Từ chính sảnh đi ra, Quân Mặc Ninh cũng không trực tiếp đi thư phòng, mà đi tìm Mạc Hâm và Mạc Diễm, lại nghe một phen thỉnh tội giải thích, mới tỉ mỉ hỏi đến tất cả mọi chuyện sau khi Mạc Hâm đến bên người Tề Hàm.
Không giống lúc giải quyết việc chung với Bạch Thiên Lan, Quân Mặc Ninh hỏi đến từng chi tiết lớn nhỏ, trong đó đặc biệt càng cường điệu hơn lúc sống chung với Dịch Thư Vân. Mà khi nghe đến Dịch Thư Vân lấy danh huynh đệ ngăn cản Tề Hàm truy kích Lưu Giang Nhạc, Tề Hàm mặc kệ, Quân Mặc Ninh nhíu hai hàng lông mày. Sau đó, y lại hỏi một vài chi tiết trên đường truy đuổi, và chuyện sau khi đến quân doanh Tề Mộ Tiêu, mới bảo Mạc Hâm và Mạc Diễm nghỉ ngơi, mình thì chuyển hướng đi thư phòng.
Mà giờ khắc này, thời gian Tề Hàm quỳ sau khi trở lại Quân trạch, đã sắp qua hai canh giờ.
Mặc dù biết tiên sinh tất nhiên có rất nhiều chuyện phải xử lý, trong thời gian ngắn chưa chắc nhìn đến mình, nhưng cảm giác chờ đợi không biết vận mệnh này, có đôi khi thật sự không bằng nước đã đến chân sảng sảng khoái khoái đối mặt!
Có lẽ Tần Phong dặn dò người trên dưới trong phủ, xung quanh thư phòng vắng vẻ không tiếng động, ngay cả một người đi qua cũng không có; đầu gối đặt trên gạch xanh cứng rắn, ban đầu đau càng về sau càng tê dại, bây giờ còn tri giác thì đau đớn khó nhịn, không tri giác thì không sức chống đỡ cảnh ngộ trằn trọc. Không phải hắn chưa từng bị phạt quỳ, quỳ một hai canh giờ cũng không ít thấy, thế nhưng hôm nay càng khó nhịn.
Có lẽ bởi vì trên người mình còn đang cõng chuyện đi, véo bắp đùi một cái, đau đến suýt kêu thành tiếng. Tiên sinh... sẽ thu thập mình thế nào? Y sẽ nghe hắn giải thích chứ? Sau khi nghe rồi sẽ thấy thế nào đây? Cảm thấy hắn làm đúng? Hay là... sai? Nếu như sai rồi, vậy là lỗi nghiêm trọng nhiều cỡ nào?
Còn những chuyện khác thì sao? Vào núi tìm kiếm Chu Quả, mạo hiểm cứu Trần Cảnh, Lưu trạch bị vây, còn một đường truy đuổi A Đề Mạc Hạ Xuyên... Càng nghĩ, Tề Hàm càng cảm thấy bản thân mình nhất định không thể chịu đựng nổi trận đòn hôm nay rồi!
Đang nghĩ ngợi, bên tai rốt cuộc truyền đến tiếng bước chân, lại cẩn thận nghe, trái tim Tề Hàm lập tức như bị búa tạ gõ lên, cả người đều hơi hơi run rẩy...
Tiên... tiên sinh tới rồi!
Bước chân của Quân Mặc Ninh rất nhẹ, thế nhưng y tinh tường nhìn thấy Tề Hàm quỳ trong thư phòng lập tức thẳng tắp thắt lưng và hai tay nắm chặt vạt áo; đợi đi tới bên cạnh hắn, hiển nhiên cũng nhìn thấy thái dương hắn mồ hôi tinh mịn.
"Hàm... Hàm nhi thỉnh an... tiên sinh." Tề Hàm dập đầu, nỗ lực ổn định giọng nói.
Quân Mặc Ninh "ừm" một tiếng, ngồi xuống hỏi, "Từ khi từ biệt ở Tung Thiên giáo, thời gian này khỏe không?"
"Hàm... Hàm nhi rất khỏe, tạ... tạ tiên sinh lo lắng..." Đây không phải là đối thoại quen thuộc, tim Tề Hàm gần như nhảy ra lồng ngực.
"Khỏe là tốt rồi, hôm đó dặn ngươi tâm quyết có chuyên cần luyện mỗi ngày không?" Quân Mặc Ninh vẫn bình bình tĩnh tĩnh hỏi.
Đối với tra bài học, Tề Hàm rất quen thuộc, hắn lần nữa siết hai tay thật chặt, khẽ ngẩng đầu nói, "Hồi tiên sinh, đến nay... chỉ... Không phải! Là đã... sơ sót một ngày..."
"Nói rõ ràng!" Giọng Quân Mặc Ninh có chút nâng cao.
Tề Hàm vội đáp, "Hồi tiên sinh, là trên đường truy đuổi A Đề Mạc Hạ Xuyên, có một lần Hàm nhi sốt ruột, đi cả ngày lẫn đêm không nghỉ ngơi, liền... bỏ lỡ hôm đó..."
"Hôm tự thả Lưu Giang Xuyên có luyện?" Quân Mặc Ninh hỏi tới.
Tề Hàm ngẩng đầu lên nói, "Hồi tiên sinh, Hàm nhi luyện! Bởi vì đêm trước tổn hao, Bán Hạ thúc thúc lại phạt châm, hôm ấy Hàm nhi luyện nhiều thêm hai mươi chu thiên!"
Quân Mặc Ninh bực nở nụ cười, "Ý ngươi, có phải vi sư còn phải khen ngươi cần cù hay không?"
Tề Hàm liền vội vã lắc đầu, dập đầu nói, "Hàm nhi không dám, Hàm nhi không có... Hàm nhi không dám quên quy củ, thỉnh tiên sinh trách phạt!"
Quân Mặc Ninh tức khắc xử, "Chậm trễ bài học, bốn mươi thước, không oan ngươi đi?"
"Không có! Tiên sinh, Hàm nhi biết sai!" Phương diện bài học, từ trước đến nay tiên sinh dùng thước hoặc bản tử dạy dỗ, với Tề Hàm mà nói, không khác gì roi mây, muốn đánh ra hiệu quả gì, cho đến bây giờ tiên sinh "đấu một trận phân thắng thua", dùng giới cụ gì thật không có quan hệ.
Sau khi dập đầu nhận sai, Tề Hàm thẳng người lên, nói, "Hàm nhi đi thỉnh quy củ."
"Chậm đã." Quân Mặc Ninh ngăn cản, lấy hai phong thư trên bàn sách đưa cho Tề Hàm nói, "Xem cái này trước, chờ nói rõ ràng lại thỉnh quy củ cũng không muộn."
Tâm Tề Hàm trầm xuống, hai tay nhận lấy thư mở ra xem, phát hiện là Dịch Thư Vân viết cho Quân Mặc Ninh. Nội dung phong thứ nhất hắn cũng biết đại thể, chủ yếu nói việc quan viên Tứ Xuyên bị ám sát, và chuyện mình bị thương ở quý phủ Trần Cảnh; nửa phần sau thư, Dịch Thư Vân đem tất cả trách nhiệm kéo lên người mình, cũng nói đã tự phạt cấm ăn cấm ngủ, câu câu chữ chữ giải vây cho Tề Hàm.
Tề Hàm đương nhiên biết, lần đó, Mạc Hâm mang theo thư phúc đáp của tiên sinh, chuyện bị thương liền bỏ qua, tiên sinh còn đồng ý cho mình tiếp tục ở lại Tây Xuyên xử lý công việc.
Mà phong thư thứ hai... Sau khi Tề Hàm mở ra đã cảm thấy không đúng, giữa những dòng chữ hoàn toàn không có cảm xúc như phong thứ nhất, giải quyết việc chung mà hồi báo quá trình điều tra Yến Thiên Lâu và phủ châu mục tiến hành đồng bộ, đám áo đen bị diệt khẩu, cuối cùng ba người Tề Hàm bị vây ở Lưu trạch kịp tìm được đường sống trong chỗ chết.
Mà thật sự khiến Tề Hàm động dung, là tin cuối cùng, Dịch Thư Vân thừa nhận lời "Tôn sư để ta làm ca ca ngươi chăm sóc cho ngươi" trước đây, căn bản là bịa đặt, Quân Mặc Ninh cũng không kiến nghị như vậy; trải qua chuyện này, Dịch Thư Vân trong thư tự xét lại. Thân phận khác biệt, Dịch Thư Vân mưu toan trèo cao kết giao quả thật buồn cười... May mắn hoàng tử điện hạ anh minh dũng mãnh, một đường không lo, đuổi theo địch thủ không hoảng loạn... Sau này Dịch Thư Vân nhất định tuân thủ bổn phận, hiệp trợ Trần châu mục xử lý công việc Tây Xuyên... vân vân.
Tề Hàm hoảng sợ ngẩng đầu, không biết làm sao.
Quân Mặc Ninh ý nói, "Phong thư thứ hai hôm qua ta mới nhận được, ngươi xem ngày tháng viết thư."
Tề Hàm nhìn, chính là đầu tháng hai, cũng là khoảng hắn vừa đuổi theo không đến vài ngày, vậy tại sao đến hôm qua mới đưa tới Đông Xuyên?
"Không nghĩ ra sao?" Sắc mặt Quân Mặc Ninh bình tĩnh từ lúc vào cửa rốt cuộc bắt đầu mang theo chút ý lạnh, "Hắn đang chờ ngươi giải thích, ngày đó chuyện xảy ra bất ngờ, hắn bị ngươi một câu chưa lưu đuổi theo mà phát cáu, tức giận viết xuống thư này; nhưng chung quy lí trí vẫn còn tồn tại, đợi ước chừng nửa tháng có thừa, vẫn không thấy ngươi hồi âm, rốt cuộc mới gửi đi thư này."
Quân Mặc Ninh đứng lên lấy thư từ trong tay Tề Hàm, tiếp tục nói, "Dịch Thư Vân dụng tâm tuy có thua thiệt ngươi, nhưng ngươi đặt tay lên ngực tự hỏi, từ khi các ngươi quen biết tới nay, hoặc từ khi hắn lừa gạt ngươi kết nghĩa huynh đệ tới nay, có từng thua thiệt ngươi? Ta muốn dùng hắn ổn định Tây Xuyên còn không dùng tương lai Hi nhi làm khoản cược, sao hắn ngốc đến lợi dụng cái gọi là "tình nghĩa huynh đệ" củng cố địa vị dưới tay ta? Hàm nhi, Dịch Thư Vân thật lòng hay giả ý, ngươi có nghĩ tới không?"
Tề Hàm quỳ gối về phía trước một bước, hoảng sợ nói, "Tiên sinh, Hàm nhi chưa bao giờ hoài nghi tâm tư Dịch... Dịch đại ca đối với Hàm nhi..."
"Vậy ngươi phụ tấm chân thành của hắn như vậy, càng không dễ tha thứ!" Quân Mặc Ninh giơ phong thư trong tay lên, ra tay liền muốn tát miệng Tề Hàm, nhưng đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, kịp lúc thu tay lại.
Tề Hàm nhắm mắt lại theo bản năng, thậm chí đã cảm thấy phong thư và chưởng phong mang theo sắc bén! Hắn đáng đánh! Không ai so với bản thân hắn càng cảm nhận được Dịch Thư Vân nhìn như đầy bụng tính toán nhưng bên trong lộ ra thật lòng và chân thành, e rằng chính vì tấm chân tình chỉ dành cho vài người ít ỏi, cho nên càng lộ ra mong manh mà cực dễ tổn thương. Như trong thư hắn viết "mưu toan trèo cao" "tuân thủ bổn phận", sợ rằng thật sự thất vọng với Tề Hàm tới cực điểm.
"Hàm nhi... biết sai rồi..." Tề Hàm dập đầu nói, "Đợi xong việc chỗ này, Hàm nhi tự đi Tây Xuyên, tạ lỗi với Dịch đại ca..."
Quân Mặc Ninh từ chối cho ý kiến nói, "Tây Xuyên rồng rắn lẫn lộn, ta cần Tung Thiên giáo bố trí đến địa phương quan phủ không thể chú ý, để tránh cho cửu ca thêm phiền, ta có đủ tự tin Dịch Thư Vân hắn không dám bằng mặt không bằng lòng trên chính sự; về phần chuyện riêng tư giữa ngươi và hắn... tận lực xoay chuyển cũng tốt, đến đây thì thôi cũng được, tất cả do ngươi, ta không hỏi tới."
Nhìn thấy vẻ mặt Tề Hàm cúi đầu hiểu rõ, Quân Mặc Ninh nói lần nữa, "Còn nhớ hai năm trước vì muốn một lời hứa của ta và sư phụ ngươi, mà ngươi dùng tâm tư lên người thân nhất, hôm nay vi sư hỏi trách ngươi chuyện này, vẫn là muốn ngươi hiểu rõ. Bất kể ngươi là dân cũng tốt là đế cũng được, hậu quả đối đãi sai với chân tâm e rằng không đến tình cảnh nước mất nhà tan, thế nhưng cuối cùng rồi sẽ từng bước mất đi lòng người. Người sống cả đời, cây cỏ sống một thu, có thể có thành tựu bao lớn công tích bao lớn tạm thời không đề cập tới, nhưng không thể sắp vào đất vàng*, ngay cả một người đau lòng thương tiếc cho ngươi cũng không có..."
* Ý chỉ sắp qua đời.
Khẩu khí, chọn lời của Quân Mặc Ninh cũng không sắc bén, thậm chí xem như vô cùng kiên trì hướng dẫn từng bước, nhưng Tề Hàm nghe vào vẫn như bỗng nhiên hiểu rõ chấn động giác ngộ! Tiên sinh hào hiệp không để tâm người đời chê cười, nhìn như kiêu ngạo lạnh lùng kì thật rất nặng lòng người, nếu không, sao bên người y có nhiều người có thể giao phó tính mạng như vậy, sư phụ là một, Liêu Vô Kỳ là một, Nguyên thúc thúc, Bán Hạ thúc thúc... Còn có thuộc hạ không thể đếm hết trong Yến Thiên Lâu, bọn họ trung thành với tiên sinh là vì cái gì? Bởi có đảo Tứ Phương đẹp như đào nguyên, có Quân trạch để lão binh an hưởng quãng đời còn lại, có Thiên Sử Đường thu vô số cô nhi, còn có tửu lâu Duyệt Lai sĩ tử thành đoàn...
Kỳ thật tiên sinh đã sớm tự thân dạy mình tất cả nguyên nhân, cũng để mình từng chút từng chút nhìn thấy tất cả kết quả, ai ngờ bản thân mình thụ giáo nhiều năm vẫn ngu ngốc như cũ, việc đến trước mắt, vẫn làm thương tổn tấm lòng chân thành của Dịch Thư Vân!
"Hàm nhi thụ giáo, thỉnh tiên sinh phạt nặng!" Tề Hàm dập đầu chấm đất, cúi người lĩnh ân, thỉnh phạt.
"Sáu mươi roi mây, ta không tha nhẹ; ngươi thủ tốt quy củ chịu đựng, mượn cái đau điếng người này, đem đạo lý nhớ vào trong lòng đi!" Quân Mặc Ninh phán xuống khiển trách, phân phó nói, "Thỉnh quy củ đi."