu, cũng coi là đã có qua lại, đối phương lại là người có tính cách thẳng thắn dứt khoát, lấy thân phận chủ nhà tiếp khách nhiệt tình, mời Hoắc Cần Hành đến sơn trang suối nước nóng.
Diệp Linh Ngân cười: “Thế nên mới thuận đường đón tôi à?”
Thư ký Chu rất sợ vị tiểu tổ tông này soi mói, vội vàng dỗ: “Chị Ngân Ngân quên rồi ạ, trước đây mỗi lần chị cùng Hoắc tổng đi công tác, Hoắc tổng đều sẽ dành ra chút thời cũng chỉ đi chơi quanh đó.”
“Ồ.” Mấy câu nói chiều chuộng này cứ thế đâm thẳng vào nơi mềm nhất trong tim Diệp Linh Ngân, mang theo mong chờ xuất phát.
Vân Thiên Lệ Cảnh là một đình viện kiểu truyền thống, nội thất phối hợp cả những thiết kế hiện đại, phong cách kiến trúc rất tinh tế lịch sự.
Phòng trà tầng hai thoang thoảng hương thơm, phía trong có khách quý đang pha trà rồi thưởng trà, từ xa nhìn lên, thật là một khung cảnh làm người ta cảm thấy vừa tao nhã vừa thư giãn.
“Vẫn là ngồi ở chỗ này thoải mái, con người tôi tính cách tùy tiện quen rồi, Hoắc tổng anh đừng để ý.” Bên hợp tác cùng tính cách thoải mái, còn có cái tên cũng rất khí khái, tên là Phương Đại Hải.
“Không phải tôi tự khen, nhưng khu suối nước nóng của tôi đây không gian, phục vụ đều là hàng đầu, trước đây những người đến đây rồi đều lưu luyến không muốn về, khó có dịp Hoắc tổng cậu có thời gian, nhất định phải trải nghiệm một chút.” Phương Đại Hải này nhìn thì có vẻ chậm chạp lơ mơ, nhưng đầu óc lại lanh lợi, làm việc cũng rất chu toàn.
Đối phương luyên thuyên xong rồi, Hoắc Cẩn Hành cũng thuận nước đẩy thuyền: “Tôi cần một phòng thuận tiện vừa nghỉ ngơi vừa ăn uống.”
“Không thành vấn đề, tôi cho người đi sắp xếp ngay.” Phương Đại Hải lập tức dặn dò người đi chuẩn bị, hiệu suất cực kỳ cao.
Phương Đại Hải cũng cực kỳ tò mò, rốt cục thì là bạn bè như thế nào lại có thể khiến Hoắc tổng cam tâm tình nguyện chờ, cho đến khi thư ký Chu đưa Diệp Linh Ngân lên tới tầng hai.
Ngay giây phút Diệp Linh Ngân tháo khẩu trang xuống, ánh mắt Phương Đại Hải cũng đứng lại luôn.
Đã biết trước là một cô gái, nhưng lại không ngờ người ta trẻ trung xinh đẹp đến vậy.
Thư ký Chu giới thiệu qua một chút thân phận của hai bên, Diệp Linh Ngân và Phương Đại Hải hơi gật đầu, ý rằng đã biết: “Xin chào, tôi là Diệp Linh Ngân.”
“Chào cô Diệp, gọi tôi là Phương Đại Hải là được rồi.” Phương Đại Hải cũng không có ý gì khác, chỉ đơn giản là bị nhan sắc của Diệp Linh Ngân chấn động mà thôi.
Diệp Linh Ngân mỉm cười, nhưng ánh mắt lại dừng lại trên người Hoắc Cẩn Hành, Phương Đại Hải có đôi mắt sắc bén, liền lập tức gọi ngay nhân viên phục vụ ở cửa đến, để họ đi sắp xếp phòng ăn và chỗ ở cho bọn họ.
Hai người sánh vai cùng rời đi, Phương Đại Hải phát hiện thấy cô gái kia vừa đi vừa đưa tay khoác lấy khuỷu tay của Hoắc Cẩn Hành, mà Hoắc tổng được đồn rằng không gần nữ sắc lại không hề có dấu hiệu bài xích hay ghét bỏ.
Ánh mắt Phương Đại Hải không ngừng đảo qua đảo lại nhìn hai người bọn họ, trong mắt bắt đầu có chút thay đổi.
Vừa quay đầu, mới phát hiện thư ký Chu vẫn còn chưa đi.
Phương Đại Hải tỏ ra hóng hớt: “Thư ký Chu, người vừa rồi….. là bạn gái của Hoắc tổng à?”
“Ồ~” Phương Đại Hải kéo dài giọng điệu, mặt cười lộ vẻ biết hết tất cả: “Hiểu rồi.”
Hoắc Cẩn Hành cho người chuẩn bị thức ăn là biết Diệp Linh Ngân từ bên đó qua đây còn chưa kịp ăn cơm, sợ là bụng đói thì dễ hạ đường huyết, còn đặc biệt chuẩn bị trước một vài thứ để cô lót dạ.
Về mặt ăn uống Diệp Linh Ngân cũng không có nhiều yêu cầu, chỉ tò mò rằng vì sao Hoắc Cẩn Hành lại thay đổi lịch trình.
“Không phải anh nói là hôm nay phải đi à?” Vốn Hoắc Cần Hành nói với cô, hôm nay còn phải bay đến nơi khác, bây giờ lại còn đưa cô đến ăn cơm rồi ngâm suối nước nóng.
“Tâm ý của Phương tổng khó từ chối.” Hoắc Cẩn Hành nói ít hiểu nhiều, khuôn mặt lạnh lùng rõ là tự nhiên như không.
“Thế nên em thật sự là hàng đính kèm?” Diệp Linh Ngân liếc mắt nhìn, giả vờ đứng dậy: “Thế em đi nhé?”
“Được hời rồi thì ngoan một chút.” Hoắc Cẩn Hành giơ ngón tay gõ nhẹ đầu cô.
Nếu mà không vì Diệp Linh Ngân, thì anh cũng không có ý thay đổi kịch trình liên tục.
“Đừng gõ đầu em, sẽ ngốc đi đó.” Diệp Linh Ngân cười hì hì cầm lấy cố tay anh, ngón tay chạm vào vòng phật làm bằng gỗ tử đàn, nắm chặt bàn tay trên đỉnh đầu hất xuống.
Diệp Linh Ngân bắt đầu hỏi thăm tình hình ở đây, nghe Hoắc Cẩn Hành nói là mỗi người một phòng, trong lòng ngập tràn tiếc nuối: “Chúng ta ở hai phòng khác nhau hả? Thế thì sợ là chả nói chuyện được rồi.”
Hoắc Cẩn Hành hơi nhướng mày: “Em muốn ở với anh?”
“Không được.” Hoắc Cẩn Hành không chút lưu tình đập tan hy vọng của cô, mặt mày khôi phục lại trạng thái nghiêm nghị.
Trừng nhau một cái, Diệp Linh Ngân không cam lòng phản bác: “Vậy người thì đi hồ bơi, người đi công viên nước, hay là cùng nhau ngâm một hồ nước vậy?”
Hoắc Cẩn Hành nhìn chằm chằm: “Ngân Ngân, em lớn rồi, phải học cách cùng người khác giới giữ khoảng cách.”
Vừa mở miệng đã như là người bề trên đang giáo dục.
Diệp Linh Ngân cầm đũa chọc chọc vào trong bát cơm mấy cái: “Anh cũng đâu phải người khác.”
Là người mà cô dùng đủ mọi cách tiếp cận.
“Nhưng mà anh đã là một người đàn ông trưởng thành.” Giọng điệu của Hoắc Cẩn Hành đột nhiên trở nên cứng đờ.
Anh bắt đầu suy nghĩ, có phải là Diệp Linh Ngân quá ỷ lại anh, không phân rõ khoảng cách giữa nam và nữ.
Bình thường Hoắc Cẩn Hành dung túng cô làm nũng hay ngông cuồng, chỉ cần là vấn đề quan trọng thì đều thay đổi sắc mặt, trong nháy mắt đó Diệp Linh Ngân rõ ràng là cảm nhận được những thay đổi trong tâm tình của đối phương.
Cô giỏi nhất là việc thức thời, ngay lập tức vội vã đưa cốc nước làm di dời sự chú ý.
Hai người chỉ ăn lửng bụng, nghỉ ngơi thêm khoảng 1 giờ, Diệp Linh Ngân và Hoắc Cẩn Hành từng người đi về 2 phòng thay đồ.
Trong phòng có chuẩn bị sẵn đồ tắm và khăn tắm các thứ, Diệp Linh Ngân nhìn một vòng, cầm lấy đồ tắm màu đỏ và khăn tắm màu trắng.
Áo tắm là kiểu lộ lưng, có thêm một cái váy dạng chun, lộ ra một mảng lưng sáng bóng, phần eo thiết kế cực kỳ tinh tế, giữa ngực và eo chỉ được nối bởi hai mảnh vải nối ở bên sườn, phần eo thon thả lộ ra, như ẩn như hiện mê hoặc vô cùng.
Mặc xong áo tắm, Diệp Linh Ngân cầm khăn tắm khoác trên vai, kéo về phía trước một chút, tư thế che lấy thân hình xinh đẹp.
Mà ngay lúc này, nhân viên phục vụ được chọn để phụ trách đón tiếp Diệp Linh Ngân vội vội vàng vàng tìm Phương Đại Hải: “Phương tổng, căn phòng vốn được sắp xếp để đón tiếp hai vị khách mà ngài đích thân đưa đến, một trong hai phòng nóng lạnh không đúng lúc lại có vấn đề, đang kiểm tra nguyên nhân, ngài xem có cần phải đổi sang phòng khác hay không?”
Phương Đại Hải nhíu mày: “Cái nào có vấn đề?”
Nhân viên phục vụ trả lời: “2302, vốn là phòng được chuẩn bị cho cô Diệp.”
“Làm việc kiểu gì thế!” Phương Đại Hải cao giọng: “Không có tí mắt nhìn nào à, người ta là một đôi yêu nhau, làm sao chia thành hai phòng được.”
Nhân viên phục vụ khó xử, thử hỏi: “Vậy cứ đưa đến 2301?”
“Ài~” Phương Đại Hải cười híp cả mắt gật đầu, nhân viên phục vụ nhanh trí lập tức hiểu được ý của ông chủ.
Qua một lúc sau, Diệp Linh Ngân theo nhân viên phục vụ đến trước cửa phòng 2301, người đó đưa tay thành tư thế mời: “Cô Diệp, đây là phòng của cô, nếu chút nữa có vấn đề gì thì chỉ cần ấn chuông ngay nhé, chúng tôi sẽ có nhân viên chuyên nghiệp đến phục vụ cô.”