Cô vốn không định để Lâm Tĩnh tiễn, sợ sau khi Lâm Tĩnh nhìn thấy Thẩm Tiêu Nhiên sẽ hiểu lầm cô và anh có gì đó, sau lại nghĩ, cho dù Lâm Tĩnh có hiểu lầm cũng sẽ không nói bừa, liền đồng ý.
Lâm Tĩnh cho rằng người chờ Mộ Thanh Nghiên là người nhà cô hoặc là bạn học nữ gì đó, đến lúc đi đến cổng chợ, nhìn thấy chiếc xe quân vụ thập phần thu hút, qua cửa kính xe, cô nhìn thấy Thẩm Tiêu Nhiên khí thế lỗi lạc, anh tuấn, mới ý thức được có vẻ như cô vừa làm một việc gì đó sai sai.
Cô biết tình huống nhà Mộ Thanh Nghiên, biết người này không phải là thân thích của Mộ Thanh Nghiên.
Cho nên, đây là bạn trai của Mộ Thanh Nghiên?
Bạn ấy yêu rồi?
Không, bạn ấy yêu sớm?
A, bạn ấy và Tần Vĩ Văn có hôn ước, cho nên... Cho nên...
Lâm Tĩnh không nghĩ tiếp được, cô kinh ngạc bịt miệng, sợ bản thận không kiềm chế được hét ra tiếng kêu sợ hãi.
Biểu cảm của Lâm Tĩnh lấy lòng Mộ Thanh Nghiên.
Cô vỗ nhẹ cánh tay Lâm Tĩnh, thấp giọng nói vào tai cô ấy: “Làm gì thế? Không cần suy nghĩ lung tung, chỉ là một người anh thôi.”
Lâm Tĩnh tỉnh táo lại, có chút ngượng ngùng: “Thực xin lỗi, Nghiên Nghiên, về sau tớ không dám nữa.”
Cô tin tưởng Mộ Thanh Nghiên, cho nên, Mộ Thanh Nghiên nói người nam nhân đẹp mắt đến đòi mạng này là một người anh của cô, vậy chính là như thế.
Kỳ thật cô cũng không biết vừa rồi tại sao cô lại như thế, chỉ là, lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Tiêu Nhiên, không hiểu sao liền cảm thấy hắn và Mộ Thanh Nghiên rất xứng đôi.
Mộ Thanh Nghiên giúp Lâm Tĩnh xoa thái dương: “Ừ, tớ đi đây, nhớ thường xuyên viết thư cho tớ.”
Thẩm Tiêu Nhiên vốn định xuống mở cửa xe cho Mộ Thanh Nghiên, thấy hai cô gái nhỏ gầy tong teo chụm đầu thì thầm, chậm chạp chưa xuống.
Sau khi từ biệt Lâm Tĩnh, Mộ Thanh Nghiên mở cửa sau xe, ngồi vào, cũng không thấy Thẩm Tiêu Nhiên khởi động xe.
Cô không hiểu nhìn phía trước: “Anh Tiêu Nhiên, sao không cho xe chạy?”
Sao Thẩm Tiêu Nhiên có thể nói nguyên nhân hắn không chạy xe là mất hứng chuyện cô ngồi phía sau?
Tuy rằng, bây giờ cô gọi hắn là anh Tiêu Nhiên rất dễ nghe, nhưng hắn vẫn mất hứng, nhịn nửa ngày, hắn rốt cuộc nói ra câu khiến hắn cũng cảm thấy xấu hổ: “Em lên ngồi ghế trước, anh có chuyện muốn nói với em.”
“A.”
Mộ Thanh Nghiên tin là thật, nhanh chóng xuống xe đổi vị trí.
Đến tận khi cô ngồi ổn định, sắc mặt ảm đạm của Thẩm Tiêu Nhiên mới khôi phục cảnh xuân tươi đẹp.
Mộ Thanh Nghiên tin lời vừa rồi của hắn là thật: “Anh muốn nói với em chuyện gì?”
“Anh muốn hỏi em, áo len của anh chậm nhất đến khi nào thì xong?” Tuy rằng lấy cớ thật gượng ép, nhưng Thẩm Tiêu Nhiên thực sự muốn xác định Mộ Thanh Nghiên mua cuộn len màu tím là vì hắn.
“Trước Tết âm lịch, sao thế? Anh có thiếu quần áo mặc không? Ai, em thấy anh mặc thực đơn giản, nếu không bây giờ em với anh đến cửa hàng mua hai bộ nhé.”
Lời của Thẩm Tiêu Nhiên khiến Mộ Thanh Nghiên nhớ tới, kiếp trước Thẩm Tiêu Nhiên tuy là gia thế khủng, nhiều bạn bè, nhưng người nhà quan tâm đến anh lại cực kỳ ít đến đáng thương, lúc cô gặp anh, anh đã hơn ba mươi tuổi.
Hơn ba mươi tuổi anh cũng coi như biết chăm sóc cho bản thân rồi.
Nhưng lúc anh còn trẻ, cũng chính là bây giờ, anh chính là người không có ai quan tâm, có tiền, lại là kẻ đáng thương thiếu quần áo mặc.
Bên chỗ Thẩm Tiêu Nhiên, còn chưa khôi phục mừng như điên từ chuyện thứ nhất, đã có chuyện thứ hai khiến anh mừng như điên.
Không chỉ áo len tím là đan cho anh, cô còn muốn cùng anh đi mua quần áo?
Mộ Thanh Nghiên nói không sai, anh mặc thực sự có chút đơn giản.
Tuy là như vậy, nhưng cũng không như suy nghĩ của Mộ Thanh Nghiên, anh không biết cách chăm sóc cho bản thân, mà là, mấy hôm trước, anh đưa áo bông cho mấy người bạn gia cảnh bần hàn hơn.
Vốn anh định dịp nghỉ lễ này mua mấy món, bởi vì đến Huyền Dương, nên còn chưa mua.
Niềm vui bất ngờ khiến Thẩm Tiêu Nhiên sung sướng, lại không bỏ xuống được nghi hoặc trong lòng: Cô nhóc quan tâm anh có phải là hơi quá chút không?
Giống như lúc trước Mộ Thanh Nghiên có biểu hiện thân thiết không hợp với lẽ thường, ví dụ như cách gọi anh rất thân thiết “Tiêu Nhiên”, ví dụ khẩn trương khi nhìn thấy tay anh lạnh đến đau..., bởi vì rất hàm hồ, khiến anh không dám nghĩ sâu sa, bây giờ cô biểu hiện ra ngoài rõ ràng quan tâm đến anh, cũng khiến anh không thể xem nhẹ.
Một cái giả thiết lớn mật nổi lên trong lòng Thẩm Tiêu Nhiên: Chẳng lẽ Nghiên Nghiên cũng thích mình?
Chỉ khi một người con gái yêu mến một người con trai, mới có thể quan tâm đến người con trai đau xót ấm lạnh tự nhiên như thế phải không?
Nhưng, nếu cô bé thích mình, vì sao mỗi lẫn cô ấy nhìn mình, trong ánh mắt không có một chút cảm tình nào?
Thẩm Tiêu Nhiên quay đầu nhìn về phía Mộ Thanh Nghiên, Mộ Thanh Nghiên thấy anh thật lâu cũng không trả lời, nghi hoặc nhìn về phía anh: “Không muốn đi?”
Ánh mắt của cô gái trong sáng mà vô tội, không có nửa điểm ái muội, nhìn rõ điều này, trong lòng Thẩm Tiêu Nhiên lại ảo não, vẻ mặt chế nhạo: “Muốn đi a, chẳng qua, trước kia anh luôn là người không ai đau, không ai thương, đột nhiên có người quan tâm, có chút không quen.”
Những lời này của Thẩm Tiêu Nhiên còn mang chút trêu tức, theo lẽ thường, lúc này Mộ Thanh Nghiên phải xấu hổ.
Mà Thẩm Tiêu Nhiên chế nhạo cô, là muốn nhìn thấy bộ dáng xấu hổ của cô.
Ai biết, phản ứng của cô lại khiến anh không ngờ.
Cô không có xấu hổ, cũng không ảo não. Mà là nhìn anh với vẻ mặt đau thương, trong ánh mắt đầy đau lòng.
Tuy rằng ánh mắt của cô bé nhìn anh là đau lòng, nhưng Thẩm Tiêu Nhiên vẫn không thể nhìn ra một chút ái mộ nào trong mắt cô.
Trong lòng anh vô cùng thất bại, gấp gáp dừng lại xe ven đường, anh không cam lòng hỏi: “Mộ Thanh Nghiên, nghe nói em và Tần Vĩ Văn có hôn ước, có thật không?”
Mộ Thanh Nghiên cho rằng anh tìm chuyện để nói, để che giấu đi vừa rồi anh thất thố, thành thật trả lời: “Đã từ hôn.”
“Hả, vì sao? Em không thích cậu ấy?”
Nói tới việc từ hôn, đôi mắt của Mộ Thanh Nghiên bình tĩnh không một gợn sóng: “Em không thích anh ấy, anh ấy cũng không thích em, cho nên lui hôn.”
Biểu cảm của cô đủ để chứng minh cô không có tình cảm với Tần Vĩ Văn.
Thẩm Tiêu Nhiên thoáng yên tâm một chút, nhưng nghĩ đến có khả năng khác, anh lại thoáng hoảng loạn.
“Vậy em có người trong lòng không?”
Hỏi ra câu này, cả trái tim Thẩm Tiêu Nhiên kinh hoàng không thôi.
Anh cảm thấy anh chưa từng khẩn trương như thế này.
Anh thật vô cùng hy vọng Mộ Thanh Nghiên có thể bình tĩnh trả lời anh, cô chưa có người trong lòng.
Nhưng là, không như anh mong muốn.
Anh vừa dứt lời, khuôn mặt tươi cười của Mộ Thanh Nghiên thoắt cái đỏ lên, cũng không quay lại nhìn anh, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm ngã tư đường phía trước, vẻ mặt thẹn thùng và ngọt ngào, nhấn rõ một từ thập phần rõ ràng: “Có.”
Có, người đó là anh, lại cũng không phải anh.
Là anh của kiếp trước, em có thể thân thiết với anh, anh của kiếp này, nhưng anh vĩnh viễn cũng sẽ không biết tâm sự của em.
Bộ dáng của Mộ Thanh Nghiên vừa nhìn là biết người đang đắm chìm trong tình yêu.
Lúc này cô xinh đẹp kinh tâm động phách, khiến Thẩm Tiêu Nhiên rung động không thôi.
Chính là, ánh mắt mờ mịt của cô cho anh biết, người mà cô nhớ tới lúc này không ở bên cạnh cô.
Thẩm Tiêu Nhiên ngồi bên cạnh cô thật sâu thở dài, chấp nhận vận mệnh, hỏi: “Là bạn học của em sao?”
Mộ Thanh Nghiên thẹn thùng cười, lắc đầu: “Không phải. Anh ấy giống anh, cũng là bộ đội lục quân.”
“Bộ đội lục quân?” Trong suy nghĩ của Thẩm Tiêu Nhiên, thằng ranh may mắn kia, là đang học ở trường lục quân?
“Vâng...” Vấn đề càng nói càng xa, tiếp tục thảo luận nhất định không giấu được, Mộ Thanh Nghiên nhanh chóng thoát ra khỏi những suy nghĩ ngọt ngào: “Không nói tới chuyện này, anh Tiêu Nhiên, chúng ta nhanh đến cửa hàng đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT