Rầm....
"Khốn nạn, đúng là khinh người quá đáng."
Lục Vũ nghe thư ký báo cáo lại thì tức giận đập bàn đứng bật dậy. Hoàng Đằng vậy mà lại để một đứa con nít 5 tuổi cướp hợp đồng làm ăn của anh ta, đúng là không coi Lục thị ra gì.
Mà người phụ nữ kia cũng thật vô dụng, xin lỗi một đứa trẻ cũng làm không xong. Đã hai ngày liên tiếp Lục thị bị cướp mất mối làm ăn, làm sao Lục Vũ anh ta chịu được.
"Lục tổng, chị họ của anh đang đợi ở sảnh, muốn xin gặp anh." thấy Lục Vũ tức giận như vậy, thư ký nhỏ giọng nói.
"Cô ta còn dám đến đây sao? Mau kêu bảo vệ đuổi cô ta đi, sau đó nhanh chóng chuẩn bị xe cho tôi, đích thân tôi sẽ tới Hoàng Đằng." Lục Vũ nghiến răng nói.
Một câu nói này của Lục Vũ cũng đủ để hiểu sẽ không còn ai giúp đỡ mẹ của Tiểu Bảo nữa. Cô ta ngu ngốc giải quyết không ổn thỏa thì tự mình gánh chịu hậu quả đi, đừng có lôi cả sự nghiệp của anh ta xuống cùng.
Chiếc xe đen quen thuộc của Lăng Mặc vừa dừng trước đại sảnh, ánh mắt của những người bên trong lập tức hướng ra ngoài, chờ đợi bóng hình nhỏ bé hai ngày trước. Lăng Mặc bước vào bên trong đã cảm thấy không khí có chút lạ. Mọi người lén lút nhìn anh bằng ánh mắt kỳ quái, đợi Lăng Mặc bước vào trong thang máy, bọn họ mới dám xì xào bàn tán.
"Muốn xin giống của tiên sinh quá."
"Cô ở đó mà mơ đi. Dù có được cô cũng không sinh được ra một người vừa đáng yêu vừa ngầu như tiểu tiên sinh đâu."
"Sao hôm nay tiểu tiên sinh không đến nhỉ? Tôi đã chuẩn bị sẵn máy ảnh để chụp rồi."
"......"
"To nhỏ cái gì, mau làm việc đi." thư ký khẽ quát, tay lại lén giấu đi chiếc máy ảnh mới mua hôm qua ra sau lưng.
Lăng Mặc lật xem lại sổ sách mấy ngày trước, phát hiện mọi thứ đều ổn thỏa thì gật đầu hài lòng. Đến khi nhìn thấy chữ ký nguệch ngoạc của con cái trong bản hợp đồng thì khóe miệng khẽ giật giật. Nó thật sự dám lấy danh nghĩa con gái anh mà ký vào bản hợp đồng này. Cũng không biết bên phía đối tác nghĩ gì mà lại đồng ý tin tưởng con bé như vậy.
Nếu U U biết được suy nghĩ của Lăng Mặc, nhất định nó sẽ hất mặt kiêu ngạo, vì khuôn mặt uy tín này của nó chứ sao!
"Tiên sinh." thư ký đứng trong thang máy không dám đi ra, chỉ khẽ gọi anh.
Đây là lần thứ hai cô ta lên tầng 48. Lần trước là vì U U cần gấp giấy tờ, còn lần này cô ta không dám tự tiện đi vào.
"Vào đây rồi nói."
Được Lăng Mặc đồng ý, thư ký Tô mới chậm chậm đi vào trong. Cô ta nâng cặp kính dày, ho khan hai tiếng.
"Lục Vũ đang đợi dưới đại sảnh, muốn được gặp tiên sinh."
"Tôi biết rồi."
Thư ký Tô thấy trên bàn Lăng Mặc có để ảnh của U U thì cứ nhìn mãi không thôi. Tiểu tiên sinh đáng yêu quá, sau này vợ chồng cô ta không biết có sinh ra được một người đáng yêu như tiểu tiên sinh hay không.
"Còn có chuyện gì sao?" Lăng Mặc ngẩng đầu nhìn.
"A không.... tiên sinh, tôi có một nguyện vọng nhỏ, muốn xin tiên sinh đồng ý." thư ký ấp úng nói.
"Cô là nhân viên lâu năm ở đây, có nguyện vọng gì cứ nói đi, nếu không quá đáng tôi sẽ đồng ý."
"Tôi chỉ muốn có một tấm ảnh của tiểu tiên sinh thôi."
Trước ánh mắt mong chờ của thư ký Tô, Lăng Mặc úp tấm ảnh của U U xuống, nhàn nhạt nói.
"Không được."
"Tại sao chứ? Chỉ một tấm ảnh thôi mà, cũng đâu có quá đáng..."
"Con gái tôi là của tôi, đồ của con bé cũng là đồ của tôi. Cô mở miệng liền muốn lấy đồ của tôi, vậy không quá đáng sao?"
"Nhưng...." thư ký Tô định phản bác lại bị anh chặn họng.
"Muốn có con gái thì về tìm chồng của cô. Tôi cho cô nghỉ phép nửa ngày hôm nay, coi như đã giúp cô hoàn thành nguyện vọng. Được rồi, ra ngoài đi."
Thư ký Tô nói lại không được chỉ có thể chán nản ra ngoài. Lăng Mặc đặt lại ảnh của U U vào vị trí cũ, trong lòng lại than vãn. Hết người này đến người khác nhòm ngó con gái anh, đúng là khó chịu.
Đã hơn 1 tiếng trôi qua, Lục Vũ ngồi đợi trong phòng chờ đã dần mất hết kiên nhẫn. Anh ta thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ, cafe đã uống hết mấy ly mà vẫn chưa thấy Lăng Mặc xuất hiện.
Lăng Mặc rõ ràng là đang muốn làm khó anh ta, dù gì anh ta cũng là chủ tịch lại bắt anh ta chờ lâu như vậy.
"Lục tổng, tiên sinh đã tới."
Đến khi Lục Vũ sắp hết kiên nhẫn, cuối cùng Lăng Mặc xuất hiện.
"Lâu rồi không gặp, Lăng tổng." Lục Vũ đưa tay ra muốn cùng Lăng Mặc bắt tay nhưng anh chỉ liếc qua một cái rồi ngồi xuống.
"Lần này tôi đến trước là muốn xin lỗi Lăng tổng, sau là muốn hợp tác với anh." anh ta xấu hổ hạ tay xuống.
Lăng Mặc hờ hững nhìn Lục Vũ, muốn xem xem anh ta lại muốn giở trò gì.
"Chuyện của chị họ tôi với U U là chị ấy sai, tôi không bênh chị ấy, chỉ là muốn xin lỗi Lăng tổng. Ở đây chúng tôi có một hạng mục kiếm được lợi nhuận lớn, nếu chúng ta có thể hợp tác với nhau, nhất định tôi sẽ làm một bản hợp đồng có lợi cho Hoàng Đằng. Mong Lăng tổng có thể bớt giận."
"Mấy hợp đồng nhỏ này, Hoàng Đằng không thiếu, Lục tổng vẫn là nên giữ lại cho Lục thị đi." Lăng Mặc không khách khí nói.
Lục Vũ đúng là không phải kẻ tầm thường, lại có thể nghĩ ra cách vừa khiến đối phương nguôi giận vừa có thể giúp Lục thị kiếm được một bản hợp đồng.
"Lăng tổng nên suy nghĩ thật kỹ, đây là một hạng mục lớn, không phải lúc nào cũng có thể kiếm được." Lục Vũ nhíu mày, trong lòng cực kỳ khó chịu vì bị xem thường.
"Hạng mục lớn, Hoàng Đằng càng không thiếu." thấy mặt Lục Vũ đã đen lại, anh đứng dậy hờ hững nói: "Tiễn khách."
Lăng Mặc vừa ra khỏi cửa, Lục Vũ cũng tức giận rời đi. Mấy năm qua anh ta chưa bao giờ mất mặt như vậy. Cứ đợi đấy, rồi sẽ có ngày, Lục Vũ anh ta đạp Lăng Mặc dưới chân.1
Lâm Triết nhíu mày nhìn theo, cảm thấy Lục Vũ này quá vô tâm.
"Chị họ anh ta sắp bị tống vào tù, anh ta vẫn còn tâm trí đến hợp tác với chúng ta sao?"
Lăng Mặc cười nhạt một tiếng. Ngay đến Hạ gia nâng đỡ anh ta nhiều năm anh ta còn có thể phản bội, huống hồ chỉ là chị họ.
"Hạ thị dạo này sao rồi?"
"Vẫn ổn. Chỉ là bên Kim gia có chút thông tin, nghe nói Kim Cẩm Nhi đã trở về, còn dẫn theo một đứa bé."
"Con của cô ta sao?"
Lâm Triết gật đầu: "Con trai, 6 tuổi. Năm đó cô ta cũng.... liệu có phải là con của người đó không?"
"Con của ai cũng không liên quan đến tôi."
Kim Cẩm Nhi sang nước ngoài 7 năm, lúc về còn có thêm một đứa con trai sao? Lăng Mặc nghe xong cũng không để tâm, anh trước không có tình cảm với cô ta, bây giờ cũng như vậy.
Đã đến giờ đi đón con gái, Lăng Mặc vớ lấy áo khoác phi thẳng đến nhà trẻ đón U U. Sau khi tòa gửi giấy triệu tập, Tiểu Bảo cũng không còn học ở nhà trẻ này nữa, nghe nói là đã chuyển sang một trường bình dân khác.
Cũng tốt, sau này sẽ không còn đứa nào dám nhăm nhe con gái anh.
Chiếc xe đen dừng lại, Lăng Mặc vừa bước xuống xe đã nhìn thấy Cố Tinh Trần đang bế con gái cưng của mình. U U thấy anh còn nhiệt tình vẫy tay, Cố Tinh Trần cũng cười cười.
Tâm trạng tốt đẹp của anh lập tức tắt ngúm, hình ảnh trước mặt sao mà chướng mắt thế!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT