Tưởng Thành Duật không vì việc Triệu Trì Ý đến thổ lộ mà lảng tránh, anh tháo kính râm, chăm chú nhìn chiếc khăn lụa trên cổ Thẩm Đường.

Đối với sự ôn nhu của người đàn ông nay, cô luôn không thể chống cự nổi, cô chán ghét thói quen dựa dẫm này của bản thân, cũng ghét cách anh cố tình hành xử như vậy.

Trong hộp còn 2 miếng thanh long, cô thong dong dùng dĩa từ tốn ăn nốt.

Lần nữa mở tập kịch bản ra.

Có trời mới biết, cô căn bản một chữ cũng không đọc lọt.

Lời thổ lộ vừa rồi của Triệu Trì Ý không phải ăn nói lung tung, hôm nay anh ta đến đây vốn đã có chuẩn bị sẵn.

“Thẩm Đường, mỗi một câu tôi vừa nói đều là chân tình thực ý, không phải muốn lôi em ra làm trò cười, càng không phải phát ngôn ngông cuồng trong một phút bốc đồng.”

Thẩm Đường nhìn anh ta: “Tổng giám đốc Triệu, hiện tại tôi không có thời gian yêu đương.” Cô bình tĩnh giơ quyển kịch bản lên, nhàn nhạt đáp: “Hiện giờ tôi chỉ muốn hoàn thành bộ phim này cho tốt.”

Triệu Trì Ý gật đầu, lý giải câu trả lời của cô, anh không chỉ biết cố muốn đối phó với Tiêu Chân mà còn rõ sức khỏe ông nôi cô hiện tại không được tốt.

Trước đó tại trước cửa nhà nghỉ, gặp được ông Thẩm, vừa vặn đến giờ ông lão phải uống thuốc. Ông luôn mang theo bên người một túi đựng thuốc đã chia sẵn liều lượng, bên trên toàn là chữ tiếng anh, có thể ông lão xem không hiểu nhưng Triệu Trì Ý thì có.

Uống lượng lớn thuốc như thế, có vẻ tình trạng đã không mấy khả quan.

“Cũng bởi vì thế, tôi càng muốn sớm cho em biết tâm ý của mình.”

Triệu Trì Ý không bỏ mấy lời kia vào tai, tiếp tục lời thổ lộ vừa bị cắt ngang: “Em không muốn đến Thường Thanh cũng được, tôi không ép buộc em. Em muốn gì, tôi cũng sẽ cho em, bao gồm cả tôi.”

Tưởng Thành Duật đứng cách đó vào mét, dò xét nhìn Triệu Trì Ý.

Thẩm Đường vuốt ve nếp uốn trên tập kịch bản: “Triệu tổng…”

“Hãy nghe anh nói hết đã.” Triều Trì Ý cắt ngang lời cô: “Tình cảm tôi đối với em không phải nhất thời hưng phấn, mỗi lần đến Hoành Điếm thăm tổ làm phim, tôi đều vô thức muốn đến gặp em. Em có bao nhiêu cái đồng hồ đeo tay, mỗi lần phối với bộ đồ nào, tôi đều có thể thuộc như lòng bàn tay.”

Tưởng Thành Duật tưởng chừng sắp bóp nát cặp kính râm trong tay.

Mỗi một chiếc đồng hồ, một bộ quần áo của Thẩm Đường đều do anh đích thân chọn.

Triệu Trì Ý chăm chú nhìn nét mắt Thẩm Đường. Đây là lần đầu tiên anh thổ lộ với phụ nữ, trước kia đều là họ chủ động theo đuổi anh, anh chưa bao giờ nghĩ rằng rồi sẽ có một ngày mình rơi vào trạng thái bị động, hèn mọn như hiện tại.

“Thẩm Đường, tin tôi, đừng ném mình ở giữa đảo hoang cô độc nữa. Sau này dù em có gặp khó khăn, gian nan gì chăng nữa, tôi cũng sẽ giúp em. Chỉ cần em không chủ động chia tay, tôi sẽ không bao giờ rời đi trước. Tình yêu, hôn nhân tôi đều sẽ cho em. Tôi sẽ cho em những thứ tốt đẹp nhất.”

“Em không cần phải trả lời tôi ngay, tôi chỉ muốn cho em biết tâm ý của mình. Tôi sẽ một mực theo đuổi em, để em cảm thấy tôi đáng giá khiến em phó thác một đời.”

Hôm nay anh thổ lộ, cốt cho cô thời gian chuẩn bị trước tâm lý.

Trong hộp đồ ăn còn duy nhất 1 miếng Thanh Long, Triệu Trì Ý cầm lấy bỏ vào miệng.

“Tôi sẽ ở lại thôn Hải Đường một thời gian, em cứ an tâm quay phim, anh giúp em chăm sóc ông nội.”

Anh đứng dậy: “Em xem kịch bản tiếp đi. Tôi đi đây.”

Triều Trì Ý khẽ gật đầu với Tưởng Thành Duật, trên thương trường có lẽ cả hai còn cò kè mặc cả, chú ý sắc mặt nhau, nhưng trên tình trường nhường là thua, không ai muốn buông tay.

Thời gian nghỉ trưa, Thẩm Đường ngâm tay chân trong nước nóng.

Tưởng Thành Duật rời ghế, ngồi đối diện cô, chăm chú nhìn Thẩm Đường.

Dung nhan thanh khiết, lớp trang điểm rất nhạt, cơ hồ như có như không, rất phù hợp với niên đại của trang phục trên người: “Chiều hôm qua lúc em quay cảnh kia, anh vừa vặn nằm mơ thấy em.”

Thẩm Đường vẫn ung dung lật kịch bản.

Ánh mắt Tưởng Thành Duật rơi xuống trên tấm khăn lụa ở cổ cô, thấp giọng hỏi: “Đường Đường, cho anh xem tình trạng vết thương một chút, được không?”

“Không có gì đáng ngại.” Thẩm Đường vẫn không rời mắt khỏi cuốn kịch bản, nhỏ giọng đáp.

“Em sẽ không cho Triệu Trì Ý cơ hội chứ?”

Thẩm Đường phải lẩm bẩm đi lẩm bẩm lại ba lần mới nhớ nổi 1 câu thoại, sau đó mới đáp: “Có cho anh ấy cơ hội hay không, hiện tại tôi cũng không biết, nhưng tôi chắc chắn 1 điều, hai chúng ta đã chấm dứt rồi.”

Tưởng Thành Duật thẳng thắn đáp: “Bây giờ nói anh kết hôn, anh cảm thấy cực kỳ không thực tế. Thẩm Đường hiện tại chúng ta lấy hẹn hò làm điều kiện tiên quyết, cứ yêu, yêu đủ sâu đậm... nước đến đâu, cầu tự thẳng, cứ thuận theo tự nhiên mà đi đến hôn nhân, về cùng một nhà .”

Hôn nhân với cậu hai nhà họ Tưởng quả là có sức hấp dẫn.

Nếu là trước kia cô sẽ không do dự chớp lấy, đồng ý tìm hiểu đối phương, đồng ý thử yêu nhau, dù chưa chắc đã đi được đến cuối cùng, nhưng cô cũng sẽ không hối hận.

Nhưng hiện tại cô không có dũng khí đó.

Chia tay với anh một lần, nỗi đau thấu tim gan khi ấy, vẫn mưng mủ trong lòng cô.

Mùi vị ấy Thẩm Đường không muốn thử lại lần nữa.

Lời hứa hẹn của người đã từng làm tổn thương mình, cô chẳng thể nào đặt niềm tin cho nổi.

Thẩm Đường ngẩng đầu, mặt đối mặt với anh, nhàn nhạt đáp: “Cùng anh thêm dăm ba năm nữa, cuối cùng anh vẫn không định kết hôn, anh nói xem đến khi đó tôi tìm ai chịu trách nhiệm đây?”

“...”

Triệu Trì Ý và Tưởng Thành Duật là cùng một loại người sẽ không lãng phí thời gian nói lời suông.

“Anh nói với em những lời này không phải muốn em ngay lập tức quay lại với anh.”

Anh chân thành nói: “Anh nghiêm túc muốn theo đuổi lại em. Thẩm Đường chúng ta hiểu rõ nhau, vừa vặn những chuyện xảy ra trong thời gian này khiến anh dần dần thay đổi quan điểm về việc kết hôn. Ngày em gả cho anh cũng chính là ngày chúng ta thực sự đoàn tụ.”

Anh không muốn tạo áp lực cho cô, để cô lo lắng quá nhiều về cái được cái mất.

Có lẽ chỉ nên nói đến đây, nói nhiều hơn ngược lại biến khéo thành vụng.

“Vết thương ở cổ có thể cho anh nhìn một chút được không, anh không yên lòng.”Anh vẫn còn chấp nhất vết thương trên cổ cô.

Thẩm Đường đứng dậy, đậy nắp hộp đựng hoa quả: “Đường tưởng rằng anh nói muốn theo đuổi tôi, thì có thể có đặc quyền này nọ ở chỗ tôi.”

Cô vẫn không chịu kéo dải khăn xuống, đưa hộp hoa quả cho trợ lý, cầm kịch bản đi tìm Cố Hằng.

Trường quay nhiều người, Tưởng Thành Duật không tiện lôi lôi kéo kéo.

Trợ lý thông báo với Tưởng Thành Duật: “Tưởng tổng, vừa rồi trong đoàn làm phim có người hỏi anh là ai. Tôi nói anh là người phụ trách riêng công ty cử tới, đến kiểm tra tình hình thương thế của chị Đường.”

“Cảm ơn. Tôi biết rồi.” Tưởng Thành Duật vẫn không yên lòng, hỏi trợ lý tình trạng vết thương của Thẩm Đường có nghiêm trọng không.

Cô trợ lý này đã đi theo Thẩm Đường từ lâu, rất biết cách nói chuyện: “Chị Đường không muốn cho anh xem là vì sợ anh lo lắng. Hôm qua chị ấy bị Phàn Nhất Thước bóp cổ thẳng từ hành lang kéo tuột vào văn phòng, ở trong văn phòng còn bị đẩy mạnh lên tường… Anh cũng biết khí lực của đàn ông mạnh thế nào.”

Nói đến đây, cô bé trợ lý dừng lại. Ánh mắt Tưởng Thành Duật vượt qua đám người nhìn theo bóng lưng Thẩm Đường.

Thâm Đường đang thảo luận với Chu MInh Khiêm diễn biến tâm lý của nữ chính trong cảnh quay chiều nay, ngồi gần đó còn có Trần Nam Kình. Hình như có một cuộc điện thoại quan trọng gọi tới, ông ta đứng vụt lên, nghiêm trọng đáp “Tôi đến ngay.”.

Cúp điện thoại, ông quay đầu nhìn Thẩm Đường: “Có muốn đến bệnh viện không?”

Chu Minh Khiêm đoán Tiêu Chân đã đến, anh ra hiệu cho trợ lý đi ra ngoài canh cửa.

Không có người khác ở đây, Thẩm Đường nói chuyện cũng không còn cố kỵ: “Sao? Muốn tôi đến xin lỗi cháu trai ông?”

Trần Nam Kình không để ý tới giọng điệu trào phúng của con gái: “Mẹ con đến rồi, đang ở bệnh viện, con cùng ba đến gặp mẹ con đi.”

“A.” Thẩm Đường bật lên tiếng cười nhạo.

Trần Nam Kình: “Mẹ con vì con nên mới tới đây.”

“Nào ai muốn tranh công với hai người đâu?” Thẩm Đường cầm kịch bản, gõ lên thành ghế: “Bà ấy muốn đến là chuyện của bà ấy, ông tình nguyện che chở tôi trước mặt Trần phu nhân đó là việc của ông. Đừng tưởng hai người nỗ lực thể hiện chút hư tình giả ý đó, thì tôi sẽ khúm núm mang ơn. Không có cửa đâu.”

Thẩm Đường đứng dậy, gọi Cố Hằng đang ngồi phía xa: “Ảnh đế Cô, rảnh không, chúng ta luyện lời thoại.”

Trần Nam Kình chỉ có thể thở dài, ông dặn dò Chu Minh Khiêm vài câu, cầm điện thoại vội vàng đi đến bệnh viện.

Trường quay cách bệnh viện không xa, đi đường chỉ mất hơn 10 phút.

Phàn Nhất Thước đang nằm trên giường truyền nước, nhìn tình huống trước mắt, có vẻ cô ruột đang rơi xuống thế hạ phong.

Anh ta muốn gọi điện thoại cho Nhất Nặc nhưng điện thoại đã bị vệ sĩ của Tiêu Chân tịch thu, nói là phòng trường hợp bị ghi âm lén, chờ đến khi kết thúc cuộc nói chuyện sẽ trả lại.

Tiêu Chân không chút tị húy anh ta, tựa người bên cửa sổ phòng bệnh, từ trên cao nhìn xuống cô cháu anh ta.

Đây là lần đầu tiên anh được gặp trực tiếp Tiêu Chân, cho dù là ánh mắt, ngoại hình, hay khí chất đều mang vẻ lạnh lùng, cao quý, không coi ra gì giống hệt Thẩm Đường kia.



Sự việc giữa cô, chú và Tiêu Chân lúc trẻ, anh ta cũng không rõ ràng cho lắm, chỉ biết đến sự tồn tại của Thẩm Đường qua vài ba câu chuyện phiếm của ba mẹ mình, từ đó biết được tại đứa con riêng đó mà cô ruột mình thường xuyên mất ăn mất ngủ.

Tiêu Chân tháo kính râm, cao cao tại thượng khoanh hai tay, hờ hững nhìn họ.

Ân ân oán oán năm xưa, rõ ràng đã qua hơn 20 năm nhưng lại như thế mới hôm qua.

“Năm đó cô hao tâm tốn sức theo đuổi Trần Nam Kình, nhưng trong lòng anh ta thực sự có mấy phần thật tâm để ý đến cô? Số cô đúng là lận đận. Những năm này cô hận Đường Đường thấu xương, đoán chừng cũng tự ý thức được trong lòng anh ta cô có bao nhiêu phân lượng.”

Sắc mặt Phàn Ngọc tái xanh.

Đây Vẫn luôn là chỗ đau của Phàn Ngọc, Tiêu Chân lại chẳng chút kiêng dè, thẳng chân đá thêm một cú.

“Cô không phải không biết, Trần Nam Kình đã để lại một nửa tài sản cho Đường Đường?”

Bà cười cười, chế nhạo: “Đáng tiếc Đường Đường không phải kẻ mê tiền tài, khi ấy con bé lập tức trả lại cho anh ta gấp 10 lần số tiền đó. Thứ cô đau khổ, vật vã, cầu không được. Trần Nam Kình lại vắt óc muốn tặng cho con gái của tôi. Con gái tôi một chút cũng chẳng thèm, ghét bỏ vất lại cho mẹ con cô. Phàn Ngọc à, cô nói xem cô làm người thất bại biết bao, lại còn không biết ngại ngày ngày chơi chiêu trò marketing khoe mẽ chồng mình yêu thương, chiều chuộng, nâng niu mình như nữ hoàng. Cô không thấy chột à?”

Mặc dù cháu trai ở ngay bên cạnh, nhưng lúc này Phàn Ngọc cũng chẳng đoái hoài đến hình tượng nữa, bà ta gào lên: “Tiêu Chân, đây không phải nơi để cô diễu võ giương oai, lập tức cuốn xéo cho tôi.”

Tiêu Chân: “Cô vội cái gì, tôi cũng đâu đến đoạt Trần Nam Kình của cô.”

“Cô…” Phàn Ngọc tức giận đến không nói lên lời.

Bà bị sự xuất hiện của Tiêu Chân làm cho bàng hoàng, choáng váng, lại bị đối phương đánh cho không kịp trở tay.

Mặc kệ bà ta có thừa nhận hay không, trước mặt người đàn bà này Phàn Ngọc luôn cảm thấy bản thân thấp hơn một cái đầu.

“Chỉ cần cô có một chút nhân tính, biết đâu là giới hạn cuối cùng, tôi đã chẳng đến mực phải đến tận thôn Hảo Đường này.” Tiêu Chân nghiêng người, xuyên qua cửa sổ nhìn về phía con đường ven biển xa xa.

Chỗ kia hẳn là nơi ngày bé Đường Đường của bà thường xuyên dạo chơi với đám bạn bè trong thôn.

“Suýt chút nữa quên mất.”

Tiêu Chân xoay mặt nhìn đối phương, cười nhạt: “Nhân vật Khương Sơ trong chắc mắt cô chưa mù đến nỗi không nhận ra nguyên mẫu xây dựng nhân vật là aiđâu nhỉ ? Chính là con gái của tôi.âui đâu nhỉ? Chính là con gái tôi."

Móng tay của Phàn Ngọc kém chút nữa đâm rách da bàn tay, nhưng bà ta quả thực không phản bác lại được: "Chưa thấy qua ả đàn bà nào ti tiện, khốn nạn như cô."

Tiêu Chân không chút tức giận, nhoẻn miệng cười: "Như nhau cả thôi. Đều chẳng phải kẻ tốt đẹp cao thượng gì, sao phải kháy khỉa lẫn nhau?"

Bà cúi thấp đầu nhìn đồng hồ: "Chậm nhất 10 phút nữa chồng cô sẽ đến."

Sắc mặt Phàn Ngọc trắng bệch: "Cô muốn gì?"

"Cô nhìn bản thân lo lắng thành dạng gì rồi kìa." Tiêu Chân vuốt vuốt gọng kính râm trong tay: "Gọi anh ta đến làm nhân chứng. Hôm nay cô đến gặp con gái tôi xin lỗi nó. Nếu thái độ không đủ thành khẩn, tôi sẽ không tha thứ dễ dàng đâu."

Phàn Ngọc cảm thấy cực kỳ nực cười: "Cô cho rằng mình là ai?"

Tiêu Chân thu hồi ánh mắt, xoay người lạnh lùng nhìn Phàn Ngọc: "Là bà chủ của công ty cô. Thế nào? Đáp án này đã đủ khiến cô hài lòng rồi chứ?"

"Ý cô là sao?" Ý cười trên mặt Phàn Ngọc cứng đờ, thoáng hoảng hốt.

"Ý tại mặt chữ, hiện giờ người giữ số côt phần nhiều nhất công ty truyền hình điện ảnh của cô và Trần Nam Kình chính là tôi. Nghe rõ chưa?" Tiêu Chân lại quay sang nhìn bờ biển rì rào ngoài cửa sổ đồng thời ra hiệu thư ký đưa văn kiện cho Phàn Ngọc.

“Cổ đông công ty, ngoại trừ cô và Trần Nam Kình, còn lại tất cả các cổ đông lớn đều là người tôi nhọc lòng an bài.”

Phàn Ngọc không dám tin, nhìn chồng văn kiện dày cộp trên tay, bà chẳng còn tâm tư mở ra xem thử.

“Tôi bỏ ra 10 năm, để biến công ty của cô thành của tôi.” Tiêu Chân nhếch miệng: “Sao? Bất ngờ không?”

Phàn Ngọc cầm chồng văn kiện, đánh về phía Tiêu Chân, vệ sĩ của đối phương đã nhanh tay lẹ mắt cản bà ta lại.

Hôm nay Tiêu Chân không mang theo quá nhiều vệ sĩ đi cùng, chỉ vỏn vẹn 4 người.

Phàn Ngọc híp mắt. Tim quặn đau.

“Cô cho rằng chỉ dựa vào một cái công ty, có thể ép tôi cúi đầu xin lỗi Thẩm Đường? Nằm mơ! Tiêu Chân cô kiềm chế tính tình chút đi! Đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước. Bằng không tôi không thể cam đoan giữ bí mật của cô với chồng hiện tại của cô đâu.”

“Hay lắm còn học được thói uy hiếp!”

Ngữ khí của Tiêu Chân vẫn lãnh đạm dửng dưng như cũ, thong dong nói: “Tôi đã dám đến đương nhiên sẽ không sợ cô. À quên không nói cho cô biết một việc bất ngờ hơn nữa. Đầu tháng này, tôi sẽ trở thành cổ động lớn nhất trong công ty của anh cả và chị dâu cô. Bóp nát công ty này của các người với tôi mà nói chỉ bằng một cái búng tay. Nếu cô không sợ tán gia bại sản, chết chìm trong nợ nần… quan trọng nhất không sợ liên lụy đến hạnh phúc đời này của Trần Nhất Nặc, vậy tôi không ngại chơi cùng họ Phàn nhà cô một chút.”

Phàn Ngọc trợn trừng mắt, nhìn Tiêu Chân. Bà có nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới, tác phong làm việc của Tiêu Chân lại độc ác, tàn bạo như vậy, thủ đoạn không thua kém gì người ba tàn nhẫn, vô nhân tính của bà ta.

Tổng giám đốc, đạo diễn Trần đã lên lầu. Sau khi nhận điện thoại, thư ký nhỏ giọng báo cho Tiêu Chân.

Tiêu Chân gật đầu, biểu thị đã biết.

Phàn Ngọc tự giễu trong lòng, Trần Nam Kình nhận được điện của người cũ quả thực vội vàng, chạy thẳng 1 đường tới đây.

Hôm nay trước mặt Tiêu Chân bà quả thực đã thua thảm bại.

“Đã nghĩ ra sẽ xin lỗi Đường Đường thế nào chưa. Nhớ nhé, đến khi nào con bé hài lòng mới thôi.”

Tiêu Chân đứng thẳng người, trước khi đi nhỏ nhẹ nhắn nhủ Phàn Ngọc: “Mấy năm nay cô đối xử với Đường Đường thế nào, không phải tôi không biết, chỉ là tôi mở một mắt, nhắm một mắt cho qua. Dù sao tôi cũng không mong con bé đặt cả đời mình trong thế giới showbiz hỗn tạp này. Bây giờ cô dám động vào con bé, tôi nhìn xem cô có vẻ không biết mình mang họ gì nữa rồi.”

Đoàn người rời khỏi phòng bệnh.

Phàn Ngọc nhìn cửa phòng bệnh đóng chặt, cả người bủn rủn như vừa trải qua một giấc mộng dài.

------

Buổi chiều thôn Hải Đường nổi giá lớn, thời tiết vô cùng mát mẻ.

Cảnh quay buổi chiều là cảnh tình cảm giữa Thẩm Đường và Cố Hằng, theo kịch bản hai người sau khi thổ lộ, lần đầu trao nhau môi hôn.

Hôm nay trường quay tương đối đông người, Tưởng Thành Duật và Triệu Trì Ý đều có mặt.

Người bị ảnh hưởng trực tiếp không phải Thẩm Đường mà là Cố Hằng.

Hai người tập lời thoại một hồi, Cố Hằng nhỏ giọng hỏi Thẩm Đường: “Chút nữa anh hôn em, em nói xem có khi nào anh không sống nổi qua ngày mai không?”

Thẩm Đường bật cười: “Anh sợ bọn họ thủ tiêu anh?”

Cố Hằng nói giỡn: “Một đấu một thì không sợ, hai bọn họ mà hợp tác… nói thật, 2 đánh một không chột cũng què.”

Anh hơi quay đầu liếc nhìn đôi song sát đứng trong góc, Tưởng Thành Duật và Triệu Trì Ý như hai chiếc camera giám sát, chăm chăm hướng thẳng về phía Thẩm Đường không chớp mắt.

“ Hai người họ chắc chắn rất tự hào về tướng mạo của bản thân, người khác căn bản không lọt được vào mắt của họ, hôm nay đoán chừng ngay cả anh to nhỏ thế nào, cao thấp ra sao họ cũng chẳng nhớ.”

Thẩm Đường nhịn không được bật cười.

Cách đó không xa trợ lý cầm điện thoại liên tiếp chụp ảnh,quay phim, đã lâu cô không thấy chị Đường cười thoải mái, vui vẻ như thế.

Cố Hằng và Thẩm Đường là CP cô chèo thuyền trường kỳ đã lâu.

2 người đều là cực phẩm thịnh thế mỹ nhan, chiều cao cũng cực kỳ lý tưởng.

Lúc trước nghe đoàn làm phim thông báo chốt Cố Hằng và Thẩm Đường trở thành diễn viên chính, fandom CP vui đến mức kém chút nữa ôm nhau khóc.

Cá nhân cô nghiêng về Cố Hằng, cũng vô cùng ủng hộ chị Đường và Cố Hằng. Cố ảnh đế thân thiện, ấm áp, lại hòa nhã cực kỳ thích hợp với tích cách chị Thẩm Đường.

Không như Tưởng Thành Duật và Triệu Trì Ý, bởi vì gia thế hiển hách, tài năng xuất chúng, cho nên từ khi sinh ra bản thân họ đã nhận thức được vị thế ưu việt của mình, điều này vô hình chung vẽ nên một bức tường ngăn cách họ với người thường, cũng vô hình khiến chị Đường tổn thương hết lần này đến lần khác.

Tiếng hiệu lệnh bắt đầu quay vang lên.

Trợ lý yên lặng đứng nhìn Thẩm Đường và Cố Hằng quay cảnh thân mật.

Tình cảm của 40 năm trước thuần khiết, da diết mà ẩn nhẫn.

Nét mặt hòa nhã của nam chính thoáng vẻ khẩn trương, cúi đầu vụng về hôn cô gái trước mặt, hầu kết lăn tăn, hô hấp đình chỉ.

Cảnh này cần quay đặc tả, để thể hiện trọn vẹn nhất cảm xúc bùng nổ giữa hai nhân vật, cũng là cảnh quay giày vò Cố Hằng nhất.

Cuối cùng khi hai cánh môi chạm nhau, đạo diễn hô cắt, hai anh em đồng thời bật cười.

Cố Hằng cảm thấy như có hàng vạn mũi tên lạnh ngắt đang chực chờ đâm thủng lưng mình.

Chu Minh Khiêm nghiêng người ngó Triệu Trì Ý và Tưởng Thành Duật: “Tôi nói này có phải hai người có máu M không? Thích tự ngược thế hả?”

Anh ta phân phó trợ lý: “Tiễn vong giùm tôi cái.”

Thế là 3 phút sau, Tưởng Thành Duật và Triệu Trì Ý bị “bế” ra khỏi khu vực quay.



Triệu Trì Ý đưa một điếu thuốc cho Tưởng Thành Duật, dù là tình địch thì vẫn phải giữ vững phong độ của một quý ông gia giáo.

Tưởng Thành Duật không khách khí nhận lấy.

Hai người vốn không tính là quen biết, hiện giờ càng chẳng có chuyện gì để nói.

Sự yên lặng hòa cùng mùi thuốc súng.

Là tình địch cho nên kiểu gì cũng sẽ âm thầm quan sát đối phương, đánh giá điểm mạnh điểm yếu của đối thủ. Sống trên đời bao nhiêu năm cuối cùng Tưởng Thành Duật cũng hiểu cảm giác khó nhằn là thế nào.

Tên tình địch như Triệu Trì Ý, quả thật không thể phớt lờ.

Vì sao? Đơn giản vì anh ta là Triệu Trì Ý.

Tập đoàn Thường Thanh có ba của Triệu Trì Ý tọa trấn, Triệu Trì Ý có hậu phương vững chắc chèo chống tập đoàn, thoải mái rảnh rang làm sếp tổng của công ty giải trí Thường Thanh, lăn lộn đủ kiểu trong giới showbiz, thời gian, cơ hội tiếp xúc với Thẩm Đường đều nhiều hơn anh.

Còn anh phải chăm lo cho tập đoàn Kinh Húc.

Đi công tác là chuyện như cơm bữa, thời gian sang nước ngoài làm việc càng không phải nói, mà mỗi lần như vậy, ngay cả việc gọi điện thoại cũng phải tính toán thời gian.

Hút xong thuốc, Tưởng Thành Duật chỉ bờ biển, nói: “Tôi qua đó chút.”

Triệu Trì Ý gật đầu, biết anh ta định đi đâu, chắc chắn muốn qua thăm ông nội Thẩm Đường.

Buổi chiều 4 giờ, 5 giờ mặt trời sau một ngày hăng say làm việc, đã lười biếng nằm phơi bụng ở phía đường chân trời. Cả bầu trời nhuộm một tầng vàng kim nhàn nhạt, cùng màu tím hồng của hoàng hôn.

Gió biển nhè nhẹ, hoa cỏ khẽ đung đưa.

Tinh thần lão Thẩm tương đối tốt, đang chuyên chú chăm chút mấy luống hoa trước cửa nhà nghỉ.

“Ông nội, để cháu giúp ông.”

Tưởng Thành Duật xắn tay áo, đến bên cạnh phụ ông lão.

Ông Thẩm mỉm cười hiền từ: “Đến gặp Đường Đường rồi?”

“Dạ, cô ấy đang bận quay phim, cháu sợ đứng đó sẽ ảnh hưởng đến công việc của cô ấy.” Nói rồi, anh cúi xuống bê đống cỏ dại sang một bên.

Ông Thẩm không tiện hỏi anh, đã theo đuổi được cháu gái ông chưa, nhưng lại không dám, sợ ảnh hưởng đến lòng tự tôn của cánh đàn ông.

Có thể theo cháu gái ông đến tận thôn Hải Đường 2 lần, kiên trì ròng rã nửa năm, ước chừng không phải đùa giỡn.

Ông lão cân nhắc một chút, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Tưởng, ông nội có mấy câu muốn nói với cháu."

“Ông nội, ông cứ nói đi ạ.” Tưởng Thành Duật nghiêm túc lắng nghe.

Lão Thẩm có vẻ hơi mệt, chậm rãi cởi bao tay: “Đường Đường hẳn là không đề cập với cháu về ba mẹ con bé?”

“Dạ không.” Tưởng Thành Duật nghĩ ngợi một chút, nói thêm: “À cũng coi như có nói qua, nhưng cháu cũng chỉ biết họ đã ly hôn, sau đó mỗi người đều có gia đình riêng, không còn ở Thẩm Quyến, những việc khác cô ấy đều không nhắc đến.”

Yết hầu ông lão đắng chát, buồn bã kể: “Ba mẹ Đường Đường đều không cần con bé, con bé lớn lên bên ông. Đã hơn 20 năm chưa bao giờ được một ngày ở nũng nịu trong vòng tay ba mẹ.”

Tưởng Thành Duật sững sờ, "Ăn tết chú ấy cũng không về ạ?"

Ông lão lắc đầu: "Chẳng ai chịu nhận con bé."

Anh vẫn cho là, coi như ba mẹ có ly hôn, cũng sẽ thường xuyên liên hệ, một năm ít nhất cũng liên lạc với con mấy làn, ăn tết hẳn cũng nên về nhà đoàn tụ với đứa trẻ. Nhiều lắm chỉ là không quá thân cận với ba mẹ mà thôi.

“Đường Đường là một đứa trẻ ngoan, con bé chỉ có duy nhất một điểm không tốt, đó là tất cả buồn bực đều giấu trong lòng. Nếu tính tình con bé đột nhiên thất thường, mong cháu có thể nhường nhịn nó một chút.” Lúc đầu ông vốn không định nói với Tưởng Thành Duật những lời này, Đường Đường đã dặn dò ông, lòng người khó dò, đừng tùy tiện tin tưởng bất kỳ người nào, nhưng ông cảm thấy Tường Thành Duật là một chàng thanh niên tốt.

Về phần ba mẹ ruột của Đường Đường là ai, ông không tiện lắm miệng, để Đường Đường chính miệng nói với Tưởng Thành Duật thì hơn.

Ông lão móc túi thuốc từ trong túi quần ra: “Cháu xem này, đây là số thuốc ông phải uống trong 1 ngày, sau lần phẫu thuật trước đó, ông vẫn luôn phải dùng thuốc, cách một thời gian lại đến bệnh viện kiểm tra. Tháng trước ông phải thương lương với bác sỹ mãi cậu ta mới cho điều trị tại nhà. Kỳ thực Đường Đường không cần giấu diếm ông, ông cũng sớm đoán được thời gian của mình chẳng còn bao nhiêu, hiện tại sống được 1 năm quý một năm, sống được 1 tháng quý một tháng. Ông không biết việc Đường Đường không nhận lời cháu, có phải vì giờ con bé không có tâm tình yêu đương hay không. Vậy thì Tiểu Tường mong cháu có thể chờ con bé một thời gian, xem như ông nội nhờ cháu.”

“Ông nội, ông đừng nói như vậy.” Tưởng Thành Duật cầm bình thuốc, bao nhiêu lời muốn nói đột nhiên như chiếc xương mắc ở cổ họng.

Trong gió biển đều là vị mặn chát….

---

“Cắt!”

Không có Tưởng Thành Duật và Triệu Trì Ý ở trường quay, mọi cảnh đều tiến hành thuận lợi hơn.

Chẳng mấy đã hoàn tất công việc. Chạng vạng tối, việc quay phim buổi chiều kết thúc. Hiện giờ chỉ còn 2 cảnh quay vào ban đêm.

Trợ lý nhân dịp cả đoàn đang nghỉ ngơi, lấy hoa quả và cơm hộp cho Thẩm Đường.

“Chị Đường, hoa quả trong hộp xanh là Tưởng tổng gửi tới, còn hộp màu hồng này là Triệu tổng gửi tới. Em xem qua rồi, bên trong đều có 6 loại hoa quả, đoán chừng đều mua từ cùng một tiệm. Chị muốn ăn cái nào?”

Thẩm Đường: "..."

Cô bỗng nhiên không cảm thấy đói bụng.

Ngay tại lúc cô trợ lý đang bối rối nhìn 2 hộp hoa quả không biết xử lý thế nào thì Trần Nhất Nặc đi tới.

“Chị Đường, em mang qua kia lựa ra những loại quả chị thích nhé.” Trợ Lý biết ý ôm hai hộp đồ đi ra.

Thẩm Đường vặn bình nước ra uống, cô và Trần Nhất Nặc ngay từ đầu đã định không thể chung sống hòa hợp, nhưng mà từ trước đến nay tính tình Thẩm Đường lãnh đạm, biểu lộ với người khác luôn rất nhạt.

