Tưởng Thành Duật đột nhiên muốn quay lại, Thẩm Đường cũng bất ngờ.

Mặc dù giọng điệu có chút cao ngạo nhưng có lẽ đây thực sự là lần thỏa hiệp lớn nhất trong suốt bao nhiêu năm sống trên đời của cậu hai nhà họ Tưởng.

Cô không trực tiếp trả lời, chỉ thong dong đáp: “Em tặng anh một bản dương cầm.”

Tường Thành Duật không đoán ra được tâm tư của cô, vẫn lẳng lặng chờ đợi.

Đã lâu rồi cô không chạm đến chiếc đàn dương cầm trong phòng khách.

Lúc trước từ London trở về, cô bắt Tạ Quân Trình dùng máy bay tư nhân của anh ta mang về nước bằng được.

Ngồi trước cây dương cầm, Thẩm Đường mở loa ngoài rồi để điện thoại sang bên cạnh.

Khúc đàn này cô đã chơi vô số lần, sớm đã thuộc lòng từng nốt nhạc.

Cùng tiếng đàn vang lên hòa theo tiếng hát của cô, sợ Tưởng Thành Duật không nghe ra là bài gì, cô hát đệm hai câu, đây cũng là lần đầu tiên kể từ khi quen biết nhau cô hát cho anh nghe.

“Cô độc giữa sân khấu, nghe ngàn tiếng vỗ tay vang lên.”

Tiếng ca ngừng, bản dương âm vẫn dìu dặt vang lên.

Chờ đến khi bản nhạc kết thúc, Tưởng Thành Duật mới nói: “Em muốn nói gì?” Bài hát này giường như chẳng liên quan gì tới tình cảnh của hai người họ.

Thẩm Đường cầm điện thoại di động lên, tắt chế độ loa.

“Dây dưa mãi một đoạn tình cảm không có kết quả, luyến lưu thứ không bao giờ có được, chẳng bằng dùng thời gian này đền đáp thật tốt fan hâm mộ của mình, thời điểm em khó khăn nhất, chật vật nhất là họ đã luôn bên em, không rời bỏ, kiên trì đứng sau lưng cổ vũ em. Ngày nào đó em sẽ rút khỏi giới giải trí, nhưng trước đó vẫn muốn lưu lại những tác phẩm có chiều sâu, có giá trị thực sự. Con đường này, cô độc hơn em tưởng nhiều. Năm năm tốt đẹp nhất đều ở hết thời gian này. Nửa năm nay bên anh, em lo được lo mất, ảnh hưởng nghiêm trọng tới công việc, cũng như kế hoạch tương lai của mình. Em không có nhiều thời gian để lãng phí như thế.”

Bàn tay cô đặt nhẹ lên phím đàn, chơi bằng 1 tay.

“Nếu như anh chỉ vì mất đi em mà không quen, không buông xuống được thời gian 3 năm ân ái bên nhau, vậy thì dù có trở lại cũng chẳng có ý nghĩa. Tưởng Thành Duật, tình cảm trước đây giữa chúng ta là thật, nhưng việc chia tay cũng là thật.”

Cô cúp điện thoại.

Ngồi một lát.

Thẩm Đường để điện thoại di động xuống, tiếp tục đánh đàn, vẫn là khúc nhạc kia.

Tiếng đàn đột nhiên ngắt quãng.

Thẩm Đường không biết đặt ngón tay vào phím nào, bàn tay lơ lửng trên không trung hồi lâu.

“Đàn xong rồi hả cháu?” Ông nội không hiểu dương cầm, chỉ nghĩ là cô vừa đàn hết một bài, ông vừa ngâm cho Tạ Quân Trình một ấm trà nhài thơm nức mũi, “Cháu mang lên cho Quân Trình đi này.”

Thẩm Đường đã quên mình đang đàn đến đâu, đứng dậy khỏi ghế.

Tạ Quân Trình không thích uống trà, thứ anh ta yêu nhất là vang đỏ, café còn tạm được, “Ông nội, ông làm cho Tạ Quân Trình một khay đá bằng sữa bò nhé, lúc anh ta uống rượu thích thả vào.”

Ông nội còn tưởng mình nghe nhầm, “Thả gì cơ?”

Thẩm Đường: “Sữa bò đóng đá ạ.”

“?” Ông nội không hiểu nổi uống rượu vang còn thả đá bằng sữa bò là kiểu uống gì, “Thằng nhóc này.”

“À đúng rồi, Đường Đường---”

Thẩm Đường đã bưng ấm trà ra tới cửa, nghe ông gọi thì quay đầu lại. “Ông còn muốn mang gì cho anh ấy nữa ạ?”

“Không phải.” Ông nội chống quải trượng đứng đó, có vẻ đang do dự không biết mở lời thế nào.

Thẩm Đường không vội, kiên nhẫn chờ ông nội suy nghĩ.

Ông nội hơi ngại ngùng, “À thì, Tiểu Tưởng vẫn chưa theo đuổi được cháu à? Nửa năm rồi mà, cháu vẫn chưa đáp ứng cậu ấy hả?”

Thẩm Đường vẫn không nhẫn tâm nói sự thật với ông nội: “... Nửa năm nay cháu ở đoàn làm phim suốt mà, không có thời gian gặp anh ấy. Anh ấy cũng bận ông ạ, quản lý mấy công ty liền.”

Nghe vậy ông không khỏi mất mác, “Lần này cháu về bao lâu?”

Thẩm Đường vẫn chưa nói với ông niềm vui bất ngờ lần này, “Cháu sẽ ở thôn Hải Đường hết tháng 7, từ đó đến tháng 10 vẫn ở lại Thâm Quyến, chắc là ngày nào ông cũng có thể gặp cháu đấy.”

Quải trượng trong tay ông thoáng loạng choạng, môi run rẩy: “Có phải bệnh tình của ông...”

Thẩm Đường nén nước mắt, “Không phải đâu, ông nội nghĩ đi đâu thế, cháu kể với ông rồi mà, sắp tới cháu quay một bộ phim ở ngay Thâm Quyến, tháng 5 này khai máy.”

Cô ép mình cười thật tươi, “Nói với ông một bí mật nhỏ này, ông đừng kích động nhé. Nếu không có gì thay đổi thì đoàn phim sẽ lấy cảnh tại thôn Hải Đường của chúng ta.” Cô chỉ ra sau, “Ở khu phố cổ ấy ạ.”

“Chắc là có cả cảnh bờ biển nữa, cụ thể thế nào phải xem ý đạo diễn.”

Cô nói: “Lúc đó thì cháu sẽ ở nhà luôn.”

Ông nội cười mà khóe mắt rưng rưng, “Tốt, thế thì tốt quá.” Ông nói lại hai lần, “Là phim của đạo diễn Chu Minh Khiêm đấy hả cháu?” Cháu gái nhận nhiều phim cô, ông cố gắng nhớ lại, “Tên là phải không?”

Thẩm Đường gật đầu thật mạnh.

Ông nội già rồi, không thạo việc tìm kiếm lắm, ông cũng có Weibo, nhưng chỉ để theo dõi cháu gái thôi, nên cũng không biết những diễn viên khác trong bộ phim.

Chỉ biết lúc cháu gái share bài về Weibo cá nhân có nói, mình diễn vai Khương Sơ, đạo diễn là Chu Minh Khiêm.

“Vậy ngày nào ông cũng tới thăm ban, mua kem cho cháu nhé.”

Thẩm Đường: “Ông hứa rồi đấy.”

Cô nâng ấm trà trong tay lên.

Ông nội phất tay, ý bảo cô mang trà lên lầu cho Tạ Quân Trình.

Vừa nghĩ tới chuyện cháu gái có thể ở nhà với mình mấy tháng liền, ông nội không giấu nổi sự vui mừng.

Khách sạn nhà anh Thẩm đang được tân trang lại, chuẩn bị cho mùa du lịch cao điểm hè sắp tới.

Không có khách trọ ra vào, Thẩm Đường càng có cơ hội tự do đi lại.

Căn phòng VIP của Tạ Quân Trình ở tầng 3, bên ngoài có một cái sân thượng nhỏ, anh ta đang đứng tựa bên thành bàn, vừa ăn hoa quả vừa ngắm biển.

Thẩm Đường gõ cửa đi vào, đặt ấm trà nhài trên bàn gỗ.

Nhác thấy bóng cô, Tạ Quân Trình hỏi: “Giải thích với Tưởng Thành Duật chưa?”

Thẩm Đường “Ừ” một tiếng, đi ra sân thượng, cùng tựa bàn nhìn xa xăm về hướng biển.

“Chắc anh ta tức tối lắm nhỉ?”

“Ừ. Còn bảo muốn quay lại với em.”

“Ồ.” Tạ Quân Trình bóc quả vải, “Em trả lời sao?”

“Đàn cho anh ấy nghe một bài.”

Tạ Quân Trình nghiêng đầu, đang định hỏi cô đàn bài gì thì chợt sững người, “Sao em lại khóc?”

Anh thở dài, “Nếu em muốn quay về bên anh ta thì cứ đồng ý thôi.”’

“Không liên quan tới anh ấy.” Thẩm Đường lau nước mắt, “Em đang bị đến bệnh tình của ông nội, bác sĩ nói tình hình không lạc quan cho lắm.” Nhớ lại vẻ mặt của ông nội khi nghĩ mình chẳng còn sống được bao lâu là ruột gan cô lại quặn lên.

Điều ông nội không an lòng nhất chỉ có cô mà thôi.

“Ông muốn em ở nhà, nhưng lại sợ em ở nhà.”

Tạ Quân Trình đưa quả vải đã bóc sạch sẽ cho cô, dù mang tiếng miệng lưỡi dẻo quẹo, lúc này đây anh ta cũng không biết phải nói gì.

Anh nhìn những con sóng trắng xóa rì rào vỗ vào bờ, “Cảnh biển ở đây đẹp thật, hồi bé ngày nào em cũng ngắm biển thế này hả?”

Thẩm Đường chỉ về phía con đường phía xa, “Ngồi ở đó.”

Tạ Quân Trình bóc thêm cho cô một quả vải nữa, Thẩm Đường lắc đầu, “Nhiệt lắm.”

“Giờ mà em còn muốn giảm cân hả?” Anh bỏ vải vào miệng.

“Chờ em quay xong bộ phim này, anh đưa em đến đảo nhỏ chơi nhé, lúc mặt trời lặn và mọc đẹp hơn ở đây nhiều.”

Thẩm Đường đã từng đến hòn đảo anh mua, “Không đi, có khác gì đảo hoang đâu.”

Tạ Quân Trình cố gắng chuyển sự chú ý của cô, “Giờ thay đổi nhiều lắm rồi, anh cho người cải tạo lại, giờ trên đảo đã có người ở, trồng thêm cây lương thực, còn có cả đường mòn xây quanh núi nữa đấy.”

“Trồng cả cây lương thực cơ á?”

“Ừ, cái gì cũng có, tự cung tự cấp hoàn toàn.”

Thẩm Đường khá hứng thú, “Được đấy, khi nào có thời gian nhá, năm nay em muốn ở bên ông nội.”

Lại quay về chủ đề cũ.

Tạ Quân Trình lại tiếp tục vắt óc xoay đề tài, “Vải ngọt thế, mua đâu đấy?”

Thẩm Đường: “Tiệm hoa quả.”

Tạ Quân Trình cười cười, suýt thì nghẹn vải.

Anh ta về phòng uống hớp trà nhài.

“Khi nào anh về?” Thẩm Đường đi theo vào trong.

Tạ Quân Trình nhìn cô một lúc, “Mới ngày đầu tiên mà em đã muốn đuổi anh đi à?”

Thẩm Đường biết anh muốn đến thăm ông nội, “Chỉ sợ làm chậm trễ chuyện làm ăn của anh thôi.”

“Không lo, còn có Thượng đổng cơ mà, anh chỉ có nhiệm vụ lộ mặt và gặp gỡ một số người thôi.” Tạ Quân Trình uống hết nửa bình trà, “Chắc anh sẽ ở lại đây một thời gian, có mấy mối làm ăn ở Thâm Quyến, tối anh sẽ về đây ngủ.”

Thẩm Đường cũng kệ anh ta.

Trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, tiếng sóng biển rì rào ngoài khơi xa càng trở nên rõ ràng.

Không biết cô đang ngắm biển hay vẫn đánh đàn, Tưởng Thành Duật châm một điếu thuốc, ngẩn ngơ suy nghĩ không biết ở thôn Hải Đường xa xôi, Thẩm Đường đang làm gì.

Cô không muốn làm hòa, thái độ quyết tuyệt vô cùng.

Cuộc họp trong phòng vẫn đang tiếp tục, anh đã ra ngoài được một lúc rồi.

Tưởng Thành Duật dập tắt điếu thuốc, cô nói mối quan hệ với anh ảnh hưởng tới công việc của cô, anh thì không phải chắc.

Trở vào phòng, Tưởng Thành Duật lướt nhanh bản ghi chép nội dung cuộc họp của thư ký, “Chưa thảo luận phương án hợp tác với M.K à?”

Ai nấy đều im lặng, chẳng phải chính sếp là người bác bỏ dự án đó hay sao?

Tưởng Thành Duật trả lại bản ghi chép cho thư ký, “Ngay mai bàn bạc tiếp.”

Tan họp, Tưởng Thành Duật nhận được điện thoại của Lục Tri Phi, hẹn anh tối nay gặp.

Lục Tri Phi đi thẳng thắn: “Cùng ăn tối đi.”

“Có chuyện gì?” Tưởng Thành Duật chẳng có tâm trạng cơm nước với ai hết.

Lục Tri Phi: “Chuyện thông gia giữa hai nhà chúng ta, em đã giải quyết xong xuôi hết rồi, sau này ba mẹ hai bên sẽ không nhắc lại việc này nữa, anh phải mời cơm em đi chứ?”



Tưởng Thành Duật không có vẻ gì là cảm kích: “Cậu có giải quyết hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tôi, tôi không thể hứa hẹn hôn nhân với ai, nếu tôi thực sự muốn cưới cậu thì chẳng người nào cản nổi. Hôn nhân của tôi phải do chính tôi quyết định.”

“Nhưng nếu nhà họ Tưởng và bác trai cứ khăng khăng muốn anh lập gia đình thì anh cũng phải đau đầu đó thôi, nói không chừng còn trở mặt với người nhà cũng nên. Giờ thì ổn rồi, sau này anh có về nhà tổ sẽ không phải phiền lòng vì chuyện này nữa, cũng không lo bị hai bác lải nhải. Nói chung anh vẫn được lợi, không phải sao?”

Tưởng Thành Duật cân nhắc trong giây lát, “Cậu chọn chỗ đi.”

Dưới sự trợ giúp của một người bạn, Lục Tri Phi đã mua một nhà hàng không gian mở 3 chiều, sau khi tỏ tình bị anh từ chối, đây là lần đầu tiên cô đi ăn với Tưởng Thành Duật.

Trước khi cô tỏ tình, bên anh không có người phụ nữ nào khác, trong lòng anh cô biết mình cũng có một vị trí nhật định, nhưng sau này lại thành cảnh còn người mất.

Cô tới sớm 25p so với giờ hẹn, Tưởng Thành Duật cũng không đến trễ.

“Còn tưởng lát nữa anh mới tới.”

“Đường không tắc.” Tưởng Thành Duật cởi áo vest ngoài đưa cho nhân viên phục vụ, ngồi xuống ghế đối diện Lục Tri Phi.

Thỉnh thoảng Lục Tri Phi mới đến đây, vẫn chưa nhớ được các món, cô cúi đầu lật xem thực đơn.

Cô biết khẩu vị của anh, không khách khí nói, “Em gọi món cho anh nhé.”

Tưởng Thành Duật: “Không muốn ăn tôm chiên yến mạch.”

Lục Tri Phi ngẩng đầu, cười nói: “Hiếm thấy đấy, anh cũng có lúc chán ăn cơ à?”

“Không phải chán ăn.” Tưởng Thành Duật uống ngụm nước, “Thẩm Đường từng làm mấy lần, bây giờ không muốn ăn.”

Lục Tri Phi gật gù, “Vậy thì gọi món khác.”

Chọn mấy món chưa nếm thử bao giờ, cô khép menu lại.

Nhân viên phục vụ rời khỏi phòng.

Đã lâu rồi Lục Tri Phi không có tâm trạng ngắm nhìn Bắc Kinh về đêm, không biết có phải vì có anh ở đây hay không mà cả thành phố bỗng trở nên sáng rực và tráng lệ lạ kỳ.

