"Lăng.... Lăng Mặc..."

Cô giáo vội chạy đến gỡ tay mẹ Tiểu Bảo ra khỏi tay U U. Lăng Mặc lạnh lùng hất tay cô ta ra, đi đến xem xét vết thương của con gái. Thấy trên tay bé con hằn một vệt màu đỏ thì vô cùng tức giận. 10 năm tù là quá nhẹ cho người phụ nữ này.

"Lăng Mặc... không tiên sinh... tiên sinh, vừa nãy là do tôi nhất thời hồ đồ suy nghĩ không thông nên mới như vậy chứ tôi không hề có ý định đánh con gái anh đâu. Tôi.... tôi...."

Nhìn thấy người tới là Lăng Mặc, mẹ Tiểu Bảo sợ tới mức run rẩy quỳ sụp xuống ấp úng nói. Bình thường giờ này không phải giờ đón trẻ, sao Lăng Mặc lại tới đúng lúc này chứ? Cô ta đã căn đúng thời gian như vậy, vẫn không thể tránh được ý trời.

Xoa nhẹ vết thương trên tay con gái, Lăng Mặc đau lòng bế U U lên. Anh nhìn xuống cô ta đang không ngừng biện giải cho mình, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thủng người cô ta. Người phụ nữ này đúng là đáng chết, lại dám làm con gái anh bị thương.

Vừa định nói, Lăng Mặc liền cảm nhận được cơ thể đang dần hô hấp khó khăn, lúc này anh mới để ý vừa nãy anh đã chạm vào tay vào cô ta, bệnh dị ứng đang dần phát tác.

Lăng Mặc nén cảm giác khó chịu lại, bế U U đi ra xe. Mẹ Tiểu Bảo vừa muốn níu anh lại liền bị hai bảo vệ giữ chặt, cô ta không hiểu sao lần này anh lại không nói gì nhưng trong lòng bỗng có dự cảm không lành.

"Papa."

"U U... gọi cho Lâm Triết... mang thuốc đến...."

U U cũng biết Lăng Mặc đang rất khó chịu, nó ngay lập tức lấy điện thoại của anh gọi cho Lâm Triết.

"Papa... papa...."

Lúc Lâm Triết chạy đến nơi, mặt Lăng Mặc đã đỏ lên vì phát sốt và khó thở, trán ướt đẫm mồ hôi, cả cơ thể đều nổi lên mẩn đỏ trông vô cùng đáng sợ. U U ngồi ở một bên khóc đến cạn nước nước, đây là lần đầu tiên nó thấy Lăng Mặc bị như vậy, nó lại chẳng giúp được gì, chỉ có thể lo lắng rồi khóc.

Lâm Triết vội vàng tiêm thuốc cho Lăng Mặc, mặc dù vậy anh vẫn rơi vào hôn mê.

U U ngồi ở bên cạnh giường của anh chưa từng rời đi, đôi mắt to tròn đã sưng lên vì khóc. Từ lúc có ý thức đến giờ, nó ghét nhất là khóc, nhưng hôm nay lại vì Lăng Mặc mà khóc đến đáng thương. Lâm Từ cũng từ bên Lăng Thiên về chăm sóc cho Lăng Mặc nhưng bé con nhất quyết không chịu về phòng nghỉ ngơi, ngay cả ngủ cũng phải ngủ bên cạnh anh.

"Lăng Mặc sẽ không sao chứ?" Lâm Triết đến thăm, thấy Lăng Mặc vẫn chưa tỉnh thì nhíu mày hỏi.

"Yên tâm, không có vấn đề gì đâu. Chỉ sợ là lúc tiên sinh tỉnh thì U U lại ốm." Lâm Từ thở dài nói. Các nốt đỏ trên người Lăng Mặc về cơ bản đều đã hết, sức khoẻ cũng đã bình thường, chỉ lo cho U U mà thôi.

"U U tính tình giống Lăng Mặc, trước nay luôn cứng đầu khó bảo. Nếu như có Thẩm Ninh ở đây thì may ra...."

Nhắc đến Thẩm Ninh, cả hai đều im lặng không nói tiếp. Lăng Mặc cũng từng vì Thẩm Ninh biến mất mà khóc, nay con gái cô cũng vì Lăng Mặc bệnh mà khóc. Một nhà ba người này đúng là giống nhau.

"U U, cháu có muốn đòi lại công bằng cho Lăng Mặc không?" Lâm Triết đột nhiên mở cửa bước vào.

Thư ký Tô vừa hoàn thành xong bản báo cáo, vươn tay một cái rồi ngả người ra sau ghế nghỉ ngơi, chủ tịch không đến, công việc liền nhiều lên mấy lần. Bỗng nhiên vang lên tiếng điện thoại, cô ta vừa nghe máy xong liền vội vã cắm đầu vào máy tính.

Chiếc xe đen quen thuộc dừng lại trước đại sảnh tập đoàn Hoàng Đằng. Mọi người nhìn ra liền lập tức thẳng lưng nghiêm túc làm việc. Lâm Triết đi xuống trước, mở cửa xe cho người ngồi phía sau.

Lúc này mọi người mới để ý, một đôi chân nhỏ ngắn ngủn bước xuống xe. Thân hình nhỏ nhắn cao gần đến hông Lâm Triết dẫn đầu đi vào bên trong. U U đeo kính râm, mặc trên người chiếc yếm quần màu xanh mát mẻ, khuôn mặt lạnh nhạt không cảm xúc chẳng khác nào Lăng Mặc khiến mọi người chỉ biết lặng im đứng đó ngạc nhiên nhìn.

Lâm Triết chủ động ấm mở cửa thang máy cho U U, một trẻ một lớn đi vào bên trong. Đợi đến khi cửa thang máy hoàn toàn đóng lại, cả Hoàng Đằng dường như bùng nổ.

"Trời ơi, ngầu. Ngầu quá rồi...."

"Đây đúng là con của tiên sinh rồi. Giống, quá giống… Khí chất lúc nãy cảm giác giống như tiên sinh vậy."

"Trái tim của tôi! Tôi nhất định phải dạy dỗ con trai học hành đàng hoàng sau này làm việc cho tiểu tiên sinh."

U U không biết bản thân lúc này đã nổi tiếng như thế nào trong tập đoàn, bé con lên thẳng tầng 48, bước đến ngồi vào chỗ của anh. Bé con vắt chéo chân, tay gõ gõ lên bàn.

Mấy phút sau, thư ký Tô vội vàng mang một tập tài liệu đến đặt ngay ngắn trước mặt bé con. Nó lật xem một hai cái, vừa hiểu vừa không, cuối cùng quay qua nhìn Lâm Triết.

"Những hợp đồng của Lục thị đều phải cướp hết. Nhớ là mỗi ngày cướp một cái mới khiến hắn tức điên lên."1

"Được." khoé miệng Lâm Triết khẽ cong lên.

"Còn nữa, lấy camera trong nhà trẻ làm bằng chứng, kiện cô ta tội hành hung bất thành, kêu luật sư xem tống cô ta vào tù được nhiều nhất bao nhiêu năm thì cứ làm." U U lúc này không còn bộ dạng trẻ con nữa, đây chính là thừa hưởng gen của Lăng gia, tinh ranh từ khi còn trong bụng mẹ.

"Được."

Thư ký Tô nghe vậy liền nhíu mày, đến khi vào thang máy mới dám quay sang nhìn Lâm Triết.

"Mặc dù tiểu tiên sinh là con gái của tiên sinh nhưng còn rất nhỏ, làm như vậy liệu có ổn không?"

"Còn nhỏ nhưng suy nghĩ không nhỏ. Người kiêu ngạo thì cũng cần phải có thực lực mới kiêu ngạo được, bằng không ngay cả một đứa trẻ cũng có thể dẫm đạp lên." Lâm Triết ngược lại cười nói.

Lăng Mặc tỉnh lại đã là 2 ngày sau. Anh vừa mở mắt đã nhìn thấy đôi mắt to tròn long lanh của con gái. Thẩm Ninh cũng có đôi mắt như vậy, một đôi mắt rất đẹp.

"Papa cuối cùng cũng tỉnh lại rồi." U U ôm lấy cổ anh khóc nấc lên.

"U U ngoan, ba đã không sao rồi." Lăng Mặc đưa tay xoa đầu con gái, dịu dàng nói.

"U U đã rất lo lắng cho papa." tay nhỏ ôm má anh, nức nở nói.

Lăng Mặc mỉm cười, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt lăn trên má con gái. U U có thể vì anh mà khóc như vậy, trong lòng Lăng Mặc vô cùng cảm động.

Lâm Triết đứng ngoài cửa chỉ khẽ cười. U U bây giờ nào còn bộ dáng ngầu lòi hôm qua.

Sau khi nghe Lâm Triết kể qua tình hình, khoé miệng Lăng Mặc khẽ giật giật. Anh quay sang nhìn con gái đang đung đưa chân đọc sách, khuôn mặt non nớt thế kia mà cũng có thể khiến cả Hoàng Đằng phát điên lên sao? Chưa kể đến nó còn dám cầm bút thay anh ký vài hợp đồng cướp được của Lục thị.

"Cậu quân sư cho con bé đúng không?" Lăng Mặc ôm đầu ngao ngán.

"Ấy đừng đổ oan. Tôi chỉ nói có một câu, còn lại đều là nó tự nghĩ ra cả đấy. Đúng là hổ phụ sinh hổ tử." Lâm Triết cười cười nói.

"Cậu ấy, đừng có dạy hư con gái tôi."

"Cái này không thể trách tôi được. Lăng Mặc, gen nhà cậu quá mạnh, di truyền không chừa một ai."

Đúng là không thể trách anh ta. U U sớm đã thông minh, lại được Lăng Mặc nuôi dạy từ nhỏ, tính cách hai người vô cùng giống nhau. Trưởng thành sớm cũng là điều dễ hiểu.

"Giờ này chắc Lục Vũ tức tới phát điên rồi." anh cong môi nói.

Rầm....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play