Ngày cưới của Thẩm Ninh và Lăng Mặc cuối cùng cũng đến. Cô ngây người nhìn bản thân xinh đẹp trong gương, trong lòng không ngừng hồi hộp. Mặc dù cô với anh đã có con nhưng đây lại là lần đầu cô mặc váy cưới, cảm giác vẫn căng thẳng như những cô gái khác.

Diệp Tử mỉm cười đặt tay lên vai Thẩm Ninh, giúp cô bình tĩnh lại. Trải qua bao nhiêu chuyện, Thẩm Ninh và Lăng Mặc mới có thể đến được với nhau. Diệp Tử không thể không thừa nhận, hai người họ thật sự rất xứng đôi. Cũng không biết đến bao giờ cô ta mới được như vậy, khoác lên mình bộ váy cưới độc nhất vô nhị. Nghĩ lại mới thấy Lâm Triết đúng là vô dụng.1

"Mami, hôm nay người thật xinh đẹp." U U đi đến ôm lấy chân cô.

Hôm nay U U diện một chiếc váy trắng xinh xắn, bé con còn cột tóc hai bên, trên đầu đội vòng hoa. Thẩm Ninh thơm nhẹ lên má con gái, này chẳng khác nào phiên bản nhỏ của Lăng Mặc mặc váy chứ. Đúng lúc mọi người định ra ngoài, điện thoại của Thẩm Ninh lại vang lên. Cô nhìn số lạ gọi đến, quay sang nói với Diệp Tử đưa U U ra ngoài trước.

"Xin chào Lệ tiểu thư, tôi là La Thành..."

Khách mời đều đã đến đông đủ, ngay cả Hạ gia cũng được mời tới. Hạ Yên Chi sau khi trải qua biến cố đã dần trưởng thành hơn, cô ta bắt đầu theo ba mình học quản lý. Vừa thấy ba người đi vào, những khách mời khác bắt đầu bàn tán.

"Chẳng phải con gái Kim gia hại cô dâu sao? Sao bọn họ lại xuất hiện ở đây?" Người A nhỏ giọng nói.

"Kim gia cũng đã phá sản rồi, bọn họ làm gì có tư cách đến đây chứ." Người B tiếp lời.

"...."

Kim gia chủ nắm chặt tay thành nắm đấm, mặc dù trong lòng rất tức giận nhưng lại không thể làm gì. Ông Kim đứng bên cạnh chỉ có thể im lặng coi như không nghe thấy những lời bàn tán đó. Bọn họ nói đúng, Kim gia vốn dĩ đã không còn như ngày trước, bây giờ lại càng không có tư cách đến tham dự hôn lễ này. Nhưng Lăng Mặc bỗng nhiên cho người gửi thiệp mời đến, còn nhấn mạnh rất mong gặp được bọn họ. Nghĩ đến Lăng Mặc không phải loại người làm việc tùy tiện, ông Kim quyết định dẫn theo con trai và con dâu đến đây.

"Ba, rốt cuộc Lăng Mặc muốn gì chứ? Chẳng lẽ bắt chúng ta tới đây để nhìn cậu ta hạnh phúc như thế nào sao?" Kim phu nhân khó chịu nói.

"Như vậy chẳng phải cũng tốt hay sao." Ông Kim lạnh nhạt lên tiếng.

Cánh cửa vừa được mở ra, cô dâu trong bộ váy xinh đẹp độc nhất vô nhị được Lệ gia chủ đưa vào. Dưới ánh đèn mờ ảo, trong chiếc khăn voan nhiều hoạ tiết, chẳng một ai nhận ra khuôn mặt cô dâu đã thay đổi. Lệ gia chủ đặt tay con gái vào tay Lăng Mặc, dặn dò anh phải đối xử tốt với con gái của ông, nếu không ông sẽ đến và đón con gái về nhà. Lăng Mặc mỉm cười, nói rằng mình sẽ đối xử tốt với Thẩm Ninh nhưng vừa nhìn đến cô dâu đang cúi đầu trước mặt, nụ cười trên môi anh liền lập tức biến mất, ánh mắt cũng trở nên sắc bén hơn.

Lăng Mặc đưa tay vén khăn voan ra, mọi người vừa nhìn thấy cô dâu là ai liền không khỏi ngạc nhiên, thậm chí Lệ Tử Ngôn và Cố Tinh Trần con kích động đi lên phía trước.

"Sao cô dâu lại là nhị tiểu thư Lệ gia chứ?"

"Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Sao tự nhiên lại đổi cô dâu như vậy?"

"...."

Mọi người bắt đầu xôn xao bàn tán to nhỏ. Vợ chồng Lệ gia chủ nhìn nhau, bọn họ cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Ông nội Lăng nhíu mày, vẻ mặt hoàn toàn không vui.

"Lệ Tiểu Băng, cô đã làm gì Thẩm Ninh rồi?" Lệ Tử Ngôn tức giận lớn tiếng nhìn Lệ Tiểu Băng.

"Em không có làm gì chị ấy. Là Thẩm Ninh, chị ấy đột nhiên muốn em thay chị ấy cưới Lăng Mặc, còn bản thân lại chạy trốn cùng một người đàn ông khác. Em cũng chỉ nghĩ cho Lăng Mặc và thể diện của hai gia tộc nên mới bước lên đây. Sao anh có thể nói em như vậy chứ?" Lệ Tiểu Băng uất ức nói.

"Thẩm Ninh chạy trốn cùng người đàn ông khác? Không thể nào có chuyện đó được, trước nay con bé ngoại trừ Lăng Mặc thì làm gì còn có ai. Lệ Tiểu Băng, cô đừng có nói dối nữa."

"Em đã nhìn thấy mặt người đàn ông đó rồi, là La Thành của La gia."

Ai nấy nghe xong đều ngạc nhiên. Sao lại là La Thành được chứ, mấy hôm trước còn có tin đồn anh ta đang qua lại với Lệ Tiểu Băng cơ mà, sao bây giờ lại thành chạy trốn cùng Thẩm Ninh rồi?

"Trước đây La Thành cố tình tiếp cận em đều là kế hoạch của anh ta và Thẩm Ninh. Bọn họ dùng em làm lá chắn để sau lưng dễ lén lút hẹn hò hơn. Em biết anh trước giờ đều không thích em nhưng dù sao em cũng là em gái của anh mà, sao lúc nào anh cũng nghĩ xấu cho em như vậy? Cho dù em chỉ là con gái nuôi của ba mẹ nhưng tình cảm em dành cho mọi người là thật." Lệ Tiểu Băng ngân ngấn nước mắt, cô ta giống như một con thỏ nhỏ yếu đuối luôn bị anh em mình bắt nạt.

Lệ Tử Ngôn tức giận nhìn cô ta, còn lâu anh mới tin vào mấy lời mà cô ta nói. Lệ Tiểu Băng này từ nhỏ tính cách đã không tốt, cô ta ham muốn những thứ không thuộc về mình, còn sẵn sàng dùng bất cứ thủ đoạn để có bằng được. Chính vì vậy anh ta mới không muốn thân cận với cô em gái nuôi xảo quyệt này. Thẩm Ninh chắc chắn là bị cô ta hại nên mới không xuất hiện ở đây.

"Tiểu Băng, con mau xuống đây cho mẹ." Lệ phu nhân lên tiếng.

"Mẹ. Đã đến nước này rồi chẳng lẽ mẹ không tin con hay sao? Con với Thẩm Ninh đều là con gái của mẹ, chẳng lẽ con thay chị ấy cưới Lăng Mặc cũng không được?" Lệ Tiểu Băng có chút khó chịu nói. Cô ta biết ngay Lệ gia chẳng ai đối tốt thật lòng với cô ta, trong lòng bọn họ cô ta vĩnh viễn chỉ là một đứa con nuôi thấp kém mà thôi.

Phía bên nhà trai có vẻ đều đã tức giận, Nhã Khanh căm hận nhìn Lệ Tiểu Băng, không ngờ cô ta lại to gan đến như vậy, dám ra tay trực tiếp với Thẩm Ninh để thay thế cưới Lăng Mặc. Ông nội Lăng nhìn sang chú rể nãy giờ vẫn im lặng không lên tiếng. Nếu là bình thường chẳng phải thằng nhóc này sẽ lập tức lật tung tất cả để chạy đi tìm Thẩm Ninh hay sao? Bây giờ lại vẫn bình thản đứng đó, giống như đang xem kịch vui vậy.

