Tối muộn về, Khương Vũ nhàn nhã nằm trên giường, xem video múa ballet trên điện thoại di động.
Lúc này, điện thoại đột nhiên rung lên, là tin nhắn của Tạ Uyên.
“Cháu đang ở Hải Thành à?”
“Vâng ạ, sao chú Tạ biết vậy ạ?”
“Mẹ cháu nói với chú.”
Vừa ra khỏi nhà hàng Áo Nặc, Tạ Uyên đã gọi điện ngay cho Khương Mạn Y, hai người nói chuyện rất lâu, còn suýt chút nữa là cãi nhau to.
Tạ Uyên không đồng ý chuyện bà đồng ý để Khương Vũ và bạn trai đi chơi xa
một mình, bất mãn vô cùng, cảm thấy làm thế chẳng khác nào đưa dê vào
miệng cọp, đám con trai choai choai mới lớn có gì tốt cơ chứ.
Khương Mạn Y mắng ngược lại ông, nói con gái lớn rồi có người yêu là chuyện
bình thường, ông cứ tự cho là đúng mà nhúng tay quá nhiều, đúng là cổ
hủ.
Nói tóm lại, Tạ Uyên vô cùng không yên tâm, suy nghĩ một lúc lâu mới liên lạc với Khương Vũ.
Định lựa mấy câu khuyên bảo, nhưng qua điện thoại lại thành khó nói, ông chỉ đành gửi tin nhắn.
Khương Vũ thấy ông gửi tin nhắn, cũng không khỏi cảm thấy kỳ lạ: “A, chú Tạ, chú hay liên lạc với mẹ cháu lắm ạ?”
Tạ Uyên: “Ừ, cũng thường xuyên. Chuyện là... Tiểu Vũ, giờ cháu vẫn còn
nhỏ, chú thấy chuyện yêu đương không cần vội vàng làm gì, việc quan
trọng nhất bây giờ là học tập.”
Khương Vũ: “Chú Tạ, chú hay liên lạc với mẹ cháu, hai người... nói chuyện gì thế?”
Khương Vũ hoàn toàn không để ý tới lời khuyên nhủ của Tạ Uyên mà dồn hết sự cú ý vào mối quan hệ giữa ông và mẹ mình.
Không thể nào, chẳng lẽ hai người thực sự có qua lại?
Khương Vũ đặt tay lên ngực tự hỏi, Khương Mạn Y bây giờ tuy không còn trẻ,
nhưng nhìn bên ngoài vẫn rất xinh đẹp, đôi mắt thu thủy ẩn tình, đi trên đường sẽ có không ít đàn ông ngoái lại nhìn theo.
Từ Khương Mạn Y, Khương Vũ có thể thấm thía một điều rằng, phụ nữ không
chỉ rạng rỡ thuở thanh xuân, chỉ cần biết chăm lo cho bản thân, suy nghĩ lạc quan tích cực, thì dù ba mươi tuổi bốn mươi tuổi cũng vẫn toát ra
mị lực của riêng mình.
Có đôi khi Khương Vũ cảm thấy, mình không phải con gái mẹ sinh ra, toàn thân bà
đều toát ra vẻ dịu dàng đằm thắm của phái nữ, còn mình thì chẳng di
truyền được chút nào cả...
Tạ Uyên mà thích mẹ thì cũng là chuyện dễ hiểu thôi.
Kiểu đàn ông trung niên cấm dục như Tạ Uyên, xung quanh không biết có bao
nhiêu cô gái trẻ ngưỡng mộ, nhưng ông vẫn độc thân nhiều năm như thế,
khả năng cao là không hứng thú với cỏ non, mà hợp ý những người phụ nữ
thành thục từng trải hơn.
Nếu thế... Khương Vũ lâm vào tình thế khó xử.
Một mặt, cô rất kính mến Tạ Uyên, nếu Tạ Uyên có thể trở thành dượng của mình thì đúng là chuyện tốt.
Nhưng mặt khắc, chuyện tình yêu của Trình Dã và Khương Mạn Y quả thực làm cô cảm động, Trình Dã là ba ruột của cô mà!
Đúng thật là... Khó!
Khương Vũ: “Chú Tạ, bình thường chú với mẹ cháu có nhiều chủ đề chung lắm ạ?”
Tạ Uyên: ...
Khương Vũ: “Chú yên tâm, chuyện này cháu thoải mái lắm. Cháu sẽ không cản trở gì đâu, chỉ cần mẹ cháu hạnh phúc là được.”
Tạ Uyên: “... Cháu hiểu lầm rồi.”
Khương Vũ: “Không sao không sao, là cháu nhiều lời rồi, chú đừng để ý tới cháu, việc thế này vẫn nên để mẹ cháu tự quyết định.
“Thật sự không có gì đâu.”
Khương Vũ: “Thôi, cháu buồn ngủ rồi, cháu ngủ trước đây ạ, chú cũng nghỉ sớm
nhé, thức khuya không tốt cho sức khỏe đâu ạ, chúc chú ngủ ngon.”
Nhắn xong, Khương Vũ nhanh chóng thoát khỏi Wechat, nằm trên giường ngây người nhìn trần nhà.
Nếu Tạ Uyên thực sự thích mẹ, mẹ cũng có hảo cảm với chú ấy, Khương Vũ không biết mình có nên kéo thêm Trình Dã vào không nữa.
Dù ông ấy là ba ruột cô, nhưng thời gian trôi qua vật đổi sao dời, có lẽ
thứ mà Khương Mạn Y mong muốn hơn hết là bắt đầu một cuộc sống mới.
Kỳ thực... Khương Vũ cũng không hiểu rõ về bà ruột Trình Dã của mình.
Mọi chuyện càng lúc càng phức tạp.
Đúng là đau đầu.
Lúc này, cửa phòng tắm mở, Cừu Lệ đi ra.
Khương Vũ vốn đang nhìn điện thoại, nghe tiếng ngẩng đầu lên, vừa lúc bắt gặp nửa người trên để trần của thiếu niên.
Anh vắt tạm chiếc khăn tắm màu trắng trên cổ, làn da màu lúa mạch vẫn còn
lấm tấm nước, đường cong cơ lưng quyến rũ, còn có thể thấy cả múi bụng
vừa cân đối vừa săn chắc.
Mặt
Khương Vũ bất giác nóng lên, gắng sức chuyển tầm mắt của mình đi chỗ
khác, cúi đầu tiếp tục nghịch điện thoại, làm bộ như không thấy gì.
Nhưng lại không nhịn nổi, thỉnh thoảng liếc mắt về phía anh.
Dù là cô gái thế nào, cũng rất khó cưỡng lại được kiểu dụ hoặc này mà.
Quả thực... rất rất rất cám dỗ.
Cừu Lệ lấy cái máy sấy màu trắng từ trong vali của Khương Vũ ra, đứng trước gương tự sấy tóc cho mình.
Qua gương phản chiếu, nhìn thấy thiếu nữ đang nằm lì trên giường, nhưng
gương mặt lại ửng đỏ bất thường, động tác không tự nhiên, thỉnh thoảng
còn trộm nhìn mình bằng ánh mắt dò xét.
Cừu Lệ cúi đầu nhìn thân hình chính mình.
Lập tức có tự tin.
Anh nghiêng người sang, dịu dàng gọi: “Tiểu Vũ, sấy tóc cho anh đi.”
Khương Vũ lười biếng không chịu vận động, vùi cả người vào chăn bông: “Anh... anh tự làm đi, sao lại bắt em sấy?”
“Anh không biết sấy.”
Cuối cùng Khương Vũ vẫn đứng lên, loẹt quẹt dép lê đi tới, nhận lấy máy sấy, làu bàu: “Đến cả tóc cũng không biết sấy, cuộc sống của bạn trai có
khác gì người tàn phế cấp 10 không hả?”
Cừu Lệ thuận thế ôm lấy cô, để cô ngồi xuống bàn trang điểm, mặc cho vò đầu mình.
“Anh có Tiểu Vũ là đủ rồi.” Anh như đang làm nũng, ghé lại sát cổ cô, dùng
mũi cọ cọ vào bên tóc mai, ngửi đương hương chanh nhạt nhạt trên người
Khương Vũ---
“Em là mắt, là mũi, là tai của anh...”
Khương Vũ bị ngứa, cười khanh khách, xoa đầu anh: “Ngoan chút nào.”
Cừu Lệ để cô sấy tóc cho mình, mái tóc đen dài của Khương Vũ trượt xuống
qua đầu vai tròn trịa duyên dáng. Khương Vũ mặc chiếc váy ngủ trắng,
rộng rãi thoải mái, phần cổ áo cũng đặc biệt phóng khoáng.
Từ góc độ của anh có thể nhìn theo đường viền cổ áo vào trong, phong cảnh tuyệt hảo như trong mơ...
Chỉ một giây sau, anh vội vàng dời mắt.
Nếu như có điện tâm đồ ở đây, tim anh chắc vừa nhảy lên một đường cao ngang đỉnh Everest.
Khương Vũ hoàn toàn không cảm nhận được nỗi lòng đang lên xuống trập trùng của ai kia, tập trung sấy tóc cho anh, nhỏ giọng dặn dò: “Mẹ em nói, gội
đầu xong phải sấy tóc cho khô, nếu không sau này sẽ dễ bị đau đầu.”
Không biết từ lúc nào, bàn tay thiếu niên đã khoác ra sau lưng, khẽ chạm vào xương bả vai của cô.
Khương Vũ thoáng khựng lại, nhìn anh, sâu trong đôi con ngươi đen tuyền là cảm giác khát khao mãnh liệt...
Dường như cô cảm nhận được gì đó, chậm rãi buông máy sấy xuống, rồi nhắm mắt lại.
Nụ hôn của anh từ tốn vô cùng, không vồn vã bão tố như cô tưởng tượng.
Sự kiềm chế và kiên định không thuộc về tuổi 18.
Đối với sự thân mật như thế, trong Khương Vũ vẫn tồn tại bóng ma tâm lý.
Cô đã từng trải qua một cuộc đời trái ngược hoàn toàn, thậm chí là cuộc sống hôn nhân.
Trong hôn nhân đó, thứ chờ đợi cô môi ngày không phải sợ hãi thì là những
trận đòn roi bạo lực, cho dù là lúc thân mật nhất, cũng chỉ có đớn đau
sâu sắc và tủi hổ đến nhục nhã.
Thời gian cứ thế trôi qua... Khương Vũ bắt đầu e ngại, bắt đầu trốn tránh.
Cho dù thỉnh thoảng có thấy nhân vật trong phim lên đỉnh, nhưng xưa nay cô
chưa từng cảm nhận được sự vui sướng đó, thậm chí với cô còn chẳng khác
nào cực hình.
Cừu Lệ nhận ra được sự kháng cự dù là rất nhỏ của cô, từ từ dừng lại, tựa vào trán cô, hỏi: “Em sợ sao?”
Khương Vũ trốn tránh ánh mắt anh, ra vẻ bình tĩnh, nói: “Không, không phải.”
“Đến lúc này rồi còn mạnh miệng làm gì?”
“Không sợ thật mà, nếu là Tiểu Lệ, em không sợ chút nào.”
Cừu Lệ nâng cằm cô lên, buộc cô nhìn mình, khóe miệng nhếch lên: “Chẳng lẽ bạn gái nhà chúng ta còn từng thử người nào khác?”
“...”
Ngực cô phập phồng, tiếp tục trốn tránh cái nhìn của anh.
Thân thể này là cô lúc trẻ, nhưng linh hồn bên trong đã sớm chồng chất vết
thương... Nhưng việc đã qua hệt như bụi gai xáo động lòng cô.
Chẳng dễ gì mà tiêu tan.
Vốn chỉ là một câu nói đùa, nhưng phản ứng của cô làm anh nhíu chặt mày lại.
Anh nhìn chăm chăm cô hồi lâu, dường như đã nhìn ra gì đó, trầm mặt hỏi khẽ: “Thực sự có?”
“Không phải như anh nghĩ đâu.”
“Em mới bao nhiêu tuổi, đã là phụ nữ rồi ư?”
“Không phải thế!”
Ngọn lửa phẫn nộ bùng lên trong mắt Cừu Lệ, tay siết chặt thành nắm đấm, mu bàn tay nổi gân xanh.
Không vì lý do gì khác, chỉ là anh cảm thấy có lỗi với cô. Người con gái anh
trân quý như thế, trước đây lại từng bị kẻ khác đối xử chẳng ra sao...
Khương Vũ biết Cừu Lệ đang hiểu lầm, nhưng cô phải giải thích thế nào đây?
Nói mình vẫn là con gái, anh đừng tức giận?
Lời như vậy sao có thể nói?
Mà quan trọng không phải chuyện này!
Phản ứng của Cừu Lệ làm Khương Vũ hơi lạnh lòng, cô đẩy anh ra, nói giọng thản nhiên: “Cừu Lệ, làm sao... anh chê à?”
Cừu Lệ túm lấy cổ áo cô, hơi thô bảo nhấc cô lên, rồi đẩy Khương Vũ xuống
lớp chăn đệm mềm mại: “Lão tử nhịn lâu như thế còn không nỡ đụng vào một sợi tóc của em.”
Khương Vũ toan đứng dậy, nhưng đã bị anh dùng sức ghì cổ tay lại, ánh mắt nhìn cô hằn rõ tơ máu.
“Em mới bao nhiêu tuổi?” Giọng Cừu Lệ khàn khàn, giống như đè nén, không ngừng lặp lại: “Con mẹ nó em mới bao nhiêu tuổi?”
“Em đã nói không phải kiểu như anh nghĩ đâu...”
“Kiểu gì cũng không được.”
“Buông tay!”
Cô gái nhỏ nhìn có vẻ gầy, nhưng sức lực quả thực không nhỏ, hai người quần nhau một hồi lâu, đều dần thấm mệt.
Cuối cùng vẫn là Khương Vũ nhận sai trước, dịu dàng nói: “Tiểu Lệ, anh thả em ra trước, em nói mọi chuyện cho anh nghe.”
Nghe thế Cừu Lệ mới chịu buông lỏng tay, ánh mắt bi thương nặng nề, lặng lẽ ngồi một góc giường, đưa lưng về phía cô.
Khương Vũ định nói chuyện mình đã trùng sinh và app [Zhiguo] cho anh biết,
quan hệ của hai người đã đến mức này, không có gì cần giấu giếm nữa.
Anh có thể lựa chọn không tin, nhưng cô nhất định phải thẳng thắn.
Nhưng ngay lúc Khương Vũ toan nói mình đã từng kết hôn, thì app [Zhiguo] trên điện thoại đột nhiên phát thông báo.
“Cảnh báo, trong quá trình thực hiện nhiệm vụ, người trùng sinh tuyệt đối
không được nói nguyên nhân kiếp trước cho người ủy thác biết, nếu không
sẽ hình thành nghịch lý thời gian, khấu trừ toàn bộ số tiền trong tài
khoản của người trùng sinh, tài khoản về ), người trùng sinh biến mất.”
Khương Vũ: ...
Vậy mà lại không thể nói.
Cừu Lệ sốc lại tinh thần, lạnh lùng nhìn cô: “Anh chờ em giải thích.”
Khương Vũ cầm điện thoại, não bộ nhanh chóng phản ứng, xoay xở tìm lời để nói.
Cừu Lệ thông minh như thế, chỉ cần trong ánh mắt mình có một tia do dự thì
sẽ không lừa nổi anh, bất kỳ lời dối trá nào trong mắt anh cũng sẽ biến
thành trò cười.
Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể... diễn vai ác.
“Bạn trai, nhìn không ra đấy, thời đại gì rồi, giờ anh còn coi trọng cái màng đó hả?”
Thần sắc Cừu Lệ ngưng trọng, trầm mặt giải thích: “Không phải vậy, anh không quan tâm những thứ đó.”
“Vậy cơ à?”
Thái độ thờ ơ của cô một lần nữa chọc giận Cừu Lệ. Anh đột nhiên rất muốn
trở thành một ông bố, dạy dỗ lại cô nhóc này cho tử tế, nhưng lại không
nỡ xuống tay, chỉ có thể túm chặt một góc áo của cô, tạo thành nếp gấp
thật sâu.
“Tiểu Vũ... em biết anh đau lòng thế nào không, sao em có thể coi nhẹ như thế!”
Dù quá khứ cô từng trải qua đau khổ gì, rơi vào lòng anh đều không khác gì dao cứa.
Khương Vũ nhìn sâu vào mắt Cừu Lệ, vuốt ve gương mặt căng cứng của anh: “Cừu
Lệ, em không tốt đẹp và thuần khiết như anh nghĩ đâu, em không chiếc ly
thủy tinh trong truyện cổ tích, càng không phải cô gái ngây thơ lãng
mạn, không hiểu sự đời.”
Chỉ có
tình thương gia đình, cuộc sống đủ đầy hạnh phúc từ nhỏ tới lớn mới nuôi ra được một con búp bê sự mơ mộng hồn nhiên thôi.
Khương Vũ từng nếm trải cái tàn khốc của đời người, chứng kiến thế sự xoay vần, gặp được ma quỷ chốn nhân gian...
Cũng vì thế, cô mới quý trọng sự nhiệt tình và chân thật của Cừu Lệ, đồng ý
mở cửa trái tim đã nặng trĩu vết thương để đón nhận anh.
Nhưng nếu anh không thể chấp nhận được con người thật của cô, thì chỉ dám trách hai người có duyên không có phận.
Khương Vũ đứng lại, chỉnh lại váy áo, nói: “Em đi thuê thêm một phòng nữa.”
Cừu Lệ đờ đẫn ngồi trên giường, thất thần nhìn cô rời đi mà không cản lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT