Trước cửa phòng 360 độ cảnh biển, quản lý cúi đầu xin lỗi rồi giải thích ngọn nguồn với Khương Vũ và Cừu Lệ.
“Chủ tịch Thụy Hải là khách quen chỗ chúng tôi, tối nay ngài ấy mời đối tác
quan trọng tới dùng bữa, nếu hai vị đồng ý nhường lại phòng này, ngài ấy đầu ý thanh toán toàn bộ chi phí tối nay giúp hai vị, hai vị xem... Có
thể dàn xếp một chút được không?”
Khương Vũ còn chưa kịp lên tiếng, Cừu Lệ đã cự tuyệt: “Chúng tôi không đồng ý.”
“Việc này...”
“Chúng tôi cũng từ Bắc Thành xa xôi tới đây, nên mới muốn thưởng thức nhà hàng dưới biển của anh.” Khương Vũ đứng lên, nói với quản lý: “Nếu các người không nói tiếng nào mà khăng khăng muốn đổi lại phòng cho vị khách quan trọng kia, chúng tôi sẽ không ăn nữa.”
Tất nhiên là quản lý biết, nếu không xử lý tốt chuyện này, nhà hàng sẽ phải chịu rất nhiều đánh giá xấu.
Thứ đầu tiên mà nhà hàng dưới biển Áo Nặc cung cấp là dịch vụ, chứ không
phải thức ăn, vậy nên mỗi một vị khách khi bước chân vào đây, đều không
thể đắc tội.
Anh ta trở lại khu
khách VIP, trình bày lại với Chủ tịch Lục Mãnh của Thụy Hải: “Hai vị
khách bên kia không đồng ý đổi phòng, Lục tổng, ngài xem... Phòng khác
của chúng tôi cũng rất tốt.”
“Mời bọn họ một bữa mà vẫn không đồng ý cơ à? Sao lại có chuyện này?” Lục
Mạnh là người tùy tiện thô kệch, tức tối nói: “Để tự tôi đi nói chuyện
với bọn họ, tôi không tin là không đổi được.”
Tạ Uyên ngăn ông ta lại: “Được rồi, quân tử không đoạt thứ yêu thích của
người khác, phòng khác cũng được, tôi không câu nệ mấy chuyện này đâu.”
Ông đã quá hiểu, khi còn trẻ mà bị người ta dùng tiền khinh khỉnh đuổi đi,
là chuyện khó chịu đến mức nào. Vì bản thân cũng đã từng nghèo túng, nên ông không muốn tổn thương người khác theo cách như vậy.
Lục Mãnh vội đáp: “Tạ tổng, ông có điều không biết, phòng ăn đặc sắc nhất ở đây chính là gian 360 độ toàn cảnh đáy biển, những phòng khác sao bì
được, chênh lệch nhiều lắm, nếu không thể tận hưởng căn phòng này thì
chẳng khác nào chừng từng tới Áo Nặc.”
Tạ Uyên ung dung ngồi nghỉ trên ghế salon ở khu khách VIP: “Vậy thì chờ hai người họ ăn xong đi.”
“Chuyện này...”
Lục tổng thấy Tạ Uyên đã quyết ý, không thể làm gì hơn ngoài việc ngồi xuống tiếp chuyện ông: “Tạ tổng, ông cần gì phải thế?”
Tạ Uyên nhấp một ngụm trà, đáp: “Nếu ông đã nói là không thể bỏ lỡ, đồ tốt là thứ đáng giá để chờ đợi.”
“Thế này thì vất vả cho ông quá.”
Tạ Uyên biết Lục Mãnh của Giải trí Thụy Hải là người tính tình bộc trực,
đàn ông như thế khó tránh khỏi những lúc xử sự không chu toàn, tuy nhiên cũng không ảnh hưởng tới việc Tạ Uyên muốn kết giao bằng hữu.
Tạ Uyên kiên nhẫn giải thích: “Người ta dẫn bạn gái tới ăn tối ở nhà hàng
dưới biển, chọn phòng hạng 1, tất nhiên là ngàn vàng khó đổi lấy nụ cười mỹ nhân. Ngài mà cứ khăng khăng đòi chỗ của người ta thì không phúc hậu cho lắm, ít nhiều cũng phải chừa cho người trẻ chút ít thể diện.”
Lục tổng nghe xong, liên tục bật ngón tay cái với Tạ Uyên: “Vẫn là Tạ tổng chí phải.”
“Thôi đừng ba hoa.”
“Haha, có phải khen ông đâu.”
Lục Mãnh cười, ngồi cạnh Tạ Uyên, kiên nhẫn cùng ông chờ đợi.
Ông với Tạ Uyên là bạn cũ đã nhiều năm, từ khi còn nghèo khó túng quẫn đã
kết huynh đệ, nhờ sinh đúng thời kinh tế Trung Quốc phát triển ở mức
vàng son, một người gầy dựng nên tập đoàn khoa học công nghệ hàng đầu,
người khác thì thành ông trùm giới giải trí.
“Tour concert vòng quanh thế giới lần này của Trình Dã cứ phải gọi là nóng
phỏng tay, vừa mở bán vé chưa tới một phút đã bị cướp sạch. Năm nay
chúng tôi còn chủ động ngăn chặn hành vi đầu cơ, đảm bảo mỗi vé đều tới
tận tay người tham gia. Ngành giải trí này... Tôi dám nói, mấy chục năm
nữa có thể dẫn đầu, lão Tạ, nếu ông thấy có hứng thú đầu tư, tôi có thể
hỗ trợ ông.”
Tạ Uyên cự tuyệt tại chỗ: “Tôi không quan tâm tới mấy cái hát múa cho lắm.”
“Không phải chứ, tôi nghe nói ông còn đầu tư vào một trung tâm dạy múa ballet, tên là Esmela gì đó mà?”
Sắc mặt Tạ Uyên thoáng trầm xuống: “Đó là ngoại lệ.”
“Không lẽ là vì cô bạn gái múa ballet mà ông kể? Năm đó ông tới Thâm Quyến dốc sức làm ăn, chẳng phải vì cô ấy sao, sau lại nghe nói qua đời ngoài ý
muốn? Rốt cuộc là thế nào?”
“Cũng bởi vì không rõ chuyện cụ thể ra sao, nên tôi mới rót tiền vào đó, nhằm điều tra rõ ràng.”
Tạ Uyên không muốn giải thích nhiều, dứt khoát chuyển chủ đề: “Hơn nữa bây giờ, còn một người rất quan trọng với tôi đang theo học ở đó, nên tôi
cũng muốn con bé đạt được ước nguyện.”
“Chấp niệm của ông sâu quá.” Lục Mãnh nhìn Tạ Uyên, lắc đầu bất đắc dĩ:
“Nhiều năm như thế rồi, có gì mà không buông xuống được cơ chứ, cần gì
cứ phải bó buộc chính mình?”
“Ông không hiểu đâu.”
“Ừ, tôi không hiểu được, dù sao cái tôi theo đuổi cũng là cuộc sống trước
mắt, sinh hoạt hưởng thụ.” Lục Mãnh cười nói: “Mà lại nói về Trình Dã,
dù sao hai ngày nữa cậu ta cũng tới Hải Thành, có muốn tôi sắp xếp để
hai người cùng ăn bữa cơm không?”
Tạ Uyên liếc sang ông bạn: “Sao ông lại muốn để cậu ta ăn cơm với tôi?”
“Thì minh tinh mà.” Lục Mãnh nói nhẹ bẫng: “Trước kia mỗi khi đãi cơm đối
tác hay tiệc tùng đều thường mới mấy người trong giới tới tiếp khách,
nhưng nhân vật như Trình Dã... người bình thường đúng thật không mời
nổi, nhưng có Tạ tổng ở đây, vấn đề không lớn.”
Tạ Uyên thẳng thừng từ chối: “Tôi không thích ăn cơm với người lạ.”
“Ý tôi là, nếu con cái nhà Tạ tổng có ai thích cậu ta thì có thể muốn xin chữ ký đấy.”
Tạ Uyên đang định đáp nhà mình không có tiểu bối, đột nhiên dừng lại, bỗng nhớ tới cô bé mà ông đặt ở đầu quả tim---
“Không cần đâu, con bé nhà tôi có chí lắm... không có hứng thú với việc theo đuổi thần tượng.”
Lục Mãnh biết tính Tạ Uyên nên cũng không miễn cưỡng nữa.
...
Bữa tiệc hải sản của Khương Vũ và Cừu Lệ diễn ra vô cùng vui vẻ. Cô còn dùng điện thoại gọi video cho mẹ---
“Mẹ, mẹ nhìn này, tất cả các mặt tường đều có thể nhìn thấy biển, 360 độ không góc chết, mẹ có thấy san hô không?”
“Á, mẹ nhìn kìa, cá mập bơi tới.”
“Đẹp quá đẹp quá, hay mẹ ăn cơm với chúng con luôn nhé!”
Qua màn hình điện thoại, Khương Mạn Y tỏ vẻ ghét bỏ: “Thôi đi, mẹ không làm bóng đèn đâu.”
“Bóng đèn đâu mà bóng đèn.”
“Ai thèm nhìn mấy con cá ngốc nghếch đó, con quay camera sang chỗ khác đi, mẹ muốn thấy tiểu soái ca.”
Khương Vũ thấy Khương Mạn Y chẳng có chút hứng thú nào với không gian biển cả
bao quanh, đành phải xoay điện thoại về phía Cừu Lệ ở đối diện.
“Con chào dì ạ.” Cừu Lệ buông đũa xuống, ngồi nghiêm chỉnh, còn không quen sửa sang là cổ áo cho ngay ngắn.
Khương Mạn Y nhìn anh, vui vẻ nhướng mày, cười không ngớt: “Mấy tháng không gặp mà Tiểu Lệ nhà chúng ta lại đẹp trai hơn rồi!”
“Dì cũng ngày càng trẻ ra đấy ạ!”
“Khéo ăn khéo nói quá, không hổ là thủ khoa toàn tỉnh!”
Cừu Lệ trong mắt Khương Mạn Y là hình tượng “con nhà người ta” điền hình:
“Sao dì lại không sinh được một đứa thông minh xuất chúng như con cơ
chứ, con xem Tiểu Vũ ngốc nhà dì kìa, ngốc như con heo con ấy, sao mà
con lại nhìn trúng được không biết.”
Khương Vũ vội chen lời: “Mẹ! Có ai nói con gái nhà mình thế bao giờ.”
“Thì đúng thế còn gì, con phải học hỏi Tiểu Lệ nhà người ta nhiều vào.”
“Được rồi được rồi, con cúp đây.”
“Mẹ vẫn chưa nói xong mà.” Khương Mạn Y nói với Cừu Lệ: “Tiểu Lệ, con hiểu
chuyện hơn Tiểu Vũ nhiều, ra ngoài quan tâm con bé một chút, con bé bị
dì chiều hư, việc nhà không đến tay, chỉ biết sai sử người khác... Con
bao dung con bé nhé.”
“Dì yên tâm ạ, con sẽ để ý tới Tiểu Vũ.”
“Vậy là tốt.” Khương Mạn Y hài lòng ngắt kết nối.
Khương Vũ bĩu môi, nói: “Sao mẹ em lại thấy anh hiểu chuyện hơn em được nhỉ?”
“Không phải thế sao?”
“Rõ ràng là em quan tâm anh nhiều hơn mà.”
Cừu Lệ đẩy đĩa thịt cua đã được tách sạch sẽ tới trước mặt cô: “Phàm là người có cốt khí, thì đừng ăn.”
Khương Vũ nhìn đĩa thịt cua mềm mượt mọng nước, thèm đến mức nuốt nước miếng,
nào còn cái gì gọi là cốt khí nữa: “A... em nhận thua.”
Cừu Lệ cười, tiếp tục bóc tôm rồi cắt thịt bò cho cô.
“Anh cũng ăn đi.”
“Anh ăn thì phí lắm.”
“Tại sao?”
“Em biết mà.”
Khương Vũ chợt nhớ tới, anh ăn gì cũng không có vị, trừ phi...
Cô dùng đũa của mình gắp một con tôm thật to, đưa tới bên miệng Cừu Lệ: “Nào, nếm thử đi.”
Cừu Lệ nghe lời cắn một miếng.
“Có nếm ra vị không?”
“Có.”
Khương Vũ lại gắp thêm cho anh mấy miếng thịt, đau lòng nói: “Thế nên em mới
bảo anh thử đi khám bác sĩ tâm lý, cứ như vậy cũng không phải cách lâu
dài.”
“Tại sao lại không phải kế lâu dài?”
“Anh cũng đâu thể cứ ăn đồ em đã nếm.”
“Sao lại không thể?”
“Cứ như thế... vĩnh viên anh sẽ không thể rời xa em.”
Cừu Lệ để đũa xuống, hướng đôi con người tối đen như mực nhìn Khương Vũ
ngồi đối diện: “Anh không thể rời xa em, với em là một gánh nặng ư?”
“Nhưng em càng hy vọng... anh có thể độc lập sống cuộc đời của chính mình.”
Kỳ thực Khương Vũ không phải kiểu người nhạy cảm với tình huống, cô còn
hết lòng giải thích với Cừu Lệ: “Trong mối quan hệ tình cảm lành mạnh,
mỗi người là một cá thể độc lập.”
Cừu Lệ gắp con tôm đã bóc vỏ lên, bỏ vào miệng nhai, chẳng có vị gì cả,
thản nhiên đáp: “Nói cho cùng vẫn là em không thích anh nhiều đến thế.”
“...”
“Không sao.” Môi anh mấp máy: “Anh nhận thua, anh phải đối xử với Tiểu Vũ tốt
hơn nữa, để sau này nếu Tiểu Vũ muốn rời đi, có lẽ sẽ không nỡ.”
“...”
Từ khi nào mà anh học được kiểu ăn nói trà xanh, bán thảm, tỏ vẻ đáng thương như thế vậy?
Chỉ mấy câu thôi đã biến Khương Vũ thành tra nữ bội tình bạc nghĩa.
Mà hơn hết, đối diện với anh mắt tổn thương cam chịu của anh là tim cô như muốn mềm nhũn cả ra.
Được rồi, cô thua.
Khương Vũ ngồi xuống chỗ cạnh Cừu Lệ, đeo bao tay dùng một lần, bắt đầu im lặng bóc tôm rồi bỏ vào bát anh.
“Có vị không?”
“Có.”
“Vậy ăn nhiều thêm nhé.”
“Tiểu Vũ...”
Cô vừa bóc vừa thản nhiên nói: “Thật ra, Tiểu Vũ thích anh hơn anh nghĩ nhiều...”
...
Bữa cơm kéo dài khoảng 2 tiếng, mặc dù Khương Vũ cảm thấy vẫn chưa hoàn đủ
8000 tiền vốn, nhưng cũng không quá đau lòng. Thầm nghĩ mình và Cừu Lệ
sẽ ngày càng tốt hơn, cuộc sống sau này không phải chỉ có một lần 8000
đồng.
Từ phía xa, Tạ Uyên trông thấy cô gái bước ra khỏi phòng 360 độ, ánh mắt thoáng kinh ngạc.
Sao lại là Khương Vũ... con bé cũng tới Hải Thành sao?
Lúc Cừu Lệ thanh toán tiền, trì hoãn gần 15 phút thì phía lễ tân mới thông
báo, hôm nay nhà hàng có chương trình rút thưởng, hai người cũng có thể
tham gia.
Khương Vũ và Cừu Lệ liếc nhìn nhau, nửa tin nửa ngờ.
Nhà hàng cao cấp kiểu này sao có thể tổ chức rút thường, chẳng phải chỉ mấy quán lẩu ven đường mới có bán hạ giá như vậy sao?
Nhân viên lễ tân mỉm cười, bày ba chiếc vỏ sò trước mặt hai người, nói: “Quý khách có thể chọn một ạ!”
Khương Vũ ôm tâm lý thử bừa, tiện tay chọn cái ở giữa: “Cái này đi.”
Nhân viên lễ tân mở vỏ sò, lấy tờ giấy bên trong ra. Ban đầu Khương Vũ còn
tưởng chỉ là mấy câu như “Cảm ơn quý khách đã tham gia” gì đó, nào ngờ
nghe thấy tiếng chị lễ tân ngạc nhiên hô lên hai chữ “Giải nhất”.
Khương Vũ tò mò hỏi lại: “Hạng nhất thì được thưởng gì?”
“Miễn tất cả các chi phí tối nay ạ, thêm vào đó nhà hàng sẽ tặng quý khách ba phiếu ăn của phòng 360 độ. Trong vòng 15 ngày tiếp theo, quý khách có
thể đến với Áo Nặc chúng tôi bất cứ lúc nào, tất cả đều miễn phí.”
Khương Vũ há hốc mồm: “Không... không thể nào... tôi không thấy nhà hàng có... có hoạt động như thế, hay chị muốn chúng tôi đăng ký hội viên.”
“Không không không ạ, không cần đăng ký hội viên đâu ạ, phía chúng tôi không có cơ chế này.”
Chị gái lễ tân cứ như sợ cô không nhận cô, trực tiếp nhét tờ voucher vào ví Khương Vũ: “Quý khách đánh giá tốt nhà hàng đã là vinh dự của chúng tôi rồi. Hoan nghênh quý khách lần sau lại tới.”
Ra khỏi phòng ăn, Khương Vũ vẫn trong trạng thái không thể tin nổi, nào có may mắn tự nhiên rơi trúng đầu như thế bao giờ.
“Đương nhiên là không phải trùng hợp.” Cừu Lệ đã hiểu rõ, bình tĩnh nói: “Có người thanh toán cho chúng ta.”
“Ai vậy?”
“Anh không biết, nhưng hẳn là không bao lâu nữa sẽ rõ thôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT