Mộ Thanh Nghiên đi vào liền nhìn thấy Trịnh Hồng Tú.
Trình Hồng Tú đang phát sách mới cho học sinh có biên lai, nhìn thấy Mộ Thanh Nghiên, giao việc trên tay cho một thầy giáo khác, cười đi ra tiếp Mộ Thanh Nghiên: “Mộ Thanh Nghiên, con đến rồi, tốt quá. Đến đây, con đi đến lớp với cô một chút, cô có chuyện muốn nói với con.”
Mộ Thanh Nghiên cười đáp ứng, đi theo Trịnh Hồng Tú đến trước cửa lớp nhị, Trịnh Hồng Tú dừng lại, kéo cô đến bên cạnh sân thể dục, thấp giọng nói: “Nghiên Nghiên, cô nói với con, trường học đã bàn bạc và quyết định, chỉ lấy tiền sách vở của con, học phí, phụ phí gì đó đều miễn cho con, cho nên, con báo danh chỉ cần 120 đồng, nhưng mà, bởi vì muốn ghi biên lai, nên có chút phiền phức, thế này đi, con vào trong lớp ngồi chờ, cô giúp con đi báo danh.”
Mộ Thanh Nghiên cảm thấy vô cùng ngượng ngùng: “Miễn học phí và phụ phí? Như vậy không hay lắm đâu cô?”
“Không có gì không tốt. Đây là kết quả hội thầy cô cùng thương lượng. Nhưng mà, bởi vì không muốn để cho các học sinh khác nói nhảm, việc này chỉ cần mình con biết là được.”
“Vâng ạ, cảm ơn cô giáo Trịnh.”
“Ừ, vào đi thôi, con nhìn thấy hai dãy ghế màu trắng chỗ kia không? Đó là cô cố ý giữ lại cho con.” Trịnh Hồng Tú nói xong, cầm 120 đồng của Mộ Thanh Nghiên, vội vàng rời đi.
Đợi bóng dáng Trịnh Hồng Tú biến mất ở góc rẽ, Mộ Thanh Nghiên quay lại, đi vào phòng học.
Trong phòng đã có học sinh ngồi rồi.
Mộ Thanh Nghiên ngước mắt nhìn, tất cả đều là người quen, lại có chút không quen, cô không nhớ nổi tên một ai.
Mộ Thanh Nghiên không biết bạn học mới của cô, nhưng bạn học đều biết Mộ Thanh Nghiên, nhìn thấy cô đều nhỏ giọng chào: “Mộ Thanh Nghiên?”
Mộ Thanh Nghiên không khỏi ngạc nhiên, cô đang nghĩ có nên chào hỏi mọi người một tiếng không, có hai bạn học nữ bước về phía cô: “Mộ Thanh Nghiên, cậu cũng đến học lại?”
Mộ Thanh Nghiên càng ngạc nhiên: “Ách? Các cậu cũng là học sinh học lại?”
“Đúng vậy, lúc đi học tớ học ở lớp nhị, cậu học lớp nhất, cho nên chúng ta không quen, nhưng mà, đồ chín hấp tương và thạch nhà cậu làm ăn rất ngon.” Đáp lời cô là một cô bé có khuôn mặt ngọt ngào.
Mộ Thanh Nghiên mới hiểu được, nguyên lai mình nổi danh vì thức ăn ngon a.
Cô bé có khuôn mặt ngọt ngào tên là Nhạc Linh, vô cùng hoạt bát sáng sủa, chỉ vài phút đã nói cho Mộ Thanh Nghiên biết tình huống của lớp học.
Cô ấy nói, đầu tháng ba năm nay có hai lớp học, mỗi lớp khoảng 40 người. Lớp trưởng của lớp nhị bọn họ tên là Vương Lộ, lớp phó học tập là Ôn Hiểu Hà, đều là học sinh mới.
Lớp có khoảng chừng có 8 học sinh học lại, lúc này mới có 5 bạn đã đăng ký xong.
Nhạc Linh nói xong, chỉ vào hai bạn học nam ngồi phía sau cô và Triệu Văn Phượng: “Hai người bọn họ, một người là Phùng Tuấn, một người là Hồ Quốc An, bình thường đều có thành tích tốt, trong kỳ thi không phát huy được hết, cậu nhất định phải nhớ bọn họ, về sau có thể mượn vở ghi chép của bọn họ.”
Nhạc Linh vừa nói xong, Triệu Văn Phượng luôn thanh tú văn tĩnh nhăn lông mày, gõ trán cô: “Lại nói bừa.”
Cô cảm thấy Nhạc Linh không nên vội vàng kết luận thành tích của Mộ Thanh Nghiên không bằng Phùng Tuấn và Hồ Quốc An.
Nhạc Linh tùy tiện, bị Triệu Văn Phượng nhắc nhở cũng không thấy sai: “Lời của tớ cũng không phải sai, tớ biết thành tích học tập trước kia của Mộ Thanh Nghiên rất tốt, nhưng dù sao cũng là thành tích của người hơn một năm nay không đi học, không có khả năng vượt qua được bọn người Phùng Tuấn, tớ nói có đúng không? Mộ Thanh Nghiên?”
Nhạc Linh nhiệt tình, cường thế, lại còn có chút bá đạo, khiến Mộ Thanh Nghiên không thể thích được.
Cô nhẹ nhíu mày: “Không biết, hiện tại tớ còn không biết thực lực của bọn họ, cũng không biết thực lực của mình, tốt hơn hay không, về sau lại nói.”
“Ôi...” Nhạc Linh còn muốn nói gì nữa, Mộ Thanh Nghiên đi vòng qua cô ra bên ngoài lớp học: “Thật ngại quá bạn học Nhạc Linh, tớ ra ngoài một chút.”
Không muốn ngày đầu tiên đã tìm kẻ thù cho mình, cũng không muốn bị Nhạc Linh làm phiền nữa, Mộ Thanh Nghiên quyết định đi trong sân trường một chút, coi như nhìn trường học mà cô nhớ mãi không quên trong kiếp trước.
Cô mới ra đến cửa lớp học, đang chuẩn bị xuống bậc thang, lại nghe bên trong lớp nhất cách lớp nhị một phòng báo danh, có người đang lớn tiếng cãi nhau, nhớ đến Tần Vĩ Văn đang ở chỗ này, cô nhanh chóng đi qua.
Cô không thể không quan tâm Tần Vĩ Văn.
Thứ nhất, hắn là con trai Hách Tuệ Như và Tần Lệnh Sơn, kiếp trước hai người này đã quan tâm chăm sóc cô rất nhiều, thứ hai, bởi vì kiếp trước Tần Vĩ Văn cũng giống cô, bị Tiền Tiểu Ngọc hại quá thê thảm.
Cho nên, kiếp này, tuy cô không cố ý quan tâm đến hắn, nhưng nếu gặp, cô cũng sẽ không tránh.
Tuy rằng Tần Vĩ Văn lớn hơn cô một tuổi, nhưng Mộ Thanh Nghiên đã trùng sinh trở về, nhìn thấy Tần Vĩ Văn, trong tâm lý vẫn không tự chủ được coi hắn như em trai.
Mà bao nhiêu người lớn tuổi hơn cô, trong đó hắn lại là tuổi nhỏ, tâm lý kém nhất.
Không giống như Thẩm Tiêu Nhiên, Tống Hồng Quảng, Mộ Tâm Lan, cho dù hiện tại tâm lý bọn họ cũng không lớn như cô, nhưng đối mặt với bọn họ, cô cũng không quá cảm thấy khác biệt.
Cho dù là chị gái đơn thuần nhu nhược của mình, trong lòng của cô cũng định vị là người em gái không hơn.
Mặc kệ tâm lý của cô sao lại như thế, Mộ Thanh Nghiên vẫn quan tâm đối với Tần Vĩ Văn như em trai.
Cô vội vàng đi qua, phát hiện tranh cãi ở chỗ báo danh tuy rằng to tiếng, cũng không xảy ra xô xát.
Mà Tần Vĩ Văn mà cô lo lắng, lúc này đang cùng với Hứa Thanh giúp Trịnh Hồng Tú phát sách cho học sinh hai lớp.
Hai người cãi nhau là giáo viên trong trường học, hai người đều là người đã hơn ba mươi tuổi, lúc bọn họ cãi nhau cũng chống lưng, chống eo, phong phạm giáo viên vẫn còn, chẳng qua hai người đều là bộ dáng mặt đỏ tai hồng, nhìn qua giống như hai con gà trống đang cãi nhau.
Mộ Thanh Nghiên im lặng nghe một hồi, phát hiện ra bọn họ cãi nhau bởi vì tranh học sinh.
Càng khiến người ta không có lời nào để nói, là bọn họ tuy là hai giáo viên dạy ở lớp ôn tốt nghiệp, nhưng lại không phải là chủ nhiệm lớp có thể vì danh sách học sinh mà tranh nhau.
Mộ Thanh Nghiên lại lắng nghe một hồi, rốt cuộc tìm được điểm mấu chốt, chuyện này nguyên do là do than bùn Tần Vĩ Văn.
Vốn hắn được xếp vào lớp nhất, nhưng vừa rồi khi báo danh, thằng nhãi này lại kiên trì muốn vào lớp nhị.
Giáo viên của lớp nhị đương nhiên cầu còn không được, giáo viên dạy Toán Trình Mỹ Cầm lập tức giao cho hắn trọng trách phát sách cho học sinh.
Hứa Thanh cũng bị hắn kéo đi cùng nhau.
Tần Vĩ Văn là học sinh giỏi có chỉ số thông minh siêu cao, tuy rằng năm học trước thành tích bị trượt dốc không phanh, nhưng các thầy cô đều biết chuyện cả mùa hè hắn đều ở nhà học bổ túc.
Cho nên, các thầy cô đều coi trọng hắn.
Lần này khi trường học phân lớp, xếp hắn ở lớp nhất, xếp Lý Soái cũng là học sinh thành tích tốt nhất nhì vào lớp nhị.
Vốn các thầy cô khác ở lớp nhị còn bởi vì thành tích của Lý Soái hơi kém Tần Vĩ Văn mà có bất mãn, chủ nhiệm lớp nhị Trịnh Hồng Tú kịp thời xếp Mộ Thanh Nghiên vào lớp nhị. Như vậy mới khiến thầy cô hai lớp đạt được sự nhất trí.
Không ngờ rằng, buổi báo danh hôm nay, Tần Vĩ Văn lại náo ra một yêu cầu như vậy.
Cũng có thầy cô khuyên hắn nghe theo sự sắp xếp của trường học, nhưng hắn nhìn qua giống như ôn hòa, thực tế lại là người có tính tình cường ngạnh, hắn nói, nếu không vào lớp nhị học, hắn liền đến thành phố Huyền Dương học lại.
Gia thế Tần Vĩ Văn cùng với tính cách của hắn, mọi người đều biết hắn nói được làm được.
Thầy cô lớp nhị vì lời của hắn mà vui mừng trong lòng, thầy cô lớp nhất lại không muốn đắc tội với hắn, đành phải tranh đoạt học sinh có thành tích xuất sắc khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT