Tiền Tiểu Ngọc cho rằng, người nhà họ Tần thích thể diện, đến khi bụng cô ta to lên, không thể giấu giếm được, Tần gia cũng không dám làm gì cô.

Ngược lại bây giờ, bụng cô còn bé, Tần gia tạo ra một việc sinh non ngoài ý muốn, cho dù có chịu trách nhiệm cũng chỉ là đính hôn mà không cho cô kết hôn, để một thời gian, đêm dài lắm mộng, làm không tốt, cô lại trở thành Mộ Thanh Nghiên thứ hai.

Cô ta sâu sa nghĩ, vì vậy luôn ẩn nhẫn.

Nhưng đến khi nhìn thấy Tần Vĩ Văn và Mộ Thanh Nghiên ở chung với nhau giống như mới thực sự là phu thê, cô ta lại hoảng hốt.

Hoảng hốt khiến cô ta không khống chế được.

“Dì Đinh, Nghiên Nghiên, anh Vĩ Văn.” Trong lòng Tiền Tiểu Ngọc như bị đày trong ngục, nhưng bên ngoài vẫn là một bộ nhu nhuận ngọt ngào.

Đáng tiếc, ngoại trừ Đinh Tú Phương “Đại nhân đại lượng” phải qua loa đáp lời, Tần Vĩ Văn và Mộ Thanh Nghiên đều không nói gì.

Tiền Tiểu Ngọc mất mặt, trong lòng hậm hực, thấy bên cạnh quán bán đồ chín hấp tương cũng không có người khác, lúc này cô ta không sợ Đinh Tú Phương và Mộ Thanh Nghiên hiểu lầm, cũng không sợ Tần Vĩ Văn tức giận, đi đến bên người Tần Vĩ Văn nắm lấy tay hắn, thấp giọng nói: “Anh Vĩ Văn, chuyện kia anh đã nói với chú dì rồi đúng không?”

Tần Vĩ Văn: “…”

Tiền Tiểu Ngọc này cũng quá không biết xấu hổ, lại còn hùng hổ như vậy?

Thế nhưng ngay trước công chúng, cô ta còn mặt mũi nói chuyện này với hắn?

Tuy rằng cô ta nói không rõ ràng, người khác nghe cũng không hiểu chuyện gì, nhưng rõ ràng cô ta uy hiếp và cảnh cáo hắn.

Đến cùng chỉ là trẻ vị thành niên, tính tình vẫn còn lông bông, Tần Vĩ Văn nghĩ đến việc thiếu chút nữa mình bị Tiền Tiểu Ngọc tính kế thực thảm, trong lòng bắt đầu tức giận, lông mày nhíu chặt, nắm tay căng thẳng, đã muốn nói ra chuyện Tiền Tiểu Ngọc và Triệu Hồng Binh: “Ngươi đừng cho là ta…”

Mộ Thanh Nghiên thầm nói không tốt, vội cầm tay giữ Tần Vĩ Văn lại, thấp giọng nói: “Anh Vĩ Văn, đừng tức giận.”

Nói xong, cô cố ý cao giọng: “Anh Vĩ Văn, Tiền Tiểu Ngọc vừa nói là có ý gì?”



Mộ Thanh Nghiên nói xong, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm Tần Vĩ Văn, ý bảo hắn bớt giận.

Cô không muốn bây giờ Tần Vĩ Văn xé rách mặt với Tiền Tiểu Ngọc.

Lúc này, Tần Vĩ Văn và Tiền Tiểu Ngọc cãi nhau, sẽ khiến Tần Lệnh Sơn bị động khi trừng phạt Tiền Tiểu Ngọc và Triệu Hồng Binh.

Kia thực có lợi cho Tiền Tiểu Ngọc và Triệu Hồng Binh.

Lúc Tần Vĩ Văn nổi cơn thịnh nộ, cổ tay bị một bàn tay nhỏ bé mềm mại nắm lấy, chờ hắn nhận ra người nắm tay mình là Mộ Thanh Nghiên, đầu óc trống rỗng. Đến khi hắn hoàn hồn, cơn tức đã tiêu hơn phân nửa. Nhìn thấy ánh mắt an ủi của Mộ Thanh Nghiên, hắn tỉnh ngộ, hung hăng trừng mắt với Tiền Tiểu Ngọc, kéo Mộ Thanh Nghiên lui về một bên, hạ giọng nói: “Không có việc gì, ta sẽ không xúc động.”

Trước khi Tần Lệnh Sơn rời nhà từng nghiêm túc nói với hắn, kế hoạch trừng trị Tiền Tiểu Ngọc và Triệu Hồng Binh ông đã bố trí tốt lắm, chỉ là gần đây quân khu có chút việc bận, cho nên mới trì hoãn chưa tiến hành.

Ông còn dặn Tần Vĩ Văn, trong khoảng thời gian này, nhớ không được để lộ sơ hở trước mặt Tiền Tiểu Ngọc, tránh đánh rắn động cỏ.

Chỉ là, hắn cho rằng, dù Tiền Tiểu Ngọc muốn tìm hắn nói chuyện, cũng là nói sau lưng mọi người, chưa từng nghĩ rằng cô ta lại nói chuyện này ngay trước mặt Mộ Thanh Nghiên.

Tần Vĩ Văn tỉnh táo lại, đồng thời Tiền Tiểu Ngọc cũng bình tĩnh lại.

Nghĩ đến, thiếu chút nữa, cô ta và Tần Vĩ Văn đã xé rách mặt, nhớ lại đã thấy sợ, nhanh chóng rời đi.

Đinh Tú Phương kỳ quái nhìn ba người, ánh mắt dừng trên người Mộ Thanh Nghiên, dường như muốn hỏi nguyên nhân.

Mộ Thanh Nghiên buông tay Tần Vĩ Văn, cười ha ha với Đinh Tú Phương, đến bên người bà, thấy giọng nói: “Anh cả Tiền Tiểu Ngọc muốn tìm chú Sơn đi cửa sau, không dám tự nói với chú Sơn, liền tìm anh Vĩ Văn, anh Vĩ Văn cũng sắp phiền chết rồi.”

Thanh âm Mộ Thanh Nghiên cũng không quá nhỏ, nghe được lời nói dối của cô, Tần Vĩ Văn: Nghiên Nghiên nói dối đỉnh thực sự, thông minh quá đi.

Thức ăn chuẩn bị cho cả buổi sáng, hôm nay bán hết trong hơn một giờ, Đinh Tú Phương một bên thu thập đồ đạc, một bên mời Tần Vĩ Văn đến nhà ăn cơm, Tần Vĩ Văn cự tuyệt: “Không được đâu bác gái Đinh. Lúc này hẳn là mẹ cháu đã làm xong cơm, cháu đi về trước, lát nữa còn muốn làm bài kiểm tra.”

“Đã như thế, bác cũng không giữ cháu, Vĩ Văn, cháu mang hai bát đồ ăn về đi.” Đinh Tú Phương nói xong lấy đồ ăn đã để lại từ trước trong tay Mộ Thanh Nghiên.

Tần Vĩ Văn không có cự tuyệt, nói cảm ơn, liếc nhanh nhìn Mộ Thanh Nghiên một cái, ghi nhớ thật kỹ hình ảnh thiếu nữ xinh đẹp, mới chầm chậm rời đi.



Tần Vĩ Văn đi rồi, mấy quán hàng gần đó lại bát quái, khen không dứt Tần Vĩ Văn ưu tú như thế nào.

Mộ Thanh Nghiên làm như không nghe thấy, lạnh nhạt chống đỡ, Đinh Tú Phương tuỳ tiện cười ha ha vài tiếng, hai mẹ con nhanh chóng trở về nhà, trong nhà còn đồ ăn trên bếp đâu.

