"Tiểu Trần, anh làm gì vậy?"

"Tiểu Ninh, anh...."

Cố Tinh Trần nhìn ánh mắt của cô, lời muốn nói lại không thể nói tiếp. Nếu bây giờ nói ra tình cảm của bản thân, liệu sau này hai người còn có thể tiếp tục làm bạn hay không? Nhưng giấu kín lâu như vậy, trong lòng anh ta luôn khó chịu.

"Chúng ta quen nhau lâu như vậy, anh chỉ muốn nói sau này em sinh, phải để cho anh làm ba nuôi đứa nhỏ đấy."

"Chuyện đó hả, đương nhiên là được." Thẩm Ninh híp mắt cười.

Quay trở lại bữa tiệc, Thẩm Ninh nhìn xung quanh tìm bóng dáng của Lăng Mặc. Thấy anh đang đứng nói chuyện với một người đàn ông trung niên, ông ta còn cười nói giới thiệu con gái mình cho anh nhưng mặt Lăng Mặc vẫn lạnh nhạt không chút biểu hiện gì.

"Lăng Mặc." Thẩm Ninh đi đến khoác lấy tay anh, cô biết anh không thích tiếp xúc với người khác nên đến phá vỡ bầu không khí ngại ngùng này.

"Đây là chắc là Lăng thiếu phu nhân, quả thực là xinh đẹp."

"Cảm ơn."

Thẩm Ninh cười cười, lại bị cô gái đối diện lườm một cái. Cố Tinh Trần vẫn luôn đi theo cô, Lăng Mặc thấy vậy sắc mặt lại càng không vui. Cảnh tượng lúc nãy ở vườn hoa khiến anh vô cùng khó chịu. Cô gái này vậy mà lại để người đàn ông khác chạm vào người mình.

"Chúng ta về thôi, anh thấy hơi mệt." Lăng Mặc nắm lấy tay cô kéo đi.

"Chờ đã...." Cố Tinh Trần vội nắm lấy tay còn lại của Thẩm Ninh, vô tình làm lộ ra chiếc vòng đôi với cô.

Lăng Mặc nhìn thấy chiếc vòng đó, nộ khí trong người càng tăng lên. Anh tức giận giật tay cô khỏi tay Cố Tinh Trần, một mực kéo cô ra ngoài. Thẩm Ninh không hiểu sao anh đột nhiên như vậy, chỉ có thể quay đầu cười trừ với Cố Tinh Trần một cái.

Anh ta đứng đó nhìn cô bị kéo đi, đến ngay cả một lý do để níu kéo cô lại cũng không có.

Không khí trên xe vô cùng u ám, khuôn mặt hầm hầm khó chịu của Lăng Mặc dọa sợ cả lái xe. Thẩm Ninh kéo cửa kính xuống, cảm thấy không khí có chút ngột ngạt.

"Ở bữa tiệc có ai làm anh khó chịu sao?" cô khẽ hỏi.

Lăng Mặc quay sang nhìn cô bằng ánh mắt tức giận. Cô còn có thể hỏi anh câu đấy sao? Sao cô không giải thích chuyện vừa rồi với anh, không lẽ cô còn có chuyện gì với Cố Tinh Trần mà phải giấu giếm.

"Vừa nãy sao anh không thấy em, em đã đi đâu vậy?"

"Trong đó ngột ngạt quá nên em ra ngoài đi dạo."

"Chỉ có vậy thôi sao?"

"Đúng vậy." Thẩm Ninh gật gật đầu.

Không nhận được câu trả lời như mong muốn, anh càng khó chịu hơn. Nếu không phải anh bắt gặp thì cũng không biết là cô lại nói dối anh như vậy. Cô cố tình giấu giếm hay là vốn dĩ vẫn còn tình cảm với Cố Tinh Trần? Cho nên mới yêu cầu không công bố quan hệ của hai người?

Cả đêm đó, Lăng Mặc không thể chợp mắt được. Cứ nhắm mắt là hình ảnh Cố Tinh Trần hôn lên bụng cô khiến anh tức đến đen mặt. Cố Tinh Trần, nếu anh ta dám có ý đồ cướp Thẩm Ninh thì dù là bạn của cô, anh cũng giải quyết hết.

Hai tuần nay, Lăng Mặc vì chuyện tối đó mà lạnh nhạt với Thẩm Ninh. Anh cũng không còn ôm cô ngủ như trước, thậm chí còn lấy lý do nhiều việc mà ngủ ở phòng khác, thỉnh thoảng cũng không ăn cơm ở nhà. Thẩm Ninh cũng có thể nhìn ra sự thay đổi của Lăng Mặc nhưng cô lại chẳng biết phải làm như thế nào. Mỗi lần muốn gần gũi anh, anh đều nói mệt rồi đẩy cô ra khiến Thẩm Ninh càng ngày càng cảm thấy ấm ức. Cô cũng đâu có làm gì anh, sao anh lại như vậy chứ?

"Lăng Mặc, em mang cơm trưa đến cho anh này." Thẩm Ninh vì để dỗ anh, cất công vào bếp nấu rất nhiều món ăn ngon mang đến.

Lâm Triết ở một bên xuýt xoa, có vợ đúng là sướng thật đấy. Vừa nghĩ anh ta lại vừa nhớ đến Diệp Tử, lâu rồi hai người cũng chưa gặp nhau.

"Nào, nghỉ tay đã. Hôm nay em có nấu món anh thích ăn đấy...."

"Sau này em không cần phải nấu mang đến cho anh nữa, bụng lớn rồi đừng làm mấy việc này."

Thẩm Ninh cúi đầu không nói. Bình thường mỗi lần cô mang cơm đến, anh đều cười rất vui, vậy mà bây giờ lại nói như vậy.

"Lăng Mặc, không phải hôm trước cậu nói nhớ cơm trưa của Thẩm Ninh sao? Bây giờ có rồi lại lo lắng cho cô ấy hả?" Lâm Triết cũng biết Lăng Mặc đang giận dỗi với Thẩm Ninh bèn lên tiếng giải hoà.

"Im lặng ăn cơm của cậu đi."

Lâm Triết hờn dỗi, anh ta còn phải ăn cơm hộp đây này, được vợ nấu cho ăn còn kiêu hả?

Lăng Mặc quả nhiên là người khác biệt, không giận vợ thì thôi, đã giận là vô cùng lâu. Thẩm Ninh cảm thấy tủi thân, cũng không dỗ dành anh nữa càng khiến Lăng Mặc thêm khó chịu.

Một người không biết tại sao bị giận, một người giận mà không thể phát tiết. Kết quả đã qua 3 tuần, cả hai vẫn chưa thể làm hoà. Lăng Mặc đã quen ôm cô ngủ mỗi đêm, sau khi ra ngủ riêng liền không thể ngủ được. Đêm nào cũng mở mắt nhìn trần nhà, muốn qua phòng ôm cô, nghĩ đến cô để Cố Tinh Trần hôn bụng thì lại kiềm chế không qua nữa.

"Lăng Mặc, có phải dạo này cậu ngủ không ngon không? Mắt có quầng thâm rồi kìa." Lâm Triết lên tiếng hỏi thăm.

"....." Lăng Mặc không để ý đến anh ta, tiếp tục làm việc.

"Cậu với Thẩm Ninh giận nhau lâu như vậy vẫn chưa chịu làm hoà sao? Cố Tinh Trần đó chẳng qua chỉ là bạn của cô ấy mà thôi, cậu cần gì phải giận lâu như vậy."

"Nếu như cậu ta coi Thẩm Ninh là bạn thì đã không làm vậy rồi."

"Cũng đúng...."

Lâm Triết suy nghĩ cảm thấy lời Lăng Mặc nói cũng không hẳn là sai. Nghe nói hai người họ còn đeo một cặp vòng tay giống nhau, nếu nói Cố Tinh Trần chỉ coi Thẩm Ninh là bạn thì cũng không ai tin.

Lúc này Thẩm Ninh cũng đang than vãn với Diệp Tử. Cô không hiểu bản thân đã làm gì khiến anh lạnh lùng với cô như vậy. Ngày nào cũng gặp nhau ở nhà nhưng anh chẳng còn áp mặt lên bụng cô thì thầm như trước nữa.

"Cậu có chắc là bản thân không làm gì sai không?"

"Đương nhiên. Từ sau bữa tiệc sinh nhật đó, anh ấy liền thay đổi tính cách. Cậu xem, cả ngày hờn dỗi giống một đứa con nít." Thẩm Ninh không vui nói.

"Lăng Mặc không ấu trĩ như vậy chứ. Tiểu Ninh Ninh, đó là sinh nhật ba của người tên Cố Tinh Trần đúng không?"

"Đúng vậy, nhưng vậy thì sao chứ?"

"Có lẽ là ghen rồi."

"Ghen? Tớ với Tiểu Trần là trong sáng, có làm gì đâu mà anh ấy ghen chứ." cô thản nhiên nói, cảm thấy bản thân rất vô tội.

Diệp Tử nghe xong dở khóc dở cười. Cứ như vậy bao giờ mới có thể hoà giải chứ.

Sáng sớm, Thẩm Ninh cố ý đến trung tâm thương mại mua đồ tặng cho anh để làm hoà. Cô vừa đi vừa ngắm, cuối cùng cũng chọn được một bộ đồ ưng ý. Nếu Lăng Mặc mặc lên, nhất định sẽ rất đẹp.

"Tiểu Ninh?" giọng nói quen thuộc từ phía sau vang lên.

"Tiểu Trần? Sao anh lại ở đây?"

"Anh đến đây mua chút đồ. Thấy bóng lưng giống em, không ngờ lại là em thật."

Thẩm Ninh mỉm cười, Cố Tinh Trần ngỏ ý muốn mời cô đến quán cafe trò chuyện, Thẩm Ninh liền gật đầu đồng ý.

Hai người đến một quán cafe gần đó, Thẩm Ninh mang thai nên chỉ gọi một cốc sữa nóng. Cố Tinh Trần thấy cô suy nghĩ chu đáo cho đứa nhỏ như vậy cười nói.

"Em càng ngày càng giống một người mẹ rồi đấy."

"Em cũng phải trưởng thành chứ, đâu thể cứ mãi giống như ngày trước được."

Cố Tinh Trần cười cười. Thẩm Ninh ngày trước vô tư hồn nhiên, mỗi khi cười đều khiến anh ta rung động. Ngày trước hay bây giờ vĩnh viễn đều như vậy.

Lúc này màn hình lớn trong quán cafe bỗng chuyển đến hình ảnh của Lăng Mặc. Trong ảnh anh đang cùng một nữ diễn viên nổi tiếng dùng bữa, thời gian là vào tối qua, người dẫn chương trình thắc mắc không biết quan hệ của hai người này là gì.

Thẩm Ninh nắm chặt tay, hoà giải sao? Không còn chuyện đó nữa đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play