Editor: Thỏ Ngọc
Lâm Sơ Tinh đỡ cây thang, ánh mắt dừng trên cuốn truyện anh đang cầm, lớp bìa bên ngoài vô cùng quen thuộc, mí mắt cô nhịn không được giật lên hai lần.
Lâm Sơ Tinh cắn đầu lưỡi, biểu cảm trên mặt nhìn anh không chút thay đổi: "Tớ không có"
Từ Trì vẫn cười đắc ý, tay phải cầm góc giấy lật vài trang, thản nhiên hỏi: "hai người họ, ai công ai thụ?"
"........ "
Lâm Sơ Tinh buông đầu lưỡi vừa cắn xuýt ra máu, cau mày định phản bác thì cửa kính phía sau bị đẩy ra.
Cô vô thức quay đầu lại, đập vào mắt là vài nam sinh đang đứng trước cửa.
Chu Nhất Dương đứng giữa đám người, mái đầu cạo trọc bóng loáng dưới ánh nắng, cậu đưa tay ra xoa xoa: "A trì, có đi chung không, Đại Phi đang ở bên kia chờ kìa."
Nói xong ánh mắt cậu nhìn xung quanh Từ Trì bên cạnh là một thiếu nữ, giọng điệu không đứng đắn cười nói: "Đừng có nói là thấy em gái nhỏ xong cái đi không nổi nữa nha?"
Nghe vậy những người khác cũng bật cười.
Từ Trì nhướng mi, giơ tay đập thẳng cuốn sách vào Chu Nhất Dương: "Câm miệng chó cậu lại."
"Fuck, cậu được lắm." Chu Nhất Dương nhặt quyển sách lên nén qua, trợn mắt nhìn anh.
Từ Trì thu hồi tầm mắt, lấy ví móc ra tờ hai mươi NDT, tiến vài bước đưa cho chủ tiệm: "Khỏi thối."
Ngay sau đó, anh quay đầu lại nhìn cô gái nhỏ đang đứng kế kệ sách, thu hồi bộ dáng cà lơ phất phơ vừa nảy, tươi cười nói: "Lớp trưởng, nhờ cậu chút"
Lâm Sơ Tinh ngẩng đầu lên đáp: "Hả? "
"Buổi chiều, xin nghỉ phép dùm tớ"
Anh nói lời tự nhiên, không nghe ra cảm xúc gì: "Chừng nào rảnh bao cậu uống trà sữa."
"Ai nói tớ muốn cậu....." bao trà sữa
Lời còn chưa nói xong, Từ Trì đã mở cửa bước ra ngoài, nhập bọn cùng rời đi với đám nam sinh đang đợi bên ngoài, tiệm sách chật hẹp bỗng chốc thoáng hơn.
Lâm Sơ Tinh ngơ ra, bà đây đồng ý với cậu lúc nào vậy?
*****
Tiết đầu của buổi chiều là lịch sử.
Giáo viên từng là giảng viên tại đại học Bình Thành, kì cựu trong ngành có nhiều kiến thức cùng nhiều kinh nghiệm giảng dạy, đứng lớp cũng không giống các giáo viên khác cái gì cũng dựa vào sách, thế nên một tiết sử chưa kịp nghe giảng hết đã qua đi nhanh chóng
Lâm Sơ Tinh và các bạn học tranh thủ 10 phút giải lao đến WC, đang còn đợi ở ngoài thì nghe kế bên có vài nữ sinh, nói không lớn cũng không nhỏ chỉ vừa vặn lọt vào tai cô: "Ê, tớ nghe mấy người khác truyền tai nhau, học sinh mới chuyển trường ở lớp A5 đang theo đuổi Phương Nhụy, cũng không biết có thật hay không nữa."
Nữ sinh mặc váy trắng bên cạnh tám chuyện lại: "Đợt trước lúc Trương Dĩ Tắc tỏ tình Phương Nhụy, tớ còn nghe nhỏ đó nói cao trung không yêu đương mà?"
"ủa chứ bộ không phải chê Trương Dĩ Tắc xấu à" Nữ sinh tóc ngắn khinh thường cười đểu một cái: "Còn giả bộ thanh cao, đám Sở Hân Hân của lớp mình cũng không ưa nó lâu rồi."
Vòng vo một hồi cuối cùng có người đem câu chuyện trở lại chủ đề này: "Túm cái quần lại, Từ Trì tới đây để theo đuổi nó hả?"
"Chắc là vậy á. "
Đám nữ sinh chờ bạn bè xong, kéo tay nhau ra ngoài: "Lúc trước hình như có người thấy Từ Trì đưa Phương Nhụy về nhà mà"
"haisss miệng đời cũng không biết có thiệt không"
Tiếng nói chuyện rôn rã ngày một xa, Lâm Sơ Tinh chà xát cổ tay, đứng ngẩn người một bên.
Nữ sinh cùng cô đến WC vừa ra, rửa xong tay thì đem nước phẩy phẩy vào mặt Lâm Sơ Tinh: "sao như người mất hồn vậy?"
Cô lau đi nước trên mặt nhẹ giọng nói: "Không có gì, đi thôi sắp vô học rồi."
Vừa dứt lời, một trận chuông reo to kéo tới bên tai.
Hai người hơi sửng sốt, sau đó vắt chân lên cổ chạy về lớp.
Vừa đặt mông xuống chỗ ngồi, giáo viên Vật Lý cầm giáo án bước vào, nhìn đông ngó tây một đám học sinh đang nằm gục trong lớp rồi cười nói: "Hình như thầy đi nhầm chỗ thì phải, ở đây là phòng ngủ chứ phòng học gì nữa?."
Có nam sinh nói đùa theo lời giáo viên:"Thầy nói nhầm hết rồi, ở đây là viện dưỡng lão"
Người đàn ông hơi trẻ tuổi, cầm bông lau bảng cười cười: "thầy biết sau học kỳ này các em đều phân khoa hết, cũng có thể ở thời điểm hiện tại mỗi bạn đều ý thức được mình nên chọn khoa nào rồi."
"Nhưng người đời thường nói làm sư ngày nào gõ mõ ngày ấy, lúc thầy còn làm giáo viên đứng lớp các em, vẫn hy vọng mọi người nghiêm túc nghe thầy giảng bài, nếu không về sau lo là các em ---"
Tất cả học sinh đều cho rằng giáo viên trẻ tuổi đang ngâm trữ tình một lát, ai ngờ câu chuyện lại chuyển sang hướng khác: "Chỉ sợ cuối cùng không thể gặp được giáo viên nào đẹp trai như thầy."
Bên dưới vang lên một tràng cười, Lâm Sơ Tinh chống hai má, khóe môi không kiềm được cũng nhếch lên, những học sinh đang nằm dài ngáy ngủ trên bàn đều thức giấc, dụi dụi mắt, lật sách trên bàn ra.
"nếu đã dậy hết rồi thì vào tiết thôi" Giáo viên vật lý mở giáo án ra: "Lấy bài thi cuối kì một ra, thầy giảng lại cho các em nghe câu nâng cao cuối"
"Mặc dù câu này vượt ngoài giáo trình giảng dạy, nhưng trong lớp vẫn có bạn làm được, cách để giải cũng liên quan tới nội dung chúng ta đã học ở kì một"
Nói xong hết một tràng, ông nhìn xuống phía dưới: "Lớp trưởng, lên bảng viết lại hết các bước giải của em"
Lâm Sơ Tinh gật đầu, đứng dậy lấy bài thi đi tới bục giảng, cầm viên phấn trắng viết đáp án ngay ngắn.
...
Cô viết hết hơn phân nửa bảng đen, bên dưới dần phát ra tiếng thở hổn hển đầy kinh ngạc, Lâm Sơ Tinh như không nghe thấy, cẩn thận ghi lại bước giải cuối cùng.
Âm thanh phấn và bảng cọ vào nhau lúc thì trong trẻo lúc thì khiến người ta chói tai.
Chữ cuối cùng rơi xuống, Lâm Sơ Tinh buôn phấn quay về chỗ ngồi.
Giáo viên vật lý trở lại bục giảng: "Trong câu cuối này dùng định luật bảo toàn cơ năng để tìm độ cao giới hạn của một điểm, nói thẳng ra là chuyển động ly tâm và hướng tâm mà thầy hay nói... "
Học sinh ngồi hàng đầu say mê chép đáp án trên bảng, Lâm Sơ Tinh nghe giáo viên giải thích từng đáp án của mình thì buồn chán lôi truyện tranh từ hộp bàng ra đọc.
Cứ thế lật từng trang cho tới khi một tiết dài trôi qua.
Mỗi tiết học trôi qua đều có mười lăm phút giải lao, năm phút dành riêng để luyện các bài tập bảo vệ mắt.
Là một lớp trưởng, Lâm Sơ Tinh phải giữ nghiêm kỷ luật trong năm phút, vì khoảng thời gian này học sinh không được phép bay nhảy ngoài hành lang.
Thời điểm tiếng nhạc vang lên, Lâm Sơ Tinh rời khỏi chỗ ngồi bước tới, đứng ở hành lang của sau, ở mỗi phòng học khác lớp trưởng cũng đứng ở vị trí tương tự, vài người còn nhìn nhau cười bất lực.
Tiếng nhạc êm dịu quanh quẩn bên tai cô.
Lâm Sơ Tinh dựa vào lan can, thỉnh thoảng dùng ngón tay xoa xoa thái dương.
Có ai đó đang đi lên ở lối vào cầu thang, bóng người được ánh nắng phản chiếu trên tường, Lâm Sơ Tinh cụp mắt nhìn bóng đen đang ngắn lại, trong lòng đếm thầm.
Khi cô đếm tới số 12, một thân ảnh mặc áo xanh trắng xuất hiện trước mắt Lâm Sơ Tinh, phía sau còn kéo theo một đám người.
Cô ngẩng đầu lên nhìn thấy Từ Trì.
Khóe mắt anh dán băng cá nhân, dưới cằm có vết bầm nhẹ.
Cả hai đều bất ngờ
Từ Trì không nghĩ tới Lâm Sơ Tinh sẽ đứng ở đây, anh nhấc chân lên dừng khoảng một giây với bước xuống.
Chu Nhất Dương bị cái dừng ngang xương này chặn lại, suýt chút nữa bước hụt chân: "Fuck, Từ Trì mẹ kiếp cậu đi đường có nhìn không vậy? "
"Do cậu phản ứng chậm còn đi trách tôi?" Từ Trì quay đầu nhìn Chu Nhất Dương một cái thật sâu rồi mới tránh ra.
Lâm Sơ Tinh không hứng nghe họ nói chuyện, trước khi vào lớp còn tốt bụng nhàn nhạt nhắc nhở: "Diêm vương tới rồi kìa."
Diêm Vương tên thật là Trương Diêm, là tổ trưởng quản lý đồng phục của Bình Trung, bởi vì tính tình quá mức thẳng thắng, trung trực, ngày thường đều đem khuôn mặt đen tối nghiêm nghị, nên học sinh đều lén gọi ông là Diêm Vương.
Chu Nhất Dương trong tay ông ngậm biết bao nhiêu đắng cay ngọt bùi, nên không dám đứng lại quá lâu.
Trước khi đi, cậu bĩu môi, chỉ vào Lâm Sơ Tinh đang đi, nở nụ cười: "Mục tiêu mới? "
Từ Trì đút tay vào túi, khẽ nhướng mi,
"Liên quan cái rắm gì tới cậu"
(づ ̄ ³ ̄)づ(づ ̄ ³ ̄)づ(づ ̄ ³ ̄)づ