Có hỏi tiếp cũng chẳng khác nào tự ngược đãi chính mình, Thẩm Tiêu Nhiên dừng lòng hiếu kỳ gật đầu, một lần nữa khởi động xe.

Khi bọn họ cùng nhau đi vào cửa hàng, đa số mọi người đều cho rằng hai người có bề ngoài kinh diễm này là anh em.

Mọi người không giống Lâm Tĩnh hiểu lầm hai người họ là một đôi, nguyên nhân rất đơn giản, thứ nhất, tuy hai người bọn họ nói nói cười cười thân thiết, nhưng lại bảo trì khoảng cách nhất định. Thứ hai, tuổi tác của hai người họ cách nhau quá lớn, đặc biệt là cô gái, nhìn qua mới chỉ 13, 14 tuổi, ánh mắt vô cùng trong sáng, tươi cười ngọt ngào, vừa thấy là cô gái ngoan ngoãn.

Từ lúc Thẩm Tiêu Nhiên biết Mộ Thanh Nghiên có người trong lòng, liền bắt buộc bản thân chặt đứt ý niệm trong lòng, thành thành thật thật hưởng thụ sự quan tâm như bạn bè của Mộ Thanh Nghiên.

Tuy có chút thất lạc, nhưng lại nhanh chóng bị gu thẩm mỹ của Mộ Thanh Nghiên thuyết phục.

Cô nhóc này, mang đến cho anh hết niềm vui này đến niềm vui khác đâu?

Những bộ quần áo cô chọn cho anh, bộ nào cũng hợp ý anh.

Anh không biết vì trùng hợp, hay là thẩm mỹ của hai người giống nhau, con mắt vòng vo vừa chuyển, anh nói với người bán hàng: “Xin chào, cô cho cháu thử xem bộ áo lông màu vàng kia.”

Thẩm Tiêu Nhiên biết bộ áo lông quá sặc sỡ này cũng không thích hợp với anh, chẳng qua anh muốn nhìn thử phản ứng của cô nhóc thôi.

Quả nhiên, Mộ Thanh Nghiên nghe thấy anh muốn thử áo lông màu vàng liền nhướn mày: “Anh Tiêu Nhiên, cái này không hợp với anh đâu, không cần thử.”

Trời lạnh, thử quần áo cũng không phải chuyện vui vẻ gì, nếu là quần áo đáng giá để thử cũng liền thôi, nhưng bộ này, thực sự khó coi.

“Nhưng anh cảm thấy nó đẹp mắt.”

Mộ Thanh Nghiên nghe thế khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một đoàn, một hồi liền trở lại bình thường: Bản thân mình bị sao thế? Chỉ là một bộ quần áo mà thôi, kiếp trước Thẩm Tiêu Nhiên từng nói anh không thích quần áo màu sắc sặc sỡ, nhưng đây là lời nói lúc anh đã hơn ba mươi tuổi.

Hiện tại anh ấy mới hơn hai mươi, có khi lại thích mấy màu sắc sặc sỡ một chút thì sao?

Tuy rằng, khách quan mà nói, bộ quần áo này thực không thích hợp với khí chất của hắn, nhưng bộ dáng của hắn đẹp trai như thế, có mặc lên cũng không xấu.

Cho nên, hắn muốn thử liền thử đi.

“Vậy anh thử đi, cởi áo bông ra em cầm cho.”

“Được.”

Thẩm Tiêu Nhiên cởi áo bông đưa cho Mộ Thanh Nghiên, vừa chìa tay ra, lại cầm lấy áo lông cao cổ màu lam trên quầy mà vừa rồi cô chọn cho anh.



Mộ Thanh Nghiên cho rằng anh thử xong chiếc áo này sẽ thử đến chiếc áo màu vàng kia, nên cũng không có nghĩ nhiều, chờ anh mặc xong, đi lại chỗ gương mà anh đang thử.

Quá đẹp trai! Cái tên Tiêu Nhiên này thực sự rất tuấn tú a.

“Rất đẹp mắt, nhất định phải mua cái này. Nào, mặc thêm áo bông màu đen này vào xem, sau đó lại thử với hai cái áo kia.” Mộ Thanh Nghiên nói xong, đưa áo bông trên tay cho Thẩm Tiêu Nhiên, thuận tiện chỉ áo lông màu vàng và áo sọc xanh đen trên quầy.

“Không cần thử, những áo khác cứ lấy theo số của áo này là được, ah, cái này cháu có thể cắt mác luôn rồi mặc ra ngoài được không?” Câu cuối cùng là Thẩm Tiêu Nhiên nói với người bán hàng.

“Được chứ, đương nhiên được.”

Mộ Thanh Nghiên thừa dịp Thẩm Tiêu Nhiên cắt mác, lại chọn cho anh hai chiếc áo lông mặc bên trong.

Quay đầu nhìn lại, đã thấy chiếc áo lông màu vàng mà Thẩm Tiêu Nhiên nhìn trúng đã được treo lên giá rồi.

“Sao đột nhiên không lấy nữa?”

“Anh cảm thấy vẫn là quần áo em gái chọn cho anh nhìn đẹp hơn.”

“Vậy sao? Nếu không lấy cái áo đó, vậy lấy chiếc màu trắng kia đi, tuy rằng lúc mặc không được dính bẩn, lúc nào đi chơi mặc cũng rất tốt.”

Thẩm Tiêu Nhiên mặc đồ màu trắng anh tuấn bao nhiêu, cô biết rõ, cho nên, áo lông màu trắng thật sự hợp với anh.

Vốn cô còn lo áo màu trắng bảo quản giặt giũ không được tiện, cho nên mới tránh màu này, sau này lại nghĩ, màu vàng cũng không dễ giặt, có thể mua màu vàng sao không thể mua màu trắng?

Một lúc mua ba áo lông, hai áo len mặc trong, có vẻ nhiều, nhưng hai người đều không để ý.

Đây là ưu điểm của kẻ có tiền.

Thẩm Tiêu Nhiên vốn có ý định mua nhiều một chút mang ra quân khu trợ giúp bạn bè.

Nhưng đây là ý nghĩ lúc này của anh, sau khi trở về, anh phát hiện, quần áo mà Mộ Thanh Nghiên giúp anh mua, một bộ anh cũng không lỡ tặng ai.

Sau này lại vì một người bạn chưa hỏi mà tự ý mặc của anh một chiếc áo, anh bực mình thật lâu.

Lúc này, anh cũng không ngờ rằng có lúc mình coi trọng quần áo như vậy, tuy nhiên anh vẫn thấy tâm tình sung sướng.

Chính là, sự sung sướng của anh rất nhanh bị sự xuất hiện của hai mẹ con Thẩm Tâm Dao làm cho khó chịu.



Thẩm Tâm Dao đưa Tiền Vân Đóa đi mua áo bông.

Thiếu sự giúp đỡ của Thẩm Tiêu Nhiên, nhất thời bọn họ còn chưa tiếp thu được, hơn nữa bọn họ vẫn còn tạm coi như dư dả. Mười mấy năm qua, mỗi năm một vạn đồng, thêm lễ vật mừng năm mới, Thẩm Tâm Dao cũng coi như tích tụ được một ít.

Sở dĩ để Tiền Vân Đóa trở lại trấn Xuân Thụ, là cố ý để cho Thẩm Tiêu Nhiên nhìn xem.

Bà chờ mong sau khi Thẩm Tiêu Nhiên nhìn thấy cuộc sống của bọn họ khốn khổ, có thể giúp đỡ bọn hắn thêm một chút, cho dù không bằng trước kia, một năm đưa hai, ba ngàn đồng cũng được.

Trong khoảng thời gian này, chuyện Thẩm Tâm Dao kỳ vọng phát sinh nhất là, Thẩm Tiêu Nhiên đột nhiên xuất hiện trước mắt, nói với bà rằng: “Cô, bây giờ ông nội lại cho cháu tiền tiêu vặt, hiện tại cháu lại có thể giúp đỡ mọi người.”

Đáng tiếc, gần nửa năm nay, Thẩm Tiêu Nhiên không chỉ chưa từng tới trấn Xuân Thụ thăm bà, ngay cả gọi điện thoại cũng không nghe.

Ngay tại thời điểm bà chuẩn bị hết hy vọng, không nghĩ tới gặp anh ở thành phố Huyền Dương.

“Tiêu Nhiên? Là cháu thật sao?” Thẩm Tâm Dao nhìn thấy Thẩm Tiêu Nhiên, ý nghĩ đầu tiên là, quả nhiên là Thẩm Tiêu Nhiên đến thăm mình. Hắn đến cửa hàng là muốn mua quà Tết Nguyên đán cho nhà họ đi? A, quần áo trên tay nó là mua cho nhà mình phải không?

Bà vừa nói vừa cùng Tiền Vân Đóa đang vui rạo rực đi qua đón.

Bà còn tưởng Thẩm Tiêu Nhiên giống như trước kia, ôn hòa gọi bà một tiếng “cô”, sau đó đưa quà tặng trên tay cho bà. Ai biết, Thẩm Tiêu Nhiên nhìn thấy bà xong, lạnh lùng trả lời một câu “Vâng”. Sau đó liền lôi kéo cô gái nhỏ bên cạnh anh bước nhanh ra ngoài.

Tư thế này, như thể bà và Tiền Vân Đóa là ôn dịch vậy.

“Tiêu Nhiên, Tiêu Nhiên, có phải là ba... ông nội cháu để cháu rũ bỏ mọi quan hệ với cô?” Thẩm Tâm Dao chưa từ bỏ ý định đuổi theo.

“Đúng vậy, ông nội nói, nếu cháu còn đến nhà cô liền đuổi cháu ra khỏi Thẩm gia.” Thẩm Tiêu Nhiên không hẳn là nói dối, ông lão Thẩm thực sự từng nói với hắn như thế, nhưng mà, lúc trước khi chưa biết bộ mặt thật của Thẩm Tâm Dao, hắn luôn nghoảnh mặt làm ngơ với lời của ông nội.

“Nhưng...” Thẩm Tâm Dao muốn nói, nhà của bà không có sự giúp đỡ của Thẩm Tiêu Nhiên thật sự sống không nổi, nhưng là, bà và Tiền Quốc An còn trẻ tuổi khỏe mạnh, có tay có chân, trước mặt bàn dân thiên hạ, bà không nói ra được lời vô sỉ như vậy.

Thẩm Tâm Dao ngại không dám nói, nhưng Tiền Vân Đóa lại không nghĩ được nhiều như vậy.

Từ lúc cô phải chuyển từ thành phố Huyền Dương về thị trấn Xuân Thụ trong lòng đã tích tụ oán niệm, luôn luôn hận Thẩm Tiêu Nhiên, trước kia không thấy người không có cách nào xả giận, hôm nay gặp phải, sao có thể buông tha?

Cô hùng hổ đi đến trước mặt Thẩm Tiêu Nhiên, la lớn: “Thẩm Tiêu Nhiên, không phải chính anh đã nói hàng năm sẽ cho nhà chúng em một vạn đồng sao? Định nuốt lời?”

Cô vừa nói xong, lập tức khiến người qua đường phải ghé mắt, lại sợ khí thế của Thẩm Tiêu Nhiên và bộ quân phục của hắn, không dám vây lại xem.

Thẩm Tiêu Nhiên coi cô thành đứa nhóc không hiểu chuyện, mặc kệ cô, nhẹ nhàng lôi kéo Mộ Thanh Nghiên đi ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play