"Ưm!" Quân Mặc Ninh chưa chuẩn bị sẵn sàng, một trượng rơi xuống đột ngột không kịp đề phòng khiến cả người đổ về phía trước, hai tay chống đất, phía sau đau đớn như nổ tung, sức lực như vậy chỉ cần một trượng y liền hiểu rõ huynh trưởng tức giận thế nào.
"Một lần, quỳ thẳng, tính lại." Quân Vũ lạnh lùng nói.
Quân Mặc Ninh chống người lên quỳ thẳng, nói, "Vâng. Tiểu đệ biết sai."
"Bốp bốp bốp..." Đằng trượng vốn nặng nề cộng thêm hôm nay Quân Vũ quyết định phải dạy dỗ y, mỗi một đằng trượng tiếp xúc với da đều mang đến đau đớn ác liệt.
Quân Mặc Ninh cắn răng chịu đựng thế nhưng diện tích phía sau quả thật không lớn, số lượng chưa đến một nửa mà từ trên xuống dưới đã chịu qua hai lần. Vết trượng chồng lên nhau đau đớn gấp bội, y thu hồi tất cả suy nghĩ bảo vệ thân thể xoay người né trượng, không dám tự tổn thương bên ngoài nên chỉ có thể mím môi cắn thịt non trong miệng.
"Bốp!" Quân Vũ lại đánh một trượng vào phần mông dưới thắt lưng, Quân Mặc Ninh không thể không cắn môi dưới một cái, nhẫn nhịn nuốt xuống tiếng kêu đau suýt bật thốt ra, thân thể nghiêng về phía trước lảo đảo sắp ngã.
Tiếng đằng trượng vụt gió không vang lên nữa, ngoại trừ nhịn đau Quân Mặc Ninh còn phải gom góp tất cả sức lực dồn lên đầu gối để ổn định thân thể. Võ nghệ y cao cường nội lực y thâm hậu thế nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa phơi bày trước mặt người nhà chút nào, càng không cần nói đến dùng để trốn phạt.
Vất vả lắm mới ổn định không ngã, một ngón tay thon dài nhè nhẹ chạm vào cằm của y.
"Mở miệng." Giọng Quân Vũ vẫn bình thản như nước.
Quân Mặc Ninh ngậm chặt miệng, trong mắt lộ ra vẻ cầu khẩn xưa nay tuyệt đối chưa từng xuất hiện. Cảm giác lực tay dần dần tăng, trong lòng y biết chạy không thoát đành chậm rãi há miệng ra.
Không có gì bất ngờ, trong miệng đầy máu.
"Ca..." Y rời nhà ba năm, đại ca đã uy nghiêm như vậy.
Quân Vũ không nói gì, rót chén nước bên bàn trà đút cho đệ đệ, sau khi bảo y nhổ ra lại rót một chén cho y uống.
"Cảm ơn ca..." Trong miệng sạch sẽ hơn nhiều, uống hết chén nước đại ca tự tay đút cho, lục phủ ngũ tạng qua một đêm chưa ăn uống liền thức tỉnh.
Quân Vũ nhìn sắc mặt trắng bệch và ánh mắt dè dặt cẩn thận của đệ đệ, tim như bị dao cắt, đệ đệ của y, đệ đệ kinh tài tuyệt diễm tại sao phải rơi vào cảnh hôm nay? Quân Vũ oán giận đệ đệ không biết vì quá không hiểu chuyện hay bày mưu tính kế quá sâu mà nhiều lần đẩy mình rơi vào bước đường cùng, cứng rắn nói, "Hai lần, quỳ sấp lên giường đi... Đánh lại, sáu mươi."
Quân Mặc Ninh nhìn đại ca mặt không cảm xúc báo ra con số khiến người ta run sợ trong lòng, biết hôm nay muốn qua được cửa này sợ rằng phải chật vật một phen. Y gian nan quỳ gối tới mép giường khom lưng cúi xuống, nơi bị phạt phía sau hồng tím đan xen, sưng tấy như núi. Nhưng mà, phải bắt đầu lại từ đầu.
"Xin đại ca... trách phạt."
Trong thoáng chốc chỉ còn tiếng trượng rít gió thêm màu đỏ tươi đắp màu xanh tím, chồng chồng chất chất rồi lại chồng chồng chất chất...
Một nửa qua đi, Quân Mặc Ninh đã đau đến ý thức có chút mơ hồ nhưng hiện tại quả thật không dám liều lĩnh vi phạm quy củ sau đó tăng gấp đôi trách phạt, y không dám cắn thịt non trong miệng nữa, không thể làm gì khác hơn đành cắn cái đệm trên giường, cố sức ngăn tiếng rên thảm sâu trong cổ họng.
Quân Vũ xuống tay đã sớm thu ba phần lực nhưng cái mông xanh tím sưng to vừa chịu năm mươi trượng cũng không chịu đánh nổi nữa. Đệ đệ quỳ sấp giữ quy củ không lên tiếng, Quân Vũ gần như nuốt nước mắt xuống lần nữa vung đằng trượng.
"Bốp!" Đỉnh mông vì chịu đòn nhiều mà chỉ sau vài nhịp thở đã sưng lên ửng màu xanh tím, cả người Quân Mặc Ninh run lên, sống chết túm lấy đệm giường cắn trong miệng.
"Bốp..." Sáu mươi trượng đánh xong, người nằm đó chỉ còn thở thoi thóp, nửa người vắt vẻo trên giường, siết chặt đệm giường trong tay, cắn chặt đệm giường trong miệng, mồ hôi lạnh thấm ướt cả giường.
"Ninh nhi..." Quân Vũ buông đằng trượng, ngồi xổm xuống, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn thương thế phía sau đệ đệ y, nhẹ nhàng giúp Quân Mặc Ninh vén sợi tóc vì mồ hôi lạnh bết dính vào mắt, trong mắt chỉ toàn đau lòng, "Ninh nhi... Ca đánh nặng..."
Quân Mặc Ninh đau đến mơ hồ chỉ đủ sức lực lắc đầu, y biết sai nhận phạt, đánh chết không oán.
"Ninh nhi, đệ và ta không cùng một mẹ," Giọng Quân Vũ ôn hòa nhưng lộ ra kiên định vô hình, "Mẹ ruột ta mất sớm, trong trí nhớ của ta và nhị ca đệ chỉ có mẫu thân hiện tại thương chúng ta như châu như bảo. Cha mẹ không xem chúng ta là con thứ, ca ca là con trưởng, ta nên gánh vác trách nhiệm trong nhà."
Quân Mặc Ninh khó khăn mở mắt, thoáng cái chìm vào sự cưng chiều và yêu thương vô tận của huynh trưởng, "Ca..."
"Ta không biết mục đích thật sự đệ thu nhận Tề Hàm là gì nhưng chuyện này ca ca đã biết, chắc chắn sẽ không giống việc núi Lạc Hà lần trước để một mình đệ đối mặt," Quân Vũ ôm lấy Quân Mặc Ninh như trân bảo, cẩn thận từng li từng tí đặt lên giường, "Tề Hàm cũng là học trò của ta, người Quân gia không làm chuyện ham sống hại người. Nhưng dù sao đây cũng là chuyện nghịch thiên, nếu có ngày sự việc bại lộ, ta là ca ca, gia pháp của phụ thân, quốc pháp của triều đình, ca ca tới gánh."
Quân Vũ chưa từng tập võ vậy mà lúc này y lại tuyên bố cực kỳ bá đạo. Đối với đệ đệ, y bênh người thân không cần đạo lý; đối với hậu quả, y tự mình chịu trách nhiệm.
"Ca!" Quân Mặc Ninh dùng hết toàn bộ sức lực nắm lấy tay huynh trưởng.
Động tác Quân Vũ nhẹ nhàng nhưng kiên định rút tay ra, đứng dậy gọi, "Hán Sinh!"
Sở Hán Sinh vẫn quỳ ngoài cửa, nghe được tiếng gọi vội vàng đứng dậy vào phòng, không ngoài dự đoán trông thấy thương thế người trên giường nhìn mà đau lòng.
"Ta không thể ở chỗ này lâu quá, bôi thuốc cho gia ngươi... Thay ta... chăm sóc hắn thật tốt." Quân Vũ mạnh mẽ thu hồi ánh mắt đau lòng không thôi, dặn dò Hán Sinh.
"Vâng, đại thiếu gia." Hán Sinh khom người trả lời.
Quân Vũ hít một hơi thật sâu, khoác thêm áo lông cừu cất bước rời đi, nhìn thấy hai người một lớn một nhỏ nơm nớp lo sợ đang đứng trong góc sân.
Quân Vũ tiến về phía trước, giọng nói cũng không còn ôn hòa như đêm giao thừa, "Diệc Hàm, tiên sinh ngươi không phải người bình thường, hắn bị nhốt ở đây không thể tự do ra vào. Lần này hắn tự ý rời khỏi, ta đã phạt nặng hắn. Về phần nguyên nhân ta không hỏi cũng không muốn hỏi. Mà ngươi thân là học trò, học vấn thế nào tạm thời không bàn, trong quy củ phụng dưỡng sư trưởng* không có bội sư bỏ trốn còn phải làm phiền sư trưởng tự tìm kiếm mình."
*Sư trưởng ở đây chỉ người làm thầy và trưởng bối.
Quân Vũ không cho nó cơ hội phản ứng, nhìn nó một cái thật sâu rồi rời đi.
Ánh mắt Tề Hàm trống rỗng, sau đó... hôn mê bất tỉnh.
Phủ thừa tướng, thư phòng.
Quân Vũ dâng roi mây quỳ thẳng tắp sắp một canh giờ, sắc trời dần tối, ánh nến đốt lên từ lâu làm nổi bật khuôn mặt anh tuấn và tái nhợt của y, ánh sáng chiếu lên đôi hàng mi rủ xuống khiến giọt nước mắt trong suốt tuôn rơi. Nước mắt chảy dọc gò má và mồ hôi lạnh chảy xuống từ thái dương hòa thành một dòng, từng giọt từng giọt rơi xuống nền gạch xanh lạnh lẽo cứng rắn.
Nhìn kỹ phía dưới, hai lòng bàn tay Quân Vũ sưng tấy xanh tím, hiển nhiên đã bị đánh qua, lúc này dù chỉ là gió mát thổi qua cũng có thể kéo theo đau đớn kêu gào; hơn nữa hai cánh tay xanh tím giơ cao đang run nhè nhẹ, cứng đờ như đá, một cây roi mây mảnh mà nặng hơn nghìn cân.
Lui về phía sau nhìn xem, hai chân y không mang giày, ống quần xăn đến đầu gối, trên hai cẳng chân quỳ trên đất hằn lên vết roi đen sưng cao chằng chịt, ngay cả lòng bàn chân cũng không ngoại lệ.
"Còn không chịu nói thật?" Trên bàn, Quân Tử Uyên gác một cây bút lông sói thượng phẩm xuống, ngẩng đầu nhìn con trưởng quỳ cách đó không xa.
Giọng Quân Vũ cũng đang run rẩy, "Thưa cha, con... trộm quần áo mẫu thân may cho tam đệ, đưa... đưa đến biệt viện cho tam đệ." Hết lần này đến lần khác, từ lúc về nhà gặp Quân Tử Uyên đến bây giờ, y một chữ không thay đổi nói những lời này lần thứ ba.
Sau khi trở về nói lần đầu tiên, Quân Tử Uyên phạt y không hỏi mà lấy, tự đi biệt viện, quất mỗi bên tay chân ba mươi roi mây. Sau đó lại hỏi một lần, quỳ tỉnh một canh giờ, lý do thoái thác của y một chữ cũng không đổi.
Quân Tử Uyên xoa xoa huyệt thái dương căng đau, đứng lên nói, "Vi phụ không có tinh lực đấu trí đấu dũng với con trai mình. Ninh nhi bị giam ba năm, ngoại trừ đêm giao thừa vi phụ ngầm đồng ý, hai huynh đệ các ngươi chưa từng trái lệnh một lần, lần này chỉ vì mấy bộ quần áo sao?"
Hiểu con không ai bằng cha, Quân Tử Uyên tự đánh giá trừ Quân Mặc Ninh, tính cách và bản tính hai huynh đệ Quân Vũ Quân Hàn, y rõ như lòng bàn tay.
Quân Vũ nuốt một ngụm nước bọt, phát hiện trong miệng đã sớm khô khốc ngay cả da trên môi cũng nứt nẻ rồi. Y chật vật ngước mắt lên nhìn phụ thân thiên mệnh chi niên* cơ trí vô song, trả lời, "Hôm Nguyên tiêu cha phạt con đến Phật đường quỳ chép kinh Phật, mẹ thức cùng cả đêm, từng đường kim từng mũi chỉ may quần áo mới cho Ninh nhi..." Quân Vũ quật cường chống đỡ nửa ngày rốt cuộc nước mắt cũng không nhịn được mà lăn xuống, "Từ lúc Ninh nhi đi, mỗi năm mẹ đều may quần áo mới rồi lại cất giữ từng món trong tủ, dù mẹ tuân thủ nghiêm ngặt lời thề không hỏi không gặp nhưng huyết mạch thân tình sao có thể biến mất được? Ninh nhi là máu mủ duy nhất của mẹ mà..."
* Thiên mệnh chi niên chỉ 50 tuổi.
Quân Tử Uyên im lặng một lát mới chậm rãi nói, "Mỗi một câu ngươi nói vi phụ đều hiểu nhưng chuyện đã thành ra như vậy, trước mỗi một việc mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình, vi phụ quyết tự giam, mẹ ngươi tự bó buộc ở Phật đường, ngay cả Ninh nhi..."
Quân Tử Uyên còn chưa nói xong, Quân Vũ chỉ thấy tâm tư phụ thân y sâu như biển qua đôi mắt đẫm lệ mông lung, "Cha... Con không hiểu..."
"Ngươi không cần hiểu, Vũ nhi. Từ bé đến giờ ngươi biết lễ nghi, hiểu chuyện, biết nghe lời dạy. Chỉ có một chuyện chấp niệm quá sâu," Quân Tử Uyên nhấc roi mây trong tay Quân Vũ lên gõ lưng quần y một cái, hỏi, "Lần này, ngươi lại định thay đệ đệ ngươi gánh tội gì?"
Trong khoảnh khắc, mặt Quân Vũ xám như tro tàn.