“Anh ơi, anh mang theo đồ ăn vặt gì thế? Cho em nhìn với.”

Tiểu Chanh chạy đến phòng Tiểu Kinh Duệ, muốn biết trong ba lô của anh trai chứa những gì. Cô bé muốn mang quá nhiều đồ ăn vặt, không chứa nổi, nên muốn anh trai mang giúp cô bé một ít.

Tiểu Kinh Duệ đã kéo khóa ba lô, nhưng vẫn đầy kiên nhẫn mở khóa kéo ra, nói từng thứ mình mang theo cho em gái.

Tiểu Chanh gãi gãi chóp mũi, không nói câu nào.

Anh trai mang theo 4,5 cuốn truyện tiếng Anh.

“Em biết rồi.”

Cô bé chạy về phòng mình nhanh như chớp.

“Rầm”, Tiểu Chanh đổ hết đồ ăn vặt trong chiếc ba lô nhỏ màu hồng nhạt của mình ra.

Quyết định mang ít đi vài thứ, lại nhét thêm hai quyển sách vào.

Tiểu Chanh nhìn các loại đồ ăn vặt hoa cả mắt ở trên sàn nhà, thật sự là đều không nỡ bỏ món nào cả.

Ba ba nói phải tự mình thu dọn đồ ăn vặt và đồ chơi, thích mang cái gì cũng được, bố mẹ sẽ mặc kệ, nhưng cũng sẽ không mua thêm cho bọn họ.

Tiểu Chanh phiền muộn không thôi.

Đành phải chọn một ít đồ ăn vặt không chiếm nhiều chỗ, cô bé thích ăn kẹo và socola nhất, cũng thích khoai tây chiên nhất. Sau một hồi rối rắm, cuối cùng cô bé bỏ mấy hộp khoai tây chiên xuống.

Nhét hai túi que cay chú Tần Tỉnh mua cho cô bé vào, muốn chia cho anh trai một túi. Chú Tần Tỉnh nói, cái này là mỹ vị nhân gian.

“Xong chưa các bảo bối?” Tiếng Thẩm Đường từ dưới chân cầu thang truyền đến.

“Xong rồi ạ.”

Hai đứa nhỏ đồng thanh đáp.

“Nhanh xuống tầng nhé.”

“Vâng ạ.”

Tiểu Chanh đi đến kệ sách, lấy hai cuốn sách ảnh tiếng Anh rồi nhét vào ba lô nhỏ, khó khăn lắm mới kéo được khóa kéo lên.

Ba lô căng phồng, như là khóa kéo sẽ lập tức bung ra ngay trong giây tiếp theo.

Tiểu Chanh và Tiểu Kinh Duệ đi từ phòng mình ra, mỗi nhóc đẩy một chiếc vali kéo của trẻ con, trên lưng còn đeo ba lô nhỏ.

Đi về phía thang máy, Tiểu Chanh quay đầu nhìn vali của anh trai, “Anh ơi, anh có mang theo thật nhiều thật nhiều đồ chơi không?”

Trong vali nhỏ của cô bé là hai con gấu bông, một con là mẹ một con là bé con, cho dù đi đâu cô bé cũng phải mang theo để buổi tối còn ôm gấu ngủ.

Tiểu Kinh Duệ đẩy vali nhỏ của mình, nhỏ giọng nói với em gái: “Trong cái vali này toàn là đồ ăn vặt.”

Tiểu Chanh nghe xong sợ ngây người, đứng đó không nhúc nhích.

Trong đôi mắt viết đầy hai chữ “hâm mộ”.

Tiểu Kinh Duệ: “Anh mang toàn những món em thích ăn, cho em ăn hết đó.”

“Oa!” Tiểu Chanh quăng vali của mình xuống, nhảy cẫng lên.

Tiếng hét chói tai đầy hưng phấn quanh quẩn trong phòng khách của biệt thự cao 7,8 mét.

“Hai đứa làm gì thế?” Tưởng Thành Duật ở dưới lầu nhìn bọn nhỏ. Tiểu Chanh che miệng mình lại, cười không ngừng.

Vui quá đi mất, có thật nhiều đồ ăn vặt để ăn rồi.

“Cảm ơn anh.”

Thẩm Đường và Tưởng Thành Duật ở dưới lầu đợi bọn nhỏ hơn hai mươi phút, giữa trưa hôm nay sẽ bay tới Thâm Quyến.

Hôm qua bọn nhỏ bắt đầu được nghỉ hè, cô và Tưởng Thành Duật nghỉ phép, dẫn hai đứa nhỏ về thôn Hải Đường.

Cô và bọn nhỏ mặc đồ gia đình, Tưởng Thành Duật mặc quần áo giống bình thường, là quần tây đen và áo sơmi trắng.

“Tinh”, thang máy đã xuống tới tầng một.

Tưởng Thành Duật buông tạp chí trong tay xuống, đeo kính râm lên cho Thẩm Đường.

Thẩm Đường nhón mũi chân, đòi hôn.

Nhân lúc bọn nhỏ còn chưa đi đến phòng khách, Tưởng Thành Duật cúi đầu, trằn trọc cọ xát trên môi cô vài giây.

“Bố mẹ ơi, bọn con tới rồi.” Tiểu Chanh vui sướng kêu lên.

Tưởng Thành Duật đưa lưng về phía con, che trước người Thẩm Đường, bọn nhỏ không nhìn thấy hai người đang hôn nhau.

Anh buông môi cô ra, đẩy đẩy kính râm của cô lên.

Tưởng Thành Duật xoay người, “Hai đứa đẩy vali ra sân cho chú vệ sĩ đi.”

“Vâng.” Hai đứa nhỏ đáp lời, vừa đi đường vừa châu đầu ghé tai nhau, Tiểu Chanh thỉnh thoảng cười ha ha.

Thẩm Đường nhìn hai cục bột nho nhỏ, bất tri bất giác, hai đứa nhóc đã gần 4 tuổi rồi.

Mùa hè hàng năm, cô đều dẫn hai đứa nhỏ về thôn Hải Đường, nhưng lúc ấy hai nhóc còn nhỏ, không có ký ức gì, chỉ có mấy mảnh ghép vụn vặt.

Ngày hôm qua nghe nói muốn đi nghỉ ở bờ biển của thôn Hải Đường, hai nhóc hưng phấn cả một đêm.



Lúc chờ máy bay, Tiểu Chanh và Tiểu Kinh Duệ ngồi ở hai bên đùi Tưởng Thành Duật.

“Ba ba.” Giọng Tiểu Chanh mềm nhũn, “Ba ba nhìn con và anh nè.”

Tưởng Thành Duật nhìn con trai, Tiểu Kinh Duệ học điệu bộ nhướn mày của người lớn, miễn cưỡng cũng xem như có chút ra hình ra dáng.

Tiếp theo chính là Tiểu Chanh biểu diễn, cô bé khẽ thổi phù phù, trước mắt như có một gốc bồ công anh.

“Ba ba đoán xem con và anh trai đang biểu diễn cái gì.” Tiểu Chanh trông mong đầy mắt.

Tưởng Thành Duật nào đoán được, nghĩ ngợi hồi lâu, “Ăn que cay bị cay miệng hả?”

“......”

Hai đứa nhỏ yên tĩnh hai giây, bỗng nhiên bật cười.

Sợ ảnh hưởng đến những người khác, bọn nhỏ che miệng cười, vừa cười vừa ngả người ra sau.

Tưởng Thành Duật bị hai đứa nhóc quấy cũng bất đắc dĩ bật cười.

Vừa rồi Tiểu Kinh Duệ trợn tròn hai mắt, lông mày nhỏ nhếch cao, vừa nhìn đã biết là được ăn đồ ăn vặt yêu thích. Còn Tiểu Chanh thổi phù phù, chắc là đầu lưỡi bị cay.

“Ba ba không đoán được, nói cho ba ba đi.”

Tiểu Chanh cười, “Con và anh trai đang diễn cảnh mở mày mở mặt* đó. Ha ha.”

* Mở mày mở mặt =扬眉吐气, nếu tách riêng ra thành hai từ 扬眉 và 吐气 sẽ có nghĩa là nhếch mày và thổi hơi.

Tưởng Thành Duật cười cười, xoa đầu hai đứa nhỏ.

Vẫn chưa tới thời gian lên máy bay, hai đứa nhóc cầm quyển truyện ngồi trên ghế, tựa đầu vào nhau lật xem từng trang, thỉnh thoảng nhỏ giọng thì thầm.

Thẩm Đường mua một ly cà phê đá về, ngồi ngay bên cạnh Tưởng Thành Duật.

Vì giữ dáng, cô không dám uống nhiều, nếm mấy ngụm cho đỡ thèm, còn lại hơn nửa ly đều cho Tưởng Thành Duật.

Tưởng Thành Duật đưa cái ly đến miệng cô, “Uống hai ngụm nữa.”

Thẩm Đường lắc đầu, như thế nào cũng không uống.

Tưởng Thành Duật khẽ nói: “Uống nhiều cũng không sao, buổi tối lại tăng ca để tiêu hao lượng calo.”

Thẩm Đường: “......”

Anh nói tăng ca để tiêu hao lượng calo chính là tăng ca ở trên giường.

Cô vẫn lắc đầu, rất kiểm soát được miệng của mình.

Tưởng Thành Duật vắt chéo hai chân, tựa vào ghế uống cà phê, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn hai nhóc con đang thì thầm khe khẽ.

Thẩm Đường lấy máy tính bảng ra đặt trên người anh, tiến lại gần anh mấy cm, mở mấy kịch bản công ty mới nhận gần đây ra xem.

Tưởng Thành Duật nâng cánh tay lên, ôm cô vào một nửa lồng ngực.

--

5 giờ chiều, một nhà bốn người về đến thôn Hải Đường.

Anh Thẩm biết hôm nay bọn họ về nên đã chuẩn bị hết từ sớm, dọn dẹp mấy phòng trống trên tầng 3 để bọn họ vào ở.

Thẩm Đường và Tưởng Thành Duật vẫn ở trong căn phòng ban đầu của cô, phòng thường xuyên được thông gió và quét dọn nên không có mùi khó chịu.

Lúc này bờ biển đúng vào thời điểm náo nhiệt, Tiểu Chanh và Tiểu Kinh nóng lòng muốn ra bờ biển nghịch cát.

Chị chăm em bé và vệ sĩ đưa bọn nhỏ qua đó, Tưởng Thành Duật và Thẩm Đường theo sau.

Tiểu Chanh và Tiểu Kinh Duệ để chân trần, mỗi nhóc xách theo một xô nước nhỏ, bên trong có đủ loại công cụ nhỏ để nghịch cát, đi qua đường cái, bọn nhỏ hoan hô chạy về phía bờ cát.

“Mẹ ơi!”

“Bố ơi!”

Hai nhóc con vừa chạy còn thỉnh thoảng quay đầu lại, tiếng gọi ầm ĩ hết đợt này đến đợt khác.

Tưởng Thành Duật dắt Thẩm Đường, không nhanh không chậm đi ra bờ biển.

Thẩm Đường lại muốn chụp ảnh, cô để Tưởng Thành Duật giơ bé con lên hoặc kiệu ở trên cổ, chụp cảnh bọn họ bên bờ biển, tắm mình dưới ánh hoàng hôn.

Tưởng Thành Duật xắn ống quần lên, cũng kéo ống tay áo lên tận cẳng tay.

“Chanh, đến chỗ ba ba đi.”

Tiểu Chanh mới xách được một xô nước nhỏ từ biển, chuẩn bị đắp lâu đài cát.

Buông xô nhỏ xuống, cô bé bổ nhào vào lồng ngực ba ba.

Tiểu Chanh ôm cổ Tưởng Thành Duật, làm nũng: “Ba ba, có phải ba ba muốn cho con ăn kẹo không?”

Tưởng Thành Duật chọc con gái: “Ba ba có một viên muối, con có muốn không?”

Tiểu Chanh cười ríu rít, đôi mắt nhỏ lanh ma, “Cho con xem muối của ba ba đi.”

Tưởng Thành Duật: “......”

Anh hôm một cái lên mặt con gái, bế bé con lên, đầu tiên là giơ qua đỉnh đầu, sau đó để con gái ngồi trên vai anh.

Con gái nhát gan, anh không dám vứt lên cao.



Thẩm Đường quay một đoạn video dài một phút, lại chụp thêm mấy bức ảnh.

Tưởng Thành Duật bế con gái về chỗ xô nhỏ của bé, Tiểu Kinh Duệ đang đắp lâu đài, anh để con gái xuống, lập tức túm con trai lên tiếp tục đi chụp ảnh.

“Có muốn ba ba tung con lên cao không?”

Tiểu Kinh Duệ chớp chớp mắt, vẫn hơi sợ một chút, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.

Tưởng Thành Duật không dám tung con trai lên quá cao, tung ba lần, đều vững vàng tiếp trọn trong ngực.

Tiểu Kinh Duệ vừa hưng phấn lại vừa khẩn trương, thét chói tai vài tiếng.

Thẩm Đường quay lại một màn này.

Tưởng Thành Duật bảo con trai hỗ trợ, “Lát nữa bố bế mẹ, xong con quay video, được không?”

“Được ạ!” Tiểu Kinh Duệ vui vẻ đáp ứng.

Tưởng Thành Duật bảo Thẩm Đường đưa điện thoại cho con trai, anh gọi con gái tới, đưa điện thoại của mình cho Tiểu Chanh, “Con và anh trai quay video cho ba mẹ nhé.”

Đã vài ngày Tưởng Thành Duật không tung Thẩm Đường lên cao, anh lập tức bế ngang người cô lên.

Trên bờ cát cực kỳ náo nhiệt, mọi người đi qua đều rối rít liếc mắt nhìn, Thẩm Đường đập tay anh, “Có nhiều người lắm.”

Tưởng Thành Duật: “Em coi như đóng phim đi.”

Hai nhiếp ảnh gia nho nhỏ đã sớm chuẩn bị xong, Tiểu Chanh kêu to “ba - hai - một”.

Tưởng Thành Duật bế Thẩm Đường tung lên hai lần, ‘ oa! ’ Tiểu Chanh tự động phối âm luôn.

Lần cuối cùng đỡ lấy cô, anh xoay người đưa lưng về phía bọn nhỏ, cúi đầu hôn Thẩm Đường một cái.

Tiểu Chanh đang xem video mình vừa quay, có điện thoại gọi đến.

Cô bé biết cái tên ‘ Phó Thành Lẫm ’ nên trực tiếp nghe điện, học cách nói của người lớn, nói bằng chất giọng còn đầy hơi sữa: “Anh rể ạ, em là Tiểu Chanh, có việc gì thì anh cứ nói với em.”

Phó Thành Lẫm: “......”

Mỗi lúc như này, đều là lúc anh ấy sống không còn gì luyến tiếc.

“Ngoan nào, đưa điện thoại cho ba ba.”

Tưởng Thành Duật ra nhận điện thoại, Thẩm Đường xây lâu đài cát với hai nhóc.

“Mẹ ơi, con khát.” Tiểu Chanh đắp được một nửa, nằm nhoài trên lưng Thẩm Đường làm nũng.

“Con muốn uống nước khoáng, hay là mẹ đi mua nước trái cây cho con?”

Tiểu Chanh ghé sát vào tai mẹ, “Mẹ ơi, con muốn ăn kem.”

Thẩm Đường quay đầu, cũng kề sát vào con gái: “Mẹ cũng muốn ăn, chúng ta chơi cát đã, xong trở về nhờ ba ba mua cho chúng ta được không?”

“Được ạ.”

Tiểu Chanh hôn một cái lên má Thẩm Đường.

Cô bé tiếp tục xây lâu đài, “Mẹ ơi, con và anh trai sẽ đắp cho mẹ một cái lâu đài cát xinh đẹp nhất luôn, ba ba nói công chúa đều ở lâu đài.”

“Cảm ơn bảo bối.”

Mặt trời lặn dần, lâu đài cát cũng bắt đầu thành hình.

Tiểu Chanh tháo mũ, cởi áo chống nắng, cuối cùng có thể nghịch nước nghịch cát thật đã rồi.

Gió trên bờ biển rất mạnh, thổi tung mái tóc dài mềm mại của cô bé.

Tưởng Thành Duật nói chuyện điện thoại xong thì đi tới, thấy chị chăm em bé cầm dây buộc tóc đi ra chỗ Tiểu Chanh, “Để tôi.” Anh cầm dây chun đi buộc tóc cho con gái.

Không biết tết bím tóc phức tạp, Tưởng Thành Duật dùng ngón tay chải tóc cho con gái, túm một viên tròn tròn nho nhỏ và lỏng lẻo trên đỉnh đầu cô bé con.

“Ba ba, tóc của mẹ cũng che trước mặt rồi.”

Tưởng Thành Duật: “Ba ba cũng buộc một bím tóc nhỏ cho mẹ nhé.”

Thẩm Đường chỉ nghĩ anh thuận miệng dỗ con thôi, không ngờ anh làm thật.

Tiểu Chanh và Tiểu Kinh Duệ nghiêm túc xây lâu đài cho cô, cô ở một bên làm người giúp việc nhỏ.

Tưởng Thành Duật lại hỏi xin chị chăm em bé một dây chun buộc tóc, hơi ngồi xổm xuống sau lưng Thẩm Đường.

Thẩm Đường cảm thấy phía sau có người, quay đầu lại.

Tưởng Thành Duật ấn bả vai cô, “Quay lại đi, đừng nhúc nhích, để anh buộc tóc cho em.”

Vài phút sau, Thẩm Đường có một búi tóc tròn tròn cùng kiểu với Tiểu Chanh.

Cô nhiều tóc, vừa rồi Tưởng Thành Duật buộc cũng khá tốn sức.

Thẩm Đường cầm điện thoại tự chụp một bức, nhìn xem hiệu quả thế nào.

Lỏng là lỏng lẻo, có một nhúm tóc còn rơi lòa xòa.

Nhưng mà, rất đẹp.

Gió đêm thổi qua, có thổi thế nào cũng không rỗi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play