“Tiểu Ninh, em không sao chứ?" Cố Tinh Trần thấy sắc mặt cô không được tốt liền hỏi.
"Em không sao."
Miệng nói vậy nhưng trong lòng Thẩm Ninh lúc này vừa đau vừa giận. Tối qua cô gọi điện cho anh, anh lại nói bản thân còn việc không ăn ở nhà, hoá ra là cùng với người phụ nữ khác đi ăn ở bên ngoài. Cũng không biết là Lăng Mặc nói gì, lại khiến cô gái kia cười tươi như vậy.
"Em có việc rồi...." Thẩm Ninh đứng dậy định rời đi, tay chạm đến túi đồ cô mua cho Lăng Mặc liền dừng lại, nhìn Cố Tinh Trần một cái rồi để túi đồ lên bàn: "Tặng anh."
Cố Tinh Trần nhìn Thẩm Ninh rời khỏi quán mới quay lại nhìn túi đồ, cười cười không nói gì. Nhưng trong mắt ai đó đang ngồi trên xe ô tô đỗ cạnh đường lại không đơn giản như vậy. Trong mắt Lăng Mặc, Thẩm Ninh chẳng khác nào đang xấu hổ khi tặng quà cho Cố Tinh Trần, còn anh ta lại đang cười như được mùa.
"Về Hoàng Đằng." Lăng Mặc khó chịu lên tiếng.
"Không phải chúng ta đến đây để mua đồ cho cậu xin lỗi Thẩm Ninh sao?"
"Tôi không sai sao phải xin lỗi cô ấy chứ. Quay xe."
Lăng Mặc gắt gỏng nói. Uổng công anh định mua quà tặng cô để làm hoà, vậy mà cô vẫn có thể vui vẻ uống cafe với Cố Tinh Trần.
Tối đến, anh cố tình về nhà muộn, lại thấy cô đang nằm dài trên ghế sopha xem phim thì nhíu mày. Không phải giờ này ngày thường cô đang chờ anh về ăn cơm sao?
"Sao hôm nay em không nấu cơm?"
"Sao em phải nấu? Cơm bên ngoài ngon hơn cơm nhà, anh ra ngoài ăn là được rồi."
"Được." Lăng Mặc nghe xong tức giận lập tức quay người rời đi.
Thẩm Ninh thấy anh thật sự đi thì vội bật dậy, bực dọc ném cái gối bên cạnh xuống đất. Lăng Mặc chết tiệt, rõ ràng có lỗi với cô vậy mà còn không biết sửa đổi, bảo đi là đi luôn như vậy sao.
"Lăng Mặc chết tiệt, Lăng Mặc đáng ghét, dám chán cơm thèm phở...." Thẩm Ninh túm lấy một con gấu bông đấm vài cái.
Lăng Mặc cũng không dễ chịu gì, anh lên tầng 48 ở Hoàng Đằng nằm lên giường nghỉ ngơi. Anh còn chưa hết giận dỗi cô vậy mà cô còn dám giận ngược lại anh. Nghĩ đến khả năng Thẩm Ninh còn tình cảm với Cố Tinh Trần, trái tim Lăng Mặc đau đến khó chịu. Chính vì để tâm đến cô quá nhiều nên giờ mới đau như vậy.
Hai con người cùng một tâm trạng nhưng lại hiểu lầm nhau. Cả một đêm dài trằn trọc suy nghĩ về đối phương.
Trên bàn ăn, không khí vô cùng căng thẳng. Hiếm khi có dịp Lăng Y và Lăng Thiên đều được nghỉ, mọi người đoàn tụ tại nhà chính Lăng gia thì Lăng Mặc với Thẩm Ninh lại không vui vẻ nổi. Thậm chí cô còn không thèm liếc anh lấy một cái khiến sắc mặt Lăng Mặc càng thêm khó coi hơn.
Giỏi, ra dáng nóc nhà rồi đấy, bật lại cả cột nhà rồi!
"Chị, em không nuốt nổi cơm nữa." Lăng Thiên ngồi một bên ghé vào tai Lăng Y nói nhỏ.
"Cố nuốt đi. Mà em có cảm thấy lạnh không? Gió hôm nay hơi lớn."
"Chị, chúng ta ngồi trong nhà mà."
"Vậy chắc do điều hoà để thấp quá rồi."
Thấy hai người thủ thỉ nói chuyện, Lăng Mặc ngẩng đầu nhìn bọn họ. Lăng Thiên vội ngồi thẳng lại nghiêm túc ăn uống nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi.
"Anh hai, chị dâu, hai người giận nhau sao?"
"Không có." cả hai đồng thanh nói.
"Vậy sao nhìn mặt hai người khó chịu thế?"
"Liên quan gì đến em." cả hai vẫn tiếp tục đồng thanh.
"....."
Lăng Thiên ngậm miệng không nói nữa. Nhìn xem, mặt Lăng Mặc đã đen không thể đen hơn được nữa rồi, anh ta cũng không phải người chê mạng mình quá dài mà nói tiếp.
Nhã Khanh thấy vậy, trong lòng cực kỳ vui vẻ, chỉ cần hai người họ xảy ra mâu thuẫn thì chỉ cần một chút tác động nhỏ thôi cũng đủ để lật mặt nhau rồi.
Đây là lần đầu tiên ông nội Lăng thấy Lăng Mặc tức giận như vậy. Từ nhỏ tới giờ, Lăng Mặc chính là người điềm tĩnh nhất nhà, cho dù năm đó Lăng Quân thất hứa mà lấy Nhã Khanh hay chuyện cãi nhau rồi lập Hoàng Đằng cũng không thấy Lăng Mặc tức giận đến như này. Mà còn là tức giận mà không thể làm được gì. Quả nhiên chỉ có cháu dâu của ông mới có thể khiến Lăng Mặc như vậy.
Sau bữa cơm khó nuốt, Lăng Quân nói có chuyện cần bàn với Lăng Mặc nên kêu anh vào phòng. Lăng Thiên bỗng nhiên quấn lấy ông nội giới thiệu mấy ca khúc mình vừa hát. Lăng Y cùng Thẩm Ninh tản bộ sau vườn để trợ tiêu, bác sĩ cũng nói đi bộ nhiều sẽ dễ sinh nở hơn.
"Thẩm Ninh, em tài thật đấy."
"Sao chị lại nói vậy?"
"Đây là lần đầu chị thấy Lăng Mặc nó giận đến đen mặt như vậy đấy. Trước đây chỉ có nó làm người khác giận chứ chưa ai làm nó giận đến mức đó cả."
"Đó đâu phải lời khen, chị lại trêu em rồi."
Thẩm Ninh vuốt một cánh hoa bên cạnh khẽ nói. Mặc dù vườn của Lăng gia không trồng nhiều hoa như Cố gia nhưng cũng không phải ít, cây nào cây nấy đều là loại hiếm có khó trồng, phải chăm sóc rất kỹ mới có thể nở ra những bông hoa đẹp như vậy.
"Lăng Mặc, mặc dù tính cách của nó không được tốt nhưng tuyệt đối là người chung thuỷ. Hôm trước chị có xem mấy tin tức trên mạng rồi, em đừng để trong lòng, Lăng Mặc nó không phải kiểu người như vậy đâu."
"Chỉ là anh ấy không giải thích nên em mới thấy khó chịu."
"Xét trên phương diện kinh doanh thì nó đúng là thông minh thật đấy nhưng nói về tình cảm thì lại chẳng biết một chút gì. Trước khi gặp được em, chị còn nghĩ nó sẽ cả đời không lấy vợ đấy. Vậy nên, có gì em thông cảm cho nó nhé."
Thẩm Ninh nhìn Lăng Y, cô cứ nghĩ tình cảm của ba anh chị em nhà này không tốt nhưng không ngờ hoàn toàn ngược lại. Lăng Y kiệm lời chẳng mấy khi nói chuyện nay lại nói tốt cho em trai khiến cô có chút kinh ngạc. Vậy mới nói, máu mủ ruột thịt khó có thể ghét nhau, nhìn Lăng Mặc lạnh lùng như vậy nhưng vẫn luôn âm thầm quan tâm chị em của mình. Anh vẫn luôn giấu mọi người giúp đỡ Lăng Thiên, lại đứng từ xa quan sát Lăng Y. Hoàn toàn không vô tâm như lời đồn.
"Vậy thì chị bao giờ mới lấy chồng? Chị đã có người trong lòng chưa?" Thẩm Ninh mỉm cười hỏi.
"Khụ... chị còn sớm mà...."
"Một cô gái ưu tú như chị, chắc là có nhiều người theo đuổi nhỉ?"
Lăng Y bỗng nhớ đến Lệ Tử Ngôn. Cô ta đúng là có rất nhiều người theo đuổi nhưng bọn họ là nhìn trúng Lăng gia phía sau cô ta chứ đâu phải thực lòng yêu thích. Lăng Y sớm đã nhìn quen dã tâm của bọn họ nên cũng chẳng bao giờ để ý đến, nhưng Lệ Tử Ngôn lại là một trường hợp hoàn toàn khác. Cảm giác anh ta mang lại vừa an toàn vừa ấm áp khiến Lăng Y khó mà quên được. Hình như cũng lâu rồi không còn thấy Lệ Tử Ngôn xuất hiện nữa.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Lăng Y để cô đi trước còn bản thân ra chỗ khác nghe điện thoại.
Đi theo đường sỏi là có thể đến bên một hồ nước nhỏ. Nghe nói hồ nước này là do mẹ của Lăng Mặc lúc còn sống đã cho người làm để trồng hoa sen. Bà đặc biệt thích mùi thơm của hoa sen nên đã cất công tìm những loại sen thơm nhất mang về đây trồng.
"Bùm...."
"Oa... mẹ.... mẹ....um....."
Bỗng có tiếng kêu vang lên, Thẩm Ninh vội vàng đi nhanh về phía trước. Lăng Viên vốn nên ở trong nhà lúc này lại đang chới với dưới hồ. Thân hình nhỏ nhắn vùng vẫy khiến Thẩm Ninh lo lắng kêu lên. Nhưng còn chưa kịp làm gì, tiếng hét thất thanh của Nhã Khanh đã vang lên trước.
"Thẩm Ninh, sao cô đẩy con tôi?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT