Khương Vũ thuê thêm cho mình một phòng khác, trơ trọi nằm trên chiếc giường lớn, ngẩn người nhìn trần nhà.

Khi làm nhiệm vụ ủy thác mấy lần trước, cô cũng thỉnh thoảng sơ sẩy nói ra chuyện kiếp trước, nhưng người ủy thác không tin, cho là cô nói quàng thôi.

Những lúc như thế, app [Zhiguo] không hề ra thông báo trừng phạt.

Chẳng lẽ là do đối phương không tin?

Nếu cô nghiêm túc kể lại mọi chuyện cho Cừu Lệ nghe, nhất định anh sẽ tin cô.

Thế nên, app mới không cho phép cô nói.

Lòng Khương Vũ trăm mối tơ vò, dứt khoát không thèm nghĩ nữa, không nói thì không nói, cô cũng không cần kể lại chuyện kiếp trước cho Cừu Lệ.

Khương Vũ tự thuyết phục chính mình, quá khứ qua rồi, cuộc sống hiện tại đã khác.

Một thân thể mới, ký ức cũng không nên dừng lại mãi ở những xấu hổ và nhục nhã của kiếp trước.

Đáng lẽ ra hôm nay sẽ là một đêm đáng nhớ của cô và Cừu Lệ, nhưng lại bị những nhơ nhớp trước kia phá hoại.

Khương Vũ ép bản thân không được suy nghĩ vẩn vơ nữa, mang theo tâm trạng bối rối, tiền vào mộng đẹp.

...

Sau khi ngủ lại sức, lúc tỉnh dậy đã gần xế chiều, cô dậy đánh răng rửa mặt rồi trang điểm qua, chuẩn bị tối nay đi xem concert của Trình Dã.

Sắp được gặp ba ruột của mình, Khương Vũ không thể kìm nén nổi sự hưng phấn.

Cô thay một chiếc váy liền đã cất công chuẩn bị từ trước, ngay cả giày cũng lau sáng bóng.

Ra khỏi phòng thì đã thấy Cừu Lệ đang đứng tựa bên hành lang, có vẻ đã chờ rất lâu.

Anh mặc áo sơ mi trắng, có lẽ bởi ít khi ăn mặc như thế nên khí chất có vẻ nổi bật hơn ngày thường.

Khương Vũ không khỏi nghĩ ngợi, nếu không phải từ nhỏ đã chịu nhiều bất hạnh như thế, mà được lớn lên trong một gia đình dòng dõi nề nếp, thì có lẽ trông anh sẽ như bây giờ...

Thành tích tốt, hay cười, hệt như mạch thượng quân tử (1), là chàng thiếu niên hiếu động, ôn hòa, hiền lành tốt bụng.

(1) Mạch thượng quân tử là viết tắt của “Mạch thượng hoa khai, quân tử như ngọc”: Chỉ người đàn ông đẹp trai, lịch lãm, tính tình dịu dàng.

Có vẻ như là Cừu Lệ đang chờ cô, nhưng khi thấy cô lại không nói không rằng, quay người đi về phía thang máy.

Chờ thang máy mở cửa mới quay lại nhìn cô.

Khương Vũ rảo bước đuổi theo, đi vào trong thang máy.

Cô đứng sau lưng anh, trên lưng anh vẫn đeo chiếc balo in hình hoạt hình của con gái. Cái balo rất dễ thương, đi khoác trên vai anh lại thành một tổ hợp kỳ quái.

Ra khỏi thang máy, anh cũng không chờ ra mà đi thẳng ra ngoài, vẫy một chiếc taxi rồi ngồi lên.

Khương Vũ theo vào trong xe: “Bác tài, cho chúng cháu tới trung tâm thể thao Olympic.”

Xe taxi lăn bánh, hai người ngồi hai bên, cách nhau rất xa.

Sắc mặt Cừu Lệ vẫn lạnh tanh, im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói một lời.

Xem ra anh giận thật rồi.

Khương Vũ thử thăm dò, đặt tay bên cạnh tay anh. Nếu là bình thường, chỉ cần chỉ hơi chạm nhẹ là tên gia hỏa này sẽ giật nảy lên như điện giật, toàn thân đều có phản ứng...

Nhưng hôm nay, anh hệt như không hề có cảm giác.

Mà có, cũng giả bộ như không.

Khương Vũ khẽ thở dài, thu tay lại.

Cô biết Cừu Lệ lo lắng cho mình, yêu thương mình, chứ không phải cái nhìn khinh thường của thế tục rối ren.

Nhưng cô không thể giải thích, cũng không có cách nào để nói rõ ràng.

Thôi vậy, sau này anh sẽ biết thôi.

...

Nửa tiếng sau, taxi dừng lại trước quảng trường trung tâm Olympic.

Quảng trường rộng lớn đã chật kín người hâm mộ, tất cả đều đang xếp hàng chờ vào trong.

Nghe nói vé concert mới chỉ mở bán một phút đã cháy hàng, có thể thấy được fan hâm mộ điên cuồng vì Trình Dã đến mức nào.

Cầu Lệ đi trong biển người, nhìn khắp nơi tìm kiếm một chỗ có thể dừng chân mà không bị ai quấy rầy, vừa quay đầu lại thì thấy thân anh gầy yếu cô nhóc Khương Vũ đang bị chen chúc trong đám đông, cách xa anh đến mấy mét.



Anh thoáng do dự, bất đắc dĩ đi ngược lại, chen vào dòng người, kéo cổ tay cô, nắm thật chặt rồi đưa cô tới một mái hiên trong trung tâm thể thao, tìm một chỗ đứng thoáng hơn để chở mở cổng.

Sau khi đã đứng vững, Cừu Lệ tức khắc buông tay Khương Vũ, không hề chần chừ lấy 1 giây.

Nhưng tay anh lại bị Khương Vũ níu ngược lại.

Cừu Lệ toan hất ra, nhưng cô gái nhỏ vẫn kiên trì siết chặt tay anh, còn dứt khoát đan mười ngón tay lại.

Cừu Lệ hơi do dự, nhưng rồi đành để yên cho cô nắm.

Cuối cùng vẫn mềm lòng.

Anh chẳng có cách nào cứng rắn với cô.

“Em sẽ không giải thích, cũng không có cách nào giải thích được.” Khương Vũ đứng sát bên anh, thủ thỉ: “Nếu như nguyên nhân anh giận dỗi với em là vì chuyện này, em cũng không biết nên làm gì.”

Cừu Lệ cúi đầu, nhìn đôi giày AJ đang đi dưới chân, bình tĩnh đáp: “Em đã tước đoạt cả quyền biết sự thật của anh, còn không cho anh tức giận, em coi anh là gì? Con chó em nuôi à?”

“Em không coi anh là cún con, ta coi anh là bạn trai, mặc dù có lẽ cũng không khác nhau nhiều lắm...”

“...”

“Ý em là, mặc dù anh không phải một con cún ngoan, nhưng anh... thân hình rất đẹp, mấy múi cơ bụng của anh suýt làm em chảy máu mũi.”

Cừu Lệ hơi dùng sức bấm vào lòng bàn tay cô: “Đẹp lắm đúng không?”

Khương Vũ nhịn đâu, vừa cười vừa kéo tay áo anh: “Đừng giận nữa có được không?”

“Không thể!”

Khương Vũ nhụt chí: “Trước kia em từng trải qua một số chuyện không vui, bóng ma đã hằn sâu vào trong tâm trí, không thể nào xóa bỏ được. Nhưng em muốn cùng anh làm lại từ đâu, anh nói đi, anh có cho em cơ hội này không?”

“Anh chỉ muốn biết chuyện của em thôi, rất khó sao?”

“Vậy coi như anh tôn trọng quyền không muốn nói của em đi.”

Cừu Lệ cười gắn: “Được thôi, vậy thì em cũng phải tôn trọng quyền được tức giận của anh.”

Nói xong, anh hất tay cô ra.

Khương Vũ nhìn bộ dạng khó chịu của anh, biết là lần đàm phán này thất bại rồi.

Cô hiểu, Cừu Lệ thực sự muốn biết tất cả những chuyện liên quan tới cô, nhưng cô tuyệt nhiên không được nói gì, không có cách nào để giải thích.

Qua một lúc, Cừu Lệ trầm giọng nói: “Tiểu Vũ, cả đêm qua anh không ngủ được chút nào.”

Khương Vũ nhìn anh, anh cúi đầu, đá văng hòn đá nhỏ dưới chân, trong mắt ẩn hiện một tia đau thương: “Anh đã từng trải qua những ngày tháng rất tồi tệ, nhưng chỉ cần nghĩ tới những chuyện như thế cũng từng xảy đến với em, tim anh như muốn nứt ra...”

“Cừu Lệ.”

“Nhưng em không nói gì cả.” Lúc này anh mới ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn cô, giọng nói có phần kìm nén: “Là muốn bóp chết tim anh có phải không?”

Câu nói của anh gõ thẳng vào lòng Khương Vũ, âm vang trong đầu cô.

Chưa từng có người đàn ông nào đau lòng vì cô như thế cả.

“Cừu Lệ, rồi có một ngày em sẽ nói anh cho anh nghe tất, nhưng hiện tại, thực sự không thể.” Khương Vũ chân thành nói: “Em muốn một tương lại có anh bên cạnh, lời này là thật lòng.”

Cừu Lệ biết, cô đã không muốn nói, có ép hỏi cũng chẳng có kết quả.

Anh đáp: “Hôm nay không cãi nhau nữa.”

Tạm gác những chuyện này lại, trước mắt hai người còn có việc quan trọng cần giải quyết, sau này giữa họ còn có rất nhiều thời gian.

“Vậy anh đừng giận nữa nhé.” Khương Vũ thử lại gần anh một lần nữa, dịu dàng chạm lên mu bàn tay anh: “Không giận nhé?”

Cừu Lệ quàng tay qua vai cô, kéo cô vào lòng rồi đặt xuống trán cô một cái hôn xót xa: “Có anh bảo vệ em.”

Mà trong khoảnh khắc đôi môi anh chạm lên trán cô, cảnh tượng trước mắt Khương Vũ bỗng dưng vỡ vụn---

Hai tay cô dính đầy máy, con dao nằm lay lắt trên sàn nhà, bên cạnh cô là một thi thể, một thi thể chi chít lỗ thủng...

Người đàn ông bên cạnh nắm chặt bàn tay nhuốm máu của cô, cúi đầu hôn lên mu bàn tay, kiên định mà quyết tuyệt.

Cùng lúc đó, bên tai là tiếng còi inh ỏi của xe cảnh sát.

Lúc anh ta bị cảnh sát hình sự bắt đi còn quay lại mỉm cười với cô, môi mấp máy nói---

“Có anh bảo vệ em.”

Đây là...?



Những hình ảnh này, Khương Vũ chưa từng trải qua, thế nhưng sự bi thương thấu tận tâm can đó lại khiến cô không cầm được nước mắt.

Chân thực như thế, chân thực như thể chính mình từng trải qua.

Cừu Lệ thấy Khương Vũ khóc, nhíu mày nói: “Em khóc cái gì?”

“Em không biết, cảm thấy anh vừa rồi... rất đau lòng.” Khương Vũ sụt sịt, giọng run rẩy: “Giống như anh vẫn luôn ở bên bảo vệ em... vẫn luôn ở bên...”

“Cô ngốc.” Khương Vũ dùng tay áo lau giọt nước mắt vương trên khóe mắt cô: “Sắp gặp được ba rồi, đừng để nước mắt làm lem trang điểm.”

“Ừm!”

Khương Vũ gật đầu thật mạnh, thế nhưng không hiểu sao vẫn chưa thể khống chế được tuyến lệ của mình.

Nước mắt cô rơi như mưa, từng giọt từng giọt thi nhau lăn xuống, trái tim như bị nổi buồn nuốt chửng.

Cừu Lệ thấy cô như thế, tay chân bắt đầu luống cuống.

Không nghĩ tới mình mới giận dỗi có một lần đã làm cô khổ sở đến mức này: “Em đừng khóc nữa mà, nếu cảm thấy khó chịu thì cứ đánh anh đi.”

“Em không đánh anh, bạn trai, cho em... cho em ôm anh một lát.”

Khương Vũ ngồi xổm trên mặt đất, tay ôm ghì lấy anh. Cừu Lệ cũng ngồi xuống theo, mặc cho cô gái nhỏ áp sát vào cổ mình.

“Quỷ khóc nhé.” Anh xoa lưng cho cô, tim như vò nát: “Rốt cuộc là sao em lại khóc?”

“Anh nói sẽ bảo vệ em.”

“Anh nói sai sao?”

“Bảo vệ cả anh nữa ấy, đồ khốn.”

“...”

“Được, anh là đồ khốn.”

Vì để dỗ Khương Vũ, nói gì Cừu Lệ cũng nhận hết: “Tiểu Vũ nhà chúng ta ngoan như thế, là anh khốn nạn, còn nổi giận với Tiểu Vũ nữa.”

Khương Vũ lau hết nước mắt lên áo anh, mũi đỏ ửng, hốc mắt cũng phiếm hồng, chủ động ngẩng đầu hôn lên môi anh.

Lần này, Cừu Lệ không chủ động tấn công như trước, anh chậm rãi hưởng thụ ân huệ mà cô gái nhỏ ban tặng cho mình.

Khương Vũ ôm chặt anh, giọng nghẹn ngào: “Anh nhất định phải sống tốt, vĩnh viễn không được bỏ rơi em.”

“Trừ khi anh chết đi.”

“Chết cũng không được.”

Anh liếm giọt nước mắt đọng lại bên khóe môi cô, khẽ cười, đáp: “Anh hứa.”

Khương Vũ ngồi trên bậc cầu thang, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại được.

Những hình ảnh vừa lóe lên trong khoảnh khắc đó, thực sự chưa từng xảy ra, hẳn chỉ do cô tưởng tượng ra thôi. Kiếp trước cô còn không quen Cừu Lệ, còn thấy tin tức anh bị bắt trên TV...

Giữa hai người họ không có bất kỳ ràng buộc nào.

Có thể vì kiếp này hai người nảy sinh tình cảm, nên cô mới tưởng tượng ra những chuyện không có thật như thế.

Bỗng nhiên cảm thấy mình... rất ngu xuẩn.

Vì một câu chuyện không tồn tại mà khóc như Hoàng Hà vỡ đê, mất mặt chết đi được!

Khương Vũ lấy gương ra, chỉnh lại lớp trang điểm đã nhòe gần hết trên mặt mình, chán nản nói: “Thôi xong, sao có thể mang cái khuôn mặt như quỷ thế này đi gặp ba được?”

“Còn trách ai được hả, cô nhóc mau nước mắt?”

“Trách anh!”

“...”

“Ừ, tại anh.”

Cừu Lệ cầm khăn ướt lau sạch mặt giúp cô, rồi lấy túi đồ trang điểm ra, thử dặm lại giúp cô: “Lát nữa gặp ba rồi, đừng để ông ấy biết em khóc.”

“Tất nhiên rồi, em cũng muốn để lại ấn tượng tốt với ba mà.”

Tay Cừu Lệ cầm miếng bông phấn, chấm chấm lên mặt cô: “Em không quan trọng, ấn tượng đầu tiên của anh mới là chủ yếu.”

“...”

Anh đừng tự thêm kịch cho mình diễn nữa được không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play