“Cô Thẩm.”, Trần Nhất Nặc ôm tập kịch bản trên tay, nói với người khác là tìm Thẩm Đường tập lời thoại. Kịch bản trong tay sớm đã bị cô nàng vô thức cuộn thành ống.

“Em đã biết quan hệ giữa chị và ba em rồi.”

Thẩm Đường nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, tiếp tục uống nước.

Một ngày một đêm trôi qua, Trần Nhất Nặc vẫn không tài nào tiếp nhận được sự thật ba đã kết hôn trước đó, còn có một đứa con gái.

Từ nhỏ, trong mắt người khác cô đã là một tiểu công chúa, là một ngôi sao nhí nổi tiếng, được người người ngưỡng mộ, là hòn ngọc quý trên tay ba. Trần Nam Kình dù đi đâu cũng mang theo đứa con gái ông hết mực cưng chiều, yêu thương. Chính là cô - Trần Nhất Nặc.

Nhưng may mắn hơn chính là, ba mẹ luôn vô cùng ân ái, phụ thân phong độ ngời ngời, tài năng lại mỹ mạo, chưa từng truyền ra bất kỳ chuyện xấu nào, luôn tình cảm, chung thủy với mẹ như cặp vợ chồng son.

Nhưng tối hôm qua, cuộc sống như mộng ấy, toàn bộ đều vỡ nát.

Bên bờ biển, ba nói với cô, cô và Thẩm Đường đều là con gái ba, ba đều yêu thương cả hai như nhau. Cảm giác từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục cùng lắm cũng chỉ đến thế.

Thẩm Đường không muốn lãng phí thời gian, nhàn nhạt cắt ngang: “Không có chuyện gì, vậy tôi đi tìm Cố Hằng tập thoại đây.”

Trần Nhất Nặc hoàn hồn, vội vàng nói: “Hôm nay mẹ chị đến bệnh viện, ép mẹ em phải xin lỗi chị.

Thẩm Đường không ngạc nhiên, đây quả là tác phong của Tiêu Chân: “Cô muốn nói cái gì?”

Trần Nhất Nặc lúc này mới bối rối lên tiếng đề nghị: “Mẹ em bị đả kích không nhỏ, hôm qua bà phải ở lại bệnh viện thức trắng cả đêm, hiện giờ tinh thần có hơi suy sụp, em có thể thay mẹ xin lỗi chị không?”

Thẩm Đường chậm rãi đổ nước ra cốc, đó là một chiếc cốc pha lê trong suốt, trà này là trà giải nhiệt ông nội đích thân đun cho cô.”

“Chuyện của tôi và họ, cho đến giờ chẳng liên quan gì đến cô hết.”

Điểm này Trần Nhất Nặc vẫn luôn rất cảm kích Thẩm Đường, rõ ràng có vô số cơ hội, chỉ cần Thẩm Đường muốn nói, cô nhất định không đến bây giờ mới biết.

Thẩm Đường lại nói: “Ngoài ra, chuyện của tôi và họ, cô cũng đừng dính vào.”

Trần Nhất Nặc dùng sức siết chặt cuốn kịch bản trong tay: “Mẹ em và ba vừa ầm ĩ một trận, nếu không phải bất đắc dĩ em cũng không muốn làm chị khó xử.”

Thẩm Đường dứt khoát nói: “Nợ nần giữa tôi và mẹ cô, so với cô nghĩ còn nhiều hơn rất nhiều. Về sau tôi sẽ từng chút từng chút một tính toán sòng phẳng với bà ta. Trong mắt cô bà ta đáng thương hại, nhưng trong mắt tôi lại chẳng đáng nhận được một phân đồng tình. Cô chỉ thấy được người mẹ thức trắng một đêm chăm sóc ông anh họ của cô, nào thấy được tôi kém chút nữa bị bóp cổ chết trong tuyệt vọng.”

Trần Nhất Nặc cắn môi: “Xin lỗi.”

“Tôi với cô chẳng nợ nần gì nhau. Cô không cần xin lỗi.”

Trần Nhất Nặc nhắm mắt nói: “Cô Thẩm, lần này xem như nể mặt ba, chi đừng so đo với mẹ em được không, em thay mặt mẹ thành khẩn nhận lỗi với chị, viết tay lời xin lỗi công bố lên mạng xã hội cũng được. Giờ trong nhà em gà chó không yên, em sợ ba và mẹ sẽ nảy sinh mâu thuẫn.”

Thẩm Đường khom lưng cầm tập kịch bản quay người đi về hướng trợ lý, đưa cái cốc để cô bé cất đi.

Điện thoại của cô khẽ rung lên, là [Lãng tử lang thang tìm giường đôi] gọi đến.

“Lúc nào kết thúc công việc. Xong việc tranh thủ thời gian về luôn đi.”

Thẩm Đường nghe thấy âm thanh chơi mạt chược: “Anh đang ở đâu?”

“Đang ở nhà em chơi mạt chược với ông nội, Tưởng tổng và Triệu Tổng cũng đang ở đây.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play