Đầu tháng 11, bộ phim《 Em nên yêu anh như thế nào 》 do Trữ Nhiễm đóng chính khai máy.

Bộ phim này lấy cảnh ở Bắc Kinh và Hạ Môn, ba tháng sau sẽ chuyển địa điểm quay tới Hạ Môn.

Hôm nay là tuần thứ hai quay phim.

Lúc này đang quay phân đoạn của nam chính và nữ số 2.

Trữ Nhiễm ngồi bên cạnh nghỉ ngơi, đã học thuộc lời thoại nên cô lướt điện thoại giết thời gian.

Trong nhóm chat của công ty, số lượng tin nhắn đã lên tới 【279 tin 】.

Từ khi vào tổ, cô cài đặt chế độ không làm phiền đối với nhóm chat của công ty.

Không phải không có thời gian xem tin nhắn trong nhóm, chỉ là không muốn người nào đó tin tức của người nào đó.

Hôm nay tiện tay, Trữ Nhiễm mở tin nhắn trong nhóm ra.

Đập vào mắt là ảnh chân dung của Tần Tỉnh, và cả câu nói không biết nói với ai của anh ta: 【 Đêm nay không rảnh, hẹn bạn gái đi xem phim rồi. 】

Hậu quả của việc tiện tay chính là ngực bị đâm một đao tàn nhẫn.

Trữ Nhiễm xóa khung chat, đưa điện thoại cho trợ lý.

Mãi đến buổi tối lúc kết thúc công việc, chỗ bị đâm vẫn còn đau râm ran.

Tẩy trang xong, Trữ Nhiễm chuẩn bị về khách sạn.

Phim trường cách chỗ cô ở, cô lười chạy đi chạy lại nên ở cùng một khách sạn với đoàn phim.

“Chị Nhiễm.” Phía sau có người gọi.

Giọng nói mềm mại ngọt ngào, là nữ số 2 trong phim.

Trữ Nhiễm quay đầu lại, khách sáo hỏi: “Có việc gì à?”

“Tối nay không có cảnh đêm, mọi người định tìm một chỗ ăn lẩu, chị có muốn... Đi cùng không. Đông người cho náo nhiệt ạ.”

“Đúng rồi, đạo diễn Chu cũng đi.”

Trữ Nhiễm gần như không do dự, “Được.”

Đây là đãi ngộ cô chưa từng có trong mấy năm gần đây, trước kia ở đoàn phim, mấy cuộc tụ tập nhỏ sẽ không có ai mang cô đi chơi, vì mang cô theo sẽ mất hứng.

Ai muốn trong lúc thả lỏng phải hầu hạ một tiểu tổ tông không dễ phục vụ chứ.

Trên đường tới quán lẩu, cảm giác không chân thật này còn làm Trữ Nhiễm hoảng hốt.

Không dám nói cô được chào đón ở đoàn phim, ít nhất, mọi người không ghét cô.

Từ khi khai máy đến nay, theo cách nói của Chu Minh Khiêm, sự thể hiện của cô đáng để thưởng thức.

Chu Minh Khiêm trước giờ luôn keo kiệt lời khen, câu nói đó là vinh dự và sự công nhận cực lớn đối với cô ấy.

‘ Lột xác ’, là một tag mới được dân cư mạng đặt cho cô sau khi show cô và Trần Nhất Nặc tham gia được phát sóng.

Đang lơ đãng, chị Lỵ gọi điện thoại tới.

Chị Lỵ hỏi cô mấy giờ về khách sạn, có hợp đồng thương vụ cho cô ấy xem một chút, “Thử lại lễ phục nhé.”

Tuần sau Trữ Nhiễm phải tham gia một hoạt động thời trang, chị Lỵ mượn hai bộ lễ phục thiết kế cao cấp, xem bộ nào có hiệu ứng ăn ảnh nhất.

Trữ Nhiễm: “Tối nay liên hoan, vẫn chưa biết mấy giờ kết thúc, hay là tối mai ạ?”

Cô giống như trẻ con được kẹo, không nhịn được mà khoe khoang trước mặt người lớn, “Các cô ấy lén tụ tập, em không tiện đi trước.”

Chị Lỵ sao có thể không hiểu chút đắc ý nhỏ trong lời nói của Trữ Nhiễm, cuối cùng cũng được người ta thích, người đại diện như chị đương nhiên cũng vui lây.

Chị Lỵ nhanh gọn dứt khoát: “Em có thành tích như ngày hôm nay là nhờ có người kéo em từ đống bùn lầy trở về, ngoại trừ Thẩm Đường, người em nên cảm ơn nhất là Tần Tỉnh.”

Bỗng dưng nhắc tới Tần Tỉnh, Trữ Nhiễm chợt yên lặng.

Chị Lỵ: “Nói thật, cho dù chị là người đại diện của em, thì chị cũng không làm được như cậu ấy.”

Chị nhớ lại thay Trữ Nhiễm, “Những ngày huấn luyện và ghi hình chương trình, câu ấy không rời nửa bước, ngày nào cũng là người đến công ty sớm nhất, vừa chạy bộ cùng em, còn vừa huấn luyện thể chất với em, xóa đi những thói hư tật xấu trên người em từng chút một, còn phải chịu đựng những lời châm chọc mỉa mai, hung ác của em một cách thường xuyên nữa.”

Trữ Nhiễm bấm đầu ngón tay mình, không cần chị Lỵ nói cô cũng không quên.

Nhưng lúc ấy cô không hề ý thức được, Tần Tỉnh nghiêm khắc với cô như vậy, thậm chí có lúc lớn tiếng quát măng, là muốn cô trở nên tốt.

Khi đó Tần Tỉnh bị cô làm cho tức, vò điếu thuốc trong tay rồi ném đi, giận cô không biết tranh giành: Có phải hay cô định cả đời trở thành trò cười của người khác không?

“Cho dù em cãi cọ ầm ĩ với cậu ấy, cậu ấy vẫn bảo những người khác nhìn chằm chằm vào việc huấn luyện thể chất của em, vẫn hết lòng chọn kịch bản, chọn gameshow cho em, còn giành tất cả các tài nguyên quảng cáo có thể giành được cho em.”

Lời chị Lỵ nói, làm Trữ Nhiễm hoàn hồn.

“Chị Lỵ, ấn tượng của chị về em trước khi chị làm người đại diện của em là gì?”

“Hả?” Chị Lỵ hỏi ngược lại: “Em cảm thấy thế nào?”

Trữ Nhiễm: “Em muốn nghe lời nói thật.”

“Lời nói thật chính là, lúc ấy em vừa đần vừa xấu.”

“......”

Cho dù đã có chuẩn bị, nhưng chợt nghe thấy mấy chữ này thì vẫn nhói lòng.



Chị Lỵ thở dài, “Lúc ấy chị không thể hiểu nổi, rõ ràng có thể xây dựng hình tượng bạch phú mỹ* rồi lại nỗ lực tiến lên, thế nhưng lại muốn làm đại tiểu thư kiêu căng ngạo mạn người gặp người ghét.”

* Bạch phú mỹ: chỉ những cô gái trắng trẻo, giàu có, xinh đẹp

Trữ Nhiễm tự giễu: “Bây giờ em nhìn lại mình trước kia, thấy giống như chậm phát triển vậy.”

Chị Lỵ rất khó không tán thành, “Hiếm có người tự mình biết mình.”

“......”

Tâm trạng Trữ Nhiễm chẳng ra làm sao, không có lòng dạ nào đùa giỡn.

Xe dừng trước cửa quán lẩu, đến muộn nên không còn chỗ đỗ xe.

Hẹn chị Lỵ tối mai thử lễ phục xong, Trữ Nhiễm cúp máy rồi xuống xe.

Trữ Nhiễm chưa đi được mấy bước, bên phải bãi đỗ xe có một đám nam nữ trẻ tuổi đi tới. Cách tương đối xa, lại là buổi tối, nhưng cô vẫn liếc mắt một cái đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.

Quán lẩu này nổi tiếng vì giá đắt, ngoại trừ đắt thì không bới ra điểm xấu nào.

Cho nên gặp phải Tần Tỉnh tới ăn lẩu ở đây cũng không ngạc nhiên.

Không phải nói buổi tối muốn đi xem phim cùng bạn gái sao?

Đây là ăn xong rồi đi xem chiếu đêm à?

Chỉ thấy trong miệng Tần Tỉnh cắn điếu thuốc lá, lấy bật lửa ra.

Một ánh lửa nhỏ màu xanh lam sáng lên.

Anh ta còn chưa kịp châm điếu thuốc đã bị cô gái bên cạnh thổi tắt.

Tần Tỉnh nhìn cô gái một cái, không biết nói gì đó mà lại bật lửa lần nữa, cô gái vẫn muốn thổi tắt, nhưng đã bị Tần Tỉnh nắm cổ đẩy sang một bên.

Tiêng cười vui truyền đến.

Trữ Nhiễm nhìn kỹ cô gái kia, cô nhớ rõ góc nghiêng tinh xảo của cô gái, trước kia đã thấy một lần, là bạn gái Tần Tỉnh.

Cô dừng lại, xoay đầu nhìn chỗ khác.

Cô không hề muốn nhìn thấy cảnh tượng thân mật như vậy.

Trong mấy người kia chỉ có Tần Tỉnh và một người đàn ông khác hút thuốc, những người khác vào phòng riêng trước.

Lúc Trữ Nhiễm quay đầu lại, đã không thấy bạn gái Tần Tỉnh, anh đưa lưng về phía cô, đang tán gẫu với bạn, làn khói lượn lờ giữa ngón tay.

Anh không quá nghiện thuốc lá, lúc trước huấn luyện thể chất cùng cô, có khi cả ngày cũng không hút một điếu.

Ôi.

Trữ Nhiễm cảm thấy mình có bệnh, anh hút thuốc lá hay không thì có liên quan gì tới cô chứ.

Giờ người ta có bạn gái rồi.

Điện thoại vang lên, người ở đoàn phim gọi tới, hỏi cô đến đâu rồi.

Trữ Nhiễm nhỏ giọng nói chuyện: “Tôi tới cửa rồi, vào ngay đây.”

Lúc này không đi qua Tần Tỉnh cũng không được, lần đầu tiên tụ tập với mọi người, đến muộn không tốt.

Trữ Nhiễm cố làm như không có việc gì, nâng bước đi vào trong quán.

Mới đầu Tần Tỉnh cũng không nhìn thấy cô, là người đối diện anh ném tàn thuốc thì nhìn thấy Trữ Nhiễm.

Người nọ hất hất cằm về phía sau, “Kia không phải là người ở công ty các cậu... Ai í nhỉ.” Anh ta không nhớ ra tên Trữ Nhiễm.

“Tôi đi vào trước.”

Tần Tỉnh quay đầu, vừa hay chạm phải ánh mắt Trữ Nhiễm.

Anh là ông chủ công ty cô, lại từng hết lòng hết dạ giúp cô, về tình về lý, cô cũng nên chào hỏi anh một tiếng, tốt nhất là nói thêm câu cảm ơn.

Trữ Nhiễm xây dựng tâm lý xong, lúc đi qua Tần Tỉnh thì thả chậm bước chân, không còn không coi ai ra gì giống như trước nữa, nhưng kiêu ngạo nên có thì vẫn phải có, “Tần tổng, trùng hợp quá.”

Tần Tỉnh gật đầu, bóp điếu thuốc rồi sải bước đi vào quán lẩu.

Không nhìn cô nữa, cũng chẳng muốn đoái hoài.

Trữ Nhiễm đứng tại chỗ một lúc lâu.

--

Khi gặp lại Tần Tỉnh một lần nữa là vào hai tuần sau, ở địa điểm diễn ra hoạt động thời trang.

Tối nay chị Lỵ tới cùng cô, nhân tiện giới thiệu vài người cho cô làm quen.

Kết thúc màn đi thảm đỏ, cô gặp được Tần Tỉnh đang được vây quanh ở bên trong.

Thái tử nhỏ của Tần gia đột nhiên thay đổi tính khí bất cần đời, bắt đầu nghiêm túc gây dựng sự nghiệp đã khiến mọi người ngạc nhiên không dứt.

Từ khi anh gia nhập vào công ty Ảnh Thị của Thẩm Đường, trở thành đại cổ đông, chuyện gì cũng tự tay làm, mấu chốt là không tự cao tự đại, những cuộc thảo luận về anh ở trong giới chưa bao giờ dừng lại.

Hôm nay cuối cùng nhìn thấy người thật, người vây quanh đương nhiên không ít.

Sức hấp dẫn và quyết đoán của lãng tử quay đầu làm anh trở thành tiêu điểm của đêm nay.

Lướt qua đám người, Trữ Nhiễm nhìn anh một cái.

Lúc này, người đàn ông rực rỡ chói mắt, đã từng dễ chịu với cô từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ. Trước khi gây gổ ầm ĩ, anh chưa từng vắng mặt trong bất kể buổi ghi hình chương trình nào của cô.



Nhưng cô đã nói anh như thế nào?

Nói anh chỗ nào cũng tệ, nói anh không bằng Triệu Trì Ý, nói anh chẳng là cái thá gì.

“Trữ Nhiễm.” Chị Lỵ tới đây tìm cô, “Dẫn em đi làm quen với mấy tiền bối trong giới thời trang.”

Trữ Nhiễm cười nhạt, “Vâng.”

Đuôi mắt lại liếc về phía Tần Tỉnh.

Chị Lỵ giống như nhìn thấu cô, giọng điệu cực kỳ tùy ý, “Vốn Tần Tỉnh tới đây thì chị không cần lại đi một chuyến nữa, dể cậu ấy dẫn em đi giới thiệu. Nhưng cậu ấy mới chia tay, chị sợ cậu ấy không có tâm trạng nói chuyện với mọi người, nhưng nhìn trạng thái vừa rồi của cậu ấy thì chắc không bị ảnh hưởng gì.”

Trữ Nhiễm dừng lại, “Anh ấy chia tay khi nào?”

Khó giấu được âm giogj vừa kinh ngạc vừa vui mừng, cô nói xong chợt cảm thấy mất hình tượng.

Vội vàng cứu chữa: “Lần trước em đi ăn lẩu cùng mọi người ở đoàn phim còn nhìn đến thấy anh ấy và bạn gái, nhìn có vẻ tình cảm rất tốt, không ngờ mới được hai tuần đã chia tay.”

Cô nói một đằng nghĩ một nẻo: “Tiếc quá.”

Chị Lỵ: “Chị cũng không rõ chia tay khi nào, tối đó ở công ty tăng ca rồi ăn khuya cùng nhau, cậu ấy nhắc một câu, nói bây giờ là dân F.A, không vội về nhà.”

Trữ Nhiễm uống một hơi hết sạch ly rượu vang đỏ.

Vừa thơm vừa ngọt.

Chị Lỵ cho cô một ánh mắt ‘ em điên rồi ’.

Trữ Nhiễm mỉm cười: “Chị yên tâm, tửu lượng vẫn ổn.”

Anh chia tay rồi.

Cô chưa từng vui vẻ đến thế.

Cuối cùng cũng tìm được nguyên nhân của sự mất mát không thể giải thích được trong mấy tháng qua, thậm chí là khổ sở, còn có phần không cam lòng.

Cho dù cô không muốn thừa nhận mình thích người nào đó, nhưng bây giờ sự thật chính là như vậy, đã vả mặt bôm bốp.

Làm quen với tiền bối trong giới thời trang, trò chuyện hỏi han ân cần một lát, tâm tư Trữ Nhiễm đã sớm bay xa.

Chị Lỵ nhìn ra được, vì thế thả cô đi.

Đi một vòng quanh sảnh lớn, cũng không nhìn thấy bóng dáng Tần Tỉnh.

Hỏi mới biết, anh ra bên ngoài hút thuốc.

Trữ Nhiễm: “Cảm ơn, tôi tìm ông chủ hỏi về hợp đồng.”

Không ai nghi ngờ tính chân thật của lời này.

Trữ Nhiễm đi tới khu vực hút thuốc tìm người, ở đó có 4,5 người đàn ông đứng xung quang, đang chuyện trò vui vẻ, nhưng không có Tần Tỉnh.

Ở bên cửa sổ, Tần Tỉnh dựa bên cạnh cửa sổ, một tay cầm gạt tàn, nửa người đón gió.

Cuối tháng 11, gió lạnh thấu xương, anh mặc áo sơmi mỏng manh, hai khuy trên cùng mở rộng, đứng thẫn thờ ở đó.

Vào giờ phút này, Trữ Nhiễm đột nhiên không vui vẻ nổi.

Bộ dạng này của anh, nhìn thế nào cũng là trạng thái của người thất tình.

Cảm giác được cách đó không xa có bóng đen, Tần Tỉnh quay đầu, hai mắt híp lại.

Như không quá hoan nghênh cô tới.

Tới cũng tới rồi, cũng bị anh nhìn thấy, Trữ Nhiễm thẳng sống lưng, ung dung đi qua.

Tần Tỉnh không nhìn cô nữa, khôi phục tư thế lúc trước.

Trữ Nhiễm dừng lại ở chỗ cách anh 1m, gió lạnh cùng sương khói lượn lờ phả thẳng vào mặt cô, làm cô sặc đến mức ho khan vài tiếng.

Tần Tỉnh không hề có phản ứng, cứ hút thuốc lá của mình.

Xem ra không đợi được anh mở miệng trước, Trữ Nhiễm không khỏi siết chặt túi xách, “Lúc trước, cảm ơn anh.” Mấy chữ ‘ rất xin lỗi ’ nghẹn trong cổ họng, làm sao cũng không nói ra khỏi miệng được.

Tần Tỉnh không lên tiếng.

Sự im lặng khiến cô bị giày vò. Trữ Nhiễm không đếm xỉa gì nữa, “Nghe nói anh chia tay.”

Tần Tỉnh không kiên nhẫn: “Cô muốn nói gì thì nói một lần cho xong đi, đừng có giống như bóp kem đánh răng.” Anh hút một hơi thuốc, sau một lúc lâu mới phả ra khói trắng.

Trong mấy chục giây này, Trữ Nhiễm không hề lên tiếng.

Có lẽ, cũng không biết muốn nói gì.

Tần Tỉnh thỏa mãn sự tò mò của cô: “Chia tay rồi, tính cách không hợp, chia tay trong hoà bình. Cô cũng không cần vui sướng khi người gặp họa, ở trong mắt cô tôi chỗ nào cũng tệ, nhưng không có nghĩa tôi không phải một khối vàng ở trong mắt người khác. Trong tất cả những bạn gái tôi từng qua lại, có người nào không mạnh hơn cô chứ? Cho nên cô không cần quá coi trọng bản thân, lúc trước là tôi bằng lòng cho cô cơ hội tùy ý phung phí sự kiên nhẫn của tôi, nếu không cô nghĩ sao hả?”

Trữ Nhiễm bắt lấy cái cô quan tâm nhất trong lời nói của anh, “Sao anh lại bằng lòng cho em cơ hội tùy ý phung phí sự kiên nhẫn của anh?”

Tần Tỉnh vê tắt tàn thuốc, “Tôi thừa nhận, lúc trước tôi... Có thích cô một chút.” Cách vài giây, “Là mắt tôi bị mù.”

Trái tim Trữ Nhiễm đập loạn, nhìn bóng đêm, lấy ra tất cả can đảm, cô nhỏ giọng nói: “Vậy anh có thể tiếp tục bị mù được không?”

“......”

Tần Tỉnh liếc mắt nhìn Trữ Nhiễm một cái, xoay người về phòng tiệc.

Một mình Trữ Nhiễm ở cửa sổ đón gió lạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play