"Lăng Mặc, xin hãy tin em. Em có thể thay thế chị ấy trở thành vợ của anh. Em nhất định sẽ làm tốt trách nhiệm của mình, sinh cho anh thật nhiều đứa con xinh đẹp có được không?" Lệ Tiểu Băng quay lại nắm lấy tay Lăng Mặc, ánh mắt vô cùng chân thành lại có chút mong đợi.

Lăng Mặc lúc này mới nở nụ cười lạnh, anh hất tay cô ta ra, định lấy khăn tay để lau đi cảm giác ghê tởm này nhưng bỗng nhớ ra khăn tay duy nhất của mình lúc trước đã đưa cho Thẩm Ninh mất rồi. Những người ở đây đều đang đợi Lăng Mặc lên tiếng, dù sao thì thân là nhân vật chính, anh không thể cứ đứng đó xem kịch được.

"Trở thành vợ tôi? Sinh con cho tôi? Lệ Tiểu Băng, cô có tư cách sao?" Lăng Mặc lạnh nhạt nhìn cô ta.

"Những gì Thẩm Ninh làm được cho anh, em cũng có thể làm được. Lăng Mặc, em là thật lòng yêu anh, thật lòng muốn làm vợ anh." Cô ta tự tin nói.

"Vợ của tôi chỉ có thể là Lệ Thẩm Ninh. Mẹ của các con tôi cũng chỉ có thể là cô ấy. Chúng tôi đã kết hôn và có con với nhau rồi, Lệ Tiểu Băng cô vĩnh viễn không có cơ hội đâu."

"Nhưng chị ấy đã bỏ trốn theo người đàn ông khác rồi..." Lệ Tiểu Băng tức giận hét lên.

"Ai nói tôi bỏ trốn?"

"T...Thẩm Ninh? Không thể nào...rõ ràng là..." Lệ Tiểu Băng trợn mắt ngạc nhiên nhìn Thẩm Ninh đang từ từ bước vào. Trong lòng cô ta bỗng có dự cảm không lành.

"Rõ ràng là cô đã kêu La Thành bắt cóc tôi vậy mà tại sao tôi vẫn có thể đến đây được đúng không? Em gái nuôi?" Thẩm Ninh nghiêng đầu mỉm cười nói.

Tất cả mọi người nghe vậy giống như đều hiểu ra cái gì đó. Lệ phu nhân giống như không tin vào tai mình, là Tiểu Băng hãm hại Tiểu Ninh sao? Là đứa con nuôi bà yêu thương hết mực lại đi hãm hại con gái ruột của bà? Lệ gia chủ thấy vợ mình suy sụp như vậy vội đỡ lấy bà trấn an vài câu.

Lệ Tiểu Băng nắm chặt tay thành nắm đấm, cô ta không biết tại sao La Thành không bắt cóc được Thẩm Ninh nhưng bây giờ mọi chuyện đang đi ngược lại với kế hoạch của cô ta, chỉ có đổ hết mọi tội lỗi cho Thẩm Ninh thì cô ta mới có thể thoát tội.

"Thẩm Ninh, chị bỏ trốn cùng La Thành không được, bây giờ lại quay lại trách em sao? Chắc chị cảm thấy La Thành không so được với Lăng Mặc nên mới lại bỏ rơi anh ta để quay lại đây tiếp tục lễ cưới? Không phải chị nói chị với anh ta đã thề non hẹn biển rồi sao?" Lệ Tiểu Băng lập tức trở mặt, quay ra đổ mọi tội lỗi lên đầu Thẩm Ninh. Cô ta một bộ dạng uất ức như thể Thẩm Ninh đang bắt nạt cô ta vậy.

"Lệ Tiểu Băng, diễn xuất của cô đúng là quá giỏi rồi, sánh ngang được với ông nội Lăng đấy."

Ông nội Lăng bỗng nhiên bị điểm tên liền có chút xấu hổ mà ho khan hai tiếng. Đứa cháu dâu này cũng thật là, ở bên cạnh Lăng Mặc lâu, cái tốt không học lại học toàn cái xấu. Ngay cả ông mà cũng dám ra trêu chọc, diễn xuất của ông đều là vì mục đích tốt đẹp, đâu thể so sánh với loại người như Lệ Tiểu Băng được.

"Lăng Mặc, lại đây." Thẩm Ninh vẫy tay nhìn anh.

Lăng Mặc nhếch môi, nhấc chân đi đến chỗ cô. Lệ Tiểu Băng muốn đưa tay giữ anh lại nhưng cô ta biết Lăng Mặc nhất định sẽ không nghe theo.

"Nhìn đi Lệ Tiểu Băng, cô lấy đâu tự tin nghĩ rằng có thể thay thế được tôi?" Thẩm Ninh một tay ôm lấy tay anh, một tay nắm lấy tay con gái đứng bên cạnh.

Nhìn một nhà ba người thân thiết như vậy, trong mắt cô ta hoàn toàn là ghen ghét. Tại sao Thẩm Ninh có được hạnh phúc mà cô ta thì lại không chứ? Cô ta chỉ muốn cưới người mình yêu mà thôi, cô ta không làm gì sai cả.

"Nhân tiện có tất cả mọi người ở đây. Tôi và Thẩm Ninh đã đăng ký kết hôn được 6 năm, U U cũng là con gái của tôi và cô ấy. Lễ cưới hôm nay là tôi muốn bù đắp cho cô ấy, thực chất chúng tôi đã sớm là vợ chồng rồi." Lăng Mặc bế U U lên, trước mặt tất cả mọi người hôn nhẹ lên môi cô một cái.

U U đưa tay che mặt, papa thật là, ở đây còn có trẻ con nữa đấy. Vợ chồng Lệ gia chủ ngạc nhiên tới nỗi đứng bất động tại chỗ. Lăng Mặc và Thẩm Ninh kết hôn được 6 năm? U U là con gái hai người? Lệ phu nhân tóm lấy cổ áo Lệ Tử Ngôn, bắt anh ta phải giải thích cho rõ. Lệ Tử Ngôn chỉ có thể lấp liếm giải thích qua loa, hoàn toàn không nhắc đến chuyện chính bản thân là người đã xoá toàn bộ tin tức liên quan đến quá khứ của Thẩm Ninh.

"Nói vậy U U chính là cháu ngoại của chúng ta?" Lệ phu nhân khẽ hỏi.

"Chính xác thì là như vậy." Lệ Tử Ngôn gật đầu khẳng định.

"Bảo sao đôi mắt của bé con giống Tiểu Ninh đến như vậy. Lệ Tử Ngôn, con biết rõ mọi chuyện mà không nói với chúng ta, đợi kết thúc lễ cưới xem ta xử lý con như thế nào."

Lệ Tiểu Băng lo lắng nhìn mọi người, không thể đổi tội cho Thẩm Ninh thì chỉ còn cách thuận theo nước mà đẩy thuyền thôi. Nếu không sau này cô ta sống ở Lệ gia sẽ không còn được yên ổn nữa.

"Nếu chị đã quyết định quay lại với Lăng Mặc thì em sẽ trả lại vị trí cho chị. Thật may quá, mọi chuyện vẫn sẽ diễn ra như bình thường."

Lăng Mặc ôm eo cô đi lên phía trước. Thẩm Ninh đi ngang qua cô ta, nở một nụ cười mỉa mai. Lệ Tiểu Băng cắn mạnh môi dưới, không cam lòng tránh qua một bên, đã làm đến như vậy rồi cuối cùng vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người họ hoàn thành nốt lễ cưới.

Thật là đáng hận!

Cạch... cánh cửa lại lần nữa được mở ra. La Thành mỉm cười đi vào, vừa nhìn thấy Lệ Tiểu Băng đang thất thần đứng một góc thì khẽ nhếch môi cười. Thấy La Thành xuất hiện, mọi người càng ngạc nhiên hơn, chẳng phải đây là người đàn ông đã dẫn theo Thẩm Ninh bỏ trốn trong lời nói của Lệ Tiểu Băng hay sao?

"Chúc mừng Lăng tiên sinh, chúc mừng Lăng thiếu phu nhân. Ngày cưới của hai người chỉ có chút quà mọn như vậy, không biết hai vị có hài lòng không?" La Thành đi đến cười nói.

"Tôi rất thích món quà này, La đại thiếu gia." Lăng Mặc cong môi nói.

"Thẩm Ninh, chuyện này rốt cuộc là như thế nào." Cố Tinh Trần nhíu mày.

Thẩm Ninh nhìn La Thành, anh ta hiểu ý, bắt đầu kể lại mọi, ngay cả việc Lệ Tiểu Băng lên kế hoạch muốn anh ta bắt cóc Thẩm Ninh cũng đều nói ra hết. Lệ phu nhân vốn không muốn tin nhưng lúc này đã hoàn toàn tin rằng Lệ Tiểu Băng thực sự đã hãm hại con gái ruột của bà. Yêu thương chăm sóc bao năm nay cuối cùng lại thành nuôi ong tay áo. Lệ Tiểu Băng liên tục lắc đầu phủ nhận, có chết cô ta cũng không thừa nhận chuyện xấu xa đó là do mình làm.

"Anh nói dối. Rõ ràng là anh tiếp cận tôi để có thể gần gũi với Thẩm Ninh hơn. Cũng là anh và chị ấy cùng nhau bỏ trốn. Bây giờ hai người lại cùng quay ra hãm hại tôi, các người là thấy tôi yếu đuối nên mới muốn đổ mọi trách nhiệm lên đầu tôi mà thôi." Lệ Tiểu Băng không sợ chết, lớn tiếng quát mắng.

"Mỗi việc tôi nói ra, có cái nào là không đúng sự thật chứ. Lệ nhị tiểu thư, tôi có cả đoạn ghi âm cô muốn tôi bắt cóc đại tiểu thư đấy, có cần tôi bật lên cho tất cả mọi người đều nghe thấy không?"

Làm việc gì cũng cần phải có bằng chứng, Lăng Mặc hài lòng nhìn La Thành. Không phải tự nhiên mà La gia chủ lại đi yêu thương một đứa con ăn chơi đào hoa không được tích sự gì. Căn bản La Thành là một người thông minh, suy nghĩ vô cùng thấu đáo. Anh ta bày ra một vẻ ăn chơi vô dụng chẳng qua là không muốn tiếp quản sự nghiệp của gia tộc mà thôi. Còn về đào hoa chính là thật, Lệ Tiểu Băng hút hồn anh ta cũng là thật. Chẳng qua lý trí của anh ta mạnh hơn nhiều so với sự quyến rũ của Lệ Tiểu Băng.

"Đoạn ghi âm nào chứ, tôi không biết. Chắc chắn là anh đã chỉnh sửa gì đấy để gán tội cho tôi." Lệ Tiểu Băng ngoan cố nói, cô ta quay lại nhìn Lệ phu nhân: "Mẹ, chẳng phải con cũng đã nói với mẹ rồi sao. Là anh ta cứ bám lấy con, con từ chối nên anh ta mới hãm hại con đấy."

Lệ phu nhân đau lòng nhìn cô ta, cũng không lên tiếng giải vây cho cô ta nữa. Lệ Tiểu Băng lập tức hiểu ra, đám người này đã không còn tin tưởng cô ta nữa.

"Lệ Tiểu Băng, dù sao ba mẹ tôi cũng đã nuôi dưỡng cô mấy chục năm, vậy mà cô lại nhẫn tâm hãm hại con gái ruột của họ. Không chỉ hôm nay muốn bắt cóc tôi, cả lần bắt cóc U U để dụ tôi lên núi rồi đẩy xuống cũng là do cô chủ mưu đúng không?" Thẩm Ninh lên tiếng vạch trần tội ác của cô ta.

"Cô...cô nói cái gì cơ? Tôi không biết chuyện gì cả. Lúc đó tôi còn đang ở nhà dưỡng bệnh sau khi bị bắt cóc, làm sao tôi có thể chủ mưu được chứ? Thẩm Ninh, không có bằng chứng thì đừng mong đổ tội được cho tôi."

"Đưa người vào đây." Lăng Mặc cong môi nói.

Vừa nhìn thấy người ngồi trên xe lăn là ai, Lệ Tiểu Băng sợ tới nỗi run rẩy không đứng vững. Sao có thể chứ? Sao cô ta vẫn còn sống?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play