Ngày cưới của Lăng Mặc và Thẩm Ninh càng đến gần, tâm trạng của Lệ Tiểu Băng càng thêm tệ. Nhìn Thẩm Ninh ngày nào cũng cười nói vui vẻ, ngay cả ba mẹ cũng quên mất cô ta, trong lòng Lệ Tiểu Băng lại căm hận hơn. Cô ta quyết không để cho hôn lễ này được hoàn thành.
La Thành sau khi qua đêm với Lệ Tiểu Băng thì ngày nào cũng bám lấy cô ta, hết muốn đưa đi chơi lại đi ăn. Nhưng anh ta vạn lần không ngờ tới trong lòng cô ta, anh ta còn chẳng bằng một ngón tay của Lăng Mặc, chỉ cần về tới phòng, Lệ Tiểu Băng sẽ lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, ghê tởm La Thành.
"Có phải em không thích đi chơi với anh không? Anh thấy tâm trạng của em không tốt." La Thành thấy sắc mặt của Lệ Tiểu Băng liền nhíu mày hỏi.
"Không phải là em không thích đi chơi với anh, chỉ là em đang suy nghĩ một số chuyện thôi."
"Chuyện gì khiến bảo bối của anh phiền não như vậy?" La Thành cưng chiều nói.
Mặc dù da gà đã nổi hết lên nhưng Lệ Tiểu Băng vẫn cố gắng kiềm chế cảm giác ghê tởm này. Cô ta cố ý cúi đầu, che đi ánh mắt ghét bỏ đối với La Thành.
"Anh cũng biết đấy, em chỉ là con gái nuôi của Lệ gia. Chị gái của em, Thẩm Ninh mới là tiểu thư chân chính. Sắp tới chị ấy lại kết hôn với Lăng Mặc Lăng gia nên càng ngày càng khinh thường em. Còn nói em chỉ là một đứa con gái xa lạ không có huyết thống Lệ gia, kêu em nên biết thân biết phận. Em cũng đã nhịn nhục rất nhiều, dù sao em cũng chỉ là trẻ mồ côi, không thể so sánh được với chị ấy." Lệ Tiểu Băng nói xong đã ngân ngấn nước mắt.
"Cô ta đúng là quá đáng. Không chỉ đánh em mà còn nói ra mấy lời như vậy nữa. Vậy mà mọi người đều nói cô ta dịu dàng tốt bụng..."
"Trước mặt mọi người chị ấy đều tỏ ra như vậy. Còn cảnh cáo em không được nhiều chuyện, nói ra tính cách thật của chị ấy. Nếu không em sẽ bị đuổi ra khỏi Lệ gia."
"Yên tâm đi Tiểu Băng. Chỉ cần em gả cho La gia, anh đảm bảo sẽ không ai dám tỏ thái độ như vậy với em." La Thành ôm lấy eo cô ta cười nói.
"Em còn nhỏ mà."
Lệ Tiểu Băng nghe vậy liền khẽ đẩy La Thành ra. Trong mắt anh ta thì Lệ Tiểu Băng giống như đang ngại ngùng, nhưng có trời mới biết cô ta là thật sự ghét bỏ.
Chuyện Lệ Tiểu Băng và La Thành đang quen nhau truyền đến tai Lệ phu nhân. Bà cứ nghĩ La Thành chính là người trong lòng của con gái nuôi, mặc dù có chút không hài lòng nhưng bà vẫn gọi Lệ Tiểu Băng đến nhắc cô ta đưa người về ra mắt.
"Không phải đâu. Anh ta sao có thể là người trong lòng con được chứ." Lệ Tiểu Băng vừa nghe liền biết Lệ phu nhân đã hiểu lầm, liền vội vàng phủ nhận.
"Không phải dạo gần đây hai đứa hay đi chung với nhau sao?"
"Đó là do anh ta cứ bám theo con. Con nể mặt La gia nên mới không đuổi anh ta đi. Mẹ, anh ta phiền phức lắm, lại còn ăn chơi đua đòi nữa, con làm sao thích loại người đó được." cô ta lập tức giải thích.
"Tiểu Băng, con cũng không còn nhỏ nữa. Mẹ chỉ lo lắng cho con và Tiểu Ngôn thôi."
Lệ Tiểu Băng ôm lấy cánh tay Lệ phu nhân, lo lắng sao? Có mà lo lắng cho Thẩm Ninh thì có. Loại người như La Thành mà cũng muốn tác thành cho cô ta, làm sao có thể lo lắng cho cô ta được chứ.
Từ sau khi Lăng Quân quan tâm đến Lăng Viên nhiều hơn, con bé đã dần cởi mở nói chuyện với mọi người. Nhã Khanh cũng bị ông ta cấm lại gần con gái, còn không cho phép cô ta ra ngoài.
Ông nội Lăng nhìn cháu gái nhỏ vui vẻ như vậy, trong lòng cũng yên tâm hơn. Lăng Viên sau khi thoát khỏi người mẹ độc ác kia liền rất được nhiều người chào đón, đặc biệt con bé rất hay quấn lấy U U chơi cùng.
"Cô nhỏ."U U ngồi đọc sách, chỉ cần gọi hai tiếng cô nhỏ là Lăng Viên sẽ lập tức xuất hiện đi lấy bánh kem và mang đến tận nơi cho bé con.
"Con trai, con gái của con có tiềm năng làm người hầu đấy."
"Con cũng không biết U U làm thế nào để thu phục Lăng Viên nữa."
Hai cha con họ Lăng ngồi ôm gối trên ghế sopha nhìn chằm chằm Lăng Viên đang hầu hạ U U ăn bánh. Việc này vốn dĩ là của người hầu nhưng Lăng Viên sống chết đòi phụ vụ U U, con bé giống như tìm ra ánh sáng cuộc đời vậy, chỉ cần bên cạnh U U liền có thể cười cả ngày.
"Nhưng ba yên tâm, sau này Lăng Viên sẽ không làm người hầu đâu."
"Cô nhỏ, sau này cô muốn làm gì?" U U ngẩng đầu hỏi.
"Muốn...làm người hầu cho U U." Lăng Viên đỏ mặt ngại ngùng vò vò góc áo:"Có được không?"
"Tất nhiên là được." U U cười nói, đưa tay xoa đầu Lăng Viên.
Lăng Quân nghe xong giống như chết lặng. Chẳng lẽ con gái ông ta sau này thật sự sẽ làm người hầu sao? Ông nội Lăng ngồi bên cạnh cười không ngậm được miệng. Làm người hầu cho U U đã là ưu ái lắm rồi.
Hôm nay La Thành lại đến Lệ gia để đưa Lệ Tiểu Băng đi chơi. Vừa nhìn thấy anh ta, Lệ phu nhân đã dùng ánh không mấy vui vẻ sai người gọi Lệ Tiểu Băng xuống. Ngay cả đám người hầu cũng nhìn anh ta bằng ánh mắt thù địch. La Thành không hiểu chuyện gì, vừa lên xe anh ta đã hỏi thẳng Lệ Tiểu Băng.
"Chắc là do Thẩm Ninh làm đấy. Chị ấy nghe lời đồn thổi bên ngoài của anh nên nói xấu anh với mọi người. Nhưng anh yên tâm, em không giống chị ấy, không phải là người chỉ nghe mấy lời bên ngoài liền đánh giá người khác." Lệ Tiểu Băng nhẹ nhàng nói, vừa khiến La Thành ấn tượng xấu với Thẩm Ninh, vừa nâng cao được bản thân trong mắt anh ta.1
"Cũng may em không giống chị của em. Lăng Mặc lấy cô ta đúng là mù rồi."
"Anh đừng nói như vậy. Mặc dù là Lăng Mặc bị ép lấy nhưng dù sao cũng là hôn nhân vì lợi ích gia tộc, em cũng chỉ sợ bản thân cũng sẽ bị như vậy thôi." Lệ Tiểu Băng yếu đuối dựa vào người anh ta.
La Thành thuận thế ôm lấy Lệ Tiểu Băng vào lòng an ủi, không nhìn thấy cô ta đang cong môi cười đầy nham hiểm.
3 ngày sau...
Ngày mai là đám cưới của Lăng Mặc và Thẩm Ninh, mọi người ai nấy đều vô cùng vui vẻ. Thẩm Ninh nằm trên giường nhưng không sao ngủ được, bên ngoài mưa to như vậy, không biết ngày mai liệu có nắng hay không. Mong rằng ngày cưới của anh và cô sẽ là một ngày nắng đẹp.
Nửa đêm mưa tầm tã, Lệ Tiểu Băng chỉ khoác lên mình một chiếc khăn choàng mỏng, cả người dính nước mưa để lộ ra đường cong quyến rũ. Mặt cô ta hốt hoảng chạy về phía chiếc xe đỗ cách đó không xa, vừa leo lên được xe đã sà ngay vào lòng người đàn ông bên cạnh.
"Em sợ quá..." Lệ Tiểu Băng không ngừng khóc lóc.
"Có chuyện gì vậy? Em gọi điện cho anh đến, sao lại đội mưa chạy ra đây?" La Thành nhìn cô ta như vậy, đau lòng nói.
"Em nhớ anh nên mới gọi điện cho anh đến. Nhưng Thẩm Ninh, chị ấy bỗng nhiên đánh em. Em không biết đã làm gì sai khiến chị ấy tức giận như vậy. Em sợ quá mới chạy ra đây...cũng may anh đến kịp...La Thành, em rất sợ..." Lệ Tiểu Băng run rẩy nói, bộ dạng mỏng manh yếu đuối kia khiến ai cũng muốn che chở.
La Thành nhìn cơ thể quyến rũ của Lệ Tiểu Băng dựa sát vào người mình thì khẽ nuốt nước bọt. Cô ta thấy vậy thì cười lớn trong lòng, đúng là đàn ông chỉ suy nghĩ bằng nửa thân dưới, chỉ cần cho anh ta hưởng thụ một chút thì liền có thể sai bảo dễ dàng giống như con chó vậy.
"La Thành, em rất sợ. Nếu cứ như vậy, nhỡ chị ấy đánh chết em thì sao?" cô ta cọ cọ bộ ngực lớn vào người anh ta, giọng nói có chút run rẩy.
"Ực...Không có chuyện đó đâu. Anh sẽ cứu em ra mà..." trong lòng La Thành lập tức ngứa ngáy.
"Vậy anh giúp em một việc có được không? Làm xong rồi chúng ta mới có thể ở bên nhau mãi mãi."?Lệ Tiểu Băng thì thầm vào tai anh ta.
"Được."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT