Mỹ vị vào miệng, Thẩm Tiêu Nhiên tức khắc ngây dại, muốn nói gì đó, tâm vừa động, lại nhịn xuống.
Hắn nhịn không nói, yên lặng ăn cơm, chỉ là, rõ ràng là hắn đang thưởng thức mỹ vị, lại khiến hắn càng ăn càng không có khẩu vị, càng ăn càng phiền chán.
Lý Trùng Dương và Lâm Lung nhìn ra hắn khác thường, hai người thường thường lôi kéo hắn và hai mẹ con Đinh Tú Phương nói việc nhà, một bữa cơm cứ như vậy kết thúc trong không khí mọi người nói chuyện vui vẻ và Trạm Bắc trầm mặc.
Sau khi cơm nước xong, Trạm Bắc lên lầu, mọi người cùng nhau dọn bàn, liền nghe thấy tiếng Trạm Bắc ở trên cầu thang: “Tiêu Nhiên, mang Nghiên Nghiên lên đây một lát.”
Người dưới lầu trao đổi với nhau một ánh mắt, Thẩm Tiêu Nhiên mới cùng Mộ Thanh Nghiên lên lầu.
Lúc bọn họ đi lên, Trạm Bắc đang viết chữ trên bàn ở thư phòng, viết xong bốn chữ to “Tâm kiên thạch mặc”, hắn mới quay đầu nhìn Thẩm Tiêu Nhiên: “Muốn ta giúp con làm gì?”
Mộ Thanh Nghiên: Sư phụ Tiêu Nhiên thật thông minh, thật trực tiếp, thật có cá tính a.
Thẩm Tiêu Nhiên: Đây là sư phụ đã nhìn ra Nghiên Nghiên đóng giả sao?
Trạm Bắc: Thằng nhóc thối tha, tìm bạn gái giả để dỗ ta giúp, cũng phải tìm cái người nào tuổi tác tương xứng một chút đi? Nhưng mà, xem ở việc thằng nhóc thối này và cô bé có tình cảm với nhau cũng không tự biết, đáng thương như vậy, đáng buồn như vậy, đáng tiếc như vậy, hắn sẽ không vạch trần bọn họ, ám chỉ một chút là được.
Trong lòng Thẩm Tiêu Nhiên gào thét, nghĩ lại lại là: Chỉ cần sư phụ đồng ý giúp là được.
Hắn ho nhẹ một tiếng: “Con trai của Cố Chí Hằng bị người ta đánh gãy chân, hiện tại đang ở bệnh viện thành phố Huyền Dương, con muốn nhờ người ra tay điều trị giúp.”
“Được, có thể, ta đồng ý.” Trạm Bắc gật đầu, mở ngăn kéo bàn học, lấy ra một miếng ngọc bài bình an, đưa cho Mộ Thanh Nghiên: “Đây là lễ gặp mặt, Lâm Lung cũng có một cái, không được cự tuyệt.”
Mộ Thanh Nghiên đã chuẩn bị kiên định cự tuyệt, nghe nói thế bất đắc dĩ nhìn về phía Thẩm Tiêu Nhiên.
Trong lòng đã muốn nhăn khuôn mặt nhỏ.
Trong mắt Thẩm Tiêu Nhiên lóe qua một cái, gật đầu với cô: “Sư phụ đưa cho em, em cứ nhận lấy.”
Thấy Thẩm Tiêu Nhiên cũng nói như vậy, Mộ Thanh Nghiên nghĩ, việc này trước mắt chỉ có thể vậy, về sau lại nói, cô cười nhận ngọc bài, hơi cúi người với Trạm Bắc: “Cảm ơn sư phụ”
“Ừ, nhớ kỹ, con đã gọi ta là sư phụ.” Trạm Bắc nghiêm túc nói xong câu này, phất tay với Thẩm Tiêu Nhiên: “Các con xuống trước đi, mười phút nữa ta sẽ cùng đến bệnh viện. Tiêu Nhiên, nhớ kỹ, bạn gái đã mang về gặp sư phụ, trăm ngàn lần không được làm mất. Nếu đánh mất, về sau con cũng không cần gặp ta nữa.”
Mộ Thanh Nghiên nghe được thâm ý trong lời của Trạm Bắc, nhưng cũng không quá để ý, chỉ cho rằng trong xương Trạm Bắc là người hài hước, hắn là đang nói đùa đâu.
Mà lúc này Thẩm Tiêu Nhiên cũng cho rằng sư phụ đang đùa hắn, sư phụ biết Mộ Thanh Nghiên giả mạo bạn gái của hắn, nên cố ý trêu đùa hắn.
Thật lâu về sau hắn mới biết, những lời này của sư phụ đều là nghiêm túc, là nghiêm túc quan tâm đến chuyện vợ con của người đồ đệ thối này.
Lúc trước, Nguyễn Tiểu Vân đã biết chuyện mẹ con Đinh Tú Phương cùng đi mời thần y giúp Cố Việt điều trị chân.
Chỉ là không biết chuyện thần y là sư phụ Thẩm Tiêu Nhiên, càng không biết thủ đoạn ra tay kỳ ba của thần y.
Nguyễn Tiểu Vân là nữ nhân Cố Chí Hằng thích, tất nhiên không phải là người không có kiến thức. Khi Đinh Tú Phương thương lượng việc này với bà, bà không chỉ đồng ý, để thần y điều trị cho Cố Việt, đồng ý giữ bí mật, còn trong lúc chờ đợi, thực cẩn thận làm công tác tâm lý cho Cố Việt.
Cố Việt vừa nghe nói sẽ có thần y tới trị chân cho mình, ánh mắt lập tức liền sáng.
Thậm chí hắn còn nghĩ, có thể bái thần y làm sư phụ thì tốt biết bao a? Đáng tiếc, bây giờ mình lại mang danh tiếng kẻ trộm, cho nên, chuyện này chỉ dám nghĩ một chút.
Quá trình Trạm Bắc điều trị cho Cố Việt rất phức tạp. Đầu tiên hắn đuổi mọi người trong phòng bệnh ra ngoài, cả Nguyễn Tiểu Vân cũng không ngoại lệ.
Chẳng qua, trước khi đuổi Nguyễn Tiểu Vân ra ngoài, hắn bắt mạch cho bà, sau đó lạnh lùng ném cho bà một viên thuốc màu hồng: “Uống luôn viên thuốc này vào, bệnh dạ dày của ngươi liền không có việc gì, ngươi cũng ra ngoài với bọn họ đi.”
Về phần quá trình hắn điều trị cho Cố Việt, sau này Cố Việt có nói, mọi người vừa đi ra ngoài, Trạm Bắc dùng ngâm châm để Cố Việt hôn mê, sau đó cái gì cũng không biết, lúc tỉnh lại, đã phẫu thuật xong.
Khi cửa phòng phẫu thuật mở ra, Mộ Thanh Nghiên mang nước cho Trạm Bắc rửa tay, hắn lạnh mặt nói với Thẩm Tiêu Nhiên: “Không có việc gì rồi, ta kê thuốc cho hắn, con đi làm thủ tục xuất viện cho hắn đi, ta không muốn để người ta biết chuyện ta giúp người chữa bệnh.”
Trạm Bắc nói đúng lý hợp tình, không có một chút nào lo lắng đến việc bệnh nhân hay người nhà không tin vào y thuật hay nhân phẩm của hắn.
Đầy đủ phong phạm của một thần y.
Nhưng y thuật phải đủ để khiến người ta tin.
Mà sự thật là, Nguyễn Tiểu Vân không hề phản đối ý hắn, bà nguyện ý tin tưởng hắn, hoặc là nói, bà nguyện ý tin tưởng Thẩm Tiêu Nhiên và Mộ Thanh Nghiên, nhân phẩm của bọn họ, mấy ngày nay bà đã nhìn ra.
Huống chi, thuốc vừa rồi Trạm Bắc đưa cho bà, hiệu quả không giống bình thường, bà đã cảm nhận được.
