Cửa thang máy đóng lại, Hướng Vân Sương nhìn chằm chằm bảng số tầng trước mặt không ngừng sáng lên, cuối cùng thang máy trực tiếp dừng ở tầng cao nhất.
Hơi thở của Hướng Vân Sương trở nên nặng nề.
Quả nhiên cô đoán không sai, hôm qua ở bãi đỗ xe Diệp Linh Ngân có ý đồ câu dẫn Hoắc Cẩn Hành. Hoắc Cẩn Hành vừa mới trở về, chắc chắn không thể nào chủ động được, nhất định là Diệp Linh Ngân to gan lấy thẻ thang máy.
Trong lúc trợ lý đang nhắn tin, Hướng Vân Sương ấn nút thang máy, ôm một bụng nghi ngờ đi xuống bãi đỗ xe tầng hai, đúng lúc gặp được Hoắc Cẩn Hành đang đi cùng với 3 nhân viên ưu tú mặc vest chỉnh tề đang đi về hướng thang máy.
Hướng Vân Sương như mở cờ trong bụng, vuốt vuốt tóc đi về phía trước, giả vờ như vô tình gặp gỡ, mặt tươi cười hớn hở tiến đến: “Hoắc tổng, trùng hợp quá”
Sau đó, Hướng Vân Sương vẫn giữ nguyên vẻ mặt tươi cười tiến đến, không để cho đối phương kịp nói gì đã chen vào giữa Hoắc Cẩn Hành và mấy người thư ký.
“Cô Hướng, Hoắc tổng của chúng tôi không thích đứng gần người khác” thư kí Chu vừa cười vừa kéo Hướng Vân Sương ra xa, thái độ rất ôn tồn từ tốn.
Hướng Vân Sương bị kéo ra đứng đó sa sầm mặt, nhưng không dám thể hiện ra ngoài.
Ai cũng biết rằng Hoắc Cẩn Hành rất ít tiếp xúc với người khác giới ngoại trừ công việc, thư ký Chu là nữ thư ký lâu năm duy nhất bên cạnh Hoắc Cẩn Hành, năng lực chuyên môn không cần phải bàn cãi, ngoài ra cô còn nổi tiếng với biệt danh “Hổ mặt cười”
“Là tôi quá đường đột rồi, thực ra tôi chỉ muốn cùng Hoắc tổng bàn bạc một chút về người đại diện, việc quay quảng cáo của quý tới tôi có nghĩ tới một phương án mới, không biết Hoắc tổng có thể cho tôi chút thời gian để trao đổi được không?” Hướng Vân Sương chân thành nói.
Hoắc Cẩn Hành là người khó gần, tuy nhiên đối với công việc là người rất nghiêm túc, vì thế cô sớm đã nghĩ ra lí do để tạo cơ hội làm quen.
Nói đến công việc, thư ký Chu liền chờ xem ý của Hoắc Cẩn Hành.
Còn Hướng Vân Sương thì đang mừng như mở cờ trong bụng.
Thế nhưng anh chỉ dừng lại một lát, đến đầu cũng không quay lại nói: “Không cần thiết, việc người nào phụ trách cô đi tìm người đó”
Ý là nói, nếu như cô muốn bàn công việc thì đi tìm người phụ trách trực tiếp để bàn bạc.
Hướng Vân Sương ngây người, tròn mắt nhìn Hoắc Cẩn Hành và nhóm thư ký đi vào thang máy cũng không dám đi theo nữa.
Những tin đồn trên mạng cô cũng đều đã xem hết, nhưng thực tế như thế nào thì cô cũng không rõ lắm, dù sao thì cô cũng không quen thân với Hoắc Cẩn Hành.
Hoắc Cẩn Hành tính tình cứng rắn cường thế bá đạo, tâm lý thay đổi khó lường, vì thế đa số người bình thường đều không dám đến gần anh. Trước đây từng có nữ minh tinh ỷ vào bản thân có chỗ dựa và chút nhan sắc định bò giường của Hoắc tổng, từ đó về sau trong giới giải trí không bao giờ nhìn thấy bóng dáng của cô ta nữa, vì thế sau này dù có rất nhiều cô gái muốn tiếp cận nhưng không ai dám đem tương lai và sự nghiệp của mình ra để thử lòng kiên nhẫn của Hoắc Cẩn Hành nữa.
Chờ mọi người đi hết, người trợ lý núp sau hành lang mới chạy đến bên cạnh Hướng Vân Sương: “Chị Sương, đã hẹn được với Hoắc tổng chưa?”
Hướng Vân Sương lắc đầu, lại hỏi: “Đã chụp được chưa?”
“Chụp được hai bức, chị xem xem thế này đã được chưa?” trợ lý lấy điện thoại ra, vừa nãy cô ta núp ở một bên lén chụp ảnh, vừa chụp vừa sợ bị phát hiện nên bức ảnh trông hơi mơ hồ.
Hướng Vân Sương phóng to bức ảnh gốc lên nhìn, bức ảnh tuy chụp không được rõ ràng, nhưng vẫn có thể nhận rõ từng người trong bức ảnh.
“Chị Sương, hai bức ảnh này mà phát tán ra ngoài kết quả khó lường được, chị định….” trợ lý ngập ngừng nói.
“Đương nhiên không phải bây giờ” Hướng Vân Sương nhìn chằm chằm dãy số thay đổi liên tục trên bảng số của thang máy, ghé đầu vào tai trợ lý thì thầm mấy câu.
Trợ lý đầu tiên ngạc nhiên, sau đó liên tục gật đầu: “Vâng ạ, em lập tức làm ngay ạ”
Trước khi Hoắc Cẩn Hành trở về phòng, Diệp Linh Ngân đã tới nơi và bắt đầu ngồi chép kinh phật trong thư phòng.
Kể từ khi vượt qua cơn bạo bệnh năm lên 8 tuổi, mùa xuân hàng năm cô đều đem theo kinh phật tự tay sao chép lên chùa cầu an, hàng ngày đều tụng kinh để tu dưỡng nhân cách.
Thế nhưng trái tim của cô ấy không thể yên tĩnh, toàn bộ sự chú ý đều đặt vào chiếc vòng tay trái tim. Đeo chiếc vòng lên tay Hoắc Cẩn Hành thì dễ, nhưng làm thế nào để kiểm tra nó đây?
Không thể quá lộ liễu để anh nghi ngờ, nhưng lại sợ anh không để ý mà vứt lung tung, Diệp Linh Ngân nhíu mày, cắn bút suy nghĩ.
Đột nhiên hai má bị ai đó nhéo nhéo:
“Há miệng”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Diệp Linh Ngân theo thói quen há miệng ra, cái bút cắn chặt giữa hai hàm răng liền rơi xuống.
“Thói quen xấu” Hoắc Cẩn Hành cất giọng dạy dỗ: “Đừng để lần sau anh lại nhìn thấy em cắn bút đấy”
Đây không phải lần đầu tiên Diệp Linh Ngân bị dạy dỗ, càng lớn lá gan càng to, cười hi hi giả lả nói: “Em không dám nữa đâu”
Hoắc Cẩn Hành ánh mắt bất lực, cười càng vui vẻ, trả lời càng nhanh càng chứng minh cô chẳng để chuyện đó vào trong đầu.
“Anh Cẩn Hành, anh ăn cơm chưa?”
“Chưa” Lịch trình hàng ngày của anh mới thay đổi, mỗi ngày đều tăng thêm một lượng không nhỏ công việc, bận rộn từ sáng tới tối, đến thời gian ăn cơm cũng bị bỏ qua.
“Em cũng chưa ăn, đói bụng quá” vừa nói xong thì bụng Diệp Linh Ngân vô cùng phối hợp mà kêu Ọt Ọt hai tiếng rõ to, cô xấu hổ cúi đầu, vô thức lấy tay che mặt.
Nhìn một loạt hành động của cô trong mắt, anh cố kiềm chế không cười thành tiếng, nhếch miệng nói: “Em muốn ăn gì thì tự gọi đi”
Diệp Linh Ngân nghe vậy vội gật đầu, chân như bôi dầu chạy nhanh ra khỏi thư phòng.
Thật là mất mặt quá đi!
Tuy việc này cũng chẳng có gì to tát nhưng đứng trước mặt người mình thích, cô thấy hình tượng rất quan trọng.
Diệp Linh Ngân mười mấy tuổi đã sống cùng với Hoắc Cẩn Hành, vì thế khẩu vị sở thích đều khá giống nhau, cô chọn món ăn rất dễ dàng.
Khách sạn Hoàng gia tốc độ làm việc rất cao, rất nhanh thức ăn đầy đủ hương vị và màu sắc đã được mang lên, lại còn có một nhân viên chuyên sắp xếp bàn ăn phục vụ phòng tổng thống lên theo.
Có lẽ người đó không biết mối quan hệ của cô và Hoắc Cẩn Hành, vì thế đã sắp xếp một bữa ăn dưới ánh nên vô cùng lãng mạn.
Người được hưởng lợi nhiều nhất ở đây là Diệp Linh Ngân, không tự chủ nhếch mép, điên cuồng cười: “Anh xem giờ chúng ta ngồi ăn như thế này có giống như đang hẹn hò không?”
Hoắc Cẩn Hành híp mắt, trong mắt ánh lên một tia nhàn nhạt: “Em muốn hẹn hò rồi?”
“Khụ khụ khụ….” vấn đề này thật đúng là làm khó Diệp Linh Ngân mà.
Không chờ cô trả lời, Hoắc Cẩn Hành lạnh lùng nói luôn, không cho cô có thêm một sự lựa chọn nào: “Sự nghiệp của em vừa mới bắt đầu, bây giờ đừng có nghĩ đến việc hẹn hò yêu đương”
Ngữ điệu lạnh lùng dập tắt mọi hy vọng yêu đương nhen nhúm của cô.
Điều này thực sự nằm ngoài dự đoán của Diệp Linh Ngân.
Cô cũng không định bộc lộ suy nghĩ của mình sớm thế, vì thế loanh quanh lấp liếm: “Có phải là em muốn hẹn hò yêu đương đâu, hôm nay nhìn bữa cơm lãng mạn dưới ánh nến như thế này mới tức cảnh sinh tình nghĩ đến thôi”
Hoắc Cẩn Hành “Ừ” một tiếng, nhìn không ra anh đang nghĩ gì.
Diệp Linh Ngân cắn cắn đũa, nhìn chằm chằm chiếc vòng trên tay, mãi đến cuối bữa ăn cũng không tìm được cơ hội thích hợp để mở lời.
Đoạn Văn lại gọi điện thoại đến để hỏi han tình hình lúc quay chương trình, Diệp Linh Ngân nói với cô ấy hôm nay không nói câu nào với Hướng Vân Sương, như vậy Đoạn Văn mới yên tâm.
“Thế là tốt, gần đây có một quảng cáo đại diện của thương hiệu sữa bò chị đã nhận cho em rồi, chờ quay xong chương trình ở thành phố F quay lại vừa kịp quay quảng cáo này”
“Thế tức là em sẽ không có một ngày nghỉ nào rồi?”
“ Chị nói này em có ngốc không hả, đây là thời điểm sự nghiệp của em đang phát triển, càng có nhiều lời mời hợp tác chứng tỏ em càng nổi tiếng”
“Vâng” Thực ra cô cũng không nhất quyết đòi hỏi phải được nghỉ ngơi.
“À đúng rồi chị Văn, trong hợp đồng của em không viết điều kiện không được yêu đương đúng không?”
“Em hỏi cái này để làm gì?” Đoạn Văn nghi ngờ hỏi.
Diệp Linh Ngân đương nhiên không thể nói thật, đành lôi tiết mục hôm nay quay ra lấy cớ: “Hôm nay quay chương trình hợp tác giữa nam nữ khách mời rất ăn ý, làm em cũng muốn hẹn hò thử xem sao”
Đoạn Văn không hiểu: “?”
“Em đừng có mà dọa chị”
Diệp Linh Ngân dẩu môi nghe.
Cô đương nhiên là cũng muốn hẹn hò, nhưng mà sợ là có ai đó không chịu hợp tác thôi.
Sợ nghe Đoạn Văn giảng giải dông dài, Diệp Linh Ngân tìm cớ kết thúc cuộc nói chuyện, tắt điện thoại rồi nhìn chăm chăm vào chiếc vòng tay vô cùng đặc biệt.
Đến thành phố F quay chương trình, cô xem lại một lượt hai kỳ trước của “Nhật ký rung động”, đúng là ngồi xem với hôm nay thực tế đi quay làm nhân viên điều tra một ngày cảm giác rất khác nhau, ngồi nghĩ lại vẫn thấy cảm giác tim đập thình thịch.
Do sắp xếp của chương trình, nam nữ khách mời tham gia mỗi ngày sẽ dành cho nhau một cái ôm thân mật mỗi buổi sáng trước khi đi làm và buổi chiều sau khi về nhà, hơn nữa mỗi ngày đều chuẩn bị những món quà nhỏ, tạo bất ngờ cho nhau.
Những cặp đôi này đều đã quen biết nhau đã lâu, từ khi đi học đến khi đi làm, họ hiểu rõ tính cách, sở thích của đối phương, vì thế rất dễ phát sinh tình cảm.
Cô và Hoắc Cẩn Hành cũng quen biết rất lâu rồi, tại sao một chút xíu tình cảm cũng không phát sinh nhỉ!
Thật là đáng ghét!
Ngày mai Hoắc Cẩn Hành lại đi rồi, nếu bây giờ mà không làm gì đó, chả biết đến bao giờ mới gặp lại anh lần nữa.
Hồi trước đi học còn đỡ, ngày nào cô cũng về nhà, đến kỳ nghỉ còn có thể bám đuôi Hoắc Cẩn Hành đi công tác, vừa đi chơi vừa đi làm, một công đôi việc. Bây giờ làm minh tinh có sự nghiệp riêng thì khác rồi, lịch trình của cô và Hoắc Cẩn Hành thường không khớp với nhau, thế nên thời gian có thể gặp nhau rất ít.
Nghĩ đến đây, Diệp Linh Ngân lập tức đứng dậy, cầm vòng tay đi vào phòng làm việc của anh.
Bàn làm việc của anh rất lớn, có thể hai ba người cùng ngồi một lúc, sách bút của Diệp Linh Ngân vẫn bày ở đấy, cô liền thuận thế ngồi xuống, hai phút sau đứng lên đi lấy về một ly nước, vẻ mặt ân cần.
Trong khi Hoắc Cẩn Hành đang uống nước, Diệp Linh Ngân bắt đầu vòng vo: “Hôm nay tham gia chương trình em nhận được một món quà nhỏ, vòng tay này có thể theo dõi nhịp tim, anh Cẩn Hành anh có muốn đeo thử không?”
Hoắc Cẩn Hành bình thản nói: “Anh không đeo”
“….” Sao mà anh lại từ chối luôn như thế chứ.
Hoắc Cẩn Hành nói xong cũng không nhìn cô, tiếp tục tập trung xử lý công việc.
Diệp Linh Ngân bắt đầu cuống lên rồi.
Không thể chờ thêm được nữa, cứ bắt anh đeo lên trước, có gì sau này lại kiểm tra, như vậy mới yên tâm được.
“Em thấy cái vòng này cũng hay lắm, muốn thử xem kết quả của anh có giống với cua em không” Diệp Linh Ngân cầm tay anh, đeo vòng lên rồi nói: “Anh, thỏa mãn trí tò mò của em đi mà”
Ngay khi cô đeo cái vòng vào tay anh, Hoắc Cẩn Hành ngừng tay gõ bàn phím, cả căn phòng chìm trong yên lặng.
Hoắc Cẩn Hành rời mắt khỏi màn hình máy tính, kéo cô vào lòng mình: “Chỉ một lần này thôi đấy”
Diệp Linh Ngân nghe vậy không nhịn được khẽ cười.
Đeo được cái vòng lên tay anh rồi, kế hoạch coi như hoàn thành được một nửa.
“Anh à, anh làm việc tiếp đi, em không làm phiền anh nữa đâu.” Cô trở lại bộ dạng ngoan ngoãn đáng yêu, giả vờ bình tĩnh đi ra, trên mặt không giấu được nụ cười rạng rỡ.
Khi anh xong việc quay về phòng nghỉ ngơi, Diệp Linh Ngân đang nằm nghịch điện thoại ở sô pha, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn cửa phòng làm việc.
Nghe thấy tiếng bước chân anh vọng tới, Diệp Linh Ngân vội nhắm mắt lại, giả vờ ngủ.
Nghe nói việc tiếp xúc thân thể giữa nam nữ cũng sẽ tạo ra cảm giác ái muội mập mờ, bây giờ chính là cơ hội tốt để cô thử xem có đúng không.
Chỉ cần thấy cô ngủ quên trên sô pha, Hoắc Cẩn Hưng nhất định sẽ bế cô về phòng ngủ, sau đó cô sẽ giả vờ chạm vào anh…
Đúng lúc Diệp Linh Ngân còn đang nhắm mắt tưởng tượng thì cơ thể bỗng nhẹ bẫng, đúng là Hoắc Cẩn Hành đã bế cô về phòng ngủ, nhưng cô căng thẳng quá nên nghĩ ra bao nhiêu kế hoạch để chạm vào anh đều không kịp thực hiện.
Hoắc Cẩn Hành đặt Diệp Linh Ngân nằm trên giường, quay người liền tháo chiếc vòng ở cổ tay đeo lại vào tay cô.
Diệp Linh Ngân: “!”
Gì thế này!
Tại sao anh ấy lại đeo vào tay cô!
Cô không cần!
Diệp Linh Ngân nằm im nhắm mắt, trong lòng gào thét không biết bao nhiêu lần, nhưng Hoắc Cẩn Hành không thể nào nghe thấy được.
Thực ra anh tưởng cái vòng này ngày mai Diệp Linh Ngân quay chương trình sẽ cần dùng đến, đặt ở cạnh giường thì sợ cô quên mất, nên trực tiếp đeo vào tay cô luôn.
Đeo xong vòng vào tay cô, Hoắc Cẩn Hành ngước mắt lên, vô tình nhìn rõ từng đường nét trên mặt cô, đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Diệp Linh Ngân có khuôn mặt nhỏ nhắn và đặc biệt dễ thương, cho dù bây giờ anh không nhìn thấy đôi mắt hạnh đầy mê hoặc của cô, nhưng chỉ cần nhìn gương mặt mịn màng không tì vết của cô cũng đủ để anh mê đắm.
Rõ ràng gương mặt của cô đã quá quen thuộc với anh, vậy mà không hiểu sao cảm giác bây giờ thật khác biệt.
Có lẽ cô ấy đúng là đã trưởng thành rồi.
Anh ngắm nhìn cô đang say giấc nằm yên, trên môi còn vương một sợi tóc nhỏ, đôi môi hồng đào chúm chím như một bông hoa e ấp đang chờ người đến hái.
Hoắc Cẩn Hành xoay người, nhẹ nhàng giúp cô vén tóc gọn ra sau tai.
Đầu ngón tay ấm áp của anh khẽ chạm vào môi cô, Diệp Linh Ngân đột nhiên cảm thấy khóe miệng ngứa ngứa, cảm giác như có một luồng nhiệt nóng đột ngột chạy vào tim cô.
Ngực phập phồng, mặt đồng hồ đo nhịp tim trên chiếc vòng tay thay đổi liên tục, cái vòng đột nhiên phát sáng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT