Lúc Quân Mặc Ninh và Tần Phong ôm Tề Hàm trở về biệt viện, nắng sớm đã ló dạng, ba người vào sân từ cửa hông, đập vào mắt là Sở Hán Sinh quỳ thẳng tắp trong sân.

Trong lòng Quân Mặc Ninh hoảng hốt, quả nhiên một bóng người quen thuộc đang chắp tay đứng trên hành lang, áo khoác ngoài màu xanh da trời cùng màu với đai lưng, thân cao như ngọc khí chất như cầu vồng... Từ rất lâu trước đây, Quân Vũ đã giống Quân Tử Uyên lúc còn trẻ như đúc.

"Ca?" Quân Mặc Ninh tiến lên gọi một tiếng.

"Các ngươi về phòng trước đi." Quân Vũ thản nhiên nói, nhìn không ra vui giận nghe không ra tâm tình, "Đệ, quỳ xuống."

Quân Mặc Ninh không hề do dự, bước xuống bậc thang đoan đoan chính chính quỳ giữa sân.

Tần Phong ôm Tề Hàm hoảng hốt liền lập tức phản ứng kịp, người có thể khiến chủ tử nhà mình cúi đầu nghe theo, bọn họ tốt nhất vẫn nên nghe! Vì vậy hắn gần như chạy trốn vào gian phòng trước kia bọn họ từng ở tại tiền viện, sau khi đóng cửa chung quy vẫn lo lắng, lén lút dựa vào cửa nghe động tĩnh bên ngoài.

Quân Mặc Ninh liếc trộm nét mặt huynh trưởng, biết sự việc hôm nay đã chọc y giận, buông thõng hai tay quỳ không dám nói gì.

Quân Vũ đứng trên hành lang trong chốc lát, nhìn thấy trên người đệ đệ rải rác vết máu, lo lắng hỏi, "Bị thương sao?"

"Không có ạ, đêm qua Diệc Hàm lạc đường trong núi Vân Trung, Mặc Ninh lo lắng đi tìm nó về, vừa vặn gặp mấy con sói liền... Đại ca yên tâm, Mặc Ninh không sao." Quân Mặc Ninh nói thật nhưng y không dám ngẩng đầu nhìn huynh trưởng.

"Sói!" Quân Vũ cảm giác mình sắp điên rồi, "Lại còn mấy con! Đệ không muốn sống nữa sao!"

Quân Mặc Ninh không dám nói thêm nữa, mấy con thì mấy con, nếu nói thật huynh trưởng y nhất định sẽ san bằng núi Vân Trung, đến lúc đó huynh đệ bọn họ một người đốt núi Lạc Hà một người san bằng núi Vân Trung, sợ rằng Quân thừa tướng cũng phải điên rồi!

Xác định đệ đệ không có việc gì, Quân Vũ mới cảm thấy lý trí của mình đã trở về. Y ném còng tay xiềng chân Quân Mặc Ninh đặt trên bàn đêm qua đến trước mặt Quân Mặc Ninh, lạnh lùng nói, "Quân tam thiếu gia, đệ đã quên đây là chỗ nào, đệ muốn tới thì tới muốn đi thì đi sao?"

Quân Mặc Ninh hé hé miệng nhìn huynh trưởng, không lên tiếng, mấy năm qua ngoại trừ đông chí cũng chỉ bị bắt tại trận lần này, Quân tam công tử y hẳn là có số ngồi tù!

Thấy y không trả lời, tốc độ nói của Quân Vũ càng chậm rãi chất vấn, "Còn nữa, đêm giao thừa ta và nhị ca đệ nhận tiểu sư điệt tên Diệc Hàm? Có phải nên gọi là... Tề Hàm hay không?"

Quân Mặc Ninh và Sở Hán Sinh gần như ngẩng đầu cùng một lúc, vẻ mặt hoảng hốt giống nhau như đúc, bấy giờ bọn họ mới ý thức được lần này Quân Vũ thật sự tới khởi binh hỏi tội.

Khi quân tội lớn!

Trong phòng, Tần Phong và Tề Hàm hoảng sợ nhìn nhau.

"Ca..."

"Đừng gọi ta là ca!" Quân Vũ dồn nén hồi lâu rốt cuộc không nhịn được nữa mà bùng nổ tức giận, "Ta là ca ca đệ, đệ còn nói dối lưu loát trước mặt ta! Nói cái gì nửa năm trước lăn từ trên núi xuống, nói cái gì không nhớ nổi việc trước kia! Đệ nghĩ ca ca đệ mắt mù tai điếc vĩnh viễn sẽ không biết trong cung có hoàng tử và một thị vệ bỏ trốn! Vậy đệ đã quên vì sao đệ ở chỗ này rồi ư? Đệ đã quên đông chí hằng năm đệ trở về chịu gia pháp là vì cái gì sao? Đệ còn quên đệ có cha mẹ huynh trưởng đang đau khổ chờ đệ trở về!"

"Ca, Mặc Ninh... không dám quên..." Quân Mặc Ninh vẫn luôn tin tưởng nghe lời Quân Vũ, với tư cách là ca ca y đã làm hết tất cả thậm chí còn nhiều hơn những gì y phải làm, lúc này nghe y lòng đầy căm phẫn như vậy, tuy trong lòng Quân Mặc Ninh không hối hận chuyện năm đó nhưng lại càng áy náy hơn.

"Không dám quên?" Quân Vũ cười lạnh, "Còn có chuyện Quân tam thiếu đệ không dám làm sao? Vương Nguyên đệ dám đạp một cước, nhà lao Hình bộ đệ dám đập, núi Lạc Hà đệ cũng dám đốt, bây giờ, đệ lại dám thu nhận hoàng tử mà hoàng thượng tự mình hạ chỉ muốn truy nã! Đệ còn có chuyện gì không dám làm đây? Chuyện này nếu lộ ra ngoài, đệ định ném Quân phủ đến chỗ nào? Ném một đời trung thành của cha đến chỗ nào? Ném cuộc đời đệ đến chỗ nào? Đệ có còn muốn về nhà đoàn tụ với mẫu thân hay không?"

Vẻ mặt Quân Vũ kích động, sải bước nhảy xuống bậc thang, ngón tay thon dài gần như chạm đến mũi đệ đệ.

Quân Mặc Ninh cúi đầu nghe mắng, từng câu từng từ chém vào tim khắc vào xương. Chuyện núi Lạc Hà do một tay y bày mưu tính kế nhưng một chữ cũng không thể nói rõ với phụ thân và huynh trưởng; chuyện Tề Hàm y chỉ thừa dịp làm nhưng mặc kệ tương lai kết quả thế nào, người ngoài nhìn vào chỉ thấy y đối kháng với triều đình, càng chứng tỏ Quân tam thiếu y ngang bướng không sợ trời không sợ đất. Nhưng dù là chuyện gì đi nữa, đúng như lời Quân Vũ nói, cuối cùng người lo lắng nhất, tổn thương nặng nề nhất vẫn là người nhà y yêu thương y để tâm nhất.

Nghĩ đến đây Quân Mặc Ninh ổn định tâm tình, nói, "Mặc Ninh... biết sai, xin đại ca trách phạt."

"Hán Sinh, thỉnh gia pháp đằng trượng!" Quân Vũ xoay lưng đi, lạnh giọng phân phó.

Sở Hán Sinh ngẩng đầu nhìn bóng lưng Quân Vũ một chút, lại nhìn thái độ gia nhà mình, thưa vâng rồi đứng dậy đi thỉnh gia pháp ngày đó thừa tướng Quân Tử Uyên đưa tới... Một cây đằng trượng từ bốn cái roi mây ngâm nước sau đó cuộn lại chung với nhau.

Sở Hán Sinh quỳ xuống hai tay dâng lên, Quân Vũ nghiêm nghị nói, "Thư phòng, quỳ chờ."

Quân Mặc Ninh thấp giọng vâng một tiếng, đứng dậy nhận lấy hình cụ trong tay Sở Hán Sinh, đi vào thư phòng lần nữa đoan chính quỳ xuống giơ đằng trượng cao qua đỉnh đầu. Dù người có mạnh mẽ đến đâu, đối mặt với đau điếng người không thể vãn hồi vẫn sẽ lo lắng không yên; hơn nữa bắt đầu từ hôm qua vì lo lắng cho Tề Hàm nên không ăn cơm đàng hoàng, đêm qua lại đại chiến với bầy sói, Quân Mặc Ninh cảm nhận được đau đớn lạnh lẽo từ dưới gối truyền tới và cánh tay mỏi nhừ, âm thầm đánh giá xem lần này rốt cuộc huynh trưởng tức giận nhiều bao nhiêu, y có thể thừa nhận không?

Chỉ sợ là không ít.

Trước hết liền phạt y quỳ; gia pháp không chỉ có một loại mà lại thỉnh đằng trượng nặng nề nhất...

Từ nhỏ Quân Vũ đã vô cùng thương y, chưa từng xem y là đứa bé câm điếc, trong tướng phủ có thứ tốt gì cũng cho y trước. Nhiều lần Quân Hàn muốn đều bị Quân Vũ nghiêm mặt dạy bảo. Tình thân huynh đệ như vậy đối với Quân Mặc Ninh đời trước cầu cả đời không được mà nói, cực kỳ quý giá.

