Sở Hán Sinh và Tần Phong đã dọn xong bàn ghế trong sân, đặt thêm vài cái đèn cung đình ở bốn góc, ánh nến lập lòe tập trung ở một chỗ, tiểu viện đứng giữa trời đông giá rét dường như đã không còn lạnh lẽo.
"Gia, hay là để Tần Phong và Hàm nhi tránh mặt lần này?" Sở Hán Sinh hỏi.
Quân Mặc Ninh phục hồi tinh thần suy nghĩ một lúc lại nói, "Không cần. Hai vị ca ca cũng không phải người ngoài, gặp một lần mới yên tâm, dù có giấu người cũng giấu không được mấy thứ kia hơn nữa sớm hay muộn cũng phải cho bọn họ biết. Lát nữa các ngươi đừng nói gì cả, tự ta sẽ ứng phó."
"Vâng." Tần Phong vừa làm việc vừa cúi đầu đáp.
Ánh mắt Tề Hàm sáng lên dưới ngọn nến, thế mà... còn có thể gặp được huynh trưởng của tiên sinh sao? Bọn họ... sẽ thích Hàm nhi chứ? Nếu bọn họ biết Hàm nhi chạy ra từ trong cung... liệu có bắt Hàm nhi trả về không? Nghĩ đến đây, Tề Hàm rụt người lại, không còn chờ mong như lúc đầu.
Ba người Quân Mặc Ninh bận rộn chuẩn bị thức ăn, đều không chú ý đến tâm tư nho nhỏ của Tề Hàm nho nhỏ.
Giờ tuất*. Một chiếc xe ngựa dừng lại trước cửa biệt viện Kinh Giao vốn không người đặt chân đến. Quân Mặc Ninh và Sở Hán Sinh chờ trong sân từ sớm, khi nghe tiếng xe ngựa truyền đến, khuôn mặt bọn họ đều lộ ra vẻ vui mừng.
* Giờ tuất chỉ 7h đến 9h tối.
Theo sau tiếng chìa khóa tra vào ổ khóa, cổng biệt viện đã lâu không mở phát ra một tiếng "kẽo kẹt" vang dội, hai gương mặt quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt hai người.
"Đại ca, nhị ca!" Quân Mặc Ninh đi nhanh về phía trước, giọng nói không giấu được vui mừng, hoàn toàn không giống với ngữ khí nhàn nhạt thường ngày.
"Tiểu đệ!" Quân nhị công tử Quân Hàn chạy vọt vào cửa viện, bắt lấy hai tay Quân Mặc Ninh xoay quanh, tâm tình vui sướng hoàn toàn bộc lộ ra ngoài.
"Nhìn xem hai đệ bao lớn rồi?" Mắng thì mắng nhưng khuôn mặt đại công tử Quân Vũ cũng đầy vẻ vui mừng, quan sát tỉ mỉ một lượt rồi lại hỏi, "Tiểu đệ, vết thương lần trước đã tốt chưa? Đông chí hôm đó ta và nhị ca đệ thật sự không thể ở lâu..."
Quân Mặc Ninh tránh thoát đôi tay nhị ca, cười nói, "Đệ biết mà, ca, đệ phát sốt nhưng sau mấy ngày thì không sao rồi."
Tuy ánh sáng lờ mờ nhưng vẫn có thể thấy được sắc mặt đệ đệ hồng hào, lúc này Quân Vũ mới yên lòng.
Huynh đệ gặp nhau hết sức vui vẻ, mãi đến lúc này Sở Hán Sinh mới có cơ hội tiến lên chào hỏi, "Hán Sinh bái kiến đại thiếu gia, nhị thiếu gia."
Quân Vũ vội đáp lễ, "Không dám, Hán Sinh, tiểu đệ ở đây nhờ ngươi chăm sóc, Quân Vũ vô cùng cảm kích."
Chuyện Sở Hán Sinh đột nhiên xuất hiện rồi lại quá mức trung thành với Quân Mặc Ninh đã trở thành bí ẩn trong mắt rất nhiều người nhưng với Quân gia bao gồm cả Quân Tử Uyên cho đến huynh đệ Quân Vũ, Quân Hàn đều mang lòng cảm ơn chân thành nhất đối với hắn.
"Đều là người một nhà, khách sáo cái gì?" Giọng nói tùy ý truyền đến, Quân Hàn đã nhịn không được chạy tới phòng bếp, "A! Ngươi là ai! Sao lại ở chỗ này! Ngươi muốn làm gì!"
Quân Vũ nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Quân Hàn liền lập tức chạy tới, với y mà nói không có gì quan trọng hơn an toàn của các đệ đệ.
Ở cửa phòng bếp, Quân Hàn chỉ vào Tần Phong đang cúi người quỳ dưới đất, nói năng lộn xộn, "Ca, chuyện là... Hắn... Ta..."
"Ngươi là ai?" Quân Vũ áp xuống cảm giác sợ hãi trong lòng, trầm giọng hỏi.
"Ca!" Quân Mặc Ninh và Sở Hán Sinh đúng lúc đi tới, Quân Mặc Ninh nói, "Hắn là Tần Phong, là tôi tớ ta thu nhận nửa năm trước. Tần Phong, thu dọn một chút, đi dẫn Hàm nhi ra đây."
Tần Phong quỳ trên đất vâng dạ.
Trong viện, Quân Vũ và Quân Hàn ngồi, Quân Mặc Ninh và Sở Hán Sinh đứng, Tần Phong và Tề Hàm quỳ.
"Đây là việc nửa năm trước." Quân Mặc Ninh nói, "Đứa bé này nửa đêm lăn từ trên núi xuống bị thương rất nặng, lúc tỉnh lại chuyện quá khứ đã không còn nhớ rõ, cho nên tiểu đệ đặt cho nó một cái tên gọi Quân Diệc Hàm. Đệ bảo Hán Sinh tìm người chăm sóc nó. Tần Phong là người Hán Sinh chọn, ca không cần lo lắng."
Quân Vũ không tiếp lời, im lặng không biết suy nghĩ cái gì.
Tề Hàm cúi đầu quỳ, nó nghe tiên sinh an bài thân thế như vậy cho nó, trong lòng rất vui mừng. Họ Tề chưa từng cho nó bất kỳ thứ gì nên nó cũng không có tình cảm gì với dòng họ này. Nếu thật sự có thể cùng họ Quân với tiên sinh, có phải nó sẽ cùng tiên sinh trở thành người một nhà hay không?
Người nhà? Nó bị ý nghĩ này của mình dọa sợ.
"Đứng lên đi." Quân Vũ nghe tiểu đệ giải thích xong cũng không hề nghĩ nhiều, rốt cuộc bình tĩnh lên tiếng nói, "Tương ngộ như thế cũng là duyên phận, về sau hai người các ngươi yên tâm ở lại nơi này không cần lo lắng."
Một câu liền đánh tan nỗi lo sợ phập phồng trong lòng Tề Hàm, nó ngẩng đầu nhìn Quân Mặc Ninh xin chỉ thị. Động tác nho nhỏ này lại khiến Quân Vũ hòa ái thêm ba phần.
Quân Mặc Ninh nói, "Hành lễ với đại sư bá, nhị sư bá."
Tề Hàm hiểu chuyện dập đầu thỉnh an, "Diệc Hàm bái kiến đại sư bá, nhị sư bá. Tạ đại sư bá."
Thấy nó lễ phép, Quân Vũ lại có vài phần hoảng hốt nhìn tiểu đệ nhà mình nói, "Ninh nhi cũng đã là thầy người ta rồi..."
Quân Mặc Ninh thoáng lúng túng nhưng rốt cuộc không dám nói gì trước mặt vị ca ca không biết đã gánh bao nhiêu tiếng xấu thay cho mình.
"Tiểu Hàm nhi không cần đa lễ." Quân Hàn lại lần nữa hô to, "Ha ha, ca, đệ cũng có ngày làm sư bá đó nha! Tiểu Hàm nhi, hôm nay sư bá không mang theo gì... A, không đúng!" Quân Hàn tựa như bừng tỉnh đại ngộ lao ra sân, tìm kiếm một lượt trong xe ngựa lại chạy trở về, trong tay cầm theo một cái quạt xếp tuyệt đối không dùng được vào mùa này. "Phẩm vị tiểu đệ rất tốt. Nhìn xem, đây chính là phỉ thúy tốt nhất, màu sắc, chất ngọc đều thuộc hàng thượng đẳng. Sư bá tặng ngọc bội này cho Tiểu Hàm nhi." Vừa nói vừa gỡ ngọc bội hình tròn đang treo vào đuôi quạt xuống đưa qua.
Tề Hàm hiển nhiên không thích ứng kịp với vị nhị sư bá phong cách hào sảng mới gặp mặt này, nó có chút co rúm lại trốn vào bên người Quân Mặc Ninh. Quân Hàn mang theo vẻ mặt chờ mong duỗi tay ra, giờ khắc này liền xấu hổ.
Quân Vũ mỉm cười giải vây, "Nhị đệ, đệ đừng dọa Hàm nhi, đi ra xe ngựa lấy một bộ văn phòng tứ bảo ta mới chuẩn bị tới đây."
Quân Hàn buông ngọc phỉ thúy trong tay rồi lại chạy ra xe ngựa. Quân Vũ mở hộp ra, cười nói, "Tiên sinh ngươi không báo trước cho chúng ta, ngươi đã gọi chúng ta một tiếng sư bá vậy quà gặp mặt này ngươi phải nhận lấy."
Trong lòng Tề Hàm vui sướng, lần nữa hướng mắt về phía tiên sinh nhà mình, trong ánh mắt tràn đầy chờ mong.
Đây là lần đầu tiên Quân Mặc Ninh nhìn thấy biểu cảm sinh động như thế trên mặt Tề Hàm, y gật đầu nói, "Trưởng bối tặng quà không thể từ chối, nhận lấy đi."
"Dạ, tiên sinh." Lúc này Tề Hàm mới ngoan ngoãn nhận lấy chiếc hộp trong tay Quân Vũ cùng với ngọc bội phỉ thúy của nhị sư bá còn đặt ở trên, "Hàm nhi cảm ơn đại sư bá, nhị sư bá."
Mọi người nhìn nhau cười.
Sau đó sáu người năm lớn một nhỏ liền bắt đầu tiệc giao thừa. Cá nấu măng, canh đậu hủ non mềm, vịt quay đầy sắc hương vị, còn có một chậu cá chưng tương cay ê ẩm, không thể thiếu nhất dĩ nhiên là một vò rượu đang thịnh hành khắp kinh thành.
Hiển nhiên không phải ăn lần đầu nhưng Quân Vũ và mọi người nhìn bàn thức ăn phong phú như vậy vẫn không dừng tay được. Càng không cần phải nói đến Tần Phong ăn lần đầu tiên, ban đầu bởi vì ngồi chung một bàn với chủ tử nên còn rụt rè về sau lại ăn đến nỗi suýt chút nữa nuốt mất đầu lưỡi.
Đáng thương nhất chính là Tiểu Tề Hàm. Bởi vì dạ dày suy nhược nên không được ăn đồ khẩu vị nặng, nó chỉ có thể ngồi một bên nuốt nước miếng. Quân nhị sư bá lần đầu tiên gặp mặt đã bao che cho con, hắn nhìn Tề Hàm một lúc liền nhất định bắt Quân Mặc Ninh phải bồi thường đứa học trò nhỏ.
Quân Mặc Ninh không lay chuyển được nhị ca nhà mình, làm một chén canh đậu hũ sơn dược tề thái thêm vào xôi nếp than hấp mùi hương bốn phía, Tiểu Tề Hàm ăn đến đôi mắt cũng nhìn không thấy. Quân Hàn nhìn nhìn, nhịn không được múc một muỗng sau đó liền không hề để ý đến ánh mắt đáng thương của tiểu sư điệt, ăn hơn một nửa.
Rượu quá ba tuần thức ăn quá ngũ vị, Tề Hàm được Quân Hàn ôm vào trong ngực mơ màng sắp ngủ nhưng nó lại không hề muốn ngủ. Đêm giao thừa quá đẹp, thức ăn trên bàn quá ngon, sư bá ôm quá ấm, cái nào nó cũng luyến tiếc. Nó ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực Quân Hàn, yên lặng cầu xin trời xanh gìn giữ tất cả những điều này vĩnh viễn không biến mất.
Mùng một đầu năm, giờ dần. Ở một góc yên tĩnh trong biệt viện, yên tĩnh đến mức tựa như chốn tiên cảnh thoáng có tiếng bước chân trầm ổn quanh quẩn ở hành lang trống trải gấp khúc truyền đến giữa trời tuyết.
Tần Phong đẩy cửa bước vào, vẻ mặt vui mừng nói, "Thiếu gia, đây là quần áo chủ tử yêu cầu chuẩn bị cho ngài, ngài mau mặc vào thử xem! Giờ thìn phải đi chúc tết chủ tử!"
Ánh mắt Tề Hàm sáng lên, toàn bộ tinh thần đều bị quần áo trên tay Tần Phong hấp dẫn. Nó đẹp như vậy, chạm vào một cái thật thoải mái! Này... thật là của mình sao? Quan trọng hơn là chính tiên sinh yêu cầu!
Tần Phong nhìn đứa nhỏ cẩn thận sờ quần áo trong tay hắn, trong lòng dâng lên từng đợt chua xót, hắn vội thu lại cảm xúc giúp Tề Hàm mặc quần áo.
Áo lót thuần trắng được may bằng vải bông quý báu, đông ấm hạ mát. Áo ngoài là kiểu dáng dành cho tiểu thiếu gia đang thịnh hành bên ngoài, tay áo rộng eo thon, vạt áo được viền màu lam nhạt. Đai lưng cũng được chế tác cực kỳ tinh xảo, chẳng những nạm tơ vàng còn có mấy viên ngọc thạch khảm phía trên.
Tần Phong giúp Tề Hàm vấn tóc, cột lại bằng một sợi dây màu xanh. Cẩn thận tỉ mỉ chỉnh trang thêm một lần, một Tề Hàm thay da đổi thịt lập tức xuất hiện. Ngũ quan nó vốn thanh tú, màu da trắng nõn, bởi vì trước đây ăn uống không đầy đủ và tinh thần không ổn mà thân thể trông có vẻ gầy yếu nhưng giờ khắc này vẫn không ảnh hưởng đến ý vị ôn hòa đang toát ra. Lần đầu tiên mặc quần áo tốt như vậy, cả người Tề Hàm có hơi cứng đờ, nhìn ánh mắt kinh ngạc của Tần Phong nó còn tưởng rằng trên người mình có cái gì không ổn.
"Phong ca ca..."
Tần Phong nhịn vui sướng và chua xót trong lòng xuống, nắm tay Tề Hàm nói, "Thiếu gia, đi nhanh nào, chúc tết chủ tử thôi!"