Đến phòng Đinh Tú Phương, Mộ Thanh Nghiên đóng cửa phòng, xoay người níu kéo một bên tay Đinh Tú Phương, nhỏ giọng nói: “Mẹ, mẹ, nếu con muốn từ hôn với nhà họ Tần, mẹ có đồng ý không?”

Nghe xong, Đinh Tú Phương nhìn về phía Mộ Thanh Nghiên đầy thương tiếc: “Có phải Tần Vĩ Văn làm gì khiến con tức giận hay không? Ai, mẹ biết là sẽ như thế.”

Đồng chí Mộ Thanh Nghiên cho rằng mẹ sẽ tức giận: “…”

Đến cả mình cũng không nhận ra mẹ sao?

Cô nhìn mẹ tràn ngập chờ mong: “Mẹ biết là sẽ như thế, là sao ạ?”

Đinh Tú Phương thở dài thật lâu: “Mẹ còn cho rằng Nghiên Nghiên của mẹ mọi phương diện đều tốt, lại có ân tình của cha con đối với Tần gia, nói không chừng, việc hôn nhân không môn đăng hộ đối này có thể thành công. Ai biết, là ta nghĩ quá đơn giản. Tần Vĩ Văn gia thế tốt, người lại thông minh, tiền đồ cẩm tú, sao hắn có thể coi trọng gia đình như chúng ta?”

“Ý của mẹ là không phản đối chuyện con từ hôn?”

“Đương nhiên không phản đối. Nhân dịp các con còn nhỏ, từ hôn sớm một chút càng tốt, cứ kéo dài xuống, ngày nào đó ân tình biến thành thù hận.”

“Mẹ thật tốt, yêu mẹ.” Mộ Thanh Nghiên không nén được ôm chầm lấy Đinh Tú Phương, cô cảm thấy mẹ mình thật tri kỷ, thật đáng tin.

Khó trách, dù mẹ không phải là người đọc sách, nhưng lại nhận được tình yêu chung thuỷ và quan tâm của người cha học thức uyên bác của cô.

Mẹ vốn nhìn thấu mọi việc từ lâu rồi.

Chính là, sao kiếp trước mẹ có thể hồ đồ gánh tội thay cậu út?

Hay trong đó có nỗi khổ cô không biết?

Là cái gì đây?

Mặc kệ là gì, một đời này, cô nhất định không để mẹ giẫm lên vết xe đổ đó.

Mộ Thanh Nghiên âm thầm hối tiếc, kiếp trước, lúc cô 16 tuổi không hiểu chuyện, không biết rõ ràng chuyện cậu út phạm tội như thế nào, chỉ biết là đánh gãy chân, người kia ở đâu, tên gọi là gì cô cũng không biết.

Thậm chí, chuyện mẹ gánh tội thay cậu út cũng là sau khi mẹ mất, chị họ nói cho cô biết.

Cậu út xưa nay không thân thiết với nhà mình, cho dù cô có lòng chỉ đường cho hắn, hắn cũng không nghe vào.



Cho nên, hiện tại, cô không có biện pháp tránh cho án kiện kia phát sinh, chỉ có thể đi một bước, tính một bước.

“Con cũng đừng vui mừng.” Đinh Tú Phương vuốt tóc Mộ Thanh Nghiên: “Chuyện từ hôn chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của con, đến lúc đó con đừng có khóc nhè.”

Mộ Thanh Nghiên ngoan ngoãn cười: “Sẽ không. Mẹ, con muốn nói với mẹ một việc.”

“Còn có? Mau nói đi.” Tuy rằng không phản đối từ hôn, nhưng từ hôn là việc lớn, đã nhanh chóng quét sạch cơn buồn ngủ của Đinh Tú Phương.

Mộ Thanh Nghiên chuyển thành bộ dáng chột dạ: “Buổi sáng hôm nay… Con đến nhà họ Tần, cùng dì Tuệ và chú Sơn nói chuyện từ hôn, bọn họ không quá đồng ý.”

“Con…” Bực mình vì Mộ Thanh Nghiên to gan làm loạn, lại thương cô từ hôn vội vàng, Đinh Tú Phương dở khóc dở cười, liếc mắt không vui với Mộ Thanh Nghiên: “Không quá đồng ý nghĩa là sao?”

Bà không đọc nhiều sách, nhiều năm được Mộ Chính Huy ảnh hưởng, cũng nhận biết ít chữ.

“Bọn họ nói, từ hôn hay không do mẹ định đoạt. Còn có, con nói, nhất định phải lui hôn, nếu chú Sơn muốn báo ân, liền giúp chúng ta làm giấy tờ mở cửa hàng thực phẩm chín.” Mộ Thanh Nghiên cúi đầu, tiếng nói càng lúc càng nhỏ, bộ dạng dường như rất sợ Đinh Tú Phương trách cứ.

Đinh Tú Phương bị những lời cô nói cùng bộ dáng vâng lời làm bà buồn cười, bà hung hăng trừng mắt nhìn con gái, dở khóc dở cười: “Con cũng muốn mở cửa hàng thực phẩm chín?”

Mắt Mộ Thanh Nghiên sáng lên: “Vâng? Mẹ nói thế là sao? Chẳng lẽ mẹ cũng có ý này?”

“Ừ, đồng nghiệp trong xưởng may đều đề nghị thế, các bà đều nói muốn mua đồ chín hấp tương về ăn cũng không có chỗ nào bán, đồ ăn con làm rất ngon, nhà chúng ta lại gần chợ, có thể nghĩ đến việc này.”

“Mẹ…Con thật vui vẻ.” Vốn cô còn tưởng rằng phải mất công diễn thuyết mẹ mới đồng ý, ai biết, dù là từ hôn, hay mở cửa hàng thực phẩm chín, mẹ cũng nghĩ giống mình.

Mộ Thanh Nghiên kích động đến rơi nước mắt.

“Thật là đứa nhỏ ngốc.” Đinh Tú Phương nhìn Mộ Thanh Nghiên rào rào nước mắt, trong lòng chua xót.

Không muốn để con nhỏ thấy mình rơi nước mắt, bà đè lại cảm xúc, ôn hoà nói với Mộ Thanh Nghiên: “Nhanh ngủ đi, sáng mai mẹ đi đến nhà họ Tần nói rõ ràng với họ.”

“Vâng, cảm ơn mẹ, mẹ ngủ ngon.”

Sáng hôm sau, sau khi Mộ Thanh Nghiên ngủ dậy, còn chưa ra đến cửa phòng, đã gặp Đinh Tú Phương vui vẻ trở về nhà.



“Mẹ, sao mẹ đã quay về rồi?”

Vẻ vui mừng trên mặt Đinh Tú Phương giấu cũng không giấu được, bà kéo Mộ Thanh Nghiên vào phòng mình, hạ giọng có chút sung sướng nói: “Nghiên Nghiên, dì Tuệ và chú Sơn của con đồng ý từ hôn, nhưng bọn họ nói, chuyện từ hôn chỉ chúng ta biết, không cần nói ra ngoài, để tránh người khác gièm pha. Còn có, bọn họ muốn chi trả tiền học phí cho con, việc này mẹ muốn hỏi ý kiến của con, con còn muốn đọc sách sao?”

Sở dĩ Đinh Tú Phương hỏi như vậy, là vì lúc trước chính là Mộ Thanh Nghiên tự mình thôi học.

Vốn Đinh Tú Phương mong muốn, cô có thành tích học tập xuất sắc như vậy, nên tiếp tục đi học.

Mộ Chính Huy vì cứu người mà chết, sau khi hắn chết, trường học cũng hỗ trợ một ít tiền, Tần Lệnh Sơn cũng đưa một vạn đồng vàng.

Tuy rằng cuối cùng bà chỉ nhận năm trăm đồng vàng, nhưng chỗ tiền này, để lo cho Mộ Thanh Nghiên đi học cũng đủ.

Cho đến nay, bà cũng không hiểu vì sao, thành tích học tập xuất sắc như Mộ Thanh Nghiên lại nhất định phải bỏ học.

Chẳng lẽ vì lúc đó Tần Vĩ Văn khó chịu với con bé?

Nghĩ tới khả năng này, lòng Đinh Tú Phương nháy mắt chìm xuống.

Mộ Thanh Nghiên biết nghi ngờ của Đinh Tú Phương, vội nói những lời bà muốn nghe: “Mẹ, con muốn đi học, nhưng mà, con không muốn để nhà họ Tần trả học phí, không muốn lấy nhân tình của nhà họ Tần theo cách này. Mẹ, mẹ phải tin con, tay nghề làm đồ chín của con tốt lắm, chúng ta nhất định có thể kiếm được tiền.”

Đinh Tú Phương vừa lòng: “Được, chuyện tiền nong con không cần lo, kỳ thật trong nhà chúng ta vẫn còn một ít. Năm đó chú Sơn của con đưa tiền tới, một ít để làm đồ cưới cho chị gái con, một ít bị cậu út con mượn đi, nhưng còn có tiền tiết kiệm mà mẹ và cha con dành dụm vẫn chưa dùng tới. Cho nên, con không cần lo lắng vấn đề học phí.”

“Con hiểu mà. Mẹ, lúc trước là con hồ đồ, cảm thấy đi học không bằng đi học nghề, hiện tại con cẩn thận suy nghĩ lại, vẫn là đi học có tiền đồ hơn, mẹ, mẹ yên tâm, con về sau nhất định học thật tốt.”

“Vậy thì mẹ yên tâm.” Đinh Tú Phương chưa bao giờ muốn để Tần gia chu cấp cho Mộ Thanh Nghiên đi học.

Vừa rồi, lúc Tần Lệnh Sơn và Hách Tuệ Như đề nghị với bà, bà không do dự từ chối. Hiện tại hỏi Mộ Thanh Nghiên là bà muốn mượn cơ hội giật dậy cô con gái mà ông chồng đáng ghét của bà kỳ vọng, để cô đi học.

“Hắc hắc, mẹ, mẹ có nói với bọn họ chuyện mở cửa hàng thực phẩm chín không?”

“Nói nói, bọn họ cũng thấy mở cửa hàng đồ chín rất tốt, chú Sơn con còn nói sẽ giúp chúng ta nhanh chóng lấy giấy tờ cửa hàng. Nhưng mà, mẹ không dám tin tay nghề của con, mẹ sợ hôm qua con ăn may mới làm ra đồ ngon thế.” Nói tới đây, ánh mắt Đinh Tú Phương chợt chuyển: “Hôm nay mẹ lại để con thử một lần, nhân tiện để con giúp dì Tuệ con làm hai con gà và ít trứng gà hấp tương, khách nhà họ còn chưa rời đi, đang lo tìm đồ ăn đãi khách đâu.”

Mộ Thanh Nghiên: “…”

Thế nào cô lại có cảm giác bị mẹ bán đứng?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play