Editor: Thỏ Ngọc
Mùa đông bất chợt đến tuyết rơi dày đặc, đường phố cùng các con ngõ hẻm tại Bình Thành đều phủ đầy bông tuyết trắng xóa, tuyết rơi từng đóng trước lối vào phòng khám nhỏ góc phố, nam sinh vừa tan học nghịch ngợm đưa một chân vào đóng tuyết, nhưng chỉ được một nửa thì bị bạn bè xung quanh cười nhạo, khiến cậu xấu hổ rụt chân lại, không khỏi chửi thề một tiếng, cúi đầu phủi phủi tuyết còn dính trên chân.
Cùng thời điểm Lâm Sơ Tinh mang theo túi thuốc ra khỏi phòng khám, lúc đó mấy nam sinh vừa đi vừa xô đẩy. Tiếng cười của họ nhàn nhạt truyền tới.
Cô đứng trên bậc thềm, nhìn thoáng qua nơi có động tĩnh, sau đó thu hồi tầm mắt, mở ô trong tay, dửng dưng đi về hướng đối diện bọn họ.
Đế giày giẫm lên tuyết phát ra tiếng "sột soạt" chói tai. Vài bông tuyết đủ mọi hình dạng rơi từ bầu trời đêm đen xuống, người đi đường ai nấy đều quấn chặt từ đầu đến chân trong lớp áo ấm áp.
Ngoại trừ Lâm Sơ Tinh. Rõ ràng là mùa đông rét lạnh, nhưng cô lại mặc đồng phục mùa hè của trường, áo trắng xanh buông thõng khoác hờ trên vai, làm lộ cái cổ trắng nõn trơn bóng, khiến người ta chợt cảm thấy lạnh, trong nháy mắt.
Lâm Sơ Tinh nhìn tin nhắn trên điện thoại, nhóm lớp đã thông báo chỗ ngồi trong thi cuối kỳ, cô cụp mắt nhìn qua từng hàng, ngay phía dưới tìm được phòng thi và chỗ ngồi của mình. Lâm Sơ Tinh không chú ý xung quanh, nên không biết việc người đi đường qua lại đều nhìn cô.
Cuối phố là ngã ba, rẽ trái là hẻm nhỏ, ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn cũ nát soi rõ từng bóng dáng mờ ảo bên trong.
Lâm Sơ Tinh chậm rãi bước tới giao lộ, từ trong ngõ nhỏ đi ra năm sáu người, tất cả đều mặc quần áo xe máy, một vài người ở ven đường hút thuốc, nam sinh đứng sau đám người hét lớn vào trong ngõ: "lão tam, cậu xuống tay chú ý một chút, đừng có mẹ nó khiến thằng đó xảy ra chuyện!"
Giọng nói nhỏ, từ trong hẻm truyền ra: "Biết rồi. "
Lông mi cô run lên, tay giữ chặt cán, hạ ô xuống một chút, bất giác tăng tốc độ, từ trong đám lưu manh, có kẻ đang đứng trước hẻm canh, thấy Lâm Sơ Tinh thì huýt sáo.
Chàng trai cao hơn đứng một bên bất ngờ đá một cái vào kẻ đang huýt sáo giọng điệu lạnh lùng: "mẹ nó ngậm cái miệng thối của mày lại cho cho lão tử được không??"
"Vâng, vâng, vâng, anh Diệc nói phải."
Trong đám người có tiếng cười truyền ra, Lâm Sơ Tinh không dám ở lại lâu hơn, mím môi bước càng nhanh về phía trước, sau khi rẽ vào một góc, đi được vài bước, cô dừng lại, vô thức cầm chặt cán ô, đoạn hội thoại vừa nghe lại hiện lên trong đầu, theo bản năng nhìn lại đã không còn thấy đầu con hẻm. Trong lòng Lâm Sơ Tinh trùng xuống.
Điều này có được tính là cô thấy chết không cứu không?
Lâm Sơ Tinh ngồi xổm ở góc tường, đợi người đi đường khuất bóng, cô quay lại đầu con hẻm, nhờ ngọn đèn đường lờ mờ bước vào.