Rất nhanh làm xong thủ tục xuất viện, đương nhiên, Thẩm Tiêu Nhiên nói với bệnh viện, không phải Cố Việt xuất viện, mà là chuyển viện, chuẩn bị chuyển đến đế đô để điều trị.
Bởi vậy, Cố Việt đều được mọi người chúc phúc, chúc hắn mau bình phục.
Sau khi Trạm Bắc kê đơn thuốc xong, liền rời đi, tiền thuốc men, tiền điều trị đều chưa từng nhắc tới, điều này làm Nguyễn Tiểu Vân thực ngượng ngùng.
Tuy bà biết thần y là Thẩm Tiêu Nhiên và Mộ Thanh Nghiên tìm đến, lại không biết thần y là sư phụ của Thẩm Tiêu Nhiên, càng không biết là Mộ Thanh Nghiên giả mạo bạn gái Thẩm Tiêu Nhiên, mới mời được thần y, bà cho rằng việc này khiến Đinh Tú Phương tốn rất nhiều tiền.
Vì thế lôi kéo Đinh Tú Phương cảm động rơi nước mắt: “Lúc này đây thực sự cảm ơn các ngươi, chị Tú Phương, còn có Nghiên Nghiên và đồng chí Thẩm, hiện tại ta không có năng lực gì, không có cách nào báo đáp các ngươi, nhưng mà, về sau nếu có cơ họi, ta nhất định đền đáp ân tình của các ngươi.”
“Đừng nói như vậy, chúng ta cũng là nhìn ngươi rất khó khăn.” Đinh Tú Phương kiệm lời đáp lại Nguyễn Tiểu Vân, Thẩm Tiêu Nhiên và Mộ Thanh Nghiên nhìn nhau cười, không hẹn mà đồng thanh nói: “Chúng ta đưa các ngươi trở về đi.”
Ăn ý như vậy khiến Thẩm Tiêu Nhiên vui mừng, Mộ Thanh Nghiên lại thực ngượng ngùng, mượn cớ giúp Cố Việt thu dọn đồ tránh đi.
Đưa Cố Việt và Nguyễn Tiểu Vân về phòng trọ của họ, Thẩm Tiêu Nhiên lái xe đưa Đinh Tú Phương và Mộ Thanh Nghiên đến tiệm thuốc bắc bốc thuốc cho Cố Việt, Mộ Thanh Nghiên đề nghị Đinh Tú Phương ở trên xe nghỉ ngơi.
Đinh Tú Phương nhìn dòng người qua lại trước cửa tiệm thuốc, lại nhìn Thẩm Tiêu Nhiên quang minh lỗi lạc, buống xuống lo lắng cho Mộ Thanh Nghiên, gật đầu đống ý, ngồi dựa vào ghế xe chợp mắt.
Lúc đi vào tiệm thuốc xếp hàng, Mộ Thanh Nghiên thấp giọng nói với Thẩm Tiêu Nhiên: “Đưa giấy tờ nằm viện của Cố Việt cho em đi, cái đó em có việc dùng.”
“Được, em muốn giấy tờ đó làm gì?” Thẩm Tiêu Nhiên giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, giống như tìm giấy tờ, kỳ thật căn ban không định lấy ra.
“Để về sau em đưa cho bà ngoại và cậu út xem, em muốn để bọn họ biết, bọn họ lại khiến nhà em tốn tiền.”
“Bọn họ nhìn thấy còn trả lại tiền cho nhà em sao? Em không sợ mẹ em nhìn thấy sẽ cảm thấy khổ sở a?” Thẩm Tiêu Nhiên mới không nói ra là hắn đau lòng Mộ Thanh Nghiên, cho nên mới giúp cô trả số tiền thuốc men mà cô không nên gánh vác này.
Được rồi, kỳ thật chính hắn cũng không ý thức được suy nghĩ của mình.
“Khổ sở lần này, về sau mẹ sẽ không để cho bà ngoại và cậu út em muốn gì thì lấy. Thế nào vẫn không tìm được? Không phải là anh làm mất rồi chứ?” Mộ Thanh Nghiên thực sốt ruột.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT