Không phải không yên lòng, mà là không bỏ được em.

Đặc biệt là khi bất ngờ gặp giấc mộng như thế, những cảm xúc trong mơ mãnh liệt đánh thẳng vào từng giác quan của anh.

Thẩm Đường không nói nữa, cúp điện thoại.

Tưởng Thành Duật ném điện thoại di động đi tắm, giấc ngủ trưa này thực sự khó chịu, trong lòng chồng chất bất an, lo lắng.

Khó khăn lắm mới có một tuần ở nhà nghỉ ngơi, lại bị giấc mơ này quấy rầy không sao thoải mái nổi.

Tháng 5, thời tiết ở Bắc Kinh không tính là quá nóng.

Tưởng Thành Duật dội xong nước lạnh, cũng bình tĩnh hơn, trong lòng chỉ còn nỗi nhớ thương da diết. Trong mộng tình cảnh của Thẩm Đường quá đơn độc, cô khàn cả giọng gọi tên anh, tìm anh trong bóng tối vô định. Cảm giác này thực sự ngột ngạt, tim anh thắt lại, làm sao cũng không giải tỏa được.

Tiếng tin nhắn điện thoại truyền đến.

Lục Tri Phi: [Hôm nay em đã phạm phải sai lầm lớn, họa từ miệng mà ra.]

Tưởng Thành Duật đọc tin nhắn nhưng không hiểu, cho là cô ta nhắn nhầm, nên không hồi âm.

Lục Tri Phi lại gửi đến một tin nhắn nữa: [Hôm nay em đến CLB leo núi, nào biết Tranh Tranh cũng ở đây, cô nhóc nói với em về Thẩm Đường, hai cô cháu hăng say nói chuyện, em lỡ miệng bảo ‘Thẩm Đường quả là lợi hại, dám đá cả chú của cháu.’. Tranh Tranh giật mình, không tin, lúc đó em mới nhận ra con bé chưa biết chuyện hai người chia tay. Xin lỗi anh, em tưởng Tranh Tranh cái gì cũng biết.]

Ngoại trừ những tin tức về Thẩm Đường, còn lại Tưởng Thành Duật rất ít khi quan tâm đến những thông tin ngoài lề không liên quan đến công việc, vì thế nhàn nhạt hồi âm: [Không có gì, vốn là đã chia tay.]

Lục Tri Phi: [Do em lắm lời, việc của anh đáng lẽ phải do chính anh nói ra. Lần sau em sẽ cẩn trọng hơn.]

Đối phương lần nữa thể hiện sự áy náy.

Tưởng Thành Duật nhìn thấy hai chữ ‘leo núi’: [Hai người vẫn còn ở CLB.]

Lục Tri Phi: [Vâng, không ngờ thể lực Tranh Tranh tốt như thế, còn muốn thử thách với những tuyến leo dốc có độ khó cao.]

Tưởng Thành Duật: [Vậy hai người cứ chơi thêm chút nữa đi, tôi đến đón cả hai, buổi tối cùng nhau đi ăn cơm.]

Lục Tri Phi sửng sốt, không dám tin.

Anh chủ động tới đón cô, còn muốn đi ăn tối cùng nhau?

Khắc chế cảm xúc kích động, cô vội vàng nhắn lại: [Không cần đến đón em đâu, em đi xe tới mà, vậy anh cứ chọn nhà ăn Tranh Tranh thích, em sẽ đưa con bé đến.]

Tưởng Thành Duật vẫn kiên trì như cũ: [Tôi ở nhà cũng không có việc gì.]

Lục Tri Phi đương nhiên không ngốc đến mức từ chối cơ hội hiếm có này: [Được, vậy anh tới đi, chúng ta cùng leo núi, có mấy tuyến leo mới dựng thêm, không tệ lắm.]

Sở thích của Tưởng Thành Duật là leo núi ngoài trời, mấy hoạt động leo núi trong nhà anh không có hứng thú.

Gác lại điện thoại, anh vào phòng thay một bộ quần áo thể thao.

Hôm nay anh cho lái xe nghỉ, nên đành tự mình lái xe.

Trên đường đi, tiếng gọi tuyệt vọng của Thẩm Đường trọng mộng lần nữa quanh quẩn bên tai.

Trong đoàn làm phim người duy nhất anh quen biết chính là đạo diễn Chu Minh Khiêm.

Lúc trước Thẩm Đường có thể lấy được vai diễn này, Chu Minh Khiêm giúp đỡ không ít.

Anh nhắn cho Chu Minh Khiêm một tin nhắn thoại: [Dạo này Thẩm Đường trong đoàn làm phim sao rồi? Có vướng vào tranh chấp với các diễn viên khác không?]

Mười mấy phút sau, Chu Minh Khiêm nhắn lại: [Chưa chết, chưa tàn phế.]

Tưởng Thành Duật nghe thấy mấy từ này, sắc mặt lập tức thay đổi, trực tiếp gọi điện thoại cho ông bạn.

“Ý anh là gì?”

Chu Minh Khiêm: “Ý tại mặt chữ. Cô ấy vẫn còn sống.”

Tưởng Thành Duật nào có tâm tình nghe mấy chuyện tào lao, hơi mất bình tĩnh: “Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”

Chu Minh Khiêm hỏi lại anh: “Không phải cậu nói với tôi đã xem qua kịch bản của một chữ cũng không bỏ sót à? Vậy hẳn là cậu có chút ấn tưởng chứ, vai diễn của Thẩm Đường trong bộ phim này bị người ta bóp cổ ấn vào tường. Hôm nay vừa hay quay cảnh này.”

Sao có thể không nhớ, chỉ cần là các kịch bản Thẩm Đường sắp đóng anh đều đọc qua ít nhất một lần.

Chu Minh Khiêm giải thích: "Người bóp cổ cô ấy là một cậu diễn viên tên Phàn Nhất Thước, cũng là cháu trai Phàn Ngọc. Chiều nay lợi dụng cảnh quay đó, tên này dám lấy việc công báo thù riêng. Xuống tay tương đối độc ác, bóp chết xem chừng cậu ta không dám, nhưng mà chiếu theo lực đạo đoán chắc lúc ấy Thẩm Đường cũng suýt chết.”

Tưởng Thành Duật dùng sức siết chặt vô lăng, bắp tay căng cứng: “Mấy giờ?”

“Mấy giờ gì cơ?”

“Lúc quay cảnh đó là mấy giờ?”

“Khoảng tầm 13h30, sao thế?”

"Không có gì."

Đúng lúc anh đang ngủ trưa.

Trước kia anh chưa bao giờ tin cái gì mà tâm linh tương thông, nhưng giấc mộng kia, quả thực khiến tâm trạng anh thấp thỏm không yên.

Chu Minh Khiêm còn bận việc ở trường quay, vì vậy vội vàng cúp máy.

Tưởng Thành Duật mở nhạc, chính là bài hôm trước Thẩm Đường hát cho anh nghe.

Anh không hiểu vì sao, cô có rất nhiều đường để đi, lại nhất quyết đâm đầu vào con đường không phù hợp nhất với tính cách của mình. Con đường mà chính cô cũng cảm thấy quá cô độc, quá bạc bẽo, trống rỗng.

Bài hát phát đi phát lại, mãi cho đến tận khi xe dừng trước cửa câu lạc bộ.

Lê Tranh vừa chinh phục một lộ tuyến khá khó khăn, đang ngồi nghỉ ngơi ăn trái cây, thỉnh thoảng lại nhìn điện thoại.

Lục Tri Phi lấy cho cô bé 1 cốc cafe: “Chú em chắc cũng sắp đến rồi.”

Lê Tranh cười cười, đặt tác cafe sang một bên: “Cảm ơn ạ.”

Lục Tri Phi nói chuyện phiếm với cô bé: “Mấy tháng nữa em đến đài truyền hình thực tập?”

“Tháng 6 ạ, em thi xong sẽ đi luôn.”

Lục Tri Phi cho thêm sữa bò vào cafe, khuấy đều lên: “Nếu em đi thực tập có thể qua chỗ chị ở, căn hộ chị đang dùng ở ngay đầu đường cách chỗ em thực tập 1 con phố. Căn hộ đó rất lớn, 1 mình chị ở cũng quạnh quẽ.”

Lê Tranh nhã nhặn từ chối: “Chú em đã sớm sắp xếp chỗ ở cho em rồi. Em ở chung cư của chú ấy.”

“Tranh Tranh.”

Giọng nói từ tính, trầm ấm của Tưởng Thành Duật ôn tồn truyền đến.

Lê Tranh và Lục Tri Phi không hẹn cùng quay đầu. Hôm nay Tưởng Thành Duật mặc một bộ đồ thể thao mày đen, áo phông vừa khít người, tôn lên đường nét cơ thể đẹp đẽ của anh, quần ngắn hơn cỡ anh hay mặc tầm nửa tấc.

Hiện giờ đang là đầu hạ, cho nên cũng không quá khiến người khác để ý.

Lê Tranh vừa thấy ông chú mình bước vào lập tức tức giận trợn mắt, rầu rĩ cúi xuống ăn hoa quả.

Lục Tri Phi đưa cốc cafe mình còn chưa uống đưa cho anh: “Không nóng, không lạnh, vừa cho thêm sữa, không có đường.”

“Trên xe tôi đã uống chút nước rồi.” Tưởng Thành Duật gõ gõ đầu cô cháu gái: “Tới chơi cũng không nói với chú câu nào, con bé này được lắm. Không phải cháu cảm thấy không thỏa mái với bảo an lạ sao?”

“Nghiêm Hạ Vũ dẫn cháu đến đây, nói chú dạo này bận việc.” Thì ra là vội vàng chia tay con gái nhà người ta, uổng công cô chân thành chọn quà, còn cố ý mua giúp ông chú đầu gỗ nhà mình bộ đồ makeup tặng cho nữ thần.

Cô bé ngửa đầu chất vấn: “Chú không tặng bộ đồ trang điểm kia cho người khác đó chứ?”

“Không.”

Lục Tri Phi nghe cuộc đối thoại của hai chú cháu nhà này mà như lạc vào sương mù, hỏi lại: “Đồ trang điểm gì cơ?”

Tưởng Thành Duật thản nhiên tiếp lời: “Mua cho Thẩm Đường.”

“À.” Cô nhàn nhạt cười, không hỏi thêm gì nữa.

Tưởng Thành Duât hỏi cháu gái còn muốn chơi leo núi tiếp không: “Chú cố tình đổi quần áo thoải mái qua chơi với cháu đó.”

Lê Tranh nhìn bộ quần áo trên người anh, không đợi cô cháu gái hỏi, Tưởng Thành Duật đã chủ động lên tiếng: “Thẩm Đường mua cho chú.”

Lục Tri Phi rũ mắt, lặng lẽ uống cafe thầm nghĩ, đến giờ anh ấy vẫn chưa quên được tình cũ sao?

Tưởng Thành Duật leo núi cùng cháu gái thêm 30 phút, sau đó ba người mới rời đi.

Lục Tri Phi và Lê Tranh ngồi xe Tưởng Thành Duật, xe của hai người được tài xế lái về.

Lê Tranh trực tiếp leo lên hàng ghế sau. Lục Tri Phi ra hiệu cô bé ngồi lên ghế phụ. Lê Tranh nhanh nhảu đáp: “Em ngồi cùng chị.”

“Hai chúng ta cùng ngồi sau, thế chẳng khác nào biến chú em thành tài xế à?”

Đến bây giờ Lê Tranh vẫn chưa nguôi giận, nhưng mà không muốn trước mặt người ngoài hờn dỗi với chú, cho nên mặt nặng mày nhẹ leo lên ghế lái phụ.

Tưởng Thành Duật vươn người, đeo dây an toàn cho cô cháu.

Anh nhìn cô cháu gái: “Việc chú và Thẩm Đường chia tay không phải cố ý muốn giấu cháu, đừng giận nữa.”

Lê Tranh: …

Ông chú này rõ ràng cố ý, cháu còn chưa biểu hiện ra, chú đã cố tình nói toạc móng heo trước mặt Lục Tri Phi.



Chú có lòng thì cháu có dạ, Lê Tranh lập tức thuận tình hợp ý bĩu môi, hờn dỗi đáp: “CP cháu ship lâu như thế. Không thanh không thức đùng một phát tuyên bố chia tay. Đã thế còn chia tay đã 3 tháng, lại ngang nhiên giấu diếm cháu. Chiến hạm mình không tiếc sức chèo nay tan tác, cháu đau lòng biết bao nhiêu, suy sụp biết nhường nào. Đã vậy chú còn không cho phép cháu thể hiện cảm xúc.”

Cô bé khó chịu bổ sung: “Cháu đã vẽ rất nhiều bức tranh CP của hai người, còn chuẩn bị đóng hộp sẵn sàng tặng cho cả hai nhân kỷ niệm 4 năm bên nhau.”

Thật là vô vị, cô quay đầu nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, không thèm chú ý đến ông chú già nhà mình nữa.

Lục Tri Phi nhỏ nhẹ lên tiếng: “Tranh Tranh là chị không đúng.”

Cô tự trách nói: “Nếu không phải chị nhiều lời.”

Tưởng Thành Duật liếc nhìn cô qua kính chiếu hậu, ngắt lời: “Không liên quan đến cậu.” Anh nhìn về phía cô cháu gái đang hầm hè. cáu bẳn: “Những bức tranh kia vẽ không uổng, trong quá trình chú theo đuổi lại Thẩm Đường vẫn cần dùng đến, lúc nào đóng gói gửi cho chú.”

Lê Tranh mạnh mẽ quay ngoắt đầu lại, Lục Tri Phi cũng bất ngờ, ngỡ ngàng ngẩng lên nhìn anh.

Tưởng Thành Duật: “Đêm nay mời 2 người anh cơm là muốn thỉnh giác cách theo đuổi phụ nữ.”

Lục Tri Phi: …

Lê Tranh: …

Lục Tri Phi lẳng lặng mím môi, thế là anh đang thản nhiên tuyên bố thẳng vào mặt cô là anh không nói đùa?

---

Buổi tối thôn Hải Đường còn náo nhiệt hơn ban ngày, khách du lịch tốp năm, tốp ba đi dạo bên bờ biển, các hàng ăn đêm, thưởng thức cảnh biển nên thơ, bình yên nơi đây.

Bờ biển càng đông đúc hơn, tiếng người cười nói huyên náo không ngừng.

Bênh viện hôn Hải Đường nằm ở góc Đông Nam của làng chài ven biển này, không cao lắm, chỉ có 7 tầng. Tầng cao nhất chính là phòng VIP, từ cửa sổ phòng này có thể nhìn đường toàn cảnh ngôi làng và đường ven biển đẹp mộng ảo của thôn.

Trần Nam Kình không có tâm trạng ngắm cảnh, rút một điếu thuốc ra, trên tay nhanh chóng khói thuốc nghi ngút.

Phản Nhất Thước mới từ phòng giải phẫu đi ra, sau khi gây tê hiện tại đã mất đi ý thức.

Ý tá đã thông báo các hạng mục cần chú ý, rời khỏi phòng bệnh.

Phàn Ngọc đóng cửa phòng, bên ngoài có trợ lý trông coi cẩn thận.

Ánh mắt bà ta đỏ bừng: “Anh nói đi, định làm sao đây?”

Trần Nam Kình ném điếu thuốc vào gạt tàn, đi vào phòng vệ sinh rửa tay.

Phàn Ngọc đứng chắn trước cửa nhà vệ sinh: “Trần Nam Kình anh có ý gì? Đến trưa anh vẫn dùng sắc mặt khó chịu này với em?”

Trần Nam Kình cầm khăn bông, thong thả lau tay: “Phàn Ngọc, đây là phòng bệnh, đừng ồn ào to tiếng.”

Phàn Ngọc cười lạnh: “Em thế này anh nói là to tiếng? Em hỏi anh, anh định làm thế nào? Nhất Thước bị thương nặng như vậy? Em làm sao dám đối mặt với ba mẹ nó?”

“Chỉ bị thương tỳ, không quá nghiêm trọng, đừng tự dọa chính mình.”

“Ha! Con gái ngoan của anh lành lặn nguyên vẹn có khác, con cháu nhà ai người ấy đau lòng, không máu mủ, ruột thịt nên anh mới ngồi đây nói ra được mấy lời châm chọc này.”

Phàn Ngọc sao có thể nuốt trôi được cơn giận ngày hôm nay: “Thẩm Đường rõ ràng cố ý làm tổn thương thằng bé. Nếu em khởi tố con bé, anh nói xem nó có thể tồn tại được trong giới này được mấy năm nữa?”

Trần Nam Kình trầm giọng uy hiếp: “Cô có ý gì cứ nói thẳng đi.”

Phàm Ngọc tận lực tỏ vẻ oan ức nói: “Cho con bé chủ động rời khỏi dự án phim lần này. Anh nhìn nó có giống đến để làm việc nghiêm túc không? Con bé cố ý hủy bộ phim này, gây hấn với em. Em không so đo với nó. Con bé còn nhỏ dại, hành xử bốc đồng, em có thể nhịn nhưng thói du côn phách lối, làm việc thiếu chuyên nghiệp như vậy, em không chấp nhận.”

Bà phẫn uất bổ sung: “Bộ phim này em đã bỏ ra biết bao tâm huyết, chẳng lẽ anh còn không rõ? Em không thể để bất kỳ người nào hủy hoại nó được. Trần Nam Kình, em biết anh áy náy với con bé, muốn đền bù cho Thẩm Đường, em không phản đối, cũng vô cùng ủng hộ anh. Dù gì anh cũng là ba ruột của con bé. Nhưng muốn bồi thường chúng ta có rất nhiều cách, không thể lấy bộ phim tâm huyết mà hai vợ chồng bỏ sức đầu tư ra làm trò đùa được đâu.”

“Rời khỏi là chuyện không thể, cô nghĩ cũng đừng nghĩ.” Trần Nam Kình ném mạnh chiếc khăn bông lên kệ, phát ra tiếng “Phanh” lạnh lẽo.

“Về việc cô muốn tố cáo con bé, có thể, tôi cảm thấy để pháp luật vào cuộc có vẻ công bằng, văn minh hơn.”

Lúc này Phàn Ngọc có chút linh cảm không ổn, hỏi lại: “Ý anh là gì?”

Trần Nam Kình không vòng vo, nói thẳng: “Đến lúc đó, tôi sẽ ra làm chứng, nói rõ quan hệ giữa hai cha con tôi. Đồng thời tố cáo Phàn Nhất Thước lợi dụng việc công làm chuyện tư, ra tay độc ác với bạn diễn, cố ý gây tổn hại thân thể cho Thẩm Đường. Ai mới là người phòng vệ chính đáng, tôi tin thẩm phán sẽ tự có kết luận công bằng.”

Phàn Ngọc lui về phía sau nửa bước, kém chút không đứng vững được, bà nhìn người chồng chung chăn gối như một kẻ xa lạ: “Anh… anh.. vì Thẩm Đường mà muốn hủy hoại Nhất Nặc, Nhất Thước? Trần Nam Kình anh có lương tâm không? Nhất Nặc đã làm sai điều gì, mà anh có thể đối xử với con như thế?”

Trần Nam Kinh không còn kiên nhẫn nổi nữa, lạnh lùng đáp: “Làm theo cách của cô thôi. Phàn Ngọc đừng càn quấy nữa. Chuyện này đến đây coi như xong, chờ Nhất Thước khôi phục, xuất viện, bảo thằng bé đến trước mặt Đường Đường xin lỗi đi.”

“Dựa vào đâu?”

“Dựa vào việc thằng bé không kiêng nể gì, ngay trước mặt tôi làm tổn thương con gái tôi. Nếu Phàn Nhất Thước kiên quyết không xin lỗi, sau khi nó xuất viện có thể trực tiếp đóng gói hàng lý trở về Bắc Kinh, sớm gác lại sự nghiệp diễn viên. Về phần các cảnh quay mà thằng bé đã thực hiện, tôi sẽ sửa kịch bản, đối thàng diễn viên khác. Nói không chừng so với kịch bản gốc còn đặc sắc hơn.”

“Trần Nam Kình.”

Phàn Ngọc nghiến răng nghiến lợi hét to.

Trần Nam Kinh lười đôi co với vợ, ông lạnh nhạt đẩy Phàn Ngọc ra, dự định ra ngoài hít thở không khí trong lành, đột nhiên bước chân dừng lại.

Qua cánh cửa kính , ông thấy con gái Trần Nhất Nặc đang ngẩn người đứng bên ngoài.

Khu bệnh viện của thôn Hải Đường cơ sở vật chất có hạn, cho dù phòng VIP cũng chỉ là một căn phòng đơn, nhà vệ sinh xây sát cửa ra vào, cách âm cũng không quá tốt.

Không biết Trần Nhất Nặc đã đứng ngoài cửa từ lúc nào, nghe được bao nhiêu phần câu chuyện.

Cô con gái ngẩn người, nhìn ông chằm chằm, đáy máy chồng chéo những cảm xúc nặng nề, lẫn lộn.

Trần Nam Kình kéo cửa phòng bệnh, tay đặt lên nắm đấm cửa khẽ siết chặt, không dám đối mặt với con gái, chỉ ôn tồn nói: “Cùng ba đi dạo bờ biển một chút. Con muốn biết cái gì, ba đều sẽ nói cho con.”

Hai chân nặng như trì, cơ thể đã không còn nghe theo sai khiến của bộ não.

Điều cô hối hận nhất trong cuộc đời chính là đến thăm anh họ vào lúc này.

Cô tình nguyện cái gì cũng không biết, sống hạnh phúc, vô lo giữa những lời nói dối tốt đẹp.

----

Hơn 9 giờ tối, trên bờ biển người đã ngơi bớt.

Thẩm Đường kéo lê thân thể mệt mỏi từ bên ngoài trở về, trợ lý và vệ sĩ lẳng lặng đi theo sau lưng cô.

2 người họ ở trong căn phòng cho thuê của gia đình anh Thẩm, cũng thuận tiện chăm sóc cô.

Tại quầy tiếp tân nhà nghỉ, anh Thẩm và chị Thẩm đã chờ sẵn, bọn họ nghe nói buổi chiều xảy ra chút sự cố, người trong thôn ai cũng cảm thán nghề diễn viên thật sự chẳng dễ dàng.

Chỉ có nhóm Thẩm Đường biết, đây không phải diễn mà là động thủ đánh nhau thật.

“Đường Đường, em qua đây.” Anh Thẩm ngoắc ngoắc tay gọi cô.

Nhà nghỉ này bị đoàn làm phim bao trọn nửa tháng, ngoại trừ trợ lý và vệ sỹ của Thẩm Đường còn có cả Chu Minh Khiêm, Cố Hằng cùng một vài người khác.

Lúc này đại sảnh không có người ngoài.

“Có phải anh để dành đồ ăn khuya cho em không?” Thẩm Đường nhoẻn miệng cười, lập tức trở về cô em hàng xóm vui vẻ, lém lỉnh.

Chị Thẩm đặt hộp đồ cứu thương xuống, lo lắng nói: “Đưa cổ của em đây, chị xem nào.”

Thẩm Đường không cho 2 người nhìn, kéo cao khăn lụa: “Không có gì đáng ngại, chỉ bầm một chút, 2 ngày nữa là hết.”

Anh Thẩm tức không nhịn nổi, nắm chặt tay: “Nếu không sợ em bị dính scandal, anh đã lao đến bệnh viện táng cho thằng oắt kia một trận rồi.”

Thẩm Đường: “Em có chịu thiệt thòi gì đâu, anh ta còn đang nửa sống, nửa chết trong viện kia kìa.”

Chu Minh Khiêm từ trên lầu đi xuống, anh ta cố ý chờ Thẩm Đường trở về, thoải mái nói: “Tôi còn chưa ăn cơm, chúng ta cùng đi ăn đi.”

Thẩm Đường đoán được anh ta có điều muốn nói, khẽ gật đầu.

Người thuê đều đã trở về, anh Thẩm khóa cửa, chị Thẩm xuống bếp bắt đầu nấu đồ ăn khuya.

Chu Minh Khiêm đã ở đây mất ngày, sớm đã quen thân với ông bà chủ, coi đây như nhà mình, vô cùng thoải mái tự nhiên ngồi xuống tự rót cho mình một chén trà.

“Buổi tối anh còn uống trà?” Thẩm Đường ngồi xuống đối diện anh ta: “Không sợ tối mất ngủ à?”

“Nếu thực sự mất ngủ, có uống hay không vẫn mất ngủ như thường.” Chu Minh Khiêm rót cho cô một chén nước ấm.

Liên quan đến sự việc buổi chiều, không đề cập tới cũng không được.

“Tôi phải giải thích mới cô, làm đạo diễn cũng là người cô quen biết duy nhất trong đoàn làm phim, vậy mà không thể giúp cô tránh lần tổn thương này, là tôi thất trách.”

“Việc này sao có thể trách anh.”

“Tôi không nhờ Phàn Nhất Thước lại làm thế.” Chu Minh Khiêm bất đắc dĩ người một tiếng, không thể dùng ngôn từ bình thường để hình dung giới hạn mong manh giữa nhân tính và ma quỷ, “Trước kia chúng tôi đã từng hợp tác vài lần, kỹ thuật diễn không nói, nhưng cậu ta rất nghiêm túc với công việc, là một người kính nghiệp thực thụ.”

“Thôi không nói chuyện không vui nữa.” Anh ta quan tâm hỏi: “Sức khỏe ông nội cô sao rồi? Chạng vạng tối tôi trở về có gặp ông cụ ngoài cửa, còn hàn huyên vài câu với ông.”

Thẩm Đường cầm cốc lên uống một ngụm, gật đầu.

Chu Minh Khiêm coi như là thân thể ông cụ vẫn tốt, “Đúng rồi, Triệu Trì Ý muốn qua thăm đoàn ta, Tiêu Chân trực tiếp gọi điện phân phó.”

Sự việc buổi chiều đã đến tai Triệu Trì Ý, tin tức của Tiêu Chân đương nhiên cũng không chậm hơn.

là hạng mục lớn mà công ty Triệu Trì Ý tham gia đầu tư, tới thăm đoàn làm phim cũng là chuyện bình thường.

“Tôi thỉnh thoảng cũng có nghe một vài anh em bạn bè thân thiết tiết lộ vài câu. Trong 5 năm gần đây Tiêu Tổng bày binh bố trận thiết lập một số lượng không nhỏ các công ty giải trí tầm trung, lấy cớ là vì muốn hậu thuẫn cho Trữ Nhiễm. Trữ Gia vô cùng cảm kích bà ấy. Đến tháng trước, số công ty giải trí mà Tổng giám đốc Tiêu là cổ đông quyết định phải hơn 30 công ty vừa và nhỏ.”

Tin tức này Chu Minh Khiêm vừa nghe cũng thoáng giật mình: “Cô muốn ở trong giới này tiếp tục nếm mật nằm gai chờ đợi, quấn lấy tài nguyên của những công ty mà bà ấy đứng đằng sau thao túng?”



Thẩm Đường xoay mặt hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ. Đại dương mênh mông như một tấm vải nhung đen huyền bí ẩn, lấp lánh những ánh đuốc lung linh hệt những viên đá quý, được những nghệ nhân ưu tú cẩn thận khảm lên.

Chu Minh Khiêm thẳng thắn chia sẻ: “Tổng giám đốc Tiêu ngoài mặt tuyên bố là vì Trữ Nhiễm, nhưng mục đích chính là ép cô ra khỏi showbiz. Hiện tại nếu cô chỉ dựa vào công ty căn bản không thể chịu nổi sức ép từ phía bà ta.”

Thẩm Đường quay đầu: “Cảm ơn đã nhắc nhở.”

“Đừng khách khí.” Chu Minh Khiêm thổi thổi lá trà bồng bềnh trôi trong chén: “Chỉ là nhìn không thuận mắt sự ích kỷ của những người thân là cha mẹ ruột đó thôi.”

Con người Tiêu Chân thật là quá mâu thuẫn.

Bà ta hận không thể khiến con gái mai danh ẩn tích, mãi mãi chìm vào biển người, nhưng khi nghe con gái bị người ta khi dễ, lại kìm không nổi kéo binh đến vấn tội.

“Tầm trưa mai nhím người Triệu Trì Ý có lẽ sẽ đến Thẩm Quyến.”

Đáy mắt Thẩm Đường không có bất kỳ gợn sóng, vô cùng phẳng lặng, dửng dưng, nhàn nhạt đáp: “Tốt nhất lưỡng bại câu thương, tôi vừa vặn trở thành ngư ông đắc lợi.”

Chu Minh Khiêm không biết nên vui mừng hay thương xót cô gái trẻ này: “Cô nghĩ được như vậy tôi cũng chẳng còn lo lắng gì nữa, trước còn sợ cô sẽ suy nghĩ không thông mà vướng vào mớ hỗn độn đó.” Dù sao cũng chẳng có đứa con nào có thể thờ ơ với vòng tay rộng mở của cha mẹ.

Chị Thẩm đã nấu xong đồ ăn khuya, hai người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.

Tuy nhiên tâm tư Thẩm Đường hiện tại không ở đây.

---

Hôm sau, thời tiết vẫn vậy, đẹp vô cùng, trời xanh, mây trắng, nhiệt độ ôn hòa.

Màu xanh mênh mông của trời hòa cùng biển rộng bao la, điểm xuyết thêm những rặng mây trắng bồng bềnh. Cảnh đẹp quá đỗi bình yên.

Thẩm Đường quàng khăn lụa đi tới trường quay, chiếc khăn này là hôm qua cô mượn tạm của mẹ anh Thẩm.

40 năm trước, bà còn trẻ tuổi, khăn lụa này là chiếc ngày ấy bà mua, vẫn giữ cẩn thận đến giờ.

Bộ phim này lấy bối cảnh là những năm đầu thập niên 80, chiếc khăn lụa kiểu cũ Thẩm Đường đeo vừa hay phù hợp với trang phục diễn của cô.

Ông Thẩm không biết cháu gái bị tấn công, hằn lại một rách nghiêm trọng đến thế, buổi sáng lúc ra cửa gặp Thẩm Đường chuẩn bị đi làm, cười cười ha hà, nói đùa cô rất có khí chất của phụ nữ thời đó.

Đến trường quay, Thẩm Đường gặp được Trần Nhất Nặc.

Bình thường chỉ cần nhác thấy bóng cô, cô bé này nhất định sẽ đứng từ xa gọi “Cô Thẩm”, nhưng hôm nay trên khuôn mặt hồn nhiên vương thần sắc ảm đạm, phức tạp.

Người khác còn cho rằng cô vì lo cho Phàn Nhất Thước mới sa sút tinh thần, khổ sở khóc thành như vậy.

Trần Nhất Nặc đi đến cạnh Thẩm Đường, khi khoảng cách giữa 2 người chỉ còn 2 mét. Trần Nhất Nặc mới gượng gạo nặn ra một nụ cười mệt mỏi nói: “Chào buổi sáng.”

Thẩm Đường hơi gật đầu, theo phép lịch sự chào lại: “Buổi sáng tốt lành.”

Hai người lướt qua vai nhau.

Thẩm Đường không quá quan tâm đến phản ứng hôm nay của Trần Nhất Nặc. Cô quá bận rộn, bận đến độ còn chẳng có thời gian đau lòng cho mình, sao phải quan tâm đến cảm nhận của một người dưng, hôm nay còn 5 cảnh phải quay, Thẩm Đường nhanh chóng về chỗ, mở kịch bản xem lại lời thoại.

Phàn Ngọc không đến trường quay, không khí buổi làm việc hôm nay trở nên thoải mái, tươi mát hơn hẳn.

Buổi trưa, lúc nghỉ ngơi ăn cơm, Chu Minh Khiêm hỏi Thẩm Đường: “Chiều cô có cảnh quay tình cảm với Cố Hằng, trạng thái hiện tại ổn không? Nếu chưa sẵn sàng tôi sẽ đẩy cảnh quay sang ngày mai.”

Thẩm Đường ngồi bên cạnh ăn trái cây, đây là bữa trưa của cô: “Không vấn đề.”

Ông Thẩm nhân lúc nghỉ trưa, chạy đến thăm cháu gái, nghe nói buổi chiều cô có cảnh quay tình cảm với nam chính nên không có ý định ở lại: “Ông đi tản bộ, con cứ từ từ ăn, ăn nhiều vào. Con nói xem con đó, cơm trưa sao có thể ăn hoa quả.”

Ông lão lải nhải hồi lâu nhưng giọng điệu đầy dung túng, yêu thương.

Thẩm Đường bật cười: “Là tại chị Thẩm đó, ngày nào cũng nấu đồ ăn khuya cho con, hại con lên cân vùn vụt. Mập thì quay phim không đẹp được.”

Ông Thẩm bao che khuyết điểm lắc đầu: “Ông không thấy mập. Quá gầy.”

Hôm nay đi bộ trong thôn ông lão mới nghe nói chiều qua cháu gái bị thương trong lúc quay phim: “Đường Đường, đến cùng có phải thật không? Đưa ông xem cổ xem nào?”

Thẩm Đường cười khanh khách, nói dối: “Không nghiêm trọng đến vậy. Anh bạn diễn kia vì ăn hải sản nhiều nên bị đau bụng phải đi cấp cứu. Còn về vấn đề bị thương trong lúc diễn đều là nói quá. Cổ con hôm qua là được bên hóa trang cố ý hóa trang như vậy để phù hợp với nhân vật trong phim, đạt hiệu quả quay tốt nhất, nhưng mà ông nhất định không được nói với người khác đâu nhé.”

Ông lão liên tục gật đầu.

Ông tận lực nhón chân, ánh mắt nhìn lướt qua phim trường một vòng như đang tìm người.

“Ông, ông tìm ai vậy?”

“Hả, cái cậu tên Triệu Trì Ý gì đó hôm nay không có ở đây à?”

“???”

Ông Thẩm hiếu kỳ: “Cậu ta không quay phim sao?”

“Anh ta là ông chủ.”

“Ồ vậy hả?”

Thì ra Triệu Trì Ý đã đến thôn Hải Đường, còn gặp ông Thẩm ở trước cửa nhà nghỉ, tán gẫu với cậu một lúc.

“Thôi không làm ảnh hưởng đến công việc của con nữa.” Ông lão chống gậy rời đi.

Ông lão thường xuyên đến trường quay, trong khoảng thời gian ngắn đã thực sự trở thành một vị địa chỉ đích thực, ngày ngày đều ghé qua siêu thị mua đồ uống lạnh và hoa quả gửi đến đoàn làm phim.

Ngày khởi quay, ông còn tận tình mời cả đoàn đến cửa hàng hải sản ngon nhất làng ăn một bữa.

Nhân viên công tác đều nhận ra ông, mặc kệ là ai thấy lão Thẩm đều thân thiết gọi một tiếng “Ông nội.”

Nụ cười trên gương mặt ông chưa bao giờ sáng lạn, thỏa mãn như thế.

Thẩm Đường nhìn tinh thần thoải mái, vui vẻ của ông, cảm thấy tất cả ủy khuất mình phải chịu đựng đều không đáng nhắc tới.

Lão Thẩm vừa rời đi không bao lâu, sau một tràng tiếng “Oa” vang vọng, đoàn làm phim chào đón ông chủ trẻ tuổi, đẹp trai nhất làng giải trí - Triệu Trì Ý. Luận về nhan sắc, phong thái, anh chàng này không thua kém bất kỳ một minh tinh nào, thậm chí còn vượt xa về khí chất.

Lúc trước nghe nói anh ta và Trữ Nhiễm là một đôi, không biết bao nữ nhân viên văn phòng trong công ty suy sụp.

Thẩm Đường chuyên chú ăn bữa trưa của mình, thỉnh thoảng lật dở một tờ kịch bản trên đùi.

Triệu Trì Ý hàn huyên vào câu với Chu Minh Khiêm sau đó đi thẳng đến chỗ Thẩm Đường.

Anh ta khộng tị hiềm, người trong đoàn cũng chẳng nghĩ nhiều.

Diễn viên đang lúc làm việc bị thương nặng nằm viện, đây không phải chuyện nhỏ.

Hôm nay Triệu Trì Ý chạy đến xem, xem ra đã nhận được tin về sự tình hôm qua, lần này đến thăm đoàn phim, là cố ý đến xem xét tình hình của Phàm Nhất Thước và Thẩm Đường.

Triệu Trì Ý ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Thẩm Đường, nhàn nhạt nói: “Tiêu Tổng cũng đến, đang ở bệnh viện thôn Hải Đường.”

Thẩm Đường ‘Ừm’ một tiếng, như thể việc này chẳng liên quan đến mình, mắt vẫn chăm chú nhìn kịch bản.

Triệu Trì Ý tựa vào ghế, nhìn chằm chằm cô gái bên cạnh, bộ quần áo trên người nhìn vừa nghèo túng, vừa quê mùa, nhưng mà khuôn mặt xinh đẹp, đài các, cùng khí chất u lãnh của cô vẫn khiến nó trở nên ‘thời thượng’.

Cô không để ý đến anh, Triệu Trì Ý lẩm bẩm nói: “Tôi biết cô và Tổng giám đốc Tiêu có quan hệ.”

Thẩm Đường bất ngờ ngẩng đầu liếc nhìn đối phương một cái, sau đó lại tiếp tục đọc kịch bản.

“Tổng giám đốc Tiêu nói với tôi.” Ngữ khí anh không nhanh không chậm, vô cùng bình tĩnh: “Tôi vốn chẳng có hứng thú với bí mật của người khác, biết được lại phải giúp đối phương giữ bí mật, còn bị lợi dụng.”

Tựa như hiện tại.

Tiêu Chân muốn anh theo bà đến thôn Hải Đường, Triêu Trì Ý không có cách nào từ chối.

“Số lượng tài nguyên trong tay Tiêu Tổng, có lẽ so với cô nghĩ còn nhiều hơn.”

Thẩm Đường cắn một miếng kiwi, từ đầu đến cuối không đáp lại.

Triệu Trì Ý sớm đã được chứng kiến trình độ lãnh đạm của cô, giờ cũng đã quen: “Thế lực hiện tại của cô quá đơn bạc, muốn đấu trực diện với tổng giám đốc Tiêu chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.”

Thẩm Đường khép lại cuốn kịch bản: “Rồi sao?”

Triệu Trì Ý nghiêm túc nhìn cô: “Cô nghĩ sao về việc đầu quân cho Thường Thanh? Tổng giám đốc Tiêu vốn chưa chạm đến được Thường Thành. Đây là nơi an toàn duy nhất để cô tránh mưa tránh gió. Nếu cô muốn đến chỗ tôi, tôi cũng sẽ không ngại ra mặt giúp cô. Vẫn câu nói kia, những thứ cô muốn tôi đều có thể cho cô.”

Anh ngừng một lát, bổ sung: “Bao gồm cả tôi.”

Đúng lúc này một loạt tràng “Oa oa oa “ của đám chị em mê trai lại vang lên.

Thẩm Đường thuận theo tiếng hét nhìn sang, cho dù người kia đeo kính râm che nửa mặt, cô vẫn có thể dễ dàng nhận ra.

Hôm nay là ngày gì mà tất thảy mọi người đều kéo đến thôn Hải Đường nhỏ bé này thế.

Tưởng Thành Duật nói với Chu Minh Khiêm không đến ba câu, lập tức đi thẳng về phía Thẩm Đường và Triệu Trì Ý.

Đàn ông khi trở thành kẻ địch cũng mẫn cảm chẳng kém gì phụ nữ. Anh mắt hai người đàn ông không hẹn mà cùng lúc lạnh lùng, quyết tuyệt uy hiếp đối phương. Một trận đao quang kiếm ảnh không lời lẳng lặng diễn ra.

Chờ đến khi Tưởng Thành Duật đến gần hơn, Triệu Trì Ý mới cười như không cười lên tiếng: “Tưởng tổng đến có chuyện gì thế?”

Tưởng Thành Duật tích chữ như vàng, cộc lốc đáp: “Theo đuổi người trong lòng, thổ lộ, bắt đầu lại từ đầu.”

Triệu Trì Ý không quá bất ngờ. Dù gì người ta không quản ngàn dặm xa xôi chạy đến thôn Hải Đường chắc chẳng phải vì đơn thuần muốn đến thăm ông bạn cũ Chu Minh Khiêm, hỏi thăm dăm ba câu.

Anh gật đầu: “Vậy phiền tổng giám đốc Tưởng xếp hàng chờ đến lượt, tôi cũng đến thổ lộ với người trong lòng.”

Tưởng Thành Duật: …

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play