Bên trong toàn là rác, đủ mùi chua, tanh nồng nặc, mặt đất đầy vũng nước, Lâm Sơ Tinh đi từng bước nhỏ, giọng nói không dám lớn tiếng: "Có ai ở đó không?"
Không ai trả lời.
Mùi hôi thối khó chịu xộc lên cho mũi, khiến Lâm Sơ Tinh phải bịch mũi lại, đá váo cái lon bên cạnh rồi tiếp tục đi vào, vừa rẽ qua một góc thì đã nhìn thấy có người đang dựa vào thùng rác phía trong.
Cô cầm điện thoại đứng đó, giọng nói rơi vào tai nhẹ như nước: "anh có bị sao không ?"
Thiếu niên ngồi trên đất bẩn thỉu đầy bùn, chống một chân lên, cách tay đặc lên đầu gối cúi đầu nôn ra máu, Dường như bị nhìn thấy cảnh khốn đốn như hiện lại, nên giọng điệu không chút kiên nhẫn: "Không chết được"
Lâm Sơ Tinh không để ý tới lời nói sởn gai ốc đó, nhịp tim chậm rãi trở về như lúc đầu, bình tĩnh nói: "Đám người đánh anh đi rồi. "
Không biết cô đã nói gì sai, thiếu niên đang gục trên đất bổng ngẩng đầu nhìn Lâm Sơ Tinh, dưới ánh sáng mờ ảo, sự rũ rượi trong mắt anh khiến người ta khó bỏ qua được.
Lâm Sơ Tinh mím khóe môi, vươn tay lấy bịch thuốc từ trong túi ra, đi tới đặt dưới chân anh
Thiếu niên nhìn cô bằng ánh mắt lãnh đạm, anh đứng hình một giây khi thấy đồng phục học sinh trên người cô, lập tức quay đầu nhìn sang chỗ khác, lạnh lùng nói: "nhặt lại đi, tôi không cần"
Lâm Sơ Tinh cắn đầu lưỡi, ngồi xổm trước mặt anh, quan sát một hồi, sau đó đứng lên nói: "tôi đưa thuốc cho anh, không dùng thì cứ ném đi"
Không đợi anh trả lời, cô đã phủi tay đi, trước khi rẽ vào góc tường, Lâm Sơ Tinh nhìn anh, đột nhiên gọi: "này, quái vật thùng rác."
Thiếu niên theo tiếng gọi nhìn sang, trong mắt định thần lại vẻ tàn ác.
Lâm Sơ Tinh không quan tâm cho lắm, hờ hững nhún vai, cười nói: "Thuốc đắc lắm, anh đừng có vứt. "
"........"
Cô cũng không ở lại nữa, tiếng bước chân trôi đi trong hẻm nhỏ đến khi không còn nghe thấy gì nữa, sâu thẳm bên trong hẻm tối yên tĩnh trở lại.
Từ Trì dựa lưng vào thùng rác, ngẩng đầu nhìn bông tuyết đang rơi, xương cốt cả người đều kêu gào đau đớn. Điện thoại rơi sang một bên đang run lên "ù ù" hết lần này tới lần khác không biết mệt.
Anh cụp mắt liếc nhìn tên người gọi, ôm tia hy vọng cuối cùng để trả lời.
Đầu dây bên kia là giọng nói kìm nén tức giận: ""Hôm nay là sinh nhật 80 tuổi của ông nội, cho dù muốn quậy cỡ nào cũng nên kiềm chế một chút, về nhà ngay cho ba, Từ Trì, con
"Bốp-!"
Giọng nói của người đàn ông bị cắt ngang, chiếc điện thoại đắt tiền bị chia năm xẻ bảy nằm rải rác trên mặt đất.
Từ Trì đưa tay lau nước trên mặt, chống tay vào thùng rác đứng lên, đá bay cái lon dưới chân, khom người bước đi, chưa được hai bước đã quay người nhặt lại túi thuốc.
Từ Trì chưa bao giờ tưởng tượng được, trong một đêm đông lạnh giá như vậy, người mang lại chút ấm áp cho anh là người xa lạ mà Từ Trì chưa từng gặp.
Anh cười phá lên, chống tay vào tường bước ra ngoài.
Sau lưng anh, đống rác nép vào bóng tối đã không còn nhìn thấy.
-
Mùa đông dài lạnh lẽo lặng lẽ rời đi sau cơn mưa xuân, nhiệt độ ấm dần lên, băng tuyết cũng bắt đầu tan.
Bình Trung là trường trung học tư thục lớn nhất Bình thành, mỗi khi học kỳ mới bắt đầu, cổng trường lại đông đúc đồng phục học sinh xanh đen đang chen chúc nhau như cơn sóng.
"Sơ Tinh, cậu làm xong bài tập lão Trần giao chưa? " trong đám đông nữ sinh cột tóc đuôi ngựa vẻ mặt đưa đám nói chuyện với thiếu nữ đang nhìn xuống điện thoại: "Khó chịu thật, nghỉ lễ có mười ngày, mà giao cả đống bài tập. "
Nghe vậy, Lâm Sơ Tinh cười tủm tỉm, cất điện thoại vào trong túi, vẻ mặt vẫn nhàn nhạt: "Nếu cho cậu nghĩ một năm, chắc chắn cậu sẽ không làm bài tập."
"Ai nói ? " Hứa Nhu nắm lấy cánh tay Lâm Sơ Tinh, hùng hổ nói: "Không dấu gì cậu chứ, cho tớ nghĩ mười năm tớ cũng không có ý định làm bài tập."
"......."
Phòng học lớp 10A5 vẫn ồn ào như cũ, đám nam sinh nào là ngồi chơi game nào là bàn về tựa game mới phát hành vào dịp tết nguyên đán, hay chuyện giải nghệ của người nổi tiếng nào đó, còn có bộ móng mới làm của các nữ sinh, cuốn tạp chí mới mua, vài quyển tiểu thuyết ngược tâm khiến người ta khóc sướt mướt.
Lâm Sơ Tinh và Hứa Nhu ngồi ở tổ một, bàn ba từ dưới đếm lên, cạnh cửa sổ hướng ra sân bóng rổ, Thông thường nếu trong lớp quá nhàm chán, Hứa Nhu hay thảo luận về mấy nam sinh, cách ăn mặc, đẹp trai ra làm sao, động tác đúp bóng ngầu bao nhiêu.
Sau khi cả hai vào lớp không lâu. Chủ nhiệm Trần Nho Văn bước vào trên tay ông là bảng điểm học kỳ trước, thoáng thấy lớp ồn ào, ông gõ gõ trên bàn giáo viên, nhắc nhở: "mới qua một năm, mà như mấy năm không gặp nhau, có chuyện gì mà nói nhiều vậy? Nguyên cái hành lang có lớp các em là ồn nhất! "
"nhìn thành tích cuối học kỳ trước các em còn không ý thức được điểm của mình kém cỡ nào hả? Sắp lên lớp 11 rồi sao còn không học tính tự giác đi? "
Hứa Nhu ngồi ở dưới cong khóe môi không bằng lòng, nghiêng đầu ghé vào tai Lâm Sơ Tinh nói: "Lão trần hôm nay uống thuốc súng hay sao, mà nói chuyện lớn dữ vậy? "
Lâm Sơ Tinh dựa lưng vào bàn sau, nhét cuốn truyện xuống hộp bàn, dùng ngón tay lật ở cuối trang, nhẹ giọng nói: "cậu thấy có khi nào thầy nói nhỏ đâu" cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang đứng trên bục giảng: "nhưng mà hôm nay hình như tâm trạng thầy ấy không tốt thật. " ngừng một chút Lâm Sơ Tinh cười: "chắc do cậu chưa làm xong bài tập. . ."
Hứa Nhu: "....Cũng không phải ên tớ chưa làm bài tập."
"À." Lâm Sơ Tinh lại xem truyện tranh, giọng điệu vui vẻ: "vậy cho nên thầy ấy có nói lớn hơn nữa, cũng không lạ gì"
"........."
Ok cậu nói gì cũng đúng được chưa???
Đối mặt với bảng điểm , Trần Nho Văn đem chuyện thi cuối kỳ một ra, giáo huấn học sinh một trận, cuối cùng ông nhìn xuống, đầy nghiêm nghị nói: "Lớp trưởng, theo thầy tới văn phòng"
Bị chỉ tên, Lâm Sơ Tinh sửng sốt, một giây sau mới nhét cuốn truyện tranh vào balo, đứng dậy đi theo chủ nhiệm.
Ngay sau khi hai người rời đi, phòng học yên tĩnh bổng ồn ào trở lại, Trần Nho Văn Nghe tiếng động thì nhìn sang Lâm Sơ Tinh đang im lặng bên cạnh, trong lòng ông thở dài, học sinh điểm cao có khác.
Văn phòng của Trần Nho Văn Ở lầu 4, hầu hết các lớp trọng điểm đều là ông dạy, thế nên có văn phòng riêng trong trường. Sau khi tiến vào Trần Nho Văn Từ trên bàn lấy mẫu đơn đăng ký cuộc thi toán cho Lâm Sơ Tinh: "Trong tỉnh tổ chức cuộc thi "Cúp bát học" em xem chuẩn bị trước, tháng sau mở vòng loại một."
Lâm Sơ Tinh đứng cạnh bàn, ánh nắng chói chang từ cửa sổ chiếu vào cơ thể cô, đồng phục rộng thùng thình màu xanh trắng, càng tôn lên làn da trắng nõn của thiếu nữ.
Nghe vậy, cô nhận lấy tờ đơn đăng ký không có ý kiến phản đối: "Vâng ạ"
Trần Nho Văn đưa tách trà lên miệng, đôi mắt xuyên thấu dưới lớp kính. "Cho em luyện tập các cuộc thi nhỏ. Chờ tới lớp 12, thầy sẽ đề cử em thi quốc gia. Nếu em dành được giải, vào đại học Bắc Kinh không phải chuyện khó nữa."
Lâm Sơ Tinh mím khóe môi: " dạ, em cảm ơn thầy"
"Có nhiêu đây thôi, em về lớp đi" sau đó, Trần Nho Văn cầm xấp giấy kiểm tra trên bàn đưa cho Lâm Sơ Tinh: "mang về phát ra, lát nữa thầy cho làm sau"
"Dạ"
Lâm Sơ Tinh cầm lấy xấp bài kiểm tra, sau lưng có tiếng gõ cửa, khiến cô vô thức nhìn lại.
Trước cửa văn phòng, thiếu niên nép vào mép cửa, đeo balo vắt ngang một bên vai, mặc đồng phục Bình trung, khóa kéo mở ra, để lộ áo phông đen phía trong, bên trên in chân dung phóng đại, trái ngược hoàn toàn với khuôn mặt trắng. Tay áo xắn lên lộ ra cách tay gầy nhưng đầy rắn chắc, cổ tay buộc thêm sợi dây màu đỏ.
Hai mắt chạm nhau thiếu niên nhìn cô một cách không kiêng dè.
Lâm Sơ Tinh không để tâm cho lắm, thu hồi ánh mắt, giọng vẫn bình thản như trước: "thầy Trần, em xin phép về lớp."
"Khoan đã, chờ chút" Hai chân mày ban đầu dãn ra nay lại nheo lại, ông giơ ngón tay chỉ về phía cửa: "Kia là học sinh mới chuyển vô lớp chúng ta, em đưa em ấy về lớp trước đi, lát thầy qua sau. "
Lâm Sơ Tinh cắn đầu lưỡi, lễ phép gật đầu "Vâng Ạ" sau đó ôm kiểm tra thi, xoay người.
Thiếu niên đang dựa vào mép cửa không biết từ lúc nào đã đứng thẳng người, hai tay đút vào túi quần, lười biếng nhìn cô, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên.
" làm phiền, bạn học mới."
(づ ̄ ³ ̄)づ(づ ̄ ³ ̄)づ(づ ̄ ³ ̄)づ