Ngày đầu tiên Tần Vĩ Văn hỗ trợ Mộ gia, Hách Tuệ Như không biết, hôm nay đi chợ nhìn thấy Tần Vĩ Văn – người bà nghĩ là còn đang chạy bộ, lại đang làm “nhân viên” ở Mộ gia, kinh ngạc nửa ngày.
Cũng không định đi qua, bà không muốn để Tần Vĩ Văn khó xử trong tình huống như vậy, liền đồ ăn cũng chưa kịp mua đã đi về nhà.
Sau khi về nhà không có tâm tình làm việc, vẫn ngồi trên giường trúc trong phòng khách miên man suy nghĩ.
Đến tận khi Tần Vĩ Văn mang một gói lá sen to đồ chín hấp tương trở về, sắc mặt bà trầm xuống gọi hắn lại: “Vĩ Văn? Đến cùng bây giờ con muốn thế nào? Con không muốn từ hôn phải không?”
Hách Tuệ Như vẫn hoài nghi Tần Vĩ Văn tiếc nuối Mộ Thanh Nghiên đến hồ đồ rồi.
Tuy bà không ghét Mộ Thanh Nghiên, nhưng trước khi từ hôn, Tần Vĩ Văn chán ghét Mộ Thanh Nghiên, sau khi từ hôn lại không bỏ được Mộ Thanh Nghiên, hành vi của Tần Vĩ Văn khiến bà thực khủng hoảng: Vĩ Văn của bà sao có thể không đáng tin như thế?
“Con...không có a? Không phải mẹ và cha bảo con quan tâm đến bọn họ một chút sao?” Tần Vĩ Văn biết hắn thừa nhận, cha mẹ cũng không ủng hộ, dứt khoát phủ nhận.
Hách Tuệ Như tuy nhìn qua nhu hoà, lúc tức giận lên cũng đầy khí thế: “Con đừng tưởng bộ dạng ngớ ngẩn của con có thể lừa được mẹ, mẹ muốn nghe con nói thật.”
“Con...con thực sự chỉ là áy náy với Nghiên Nghiên. Mẹ, mẹ không cần lo lắng, thật sự, con cam đoan với mẹ về sau luôn luôn chỉ chú tâm vào việc học, vào tiền đồ, chuyện cảm tình, cứ để theo tự nhiên.”
“Thật sự không có ý gì khác với Nghiên Nghiên?” Bởi vì Hách Tuệ Như và Tần Lệnh Sơn đính hôn từ nhỏ, lúc mười sáu tuổi đã có tình cảm đặc biệt với Tần Lệnh Sơn, cho nên bà biết con mình đã mười sáu tuổi, khả năng cao là đã biết yêu.
Thậm chí bà còn nghĩ, lúc trước Tần Vĩ Văn phản đối việc đính hôn hẳn là chưa biết yêu.
“Thật sự không có. Còn có, về sau con cũng không đến hỗ trợ nữa.”
Tần Vĩ Văn cảm thấy mình thực sự là “tự làm bậy không thể sống”
Lúc trước đính hôn với Tần Vĩ Văn, cha mẹ sợ hắn ghét Mộ Thanh Nghiên, sau khi từ hôn, lại cực kỳ sợ hắn có tình cảm với Mộ Thanh Nghiên.
Hắn có thể hiểu nỗi lo lắng của cha mẹ, chuyện này là do mình sai, hắn chỉ có thể âm thầm nổi giận với bản thân, tự nói với mình, chỉ cần nỗ lực, nhất định có thể để Mộ Thanh Nghiên hiểu và yêu mình.
Đinh Tú Phương sợ Mộ Tâm Lan phải chịu khổ, hôm nay bán xong phiên chợ sáng, liền cầm hai túi đồ chín hấp tương đến xưởng Mộ Tâm Lan đang làm việc.
Mộ Tâm Lan đang đi làm, Đinh Tú Phương còn chuẩn bị một túi đồ ăn để biếu chủ nhiệm phân xưởng của Mộ Tâm Lan, đưa Mộ Tâm Lan đến một góc, nói cho cô ý định của mình.
Đầu tiên, Đinh Tú Phương nói cho Mộ Tâm Lan, kỳ thật cửa hàng thực phẩm chín của nhà mình mỗi ngày có thể kiếm được 50-60 đồng.
“Mỗi ngày kiếm được nhiều như vậy?” Mộ Tâm Lan thực ngoài ý muốn.
Cô nhớ lúc mẹ chồng Tằng Quế Hương hỏi mẹ mình ngày hôm qua, mẹ nói mỗi ngày kiếm gần 40 đồng, đã khiến mẹ chồng ao ước thật lâu, không nghĩ tới ngày hôm qua mẹ còn chưa nói thật.
“Ừ, sợ mẹ chồng con nói ra ngoài, bị người ghen ghét, cho nên hôm qua mẹ chỉ nói 40 đồng. Tâm Lan, hôm nay mẹ tới là muốn để con về nhà mẹ đẻ học tay nghề mở cửa hàng đồ chín, thuận tiện dưỡng thai.”
Mộ Tâm Lan cảm thấy khó có khả năng: “Để con học? Nhưng một mình con làm sao mở tiệm được?”
Tối hôm qua sau khi Đinh Tú Phương rời đi, cả nhà Tống Hồng Quảng sôi nổi thảo luận chuyện nhà mình mở cửa hàng thực phẩm chín, mỗi ngày kiếm được 40 đồng, một tháng được 1200 đồng, lợi nhuận thực phong phú, khiến người ta mơ ước, nhưng nói đến mở cửa hàng cần ít nhất hai người, mỗi ngày lại dậy từ 4 giờ sáng, không ngừng nghỉ ngày nào, ngoại trừ Mộ Tâm Lan, không có ai nguyện ý nhận việc.
Sau đó, bọn họ tính toán, số tiền hai người mở cửa hàng kiếm được so với tiền lương của hai người đi làm cũng không cao bao nhiêu, lại còn bị mệt nhọc hơn rất nhiều.
Cuối cùng, bọn họ muôn miệng một lời, phủ quyết mở cửa hàng thực phẩm chín.
Nếu không phải thế, Tống gia mà có tâm tư mở cửa hàng thực phẩm chín, theo như tính cách Tằng Quế Hương đã sớm ầm ĩ để Mộ Tâm Lan phải về nhà mẹ đẻ học tay nghề.
Thấy phương án lúc trước thất bại, Đinh Tú Phương suy nghĩ, nhanh chóng quyết định: “Người nhà Tống Hồng Quảng đều sợ mệt, không muốn mở cửa hàng phải không? Vậy con nói với bọn họ, học kỳ sau Nghiên Nghiên muốn bắt đầu đi học lại, mấy ngày nay muốn bổ túc, một mình mẹ bận rộn không nổi, muốn mời con về nhà hỗ trợ. Mỗi tháng cho con 600 đồng tiền lương.”
Tiền lương mỗi tháng của Mộ Tâm Lan ở xưởng làm túi là 400 đồng. Nghe thấy Đinh Tú Phương cho cô 600 đồng, ánh mắt lập tức liền sáng.
Cũng không dám gật đầu, cô không có thói quen tự mình quyết định.
Đinh Tú Phương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhíu mày: “Con trở về nói với mẹ chồng, bà ấy nhất định sẽ đồng ý, con nghĩ a, nói là sáu trăm, nào chỉ có sáu trăm? Con và Tống Hồng Quảng còn đi lại ăn cơm.”
Hai người ăn uống, tiêu phí không phải nhỏ.
“Vâng, mẹ nói như vậy, bọn họ nhất định sẽ đồng ý. Quên đi, cho dù bọn họ không đồng ý, con muốn đi học, mặc kệ thế nào, trước học một nghề lại tính.”
Mộ Tâm Lan không có nói ra lo lắng của mình, cô cảm thấy sau khi sinh con, cô không thể tiếp tục công tác ở xưởng làm túi.
Tống gia không có người cẩn thận, đến lúc đó khẳng định không có ai có đủ cẩn thận trông con giúp cô, chế độ làm việc của xưởng làm túi rất nghiêm ngặt, cô không làm đủ thời gian, chỉ có thể từ chức.
Nhưng là điều kiện nhà mình cô biết, nếu cô không đi làm kiếm tiền thực không thể sống được.
Tối qua tỉnh giấc lúc nửa đêm, nằm trên giường suy nghĩ, Nghiên Nghiên làm đồ chín hấp tương ngon như vậy, không lo không bán được. Một mình cô sức yếu, không thể mở cửa hàng lớn, có thể mở một cửa hàng nhỏ làm đồ chín hấp tương, một người cũng có thể làm.
Không mong kiếm được nhiều tiền, mẹ cô kiếm được 40 đồng, cô kiếm được 10 đồng cũng được.
Bởi vì tối qua đã mất tâm tư cùng nhà chồng kết phường mở cửa hàng đồ chín, lúc này, nghe nói cửa hàng thực phẩm chín một ngày có thể kiếm 60 đồng, Mộ Tâm Lan cũng không định khuyên bảo mẹ chồng và gia đình cùng mình mở cửa hàng thực phẩm chín.
Nếu không phải Tống Hồng Quảng vừa xấu tính lại lười, có lẽ cô sẽ khuyên hắn bỏ việc ở xưởng rượu, cùng nhau mở cửa hàng nhỏ, nhưng với tính cách này của hắn, vẫn là thôi đi, thà rằng một mình cô một quán nhỏ.
Huống chi, điều kiện mẹ đưa ra còn tốt hơn so với mở quán nhỏ.
Nghe Mộ Tâm Lan nói, cho dù nhà chồng không đồng ý, cũng phải đi học tay nghề làm đồ chín hấp tương, Đinh Tú Phương vừa lòng nở nụ cười: Con bé Tâm Lan này, chỉ là tính tình quá hiền lành, cũng không phải là ngốc.
Nha, nha, nha, không đúng, Tâm Lan của bà thông minh, làm việc nhanh nhẹn, nơi nào là người ngốc?
Đinh Tú Phương nói xong với Mộ Tâm Lan, vội vàng trở về nhà.
Mộ Tâm Lan bình tĩnh làm đến trưa, trong bữa cơm nói cho nhà chồng ý định của Đinh Tú Phương.
Một tháng cho 600 tiền lương, còn cho hai người ăn cơm, chuyện tốt như thế, quả nhiên không có người Tống gia nào phản đối.
Tống Hồng Quảng còn phản đối một chút, hắn không muốn để Mộ Tâm Lan ở lại nhà mẹ đẻ buổi tối.
Lúc sau nghĩ lại, bây giờ Mộ Tâm Lan mang thai, muốn đánh không được, muốn ngủ cũng không được, cuối cùng vẫn vui vẻ đồng ý.
Cả nhà quyết định xong, hận không thể lập tức thành sự thật, Tống Hồng Quảng liền để buổi chiều Mộ Tâm Lan đến xưởng làm túi từ chức, ngày mai về nhà mẹ đẻ báo tin.
Trong lòng Mộ Tâm Lan so với bọn hắn càng vội vàng, lại bình tĩnh, cái gì cũng không nói, thuận theo bọn họ an bày.
Từ ngày hôm sau, con dâu số khổ Mộ Tâm Lan bắt đầu cuộc sống tốt đẹp ở nhà mẹ đẻ.
Nói là để cô đến học tay nghề, nhưng đến nhà mẹ đẻ cô mới biết, chính là mình tới hưởng phúc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT