Đêm hôm ấy, Trữ Nhiễm mất ngủ.
Bị Tần Tỉnh lạnh nhạt thờ ơ, cô khó tránh khỏi buồn bực.
Kết quả cô ngủ không yên, lật qua lật lại như con cá rán, mà lời kia Tần Tỉnh nói lúc trước anh có thích cô một chút.
Có lẽ không chỉ là một chút.
Cô tự mình đa tình nghĩ.
Không biết nửa năm qua đi, hảo cảm của Tần Tỉnh với cô giờ còn bao nhiêu.
Trữ Nhiễm nằm lì ở trên giường, nhìn thời gian trên điện thoại trôi qua từng phút từng phút.
Trong đầu toàn là Tần Tỉnh.
Xem ra đêm nay không ngủ nổi rồi.
Trữ Nhiễm nhắn tin cho em họ, giờ này chỉ có đảng lệch múi giờ mới có thể tám trên trời dưới biển với cô.
【 Tan học chưa? 】
Trữ Tiêu Duyệt ở London xa xôi không có lớp buổi chiều nên đắm mình trong thư viện.
Nửa năm qua, mối quan hệ giữa Trữ Tiêu Duyệt và Trữ Nhiễm đã dịu đi, nhất
là sau khi Trữ Nhiễm gia nhập công ty truyền hình điện ảnh của Thẩm
Đường thì tình cảm bọn họ đã đi lên không ít.
Chờ năm phút đồng hồ, Trữ Nhiễm mới nhận được tin nhắn trả lời của em họ.
【 Không có lớp, em đang làm luận văn, muốn hói cái đầu. 】
Trữ Tiêu Duyệt chưa đến mức trải nghiệm nỗi khổ của những học sinh xuất sắc hói đầu, cũng muốn trải nhưng số không cho phép.
【 Chị ở đâu? Bắc Kinh à? 】
【 Đã giờ này rồi chị còn làm gì mà chưa ngủ? 】
【 Ngày mai không quay phim sao? 】
Trữ Tiêu Duyệt hỏi dồn dập.
Trữ Nhiễm: 【 Thì đang quay ở Bắc Kinh đây, không ngủ được. 】
Trữ Tiêu Duyệt: 【 Hô, hiếm thấy chị mất ngủ à nha. 】
Trữ Nhiễm không phục: 【 Thì sao, người học dốt thì không được quyền mất ngủ chắc? 】
Trữ Tiêu Duyệt gửi sticker cười hô hố, vừa rồi cô ấy không ám chỉ Trữ Nhiễm học kém, là trêu chọc người không tim không phổi như cô mà cũng mất
ngủ.
Đúng là khó tin.
Cuối cùng học sinh cá biệt vẫn không phục, Trữ Nhiễm bật dậy khỏi giường, 【 Chị đây nói cho mà biết, nếu không phải chị đây xinh đẹp tuyệt trần, có quá nhiều trai theo làm chị không thể nào yên tâm học hành thì top 2 với
chị chỉ là muỗi đốt inox nhé. 】
Hai giây sau.
Màn hình ngập sticker cười như điên.
Chính Trữ Nhiễm cũng bật cười, nếu giờ Trữ Tiêu Duyệt ở trước mặt cô thì cô đã sút bay nó rồi.
【 Cười cái nỗi gì! Nói chuyện tử tế! 】
Trữ Tiêu Duyệt lo lắng: 【 Sao chị mất ngủ? Có ai bắt nạt chị à? 】
Trữ Nhiễm nghĩ nghĩ, 【 Xem như thế đi. 】
Thái độ thờ ơ của Tần Tỉnh đối với cô không chỉ là bắt nạt mà còn là bạo lực lạnh nữa kìa.
Trữ Nhiễm lại giải thích để tránh em họ hiểu lầm: 【 Trong tình cảm, không phải mâu thuẫn với đoàn làm phim. 】
Trữ Tiêu Duyệt gõ một đoạn văn an ủi lại xóa đi, chứ Trữ Nhiễm có chịu
thiệt bao giờ. Nếu trong tình cảm thì hẳn là Triệu Trì Ý gây cản trở.
【 Em nói chị đừng giận, chị không phải gu của Triệu Trì Ý, mà anh ta lại còn kiêu ngạo không có hứng thú với tình cảm, không hề dỗ dành con gái, chị nhìn anh ta đối xử với Mỹ Đường rồi nghiệm lại đi. 】
【 Chị thích Triệu Trì Ý vì anh ta tạo cho chị khát vọng muốn chinh phục, anh
ta chăm sóc chị từ nhỏ nên chị mới có lòng chiếm hữu với anh ta. Chị
phải hiểu cho rõ thế nào mới là động lòng. 】
【 Em nói nhiều thế này không phải để đả kích chị, chị đừng phí hoài bản thân vào một người đàn ông không yêu mình, xinh thế này phải tìm người thật
tốt chứ. PS: Dù tính chị có hơi kém một chút, điểm trừ lớn nhưng vẫn cứu được ~
đấy chị xem, giờ em vừa mắt chị bao nhiêu cơ mà
】
Người chưa dính vào yêu đương mà giỏi nói đạo lý thế cơ chứ.
Trữ Nhiễm: 【 Chị đâu để ý Triệu Trì Ý nữa. 】
Trữ Tiêu Duyệt: 【 ? 】
Trữ Nhiễm nghiêm túc đọc lại đoạn tin dài của Trữ Tiêu Duyệt, 【 Chị động lòng với một người đàn ông. 】
Trữ Tiêu Duyệt: 【 Em có biết không? 】
Trữ Nhiễm không cần giữ mặt mũi trước em họ, 【 Em từng gặp đó. Ông chủ của chị, Tần Tỉnh. Anh ấy nói trước kia anh ấy
từng thích chị, em còn lạ gì nhân phẩm của chị nữa, chị làm tổn thương
anh ấy rồi, giờ anh ấy đang độc thân nhưng cũng không ‘dễ gần’ với chị. 】
Cô kể hết tình hình của mình với Tần Tỉnh hiện giờ cho em họ.
Phiền muộn trong tim cả một đêm, nói ra mới dễ chịu hơn chút.
Trữ Nhiễm trút được nỗi khổ tâm, 【 Thoải mái ghê. Khỏi an ủi chị, đi làm luận văn của em đi. 】
Trữ Tiêu Duyệt: 【 Thích thì theo đuổi thôi, đàn ông như thế hiếm lắm, chị cứ chần chừ có khi anh ấy lại yêu thêm cô nữa rồi cũng nên. 】
Trữ Nhiễm ngả người ra giường, ngửa mặt lên.
Sầu chết thôi.
Theo đuổi kiểu gì mới được chứ?
——
Mấy ngày liên tiếp, Trữ Nhiễm vẫn đang do dự có nên đi tìm Tần Tỉnh không.
Vào một buổi tối tháng mười hai, Thẩm Đường đến thăm ban cô.
Với tư cách là một nhà đầu tư, ngoài việc thăm ban, cô ấy còn nhân tiện tìm hiểu về tiến độ quay.
Trữ Nhiễm nhìn chằm chằm Thẩm Đường, luôn cảm thấy cô ấy khang khác, đi
giày bệt, trang điểm nhẹ nhàng, son môi màu hồng nhạt, áo khoác dài dày
màu trắng.
Cô quen Thẩm Đường năm, sáu năm, trời lạnh Thẩm Đường vẫn cứ là mặc váy rồi trùm thêm áo khoác lên đầu.
“Sếp Thẩm… Ốm à?”
“Có em bé.”
“!!”
Thẩm Đường lấy trong túi ra một ít kịch bản đưa cho cô, "Tôi và Tần Tỉnh đã
chọn cho cô hai kịch bản phim, có thời gian thì xem qua rồi quyết xem
chọn kịch bản nào nhé.”
Trữ Nhiễm đặt nước chanh trong tay xuống, vẫn chưa hoàn hồn từ tin tức Thẩm Đường lên chức làm mẹ.
“Hai lịch trình mâu thuẫn, không nhận cả đôi được.” Thẩm Đường bảo cô cất kịch bản đi, “Buổi tối trở về khách sạn từ từ xem.”
Trữ Nhiễm thuận tay đưa cho trợ lý, giống như tùy ý hỏi: "Cô với tổng giám đốc Tần thích kịch bản nào hơn?"
Thẩm Đường; “Tôi với anh ấy ngược ý nhau, cuối cùng vẫn phải xem cô thế nào.”
Cô ấy mở nắp cốc uống nước nóng, dạo này sợ lạnh, ngồi trong phòng điều hòa cũng thấy lạnh.
Tưởng Thành Duật nói với cô ấy là giai đoạn đầu của thai kỳ sẽ như vậy.
Trữ Nhiễm muốn thử vận may, xem ánh mắt của mình có giống Tần Tỉnh không.
Điện thoại Thẩm Đường vang lên, là cuộc gọi của Tưởng Thành Duật.
Trữ Nhiễm yên lặng uống nước chanh, ăn no cơm chó của Thẩm Đường với Tưởng Thành Duật suýt vỡ bụng.
Thẩm Đường cúp điện thoại, xách túi đứng dậy, "Tưởng Thành Duật đến đón tôi, sắp tới nơi rồi, cô học lời thoại đi, tôi về nhé. Xem xong kịch bản thì phát biểu ý kiến trong nhóm nha, lúc đó rồi cùng thảo luận sau.”
Đây là tác phẩm màn ảnh rộng đầu tiên của Trữ Nhiễm, cho nên phải chọn kịch bản cẩn thận.
Trữ Nhiễm đưa Thẩm Đường rời đi, hôm nay cô hóng được ở đoàn phim nói công
ty bọn họ vừa ký hợp đồng với hai nghệ sĩ, chưa công khai.
Một là nam diễn viên trẻ có chút tiếng tăm, đào tạo chuyên nghiệp, kỹ thuật diễn không tệ, tính cách mạnh mẽ, ngoại hình đẹp trai.
Khá là nổi tiếng.
Một diễn viên ký hợp đồng khác là tiểu hoa, cũng là hoa khôi, được chú ý thông qua một bộ phim ngắn tự đạo diễn và tự đóng.
Sinh viên năm hai khoa diễn xuất, hữu gương mặt nữ chính trong phim.
Mức độ nhận biết cực kỳ cao.
Có một cái tên dễ nghe, Hứa Nguyện.
“Sếp Thẩm,” Trữ Nhiễm bỏ đi chút khéo léo trước mặt Thẩm Đường, nói thẳng, “Công ty lại ký với một nữ diễn viên à?”
Cô không có hứng thú với các diễn viên nam, ý là, diễn viên nam không tạo thành mối đe dọa cho cô.
Nhưng Hứa Nguyện… Làm cô tự dưng thấy nguy hiểm.
Con gái có thể mặn có thể ngọt, nếu cô là đàn ông thì chắc chắn cũng sẽ thích kiểu như Hứa Nguyện.
Thẩm Đường đang trả lời tin nhắn của Tưởng Thành Duật, khóe miệng hơi nhếch lên, chỉ thấy sườn mặt: “Tin tức nhạy phết nhỉ.”
Ngầm thừa nhận công ty đã ký với Hứa Nguyện.
Lòng Trữ Nhiễm chợt thấy chua chua, chua hơn cả nước chanh vừa uống.
Thẩm Đường cất điện thoại vào trong túi áo khoác, thỏa lòng hóng hớt của cô, “Tần Tỉnh muốn ký, tôi với chị Lỵ cũng cảm thấy không tệ, cuối cùng đều chấp thuận.”
Bồi dưỡng Hứa Nguyện tốt có khi lại trở thành được ảnh hậu trẻ tuổi kế tiếp.
Trữ Nhiễm càng chua hơn, suýt thì hóa thân thành chanh tinh.
“Tổng giám đốc Tần phụ trách luôn tài nguyên thương vụ của Hứa Nguyện?”
Thẩm Đường gật đầu, “Tài nguyên thương vụ chất lượng tốt của công ty, giờ phần lớn đều dùng quan hệ của anh ấy.”
Trữ Nhiễm rầu rĩ nói: “Cũng đúng, anh ấy có nhiều mối quan hệ mà.”
Xe Tưởng Thành Duật đã dừng ở ven đường, anh ấy đứng bên cạnh cửa xe nhìn sang.
Thẩm Đường vẫy tay, ra hiệu cho cô quay về.
Tưởng Thành Duật đi một chuyến công tác ngắn, hôm trước đến Thượng Hải, chiều nay mới trở về. Không gặp hai ngày, Thẩm Đường nói nhớ Tưởng Thành
Duật, anh chạy thẳng từ sân bay đến đón cô.
Thẩm Đường không còn dám chạy nhanh tới chỗ anh như trước, Tưởng Thành Duật đi về phía cô.
Trên đường, cô ôm lấy anh.
Một tay Tưởng Thành Duật ôm eo cô, giữ mũ áo khoác của cô tránh bị gió thổi xuống, “Ngoài lạnh ra thì em có thấy không thoải mái chỗ nào không?”
Thẩm Đường cười nói: “Tim thiếu một mảnh, hít thở không thông, anh vừa về là khỏe ngay rồi.”
Trữ Nhiễm đưa mắt đôi vợ chồng rắc cơm chó lên xe, quay người vào studio.
Bước chân cô đơn, người cũng không nâng cao tinh thần nổi.
Hứa Nguyện độc thân, Tần Tỉnh cũng thế, dù họ ở bên nhau cũng chẳng có gì không ổn.
Trữ Nhiễm cân nhắc xong, nhắn tin cho Tần Tỉnh: 【 Tối nay tổng giám đốc Tần có rảnh không? 】
Tần Tỉnh: 【 Không rảnh, có việc gì cứ nói. 】
Trữ Nhiễm muốn gặp anh: 【 Nói qua Wechat không rõ. 】
Tần Tỉnh: 【 Thế thì nói qua điện thoại. 】
Trữ Nhiễm kiên trì muốn gặp, 【 Nói qua điện thoại cũng không rõ. 】
Tần Tỉnh: 【 Thế là khả năng biểu đạt của em có vấn đề rồi. Đừng làm tôi tốn thời gian chạy tới chạy lui, tôi không rảnh đến vậy. 】
Trữ Nhiễm: “…”
Cô chịu đựng sự giễu cợt lạnh lùng từ anh, 【 Tối nay anh ở đâu? Em đến tìm anh, không phiền ngài phải tới đây ạ. 】
Sau gần mười phút, Tần Tỉnh gửi cho cô địa chỉ.
Đó là hội quán kinh doanh anh thường đến.
——
Trữ Nhiễm nhờ nhà tạo mẫu trang điểm, làm kiểu tóc, cô mặc chiếc váy dài yêu thích, đến cả áo khoác cũng là kiểu mới.
Nhà tạo mẫu cho rằng tối nay cô sẽ tham gia một sự kiện quan trọng.
Trữ Nhiễm đến trước giờ hẹn 10 phút, hội quán có hệ thống thành viên, cô
không thường đến nên không có thẻ hội viên, không vào được.
Cô nhắn tin cho Tần Tỉnh, chờ ở trong sân.
Mười lăm phút sau, Tần Tỉnh chậm rãi xuất hiện, đi từ trên tầng hội quán xuống.
Từ khi anh lập nghiệp, chỉ mặc độc sơ mi trắng, các loại màu mè lố lăng
trước kia đều bị anh ném đi, thề sẽ trở thành một con người mới.
Trên người anh có mùi rượu nhàn nhạt.
Trữ Nhiễm xuống xe, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Ánh mắt Tần Tỉnh dán lên người cô hai giây, mặc dù nói đã lạnh lòng từ lâu
nhưng không thể phủ nhận, dù đã quen thấy cô lộng lẫy trên thảm đỏ, tối
nay mắt anh vẫn bị choáng ngợp.
“Có chuyện gì, nói đi.”
Rõ là anh không định để cô vào hội quán nói chuyện cho tử tế.
Cũng mặc kệ cô ăn mặc phong phanh, có lạnh hay không.
Trữ Nhiễm không quan tâm, có những lời nghĩ là một chuyện, đến khi muốn mở miệng mới phát hiện khó nói ra.
Tần Tỉnh nhìn đồng hồ, hiển nhiên là thiếu kiên nhẫn.
Với quan hệ căng thẳng giữa cô và anh hiện giờ, anh mà quay đi cũng là điều dễ hiểu. Trữ Nhiễm kiên trì, “Anh còn nhớ trước kia em từng nói với anh trong lúc giận dữ là ‘Ai mà để ý anh thì đúng là mù, anh cho hội khiếm
thị đó tiền khám mắt đi.’ không?”
Tần Tỉnh cười lạnh, “Vậy em lặn lội tới đây chỉ muốn nói có thế?”
“Đương nhiên không rồi.” Vẻ mặt Trữ Nhiễm mất tự nhiên, ấp úng, “Em muốn nói
là, em… Cũng gia nhập hội người mù rồi. Anh đưa em vào khoa mắt nha?”
“…”
Dịch nghĩa câu này của cô là, em cũng thích anh.
Tần Tỉnh nhìn vào mắt cô, “Em tự đi mà khám, tôi hết sạch tiền rồi, tiền cho hết các cô gái khác đi khám rồi.”
Trữ Nhiễm: “…”