Tề Hàm thấy một câu nói của mình khiến Sở Hán Sinh giật mình thành như vậy, cũng biết nói những lời này vào lúc này thật sự không đúng lúc, vì vậy cũng không dám nói gì nữa, đàng đàng hoàng hoàng ngâm nước thuốc. Sau một canh giờ, Sở Hán Sinh lại phân phó đổi nước sạch, Tề Hàm tắm rửa sạch sẽ từ trên xuống dưới, sau đó ghé vào mép thùng tắm, mặc cho Sở Hán Sinh kì cọ sau lưng cho hắn.
Nhìn thấy vết thương roi da ác liệt lưu lại trên lưng hắn, Sở Hán Sinh rốt cuộc đánh vỡ yên tĩnh hỏi, "Trên lưng... là cửu gia đánh?"
Hai tay Tề Hàm khoanh lại đặt lên mép thùng, cằm gối phía trên, nghe được lời của sư phụ trước tiên "dạ" một tiếng, sau đó giải thích, "Hàm nhi không biết nơi đó là khu không người, lúc đó một lòng nghĩ nhất định phải đuổi kịp A Đề Mạc Hạ Xuyên, cửu sư bá mới phạt ta..."
Sở Hán Sinh cũng ừ một tiếng, còn nói thêm, "Nghe Hoắc thiếu gia nói, hôm qua hắn động châm với ngươi... Bây giờ không sao chứ?" Hắn biết trong lòng Tề Hàm sợ châm, ngay cả gia nhà mình từ trước đến nay đều thận trọng rồi lại thận trọng, ai ngờ bất ngờ chịu tội trong tay Hoắc Bán Hạ.
"Không sao hết, sư phụ," Tề Hàm xoay đầu lại, nói, "Châm vào không sâu, thời gian cũng không dài. Hơn nữa... Bán Hạ thúc thúc xem ta là con cháu mới xuống tay, Bạch Thiên Lan kia cũng không dám đụng đến ta!"
Sở Hán Sinh càng nghe càng không được tự nhiên, ra tay với ngươi ngươi còn rất vinh hạnh! Giơ tay lên gõ đầu hắn một cái, Sở Hán Sinh nói, "Ngươi biết Bạch Thiên Lan kia lai lịch thế nào không? Đó là thủ hạ tài giỏi nhất của đại sư bá ngươi, bọn họ thi thố cùng khoa, tính ra là thân phận sư huynh đệ! Những chuyện ngươi làm kia, e rằng đã sớm vào mắt đại thiếu gia không sót một chữ!"
"Thật ạ!?" Tề Hàm bất thình lình xoay người, trượt chân một cái cả người ngã sấp xuống thùng tắm, cùng với tiếng nước ào ào, giằng co một lúc lâu mới ló đầu ra từ trong nước.
Nhìn hắn phản ứng lớn như vậy, cũng biết đối với Quân Vũ Tề Hàm kính nể ở một phương diện thậm chí vượt qua Quân Mặc Ninh, Sở Hán Sinh cũng không nói gì nữa, chỉ lấy khăn mặt bảo hắn tự lau khô, thay quần áo sạch sẽ; mà toàn bộ quá trình, trong phòng lại rơi vào tĩnh lặng.
Có một số việc, không đề cập tới cũng không có nghĩa là không tồn tại, phải đối mặt, cuối cùng vẫn phải đối mặt.
Cho đến khi Sở Hán Sinh nhét Tề Hàm vào chăn thu xếp ổn thỏa, Tề Hàm mới chớp mắt nói rằng, "Sư phụ, Hàm nhi không nói chuyện kia với người... vì không muốn sư phụ rơi vào khó xử..."
"Sư phụ biết ngươi hiểu chuyện," Sở Hán Sinh ngồi ở mép giường, giúp hắn ém góc chăn, nói, "Chuyện này quả thật sư phụ cũng không nhúng tay vào được. Nhưng ta tin tưởng, Hàm nhi làm như vậy, tất nhiên là có suy tính của mình; cho nên sau khi trở về, nhất định nói đúng sự thật với tiên sinh ngươi, đừng giấu giếm cũng đừng bướng bỉnh nghĩ chuyện gì cũng tự mình gánh. Ngươi đã gỡ bỏ trách nhiệm trông giữ bất lực cho Hoắc thiếu gia và Bạch đại nhân, bọn họ sẽ không chịu trách cứ nhiều lắm; về phần tiên sinh ngươi, ngươi cũng nên biết, y sẽ không mong muốn nhìn thấy chuyện ngươi cũng ném y ở ngoài..."
Tề Hàm gật đầu, không suy nghĩ nhiều nữa, sư phụ ở ngay bên người, rất giống một ngọn núi lớn khổng lồ, ngăn cản tất cả gió to mưa lớn.
"Sư phụ, người ở đây với Hàm nhi, đừng đi có được không?" Tề Hàm buồn ngủ mông lung nói, tựa như trở về biệt viện, trở về khoảng thời gian hắn mười hai mười ba tuổi; mà cuối cùng trước khi đi vào giấc ngủ, hắn thấy được rõ ràng khuôn mặt góc cạnh rõ rệt của sư phụ, vô cùng từ ái và yêu thương.
Sáng sớm hôm sau, Sở Hán Sinh và đội trưởng đội thị vệ Bắc Cương trao nhau văn bản lệnh dụ của Tề Mộ Tiêu và Quân Mặc Ninh, xem như hoàn thành công tác bàn giao "phạm nhân"... chỉ tiếc, phạm nhân này cũng không phải phạm nhân đó, thật đúng là bất ngờ.
Sau khi binh sĩ Bắc Cương rời khỏi, đội ngũ áp tải liền ít đi hai phần ba người, đương nhiên, một chút này hiện tại cũng đã không quan trọng rồi. Thậm chí sau khi Sở Hán Sinh phái đi một vài người Yến Thiên Lâu xử lý công việc rải rác, cũng lập tức giải tán nhân thủ Kim Đường và Hỏa Đường, chỉ để lại Mạc Hâm và Mạc Diễm, cùng đi Đông Xuyên hồi báo từ chuyện giết quan viên ở Tây Xuyên.
Cho nên, khi Tề Hàm lại một lần nữa đeo xiềng xích ngồi trên xe tù, toàn đội ngũ trước trước sau sau cũng chỉ còn lại hai ba mươi người. Có điều cũng vì như thế, tốc độ đội ngũ đi về phía trước nhanh lên rất nhiều, chưa đến ba ngày bọn họ đã đến huyện Lâm Dương Đông Xuyên nơi Quân Mặc Ninh ở.
Đến khi xe tù vào cửa thành, huyện lệnh huyện Lâm Dương nhận được tin tức truyền đến Bạch Thiên Lan từ trước đã đến đón, vị huyện lệnh đại nhân An Cư Kỳ ngoài năm mươi tuổi, mới biết trên địa bàn mình, một nhân vật bất kể trong triều hay dân gian cũng vô cùng không tầm thường đã đến... Quân Mặc Ninh phất tay chém giết bốn mươi bốn người, "hành động vĩ đại" bình định dân loạn Tây Xuyên, cũng đã sớm truyền khắp triều đình và dân gian rồi!
Bởi vì phạm nhân đã sớm thất lạc, mà bây giờ vị này lại thật sự quá đặc thù, Bạch Thiên Lan chỉ đành giải thích qua loa tình huống, ngay cả thân phận phạm nhân cũng chưa hề đề cập, liền dẫn người vội vã chạy tới Quân trạch, cũng ra lệnh cưỡng chế huyện lệnh Lâm Dương không cần đi phủ khâm sai quấy rối.
Huyện lệnh Lâm Dương vội vàng đáp ứng, chuyện có trình có tự này, y biết mình còn chưa đủ tư cách tham gia. Liền dựa theo dặn dò thu xếp hai mươi người vệ đội khâm sai, còn lại không hỏi thêm nữa.
Cho nên cuối cùng, sau khi Tề Hàm cởi xiềng xích, theo Sở Hán Sinh và mấy người kia, tự mình đi đến Quân trạch. So với Tây Xuyên và Bắc Cương Đông Xuyên ấm áp hơn rất nhiều, hai ngày nay thời tiết cũng quang đãng, đi tới đi tới, trên lưng Tề Hàm đã có chút ướt sũng. Trong lòng hắn rõ ràng, cho dù xây dựng tâm lý bao nhiêu, có lí do suy xét chu toàn bao nhiêu, bị áp giải đến gặp tiên sinh... Chung quy chỉ ở trên đường, cũng đã bước đi gian nan.
Sở Hán Sinh nhận ra tâm tình của hắn, vỗ vai hắn an ủi một cái, nhưng cũng biết căn bản không ăn thua gì. Kính sợ của Tề Hàm đối với Quân Mặc Ninh, sớm đã khắc vào trong xương, dù thế nào đi nữa cũng không xóa đi được.
Dù đoạn đường này dài bao nhiêu đi khó khăn bao nhiêu, hai chữ "Quân trạch" trên cửa, rốt cuộc cũng đập vào tầm mắt mọi người. Cổng lớn rộng mở, sau khi bọn họ đi vào, đối diện đi tới chính là quản gia Tần Phong.
Sau khi hành lễ, Tần Phong dằn lòng nhìn tường tận thiếu gia hơn nửa năm không gặp, truyền lời nói, "Sở gia, Bạch đại nhân, Hoắc gia, chủ tử mời ba vị đến chính sảnh nói chuyện; ta dẫn thiếu gia đi thư phòng trước, lại sắp xếp hai vị đường chủ."
Bạch Thiên Lan và Hoắc Bán Hạ đi trước một bước, đợi bọn hắn rời đi, Tề Hàm nhịn không được hỏi, "Phong ca ca, trong nhà đều tốt chứ? Sư nương, Vân nhi bọn họ đâu?"
Bấy giờ Tần Phong mới lộ vẻ kích động, quan sát Tề Hàm từ trên xuống dưới mấy lần, mới lên tiếng, "Thiếu gia à, ngài trở về rồi! Trong nhà đều tốt, chẳng qua hôm qua nghe nói thiếu gia sắp trở về, nhị thiếu gia bọn họ liền muốn lén lút chạy ra ngoài tìm ngài, kết quả bị chủ tử bắt tận mặt! Hôm nay đều cấm túc trong phòng, bài học cũng tăng mấy lần..."
Tần Phong cực kỳ phấn chấn lại mở ra hình thức lắm lời, nói luyên thuyên lải nhải nói một đường, mãi cho đến cửa thư phòng, đột nhiên ngừng lại.
Tề Hàm nhìn hắn cười cười, cũng không để ý, thầm hít một hơi thật sâu, sau đó đi vào thư phòng, đoan chính quỳ xuống.
Chính sảnh Quân trạch, trải qua khiếp sợ ban đầu, Bạch Thiên Lan đang hướng Quân Mặc Ninh kể rõ cặn kẽ chuyện xảy ra đoạn đường này. Quân Mặc Ninh một bộ áo xuân màu lam nhạt, đầu tóc bạc trắng cũng chỉ lấy hai sợi tóc mai buộc lên sau đầu, thái độ y thảnh thơi nghe toàn bộ, thỉnh thoảng đặt câu hỏi, cũng vô cùng vắn tắt ngắn gọn, gần nửa canh giờ, gần như không ngắt lời nào.
Sau khi Bạch Thiên Lan nói xong, nhấp một ngụm trà nhuận giọng, sau đó nhìn Quân Mặc Ninh, dường như chờ y trả lời.
Quân Mặc Ninh hỏi, "Bạch đại nhân truyền tin tức về kinh thành rồi?"
Bạch Thiên Lan đáp, "Việc quan trọng, hạ quan không biết xử trí thế nào, liền chỉ truyền tin cho Quân sư huynh, thỉnh y xem xét quyết định."
Quân Mặc Ninh ấn ấn đầu, truyền cho đại ca ư? Đối với bọn y mà nói, truyền cho Quân Vũ còn phải áp lực lớn hơn so với trực tiếp truyền cho Tề Mộ Lâm nha!
"Bạch đại nhân, nếu đã truyền tin cho gia huynh, nói vậy hồi âm từ kinh thành chẳng mấy chốc cũng sẽ đến, chúng ta dứt khoát chờ một chút rồi lại định hành tung đi." Quân Mặc Ninh quyết đoán nói, "Hán Sinh, ngươi đi thu xếp mọi việc trong phủ cho Bạch đại nhân, không thể chậm trễ."
Sở Hán Sinh đứng dậy đáp lời.
Bạch Thiên Lan cũng đứng dậy cáo từ, trước khi đi nhìn nhìn Hoắc Bán Hạ từ sau khi vào cửa đã trở thành hồ lô không miệng, trong lòng biết quan hệ cá nhân giữa hắn và Quân tam thiếu sâu đậm, lại có quan hệ nội huynh đệ*, lúc này tất nhiên còn có lời muốn nói. Bạch Thiên Lan kinh nghiệm quan trường nhiều năm liền theo Sở Hán Sinh cùng rời đi.
* Nội huynh đệ nghĩa là anh em vợ.
Hai người mới vừa đi, Hoắc Bán Hạ vốn đứng ngồi không yên soạt một cái đứng dậy, thẳng tắp quỳ xuống, thỉnh tội nói, "Tam ca, đều là Bán Hạ không trông kỹ Diệc Hàm! Trước khi đi cửu ca đặt biệt căn dặn ta, nói hắn và Lưu Giang Xuyên hai người có thâm giao, trên đường nhất định phải đề phòng..."
Quân Mặc Ninh vung tay cắt ngang nói, "Việc đã đến nước này, nhiều lời vô ích. Hắn một không hạ độc hai không phóng hỏa, lòng ngay dạ thẳng đánh các ngươi bất tỉnh rồi cướp phạm nhân, rõ ràng là muốn một vai gánh vác việc này hơn nữa không chút cứu vãn, ngươi nghìn phòng vạn phòng, không phòng được hắn cầm lệnh bài đi thả người."
Hoắc Bán Hạ có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, hắn không nghĩ tới tam ca xưa nay chỉ hỏi kết quả không nghe giải thích thế mà lại tìm lý do cho hắn, hắn đã sớm chuẩn bị xong trước khi thẩm Tề Hàm, bản thân mình chịu một trận ác liệt trước rồi!
"Ý tốt của tiểu sư điệt ngươi ngươi nhận đi, sau khi đến kinh thành, những người khác không cần nhiều lời, hoàng đế hỏi, nói đúng sự thật là được, không cần che giấu giải thích thay hắn." Quân Mặc Ninh chỉ điểm Hoắc Bán Hạ.
Hoắc Bán Hạ ngẩn người, cúi đầu đáp.
Quân Mặc Ninh đột nhiên nhớ đến gì đó hỏi, "Vừa rồi nghe Bạch Thiên Lan nói, ở trạm dịch ngươi động châm với Hàm nhi?"
Hoắc Bán Hạ có chút hồi hộp ngẩng đầu, không dám phủ nhận cũng không dám không đáp, thừa nhận.
"Cũng do tính xấu của ta ảnh hưởng các ngươi," Quân Mặc Ninh cũng không có ý trách cứ, chỉ nói, "Đứa bé kia sợ châm, về sau... Đương nhiên cũng chưa chắc còn chuyện như vậy, nếu như cần phải giáo huấn hắn, ngươi đổi phương thức đi..."
"Bán Hạ nhớ kỹ, về sau không dám tuỳ tiện động châm!" Hoắc Bán Hạ dập đầu nhận lời.
Quan hệ giữa hắn và Quân Mặc Ninh có thể xem như vừa huynh vừa thầy, người ngoài chỉ thấy Bán Hạ công tử thừa kế Hoắc gia gia học uyên thâm, chỉ rất ít người rõ ràng, nếu không có Quân Mặc Ninh dẫn dắt dạy dỗ, trưởng công tử thế gia y dược, là một thầy thuốc ngay cả "thập bát phản thập cửu úy*" cũng không thuộc lòng nổi! Đương nhiên, lúc đó Hoắc Bán Hạ đã trải qua cái gì, e rằng cũng chỉ có hai người hắn và Quân Mặc Ninh mới hiểu.
* "Thập bát phản thập cửu úy" ý chỉ những kiêng kỵ trong việc phối thuốc, ngày nay còn gọi là tương tác thuốc.
Dặn dò xong rồi, Quân Mặc Ninh đứng dậy muốn rời đi.
Hoắc Bán Hạ đứng lên hỏi, "Tam ca muốn đi hỏi Diệc Hàm sao?"
Quân Mặc Ninh xoay đầu, nghi hoặc nói, "Ngươi nói chuyện tự thả phạm nhân? Vừa rồi không phải các ngươi đều nói rõ rồi sao? Ta còn có chuyện quan trọng hơn muốn hỏi hắn."
Sở Hán Sinh vừa mới thu xếp ổn thỏa Bạch Thiên Lan ở ngoài cửa nghe được câu này, không nói gì lại kinh hồn bạt vía nhìn gia nhà mình bước chân nhẹ nhàng, trong lòng điên cuồng gào thét, thằng nhóc con kia, ngoại trừ tự thả phạm nhân, ngươi còn làm "chuyện quan trọng hơn" nào mà chưa nói vậy...!"