Buổi trưa, Đinh Tú Phương từ nhà chồng Mộ Tâm Lan về, vẻ mặt bi thương.

Mộ Thanh Nghiên đang cùng Mộ Tử Khiêm đếm tiền, cô nhanh chóng chạy đi rót nước cho mẹ: “Mẹ thế nào?”

Đinh Tú Phương uống mấy ngụm nước, đau đớn nói: “Mẹ thực sự không nghĩ đến một nhà Tống Hồng Quảng lại vô sỉ như thế, thật không nghĩ tới, Tâm Lan ở nhà hắn lại khổ như thế, Nghiên Nghiên, ngày mai mẹ muốn để chị gái con đến hỗ trợ được không?”

“Cái này con hoàn toàn đồng ý, nhưng mẹ nói xem đến cùng là xảy ra chuyện gì? Mẹ mau nói a, đến cùng…xảy ra chuyện gì?”

“Chị gái con mang thai. Nôn nghén rất nặng, nhưng là, nhà bọn họ không có một ai đau lòng chị gái con. Lúc mẹ đến, con biết không? Người một nhà bọn họ tất cả đều ngồi, chỉ có chị gái con một người chóng mặt choáng đầu, mồ hôi nhỏ giọt đang nấu cơm, liền một cái quạt cũng không bật cho con bé, quạt điện nhà ta đưa cho trong của hồi môn cũng bị cô em chồng lấy mất, con nói, Tống Hồng Hà kia còn sợ nóng, chị gái con nấu cơm thì không nóng?”

“Người nhà họ sao có thể như vậy? Rất nhẫn tâm.” Trong lòng Mộ Thanh Nghiên sớm biết như thế nhưng chỉ kiệm lời nói một câu, trong lòng lại mưu tính, ngày mai cô nhất định phải tìm Lâm Dung hợp tác, ngày mai liền bắt đầu kế hoạch cứu vớt chị gái cô.

Còn có cả Hạo Viễn bé bỏng, cháu trai nhỏ gầy lại thông minh kiếp trước của cô. Tính ngày, chị gái mang thai Hạo Viễn bé bỏng đúng trong khoảng thời gian này.

“Này còn không tính, con có biết đến lúc ăn cơm như thế nào không? Mẹ mang đến mấy bát đồ hấp tương, là thịt bò kho và thịt thủ. Chị gái con còn chưa kịp ăn một miếng, đã bị bọn họ chia nhau xong rồi, con hiểu không? Là chia xong hết rồi, chứ không phải ăn xong, người nhà họ đều có một phần, đến cả Tống Hồng Tiên còn chưa về nhà cũng có một phần, chỉ là không có ai để phần một miếng cho chị gái con.”

“Thế thì mẹ nhanh chóng đón chị gái về nhà đi, mẹ nói với người nhà họ Tống, hiện tại nhà chúng ta mỗi ngày có thể kiếm được hơn 40 mươi đồng, muốn cho chị gái đi đến học tay nghề, để sau này chị có thể tự mở một cửa hàng thực phẩm chín.”

Đinh Tú Phương còn chưa hết giận: “Ừ, mẹ cũng có ý này, còn có, chờ cửa hàng thực phẩm chín của chị gái con mở cửa, mẹ để nó mời một người hỗ trợ, không, ngày mai mẹ phải nói với nó, để nó hiểu được, làm người không thể quá hiền lành, thiện lương.”

Sáng hôm sau, Tần Vĩ Văn lại đến hỗ trợ.

Mộ Thanh Nghiên và Đinh Tú Phương không tốt cự tuyệt, sau khi bận rộn một hồi, Mộ Thanh Nghiên lấy lý do trở về làm thức ăn buổi trưa để cự tuyệt.

Tần Vĩ Văn có chút thất lạc và thẹn thùng, hình như người hỗ trợ hôm nay có vẻ rất không cần thiết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play