Cô vẫn đang chờ Tưởng Thành Duật hỏi mình giải quyết chuyện thông gia hai nhà thế nào, nhưng anh chỉ im lặng ngồi đó, thỉnh thoảng nhấp ngụm nước lọc, trầm ngâm như đang thử rượu, chẳng có vẻ gì muốn mở lời, hoặc đơn giản là không có hứng thú.

Hôm nay anh tới chỉ vì mời khách, không hề liên quan tới chuyện quá khứ.

Gặp nhau năm vừa tròn đôi mươi, cô đã biết người mình muốn gả sau này chính là anh.

Đây là ý của trưởng bối hai nhà Tưởng Lục, lợi ích hai bên gắn bó chặt chẽ với nhau, đan xen chồng chéo. Mà khi đó quan hệ của cô và Tưởng Thành Duật cũng không tệ, càng củng cố thêm quyết tâm thông gia của hai gia đình.

Việc ngoài ý muốn duy nhất là, trời sinh Tưởng Thành Duật tính tình phản nghịch, suy nghĩ không lập gia đình đã chôn chặt trong lòng anh từ lúc đó.

Dứt khoát cự tuyệt chuyện tình cảm.

Không yêu không thương, người khác sẽ chẳng có bất cứ cớ gì để uy hiếp anh.

Nhà họ Tưởng có hai tiểu bối cũng không nghe sắp đặt trong nhà, nam thì cưới một cô gái gia cảnh bình thường, nữ thì gả cho một chàng trai gia đình cơ bản, giờ đã có con rồi mà vẫn chưa được Tưởng gia chấp nhận.

Chuyện của hai tiểu bối này trước kia cũng huyên náo một thời gian, ồn ào vô cùng.

Những điều này vô hình ủng hộ quyết định không kết hôn của Tưởng Thành Duật.

Đến ngay anh cả và chị dâu của Tưởng Thành Duật cũng là liên hôn, nhưng may mắn là hai người đều có tình cảm với đối phương.

Bác gái Tưởng khá là chiều con, nhưng bác trai Tưởng vẫn không thay đổi quan niệm đã ăn sâu vào trong tiềm thức, dù hiện tại Tưởng Thành Duật không muốn kết hôn, nhưng đến tuổi thì vẫn phải chịu sự an bài của gia đình.

Khi đó cô cũng từng ôm ấp suy nghĩ rằng mình sẽ may mắn như chị dâu Tưởng Thành Duật, có được tình yêu trong một cuộc hôn nhân sắp đặt, cô cũng tưởng rằng mình đủ đặc biệt trong lòng anh, nhưng đó không phải yêu.

Sau khi tỏ tình thất bại, cô và Tưởng Thành Duật cắt đứt mọi liên hệ, nhưng Lục Tri Phi vẫn chưa bao giờ từ bỏ suy nghĩ kết hôn với anh.

Giống như Điền Thanh Lộ, dù không có được tình cảm của Nghiêm Hạ Vũ nhưng hai người vẫn tiến tới hôn nhân, lâu dần rồi chắc chắn sẽ nảy sinh yêu thương.

Nhưng Tưởng Thành Duật không phải Nghiêm Hạ Vũ.

Dù là Thẩm Đường bên cạnh anh 3 năm anh cũng không muốn xây dựng hôn nhân, chứ đừng nói là cô.

Cô quyết định thay đổi cách thức tiếp cận, từ bỏ lợi thế “thông gia” duy nhất của mình.

Nếu không sẽ càng đẩy anh ra xa.

Khi nghe chuyện cô không muốn gả cho Tưởng Thành Duật nữa, cả nhà náo loạn hết cả lên như ong vỡ tổ.

Nhưng thái độ của cô rất kiên quyết, nếu gia đình vẫn cố chấp chuyện kết hôn giữa cô và Tưởng Thành Duật, họ sẽ không còn gặp được cô nữa.

Ông nội sợ cô làm chuyện gì cực đoan nên cuối cùng vẫn nhượng bộ, nổi trận lôi đình nói sau này sẽ không quan tâm tới chuyện của cô nữa.

Ban đầu là do Tưởng Thành Duật không bể mặt từ chối trước, nên sau khi trưởng bối nhà họ Tưởng biết quyết định của cô cũng không nói gì thêm.

Đương nhiên, người lớn hai bên vẫn không cam tâm.

Không bị ràng buộc bởi lợi ích gia tộc, có lẽ cô và Tưởng Thành Duật sẽ có một cái kết khác.

Tay Lục Tri Phi chống cằm, uống nước lọc giống anh, “Nói thật, em cứ tưởng là anh yêu Thẩm Đường lắm, bên nhau 3 năm rồi cơ mà.”

Cũng là 3 năm khiến cô không thôi dằn vặt, ngày nào cũng chờ tin hai người họ chia tay.

“Mấy hôm trước em gặp Thẩm Đường ở tiệc rượu.”

Nhắc tới Thẩm Đường, Tưởng Thành Duật ngẩng đầu nhìn cô.

“Có hàn huyên mấy câu, thái độ cô ấy rất thoải mái, nói rằng biết rõ bản thân muốn gì, em còn kém cô ấy nhiều. Tối hôm đó về nhà em đã suy nghĩ rất lâu, rồi mới quyết định không muốn dùng hôn nhân để trói chân anh.”

Dứt lời, Lục Tri Phi cười tự giễu: “Đương nhiên là, có muốn trói chân cũng chẳng được.”

Tưởng Thành Duật không tiếp lời, tự rót nước cho mình.

Nước trong cốc Lục Tri Phi cũng không còn bao nhiêu, cô nghiêng cốc về phía anh.

Tưởng Thành Duật rót thêm nước vào đó.

Lục Tri Phi không nhắc đến việc anh từ chối liên hôn, cũng không gợi chuyện thăm dò tình hình hiện tại giữa anh và Thẩm Đường nữa, mà nhắc tới cháu gái anh, “Nghe mẹ em nói hè này Tranh Tranh định đi thực tập ở đài truyền hình, cô bé còn tự mình liên hệ xin thực tập nữa. Cô nhóc trưởng thành thật rồi.”

Tưởng Thành Duật: “Ừm, nó muốn làm phóng viên.”

“Giỏi thật, thoải mái làm chuyện mình thích.” Lục Tri Phi cảm thán, “Không giống em, sống theo khuôn mẫu mẹ muốn, ngoài kiếm tiền em cũng không biết mình thích gì nữa. Trường đại học do mẹ chọn, chuyên ngành cũng do mẹ quyết định, ngay cả việc xin học thạc sĩ ở Oxford cũng là vì thỏa mãn mặt mũi của phụ huynh.”

Tưởng Thành Duật nói: “Phải mất khá nhiều năm ba mẹ và anh chị tôi mới chấp nhận chuyện Tranh Tranh chỉ là một đứa trẻ bình thường, không có chí hướng gì lớn lao.”

Lục Tri Phi đáp, “Có phải vì chuyện này nên anh mới không muốn có con không?” Không ai có thể đảm bảo chắc chắn dự thông minh và tài hoa của anh có thể được di truyền hoàn hảo cho con cái.

Biết đâu sẽ giống Tranh Tranh vậy.

Tưởng Thành Duật thản nhiên nói: “Không nghĩ nhiều đến thế, có kết hôn đầu mà tính đến chuyện con cái.”

Lục Tri Phi đặt cốc nước xuống, trải khăn ăn, “Anh không muốn kết hôn là bởi chưa ai có thể bước vào tim anh, chờ đến khi anh yêu một người đủ sâu sắc, anh sẽ nghĩ đến đứa bé kết tinh từ tình yêu của hai người.”

Tưởng Thành Duật như có như không ậm ừ một tiếng.

Có lẽ vậy.

Nhưng ít nhất là lúc này, anh vẫn không muốn mình bị vây hãm trong vòng xoáy hôn nhân.

---

Đầu tháng 5, đoàn làm phim đến thôn Hải Đường, Tạ Quân Trình phải trở về Bắc Kinh, anh ta đã ở lại đây hơn 3 tuần rồi, phần lớn thời gian đều ra ngoài đi dạo với ông nội.

Còn cô thì cắt đứt mọi liên lạc với Tưởng Thành Duật.

Chỉ đến khi nghe người trong thôn bàn tán vị đạo diễn họ Trần nổi tiếng cũng tới thôn này, ông nội mới biết nhà sản xuất của là Trần Nam Kình.

“Đường Đường, sao cháu... cháu nói cháu...” Ông nội không nói được thành lời.

Thẩm Đường cầm tay ông, “Được rồi được rồi mà, không nói chuyện này nữa, việc tốt mà ông.”

Ông nội thở dài, “Trần Nhất Nặc cũng diễn bộ phim này đúng không? Cháu ngốc thế, sao phải tự làm mình tủi thân hả?”

“Cháu không tủi chút nào.” Thẩm Đường trấn an ông, “Cháu cũng thường xuyên gặp Trần Nhất Nặc ở các hoạt động mà, tình tình tốt lắm.”

Trong lòng ông nội đủ vị đắng cay mặn ngọt, vì để ông gặp được Trần Nam Kình mà cháu gái rượu phải chịu ấm ức.

“Ngày mai khai máy rồi, chắc trong hôm nay Trần Nam Kình sẽ tới thôn Hải Đường. Ông ơi, cháu đánh đàn cho ông nghe nhé.” Cô ngồi trước đàn dương cầm, không muốn những suy nghĩ rối loạn này làm phiền mình nữa.

Nhưng tiếng đàn cũng không thể làm nguôi ngoai tổn thương trong quá khứ.

Chạng vạng tối, Thẩm Đường cùng ông nội ra ngoài sân hóng gió biển.

Hai người đều ôm tâm sự, khi trò chuyện cũng khó mà tập trung được.

“Ông nội, cháu đi lội nước một lát nhé.”

“Đi đi, đừng ra xa đấy.”

Thẩm Đường xoay người, buộc váy lên cao.

Ông nội ngồi trước cửa nhà nhìn theo cháu gái sải bước về phía bãi cát, bóng váy trắng ban đầu rất rõ ràng, nhưng khi hòa vào dòng người xuôi ngược, ông không còn phân biệt được ai với ai nữa.

“Ba ơi, mình xuống biển chơi đi, nhiều người chưa kìa.”

“Con đi đi, ba đang đi giày da không để ngấm nước được.”

Cuộc nói chuyện của hai cha con ven đường làm ông vô thức nhìn theo.

Hai người đều đeo kính râm, cô bé kia còn đội cả mũ che nắng

Ông nội cho là khách du lịch nên cũng không để ý nhiều.

Tay Trần Nhất Nặc xách đôi sandal, rảo bước chạy về phía biển.

Trần Nam Kình nhìn ông lão ngồi ngoài sân, cố gắng hợp nhất bóng dáng gầy gò kia với người ba trong trí nhớ, nhưng không tài nào tìm nổi một điểm giống nhau.

Ba đã già đi nhanh đến mức ông không nhận ra.

Như cảm nhận được có người nhìn mình, ông nội quay đầu lại.

Trần Nam Kình lại gần, ông nội vẫn chưa nhận ra người đó là con trai mình.

Tưởng là khách di lịch tới trọ, ông chỉ về phía cổng khách sạn, “Anh vào bên kia kìa, không biết có còn phòng không.” Khách sạn đã sửa sang xong, vừa mở cửa kinh doanh lại từ 2 ngày trước.

Giọng nói quen thuộc đến thế.

Trần Nam Kình ngồi xuống, tháo kính râm ra.

Ông nội tròn mắt, không hệt như trên TV nhưng cũng giống đến 7, 8 phần, “Nam Kình?”

“Ba, là con đây.” Cổ họng Trần Nam Kình như bỏng nước sôi, đau rát.

Ông nội cười, chân tay luống cuống.

“Vừa đến hôm nay à?”

Trần Nam Kình gật đầu, “Sắp tới sẽ ở lại thôn Hải Đường hơn 1 tháng ạ.”

Ông nội kéo cái ghế bên cạnh tới, lớp sơn đã bong tróc từ lâu.



Ông khách sáo lau lớp bụi mỏng bám trên ghế, “Con ngồi xuống đây đi.”

Tim Trần Nam Kình nhói lên, ngồi xuống cạnh cha già rồi lại đeo kính lên.

“Đường Đường ở nhà ạ?”

“Vừa ra biển mất rồi.”

Lại là sự trầm mặc.

Lúc trước trò chuyện qua điện thoại cũng chỉ câu được câu không, hiện tại gặp mặt càng không biết phải nói gì.

Trần Nam Kình nhớ lại chuyện cũ, “Ba, sao trên cánh tay Đường Đường lại có vết thương?”

Ông nội hạ giọng: “Khi còn nhỏ con bé thường hỏi ba, khi nào ba mẹ mới tới thăm nó. Ba nói với con bé là khi nào ba mẹ làm việc xong sẽ ngồi máy bay tới gặp cháu. Ba chỉ nói bâng quơ vậy thôi nhưng con bé lại ghi nhớ trong lòng, từ đó trở đi, chỉ cần có máy bay bay ngang qua là con bé sẽ ngẩng đầu lên nhìn theo. Hôm đó Đường Đường ra biển với ba, vì mải nhìn theo máy bay, không đứng vững nên ngã trên khoang thuyền, lại đúng lúc mỏ neo đang để đó.”

Dứt lời, hai cha con không ai nói gì mà cùng nhìn ra biển, mắt hơi nhòe đi.

Mãi đến khi trời tối, Thẩm Đường vẫn chưa về.

Ông biết không đợi được con gái, chắc là cô đã lên bờ nhưng tránh mặt không muốn gặp ông.

---

Hôm sau, chính thức khai máy.

Tổ chế tác đã tới đông đủ, ngay cả Phàn Ngọc cũng có mặt.

Con gái và cháu trai đều ở đoàn làm phim, chồng cũng ở đây, nên không ai thắc mắc chuyện bà ta cũng đến cả.

Ngoài đạo diễn Chu Minh Khiêm và nam chính Cố Hằng, Thẩm Đường không để ý tới mấy người khác.

Trong kịch bản, cô và cháu trai Phàn Ngọc còn có cảnh diễn chung.

Nhân lúc không có ai, Phàn Nhất Thước hạ giọng nói: “Đừng có mà kiêu căng, tưởng chú tôi ở đây là cô có thể bình an thuận lợi à? Chuyện sau này còn dài lắm, ăn quả báo lúc nào chưa biết chừng đâu. Cô có biết là chuyện cô nhận vai này làm cô tôi tức giận đến mức suýt thì vào viện không? Đúng là đồ không có mặt mũi, tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào bám dai như cô.”

Thẩm Đường không có vẻ gì là cáu giận, cô nhếch miệng cười, “Vậy à, nếu chưa gặp bao giờ thì anh đúng là thiếu kiến thức quá đấy, ếch ngồi đáy giếng. Hơn nữa, chờ khi nào cô anh nằm viện thì hãng nói với tôi, tôi vui còn không kịp.”

Phàn Nhất Thước nghe mà nhồi máu cơ tim đến nơi.

Thẩm Đường lạnh lùng rời đi.

Không khí cả đoàn làm phim ngột ngạt đến đáng sợ.

Chu Minh Khiêm tới tìm Trần Nam Kình, đưa cho ông một điếu thuốc, “Dì Phàn định ở lại đoàn làm phim luôn ạ?”

Trần Nam Kình khoát tay không muốn nhắc đến, “Bà ấy định ở lại đây 1 tuần để xem Nhất Nặc thế nào, cuối tuần còn có việc ở Bắc Kinh, đến lúc đó chắc chắn không nán lại được.”

Chu Minh Khiêm cười “ha ha” hai tiếng, bất lực mắng thầm.

“Trong tất cả các diễn viên chỉ có Thẩm Đường là lựa chọn ban đầu của cháu. Cũng vì Thẩm Đường đóng Khương Sơ nên Cố Hằng mới đồng ý nhận kịch bản này, thay người là cậu ta trở mặt ngay. Lúc dì Phàn đưa những người khác tới ký hợp đồng, Cố Hằng còn định rút lui luôn.”

Anh ta nhả một hơi khói: “Thẩm Đường và Cố Hằng đều nghiêm túc với bộ phim này, phiền chú nói với dì Phàn một câu, đừng vì tình cảm cá nhân mà gây rối ở đoàn phim. Cũng đừng gây sức ép với cháu, không là cháu bãi công đấy, ai muốn làm đạo diễn thì làm. Đoàn làm phim của cháu, không nghe cháu thì biến, dù là ai đi nữa.”

Ý là, bao gồm cả chú.

Trần Nam Kình nhìn anh ta, “Đừng không biết lớn nhỏ thế.”

Chu Minh Khiêm lầm rầm: “Cháu không đùa với chú đâu. Mấy thủ đoạn như ngáng chân hay lén lút cho người gây khó dễ, tốt nhất là đừng để cháu phát hiện ra.”

Trần Nam Kình không nói thêm gì nữa.

Chu Minh Khiêm ném tàn thuốc đi, tập hợp tổ chế tác để chuẩn bị họp.

Đến tận ngày thứ 8, Phàn Ngọc vẫn chưa có vẻ gì là sắp rời đoàn phim.

Chu Minh Khiêm khó chịu ra mặt nhưng cũng không nhiều lời.

Cảnh quay hôm nay Thẩm Đường sẽ diễn chung với Phàn Nhất Thước, theo kịch bản, nhân vật của Phàn Nhất Thước sẽ nổi giận đùng đùng đến tìm Thẩm Đường tính sổ, bóp cổ rồi ấn cô vào tường, uy hiếp cô từ bỏ kế hoạch mở nhà máy mới.

Chu Minh Khiêm mô tả lại cảnh quay cho hai người, anh còn tự mình làm mẫu để Phàn Nhất Thước bóp cổ, “Cậu đừng dừng sức ở tay, chỉ cần gồng để có cảm giác các cơ bị kéo căng, chủ yếu là ánh mắt của cậu. Đúng rồi, cường độ này là hợp lý đấy, con gái nhà người ta không chịu được sức bóp của cậu đâu.

Thợ trang điểm dặm lại makeup và chỉnh tóc cho Thẩm Đường.

Phân cảnh hôm này là điểm mấu chốt để đẩy mâu thuẫn của toàn bộ kịch bản lên cao trào, Trần Nam Kình đang ngồi trước máy quay, từ lúc ngồi xuống đến giờ ông không hề có cử động gì khác, chỉ dán mắt vào hình ảnh Thẩm Đường quay ống kính.

Phàn Ngọc âm thầm trừng mắt nhìn Trần Nam Kình, chỉ cần đến cảnh quay của Thẩm Đường là Trần Nam Kình sẽ không để ý đến ai khác nữa.

“Mẹ, sao mẹ lại lườm ba, ba mẹ cãi nhau ạ?” Đúng lúc Trần Nhất Nặc nhìn thấy hành động của mẹ.

“Không có gì, bất đồng quan điểm trong công việc thôi, ba con chẳng nhường mẹ gì cả.” Phàn Ngọc cười hiền từ, bà chưa từng thể hiện thái độ gì trước mặt con gái.

Phía bên kia, Chu Minh Khiêm gọi mọi người ra quay, Thẩm Đường cũng đã chỉnh trang xong.

Tiếng dập clapperboard (1) vang lên.

Thẩm Đường không biết lúc Chu Minh Khiêm làm mẫu Phàn Nhất Thước đã dùng lực thế nào, nhưng lúc này, một tay Phàn Nhất Thước túm chặt vai cô, tay kia bóp siết cổ cô, kéo lê từ hành lang tới văn phòng, đôi giày cô đang đi cũng rơi mất trong lúc di chuyển.

Trong kịch bản không tả cảnh rơi giày.

Mặc dù không thở nổi, nhưng cô rất hài lòng với chi tiết nhỏ này.

Thể hiện rằng sức kéo này không phải do diễn, cảnh quay càng thêm chân thực.

Đạo diễn không hô ngừng, việc quay phim vẫn tiếp tục.

“Khương Sơ, con mẹ mày, rốt cuộc mày muốn làm gì! Mày muốn ép chúng tao chết đúng không?”

Tiếng rơi vỡ loảng xoảng.

Đầu Thẩm Đường đập vào tường, Phàn Nhất Thước vẫn ghì chặt cổ cô.

Cả người cô dán trên tường, hai chân cũng bị Phàn Nhất Thước khống chế, không thể động đậy.

Thẩm Đường ra sức giãy dụa nhưng vẫn vô dụng.

Cảm giác ngạt thở làm đầu cô căng ra, tưởng như một giây sau có thể lìa đời.

Cô hiểu Phàn Nhất Thước đang lấy việc công báo thù riêng, đây chính là “quả báo” trong lời anh ta.

Hắn ta cũng “kỳ công nghiên cứu”, lời nói và động tác đều khớp với kịch bản, sẽ không bị người khác nghi ngờ.

Theo tiến triển của kịch bản, lúc này trưởng phòng sẽ nghe rồi động tĩnh từ phòng bên cạnh rồi chạy tới.

Phàn Nhất Thước quay đầu lại thấy có người đi tới, còn cố nói cho hết thoại, nhưng ngay khoảnh khắc anh ta buông lỏng tay, Thẩm Đường đã tìm được thời cơ phản đòn, cô hạ một chân chống rồi lên gối thật mạnh, hướng thẳng về phía đối phương.

Một tiếng thét thảm thiết vang vọng khắp căn phòng.

Phàn Ngọc nhảy dựng lên, Trần Nhất Nặc lại kéo bà xuống: “Mẹ, anh họ cố tình hét đó, đang quay phim mà, mẹ lo làm gì.”

Trưởng phòng làm theo kịch bản, đẩy Thẩm Đường ra, “Một cô gái như cô sao đánh lại được anh ta, động chân động tay thật thì chỉ có cô thiệt thôi. Đi mau lên.”

Ông ta sẽ ở lại để xử lý cục diện rối rắm này.

“Cắt!”

Quay một lần là qua, từ thể hiện đến cảm xúc của các diễn viên đều vượt ngoài mong đợi của Chu Minh Khiêm.

Nhưng tiếng hô “cắt” vừa vang lên, Phàn Nhất Thước đang nằm vật ra đất bắt đầu quằn quại. Hắn làm dấu tay với đoàn phim, “Gọi 120 đi, không ổn rồi.” Mồ hôi lạnh túa ra trên trán hắn ta phải to bằng hạt đậu.

Đến lúc này, tất cả mọi người, trừ Thẩm Đường, mới kịp phản ứng, cú ngã ban nãy của Phàn Nhất Thước tự nhiên như thế thì ra không phải diễn mà là đau thật.

Mà trên cổ Thẩm Đường, dấu tay hằn lên sưng tím cũng khiến người ta giật mình.

Hai người này nhập vai thật đấy.

Có không ít nhân viên công tác ở đây cho là vậy.

Diễn viên kính nghiệp đúng là không vừa, mạng cũng mang ra liều được, chỉ nhìn Thẩm Đường bị bóp cổ kéo lê vào phòng, đầu đập tường thôi cũng đã thấy đau rồi.

Quay phim gọi 120.

Vệ sĩ thấy trên cổ Thẩm Đường có vết máu bầm thì đã đoán được đại khái, vội đi vào trong, giả vờ quan tâm vết thương của Phàn Nhất Thước nhưng lại túm lấy cổ ta hắn ta, “Tôi xem anh bị thương thế nào.”

Phàn Nhất Thước cảm thấy cổ tay mình phế đến nơi rồi, đau đến mức toát mồ hôi.

Trong nháy mắt, vệ sĩ buông tay hắn ta như không có chuyện gì.

Vệ sĩ có chút hiểu biết về y học, nói lại với Chu Minh Khiêm: “Chắc là không may tổn thương đến lá lách rồi, lá lách anh ta khá yếu.”

Phàn Nhất Thước đau đến mức không nói nên lời, tên vệ sĩ này đổi trắng thay đen, gì mà yếu lá lách, con ranh Thẩm Đường rõ ràng là nhầm vào chỗ hiểm để xuống tay.

Nhưng hắn đuổi lý, giờ chỉ có thể vào vai người câm ăn hoàng liên mà thôi. (2)

(2) Hoàng liên là một loại thuốc, vị đắng, người câm ăn thì không kêu được. Có thể hiểu là khổ mà không thể nói.

Chu Minh Khiêm đã làm đạo diện nhiều năm rồi, có chuyện gì mà chưa từng gặp, anh giao việc lại cho trợ lý.

Trần Nam Kình không quan tâm tới vết thương của Phàn Nhất Thước, ông rảo bước tới chỗ Thẩm Đường, “Có đau không?”

“Không chết được.” Thẩm Đường cầm điện thoại chụp lại vết thương trên cổ để làm chứng.

Nếu sau này Phàn Nhất Thước có ý định cắn ngược lại kiện cô cố ý hành hung, cô vẫn sẽ có bằng chứng để trị hắn.

Trong thôn có bệnh viện, chẳng bao lâu sao xe cứu thương đã tới.

Lúc Phàn Ngọc đi ngang qua Thẩm Đường, ánh mắt sắc bén đến mức có thể bổ cô ra làm đôi. Bà không ngờ con ranh đó có thể ra tay độc ác đến vậy, Phàn Nhất Thước suýt thì toi rồi.

Thẩm Đường không thèm chớp mắt, nhận khăn lụa trợ lý đưa, quấn lên cổ che vết thương.

“Chị Đường, chị có đau không?” Mắt cô bé trợ lý đỏ lên.

“Không sao, giờ chẳng còn cảm giác gì nữa rồi.” Cô nhìn trợ lý, “Đừng khóc, chị có thiệt thòi đâu, còn được hời ấy chứ.”

Chuông điện thoại vang lên.

Đã hơn 1 tháng không liên lạc, không ngờ đúng lúc này Tưởng Thành Duật lại gọi điện thoại cho cô.

Thẩm Đường tìm đến một chỗ yên tĩnh, “Alo.”

Giọng Tưởng Thành Duật vẫn còn chút khàn khàn ngái ngủ, “Đang quay phim à?”

“Ừm, có chuyện gì?”

“Không có gì, vừa lúc ngủ trưa mơ thấy em cứ liên tục gọi tên anh, xung quanh tối quá anh không thấy được em đang ở đâu.” Tỉnh lại mà Tưởng Thành Duật vẫn cứ đinh ninh nghĩ tới cô, chỉ sợ Thẩm Đường phát sinh mâu thuẫn với người trong đoàn phim, “Không sao chứ?”

Gió lớn nổi lên, thổi tan cả nỗi nhớ.

“Không có việc gì, quay phim thì có việc gì được.” Khăn lụa bị gió thổi bay mất, Thẩm Đường đưa tay lên giữ lại, “Sau này không phải chuyện sống chết gì thì đừng liên lạc nữa. Sau này anh có gọi em cũng sẽ không nghe.”

“Ừm.” Tưởng Thành Duật thoáng ngừng, “Tính tình của em đúng là làm người ta không yên lòng nổi.”

(1) Clapperboard là một thiết bị đơn giản của ngành điện ảnh và sản xuất video, để hỗ trợ cho việc đồng bộ giữa âm thanh (được thu âm riêng) với hình ảnh từ máy quay và đồng bộ nhiều góc quay với nhau. Trên Clapperboard thường ghi chú các thông tin của cảnh quay như: ngày tháng, tên phim, tên đạo diễn, số thứ tự bối cảnh (scene)...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play