Beta: Bánh Bao

Tuy rằng tất cả các giáo viên đều biết Mộ Thanh Nghiên thông minh, học tập tốt, nhưng cô đã bỏ học gần một năm rưỡi, không thể so sánh với Tần Vĩ Văn mới bỏ học có hai tháng, rất nhiều thầy cô không dám tin tưởng vào thực lực của cô.

Hơn nữa, cô và Trịnh Hồng Tú có quan hệ đặc thù, cho nên, các giáo viên không nghĩ tới chuyện tranh đoạt cô.

Nhóm thầy cô tranh đoạt là Phùng Tuấn và Hồ Quốc An mà vừa mới rồi Nhạc Linh nhắc tới.

Các thầy cô lớp nhất muốn dùng hai người bọn họ để đổi cho Tần Vĩ Văn, nhưng thầy cô lớp nhị lại chỉ đồng ý đổi một người, tranh chấp không được, mới gây gổ đến như vậy.

Cũng không để ý đến suy nghĩ của các học sinh báo danh.

Lúc hai vị thầy giáo vừa mới ầm ĩ còn có người khuyên can, hiện tại người khuyên cũng không có, nhưng cũng không cản trở bọn họ đối chọi gay gắt.

Đang lúc ầm ỹ túi bụi, Trịnh Hồng Tú cầm một tập phiếu thu chi vội vàng chạy tới.

Bà vừa tới, thầy Trần của lớp nhị liền im bặt, mặc cho Hứa Triệu Khiêm của lớp nhất oán giận Trịnh Hồng Tú.

Trịnh Hồng Tú nghe xong mọi việc, nâng tay gọi Tần Vĩ Văn đến: “Tần Vĩ Văn, em không thể thông cảm cho các thầy cô chút sao?”

Tần Vĩ Văn ôn hòa tươi cười với Trịnh Hồng Tú: “Không thể, ở lớp không thích sẽ ảnh hưởng đến tính tích cực học tập của em, do đó ảnh hưởng đến thành tích, đến lúc đó thi không tốt làm sao bây giờ?”

Trịnh Hồng Tú bất đắc dĩ khuyên hắn nửa ngày, gọi Trần Tiền đến nhỏ giọng nói: “Thầy Trần, tôi chốt lại với thầy, thành tích của Mộ Thanh Nghiên cho dù không bằng Tần Vĩ Văn, cũng nhất định hơn Lý Soái, cho nên, nếu bọn họ muốn Phùng Tuấn và Hồ Quốc An, liền nhường cho bọn họ cũng được.”

Lúc này Trần Tiền mới tỉnh táo lại, có chút ngượng ngùng: “Được rồi, kỳ thật cãi nhau nửa ngày ta cũng cảm thấy không ra làm sao. Cô Trịnh là chủ nhiệm lớp, cứ làm theo ý của cô là được.”

Trịnh Hồng Tú như trút được gánh nặng: “Được, bây giờ tôi sẽ nói với bọn họ.”

Chẳng qua, khi Trịnh Hồng Tú đi đến cửa phòng báo danh, phát hiện Hứa Triệu Khiêm vẫn còn đang một bộ dáng tức giận, sắc mặt xanh đen, còn có chút phát run.

Bà sợ hãi – tính tình thầy Hứa này cũng lớn quá đi?

Bà đang nghĩ nên khuyên nhủ hắn như thế nào để an ủi chút, miễn cho sự việc lại náo đến khó coi, Hứa Triệu Khiêm đột nhiên la lớn với một bóng dáng nam nhân tuấn tú cao ngất: “Lý Soái, tại sao em nhất định phải vào lớp nhị?”

Nghe rõ lời Hứa Triệu Khiêm, người phúc hậu như Trịnh Hồng Tú cũng không thể không phúc hậu che miệng cười.

Bà ngại không dám cười lớn, mà Trần Tiền lại không che giấu chút nào, lúc này ôm bụng cười chết đi sống lại.



Hứa Triệu Khiêm thẹn quá thành giận, quát lớn: “Không được, ta phải đi tìm hiệu trưởng.”

Nói xong, hắn ném quyển sách trên tay, thở phì phì đi rồi.

Hắn vừa đi, thầy cô ở đây, bao gồm cả một ít thầy cô giáo lớp nhất đều nở nụ cười.

Các học sinh cũng cười, lại còn nhã nhặn cười đến tương đối hàm súc.

Thầy cô ở đây đều biết chuyện, biết sự việc náo đến nước này thực sự chỉ có thể nhờ hiệu trưởng giải quyết, liền khuyên Lý Soái chờ đợi chút.

Lý Soái không hiểu ra sao, vô cùng tốt tính đáp ứng.

Trịnh Hồng Tú đưa biên lai báo danh cho Mộ Thanh Nghiên, để cô đi nhận sách, còn mình thì đi đến văn phòng hiệu trưởng.

Mộ Thanh Nghiên lĩnh sách mới từ chỗ Tần Vĩ Văn, đang muốn về lớp, đột nhiên Lý Soái gọi cô lại: “Mộ Thanh Nghiên, cậu nói với tớ vừa rồi xảy ra chuyện gì với thầy giáo Hứa được không?”

Lý Soái là con trai độc nhất của ông chủ Lý Hữu Tài của cửa hàng tạp hóa Lý Tưởng, bởi vì Lý gia thường xuyên mang hàng hóa cho Mộ gia, Mộ Thanh Nghiên thường xuyên cùng đi với Đinh Tú Phương đến nhà hắn lấy hàng, mùa hè vừa rồi cũng thân thuộc với hắn.

Nghe hắn hỏi như vậy, cô cười gật đầu: “Được, chúng ta lại chỗ bóng cây kia nói chuyện.”

Sở dĩ Mộ Thanh Nghiên nói chuyện cho Lý Soái, là không muốn ở trước mặt thầy cô nói thầy giáo Hứa không đúng, chẳng sợ cô nói là sự thật.

Tần Vĩ Văn nhìn thấy hai người bọn họ trông có vẻ vô cùng thân thiết, lập tức đen mặt: Quan hệ của bọn họ khi nào thì tốt như vậy? Đây là Lý Soái muốn đào góc tường nhà mình sao?

Suy nghĩ của hắn vội vàng xoay quanh hai điểm này, thậm chí còn không có thời gian phân tích tâm tình của bản thân, lớn tiếng gọi Lý Soái lại: “Lý Soái, cậu không thấy Mộ Thanh Nghiên đang cầm một chồng sách lớn sao? Cậu ấy nói chuyện với cậu thế nào được? Cậu vào đây, tớ nói cho cậu biết xảy ra chuyện gì.”

...

Mọi người: Tần Vĩ Văn, không phải cậu rất ghét Mộ Thanh Nghiên sao? Thế nào còn lo lắng cậu ấy bị mệt? Chẳng lẽ thanh niên trẻ bị cha lấy roi đánh, ra lệnh cho cậu phải chăm sóc Mộ Thanh Nghiên?

Những học sinh lớn trong trường đều biết chuyện Tần Vĩ Văn và Mộ Thanh Nghiên đính hôn, cũng biết hắn chán ghét vị hôn thê này, cho nên tự dựng lên câu chuyện hắn bị bắt buộc phải chăm sóc Mộ Thanh Nghiên.

Người có sức tưởng tượng phong phú thậm chí còn đoán, lần này Tần Vĩ Văn nói muốn vào lớp nhị cũng là bị cha hắn ép.

Nhất định lời của cha hắn là: Mộ Thanh Nghiên học ở lớp nào, con phải vào lớp đó? Nếu không, đi tìm chết đi.

Cho nên, giờ phút này, mọi người đều cảm thấy Tần Vĩ Văn thực đáng thương.



Đương nhiên, cũng không có người trách Mộ Thanh Nghiên.

Tính tình Mộ Thanh Nghiên dịu dàng, nhu nhuận, hiểu chuyện, chưa từng dây dưa với Tần Vĩ Văn, cho nên, Tần Vĩ Văn bị cha hắn ép đối tốt với Mộ Thanh Nghiên, không phải lỗi của Mộ Thanh Nghiên.

Thầy cô ở đây cùng đa số bạn học đều cảm thấy Tần Vĩ Văn đáng thương.

Mà Tần Vĩ Văn, lúc này cảm thấy mình thực đáng thương: Mọe nó, thế nào không chú ý một cái liền xuất hiện một cái tình địch?

Bùn nhão, thực sự là sai một ly đi một dặm, nếu không phải hắn từng chán ghét Mộ Thanh Nghiên thì tốt quá. Thế thì hiện tại bọn họ chính là một đôi không ai xen vào được, giống như Đổng Trừng và Tần Vi Vi.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, Tần Vĩ Văn vừa nhắc tới Đổng Trừng và Tần Vi Vi, hai người này theo nhau đến chỗ báo danh.

Trong trường trung học Xuân Thụ, Đổng Trừng và Tần Vi Vi nổi danh giống Tần Vĩ Văn và Mộ Thanh Nghiên.

Không giống là, Tần Vĩ Văn và Mộ Thanh Nghiên là bị bắt buộc đính hôn, còn Đổng Trừng và Tần Vi Vi là đính hôn từ bé, từ tiểu học, tình cảm của hai người rất tốt.

Trước mặt mọi người, bọn họ chưa từng có chút ái muội, nhưng mỗi ngày, hai người này đều cùng nhau đi học, cùng nhau tan học, lúc ở chung với nhau, khi nói chuyện, khóe mắt, lông mày đều là thân mật ăn ý, không chỉ có bạn học nhìn quen, bởi vì thành tích học tập của hai người đều tốt, các thầy cô cũng thực nuông chiều bọn họ, cũng không lấy chuyện thân mật của bọn họ làm đề tài nói chuyện.

Bọn họ cũng dần trở thành tình huống tốt đẹp nhất trong trường cấp 2 Xuân Thụ.

Bởi vì hai nhân vật hot đã đến, tuy rằng Lý Soái chạy lại bên cạnh Tần Vĩ Văn, lại quên hỏi chuyện, hắn cũng giống như Tần Vĩ Văn và các bạn học khác, im lặng nhìn Đổng Trừng và Tần Vi Vi.

Bọn họ thề với trời, bọn họ chú ý đến hai người này, không phải là ác ý, mà là muốn biết, tình yêu trong trường trung học sẽ như thế nào, bọn họ muốn nhìn chút để học hỏi, làm tham khảo cho tình yêu sau này của mình.

Tần Vĩ Văn cũng không ngoại lệ quan sát Đổng Trừng và Tần Vi Vi một hồi, thu hồi ánh mắt sớm hơn so với người khác một chút, hắn tìm kiếm Mộ Thanh Nghiên trong đám người, phát hiện ra cô đã rời đi.

Không hiểu sao có chút thất lạc.

Sau khi biết Đổng Trừng và Tần Vi Vi cũng là học sinh lớp nhị của lớp ôn thi đầu tháng ba, thất lạc của hắn biến thành buồn bực.

Hắn mới không hy vọng, cái đôi thân mật yêu nhau này cả ngày xuất hiện trước mặt hắn diễn cảnh ân ái với nhau, muốn đối lập với sự cô đơn của hắn sao?

Nhưng là, có biện pháp ngăn cản không?

Đáp án là không có.

Người ta là học sinh mới, lúc đi học cũng là học lớp nhị, đây là lớp chắc chắn của bọn họ, không giống như hắn và Lý Soái là học sinh học lại, phải chịu sự sắp xếp của nhà trường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play