Đinh Tú Phương nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Mộ Thanh Nghiên, cười ha ha, lấy ra mười đồng tiền đưa cho cô: “Tiền này cho con mua đồ. Còn có, chuyện mở cửa hàng thực phẩm chín chờ tay nghề con tốt lên rồi nói, mấy ngày nay, mẹ vẫn làm ở xưởng may. Cho nên, dì Tuệ sẽ đến giúp con, con toàn quyền chịu trách nhiệm, con cũng không phải lo, một chút nữa dì Tuệ sẽ đến hỗ trợ.”

Mộ Thanh Nghiên giả vờ uỷ khuất nhận tiền: “Được ạ.”

Bởi vì còn giúp Hách Tuệ Như làm đồ hấp tương, Mộ Thanh Nghiên không nấu bữa sáng, chuẩn bị đi mua đồ trước.

Trước tiên đến cửa hàng gạo của bà cụ Lương mua một bao hạt dưa, một cân hai mộc nhĩ và hai cân đậu tương, sau đó đi đến hàng thịt bò, mua hai cân thịt bò cùng hai cân lòng trâu.

Thịt bò sáu đồng bạc một cân, so với thịt lợn đắt hơn sáu xu. Lòng trâu lại rẻ, chỉ cần năm xu một cân, cô vốn định mua nhiều một ít, đáng tiếc trên sạp chỉ còn hai cân cuối cùng.

Mua đồ ăn xong quay lại, còn chưa tới nhà, từ xa Mộ Thanh Nghiên đã nhìn thấy Hách Tuệ Như đang chờ ở cửa.

Hách Tuệ Như một tay xách theo giỏ trúc, một tay cầm túi lưới.

Trong túi lưới có hai quả dưa hấu to bự, và vài quả lê bở, trong giỏ trúc thì đầy ắp đồ, ba cân chân gà đã làm sạch, một miếng to thịt bò, còn có không ít lòng trâu.

Mộ Thanh Nghiên nhìn thế mới hiểu ra, vì sao ở chợ chỉ còn lại hai cân lòng trâu.

“Dì Tuệ.” Mộ Thanh Nghiên cong mắt cười ngọt ngào nhu nhuận.

Hách Tuệ Như nhìn thấy cô, mặt mày hớn hở: “Dì đoán con đi mua đồ ăn. Lại đây, nói cho dì Tuệ biết, con mua được cái gì?”

Mộ Thanh Nghiên ý cười trong suốt: “Con mua được ít thịt bò, lòng trâu, còn đồ để làm bánh bột lọc hạt dưa.”

Hách Tuệ Như tươi cười chạm đến đáy mắt: “Nghiên Nghiên còn biết làm bánh bột lọc? Thật là giỏi. Con làm hôm nay sao? Có thể dạy cho dì không?”

Là người không ngại học hỏi người dưới.

Mộ Thanh Nghiên ngượng ngùng gật đầu: “Được. Nhưng tay trái của con bất tiện, có lúc chỉ có thể nói, không thể làm.”

“Dì biết, dì biết, hôm nay a, con làm cô giáo, dì sẽ hỗ trợ, còn có, Nghiên Nghiên yên tâm, dì sẽ không học trộm tay nghề làm đồ chín hấp tương của con, lúc con làm nước tương, dì sẽ không xem.” Hách Tuệ Như cảm thấy chỗ nào Mộ Thanh Nghiên cũng tốt.

“Này…” Tri kỷ Hách Tuệ Như nói rất trực tiếp, khiến mặt Mộ Thanh Nghiên đằng cái đỏ lên.

Cô mím môi đưa Hách Tuệ Như vào nhà, thấp giọng nói với Hách Tuệ Như: “Không có việc gì, dì Tuệ muốn học cứ nói, con đồng ý dạy dì, dù sao dì cũng không mở cửa hàng đồ chín, cũng không có cách nào giành khách hàng với con.”



“Đứa bé Nghiên Nghiên này, thực hiểu chuyện làm dì Tuệ đau lòng. Đi, dì nói với con, dì thực sự không mở cửa hàng đồ chín, nhưng mà, tay nghề của con, dì tạm thời không học, thật muốn học, cũng là xem tình hình sau này, hiểu ý ta không?”

“Cũng hiểu hiểu ạ. Chúng ta không nói điều này nữa, dì Tuệ, con trước ngâm rong biển cùng đậu tương.” Mộ Thanh Nghiên vừa nói, vừa mở cửa phòng Mộ Tử Khiêm, kiểm tra tiểu gia hoả vẫn còn đang ngủ.

Hách Tuệ Như đi theo nhìn nhìn Mộ Tử Khiêm, nhỏ giọng nói: “Hiện tại muốn dì giúp việc gì? Nếu không để dì gọt vỏ dưa bở? Dưa này là Tiêu Nhiên…À, là khách nhà dì mang đến, ăn rất ngon, dì gọt một quả cho con nếm thử?”

“Hay quá, dì gọt hộ con một quả.”

Hợp tác tốt đẹp bắt đầu từ gọt dưa bở.

Có Hách Tuệ Như hỗ trợ, hôm nay Mộ Thanh Nghiên thoải mái không ít, chưa đến mười giờ đã làm xong gấp đôi đồ ăn và rau trộn so với hôm qua, còn có một bát lớn bánh bột lọc hạt dưa óng ánh.

Cuối cùng, Hách Tuệ Như để lại một cân chân gà, hơn hai cân lòng trâu, quét sạch gần hết đồ chay của Mộ Thanh Nghiên và hơn nửa bát bánh bột lọc, vui vẻ rời đi.

Tuy rằng rong biển chua ngọt yêu thích bị Hách Tuệ Như lấy đi, sau khi ăn chân gà, bạn nhỏ Mộ Tử Khiêm tỏ vẻ, vẫn là chân gà ăn ngon hơn.

Ăn trưa cùng Mộ Tử Khiêm xong, mười một giờ mười lăm, Mộ Thanh Nghiên để Mộ Tử Khiêm ở nhà, tự mình mang theo giỏ trúc đưa cơm cho mẹ.

Cô vào đến xưởng, nữ công nhân trong xưởng đều vui vẻ hô lên.

“Nha, Nghiên Nghiên đến à”

“Ai, Nghiên Nghiên, cháu mau đem đồ chín hấp tương cháu làm lấy ra, để cô ngửi xem, có phải thơm như mọi người vẫn nói không.”

“Ngươi này, nói chuyện kiểu gì thế. Ta còn lừa ngươi sao?”

“Ha ha, các ngươi đừng tranh, Nghiên Nghiên mở bát ra chẳng phải ngươi sẽ biết.”

Nhóm công nhân líu ra líu ríu, ngươi một câu ta một câu, thật náo nhiệt.

Mộ Thanh Nghiên nghe hiểu ý các cô, cười mỉm, rất ngoan ngoãn mở nắp bát đồ ăn.

Mùi hương hấp dẫn bay ra, để nữ công nhân trong phòng đều ngây người, sau đó là tiếng nghị luận náo nhiệt.



“Được rồi, đừng nói nữa, tiếng chuông ăn cơm vang lên rồi.”

Về sau vẫn là quản lý Đào Tiểu Chi ngoài cửa quát một tiếng, nhóm công nhân mới giải tán.

Nhóm công nhân đi rồi, Đào Tiểu Chi lại đi đến, cô lấy tay nhón một ít rau trộn ở bát Đinh Tú Phương nhấm nháp, nhẹ nhàng gật đầu: “Thật sự rất ngon. Đúng rồi, Nghiên Nghiên, cô có thể đưa tiền để cháu làm giúp cho ít đồ hấp tương không?”

Ánh mắt Mộ Thanh Nghiên sáng lên: “Đưa tiền? Cô mua đồ chín hấp tương của cháu?”

Loại việc quảng bá này, cô mới không dại mà chối từ đâu.

“Đúng, ngày mai nhà cô có khách tới, bọn họ nói muốn ở lại ăn cơm, cô còn đang lo đồ ăn. Thế nào? Cháu có giúp không? Cháu yên tâm, sẽ không để cháu chịu thiệt, cháu giúp cô làm, cô sẽ trả tiền công, đương nhiên, nếu cháu định bán cho cô cũng được. Giá cả không thành vấn đề.”

“Cháu làm xong rồi bán cho cô đi, cô nói trước cô muốn ăn gì.”

“Cháu làm cho cô năm loại, gồm rong biển và mộc nhĩ, còn lại làm ba món mặn, được chứ?”

“Được, cháu trước nói giá cho cô. Rong biển một xu một phần, mộc nhĩ hai xu một phần, thịt lợn ba tiền một cân, thịt bò năm tiền một cân, gà cô muốn mua cả con hay theo cân?”

“Mua cả con đi.” Giá Mộ Thanh Nghiên nói không đắt, Đào Tiểu Chi mạnh dạn lấy nguyên cả con gà.

“Được, con tính cô một con khoảng 2 cân, tính bảy tiền.”

“Có thể được, đúng rồi, rong biển và mộc nhĩ mỗi loại cô lấy hai phần. Đây, cô đưa trước cho con mười tiền làm tiền đặt cọc.”

“Được.” Mộ Thanh Nghiên thoải mái tiếp nhận tiền, đang muốn đi đến chỗ Đinh Tú Phương, hai công nhân nếm thử đồ ăn của cô ngày hôm qua lại gọi lại: “Nghiên Nghiên, ngày mai cháu có thể làm nhiều chút rong biển và mộc nhĩ bán cho chúng ta không? Chúng ta chỉ cần 1 phần, chúng ta có thể trả tiền trước.”

Mộ Thanh Nghiên mỉm cười: “Được ạ, ngày mai cháu làm xong lại mang đến.”

Thấy cô đồng ý ngay, nữ công nhân tên Liên Hương vui vẻ nói: “Được được, được, thật sự cảm ơn cháu. Cô nói này Nghiên Nghiên, nhà cháu thực sự có thể mở cửa hàng đồ chín. Cô nói với cháu, cái này có thể kiếm được tiền, cô có chị gái họ mở cửa hàng thực phẩm chín, đồ ăn cô ta làm kém của cháu, nhưng cô thấy việc làm ăn vẫn tốt lắm, cũng kiếm được nhiều tiền.”

Công nhân khác tên Mỹ Kiều cũng liên tục gật đầu.

Bà chủ Đào Tiểu Chi đứng bên không tham gia, chỉ cười cười không nói.

“Ha ha, mở cửa hàng không phải việc nhỏ, nhà cháu còn muốn suy nghĩ thêm.” Mộ Thanh Nghiên vòng vo, chuyện còn chưa xong, cô mới không đi nơi nơi nói đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play