Sau bảy tuổi vào thư viện, đại ca lớn hơn năm tuổi che chở đệ đệ khắp nơi; thế nhưng Quân Vũ không ngờ rằng đệ đệ thật sự quá dũng mãnh, chẳng những không cần y bảo vệ, mà ngược lại thì lau mông* mới trở thành việc chủ yếu của y, đương nhiên còn kiêm việc mang tiếng xấu chịu oan.

* Lau mông ở đây ý chỉ Quân Mặc Ninh đi gây họa thì Quân Vũ theo sau thu dọn bãi chiến trường.

Từ nhỏ đến lớn, Quân Vũ bị phạt vì đệ đệ bao nhiêu lần sợ rằng y đã không thể nhớ rõ. Ban đầu Quân Tử Uyên trách y không trông chừng đệ đệ cho tốt; thậm chí đến khi thừa tướng đại nhân không yêu cầu Quân Vũ chịu trách nhiệm nữa, Quân Vũ vẫn bị phạt bởi vì mỗi lần phát hiện đệ đệ phạm sai lầm y luôn gánh trước một bước, không quan tâm việc sau đó Quân Tử Uyên có phát hiện hay không, Quân Mặc Ninh có bị phạt hay không. Làm ca ca, y gánh tiếng xấu thay đệ đệ đến không hề do dự không chút chối từ.

Sự kiện núi Lạc Hà năm đó, Quân Vũ đã nghĩ tới chuyện gánh vác trách nhiệm rồi, thậm chí y đã chuẩn bị xong tâm lý đối mặt với việc tương lai hủy hết cuộc đời vô vọng; có Quân Tử Uyên, tính mạng y sẽ không đáng ngại còn tương lai y rơi vào kết cục thế nào... chỉ cần đệ đệ bình an, y đều có thể chấp nhận.

Nhưng mà Quân tam thiếu làm sao cho phép xảy ra chuyện như vậy?

Quân Vũ đứng trong sân ước chừng thời gian uống cạn chén trà, gió ngày đông thổi vào mặt có chút lạnh lẽo thấu xương, cũng để lửa giận trong lòng y dần dần tắt. Từ trước đến nay tiểu đệ nhà y luôn có chính kiến, y là huynh trưởng nhưng thường không biết hành động của tiểu đệ có ý nghĩa sâu xa gì, đợi đến khi tra ra tất cả manh mối y mới kinh ngạc phát hiện hóa ra là thế! Quân Vũ đã từng oán giận mình ngốc nghếch ngu xuẩn, rồi lại cảm thấy rất hài lòng, tiểu đệ nhà mình thông minh như vậy tất nhiên có thể khiến Quân thị ngày một tốt hơn, để phụ thân yên tâm hơn. Nhưng y chưa từng lường được tai họa Quân Mặc Ninh gây ra lần sau sẽ lớn hơn lần trước, rốt cuộc đẩy bản thân vào cảnh ngục tù, thậm chí bây giờ đường đường bị đuổi khỏi tướng phủ!

Quân Vũ hít một hơi thật sâu, dùng khí lạnh mùa đông bình ổn lửa giận lần nữa bốc lên trong lòng, y không thể vì tâm tình bất ổn mà tổn thương tiểu đệ quá mức, y không nỡ.

Huynh trưởng bước vào thư phòng, sau đó truyền đến tiếng đóng cửa.

Quân Mặc Ninh thu hồi suy nghĩ xa xôi.

"Cởi quần." Quân Vũ cầm đằng trượng nói, thanh âm còn mang theo hơi lạnh bên ngoài

Quân Mặc Ninh không do dự cởi áo khoác xuống, đưa tay đến bên hông cởi quần lộ mông, ngoan ngoãn quỳ chờ. Đối với người nhà, y không hề né tránh chút nào.

"Gia pháp sáu mươi, nhắc lại quy củ." Quân Vũ siết chặt đằng trượng, đứng trang nghiêm một bên trầm giọng nói.

Quân Mặc Ninh ý thức được đây thật sự là trách phạt, không đề cập đến con số hay quá trình, đối với gia pháp luôn phải tràn ngập kính nể và không thể làm trái.

Quân Mặc Ninh siết hai tay thật chặt, nói, "Hồi huynh trưởng, không xin tha, không tránh né, không tự tổn thương bản thân, vi phạm tính lại, quá ba lần gấp đôi."

"Bốp!" Vừa dứt lời, Quân Vũ giơ tay lên, một trượng nặng nề hạ xuống.    

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play