Edit: Thỏ Ngọc

Giọng nói thiếu niên rơi xuống đều đặn, Lâm Sơ Tinh ngẩn đầu nhìn anh đáp: "Không phiền."

Sau đó ôm bài thi đi qua lướt qua người Từ Trì âm thanh vải dệch cọ sát nhỏ tới mức khó phát hiện, không khí xung quanh thoang thoảng mùi bạc hà. 

Cũng chẳng biết nó xuất phát từ ai. 

Từ Trì bất động tại chổ ba giây, lạnh lùng liếc nhìn Trần Nho Văn đang cúi đầu xem giáo án trong lòng cười nhạo một tiếng, thu hồi ánh mắt biểu tình vẫn như cũ, nhấc chân đuổi theo Lâm Sơ Tinh

Nói là theo kịp chứ thực tế vẫn là đi phía sau, cúi đầu nhìn cái bóng của cô, mỗi bước đi đều dẫm lên chúng

Ánh nắng chói chang chiếu vào hành lang, loang lổ bóng đen do lá cây phảng chiếu vào cơ thể cứng cỏi của anh.

Từ Trì đút hai tay vào túi, ngước mắt lên nhìn người trước mặt. Chân dài nhanh chóng bước đến cạnh cô, khóe môi cong lên, chậm rãi hỏi: "lớp chúng ta nằm ở đâu?"

Lâm Sơ Tinh không ngờ thiếu niên sẽ chủ động bắt chuyện với mình, có chút bất ngờ nên đại não cô loading một lát mới kết nối lại, quay đầu nhìn anh, trả lời: "Lớp ở lầu hai"

Từ Trì gật gật đầu. liếc thấy cô đang ôm sấp đề thi, tò mò hỏi: " cậu là đại diện môn hả?"

"Không phải"

"Vậy cậu cầm bài thi làm gì? "

Lâm Sơ Tinh cảm thấy câu hỏi này rất vớ vẩn nên không trả lời ngay, Cho tới khi hai người đến cửa cầu thang, chuẩn bị xuống lầu, cô mới lười biếng nói mấy từ.

"Tớ là lớp trưởng. "

Từ Trì đưa tay ngoáy ngoáy lỗ tai, Còn muốn nói thêm gì đó, nhưng thoáng thấy cô gái nhỏ yên lặng bước đi cũng nhanh hơn, đầu lưỡi anh lướt qua hàm răng dưới, nở nụ cười buông lỏng, cũng không nói thêm câu gì. 

Cửa sau của lớp A5 chỉ cách cầu thang hai bước. 

Nghe thấy tiếng ồn ào từ phòng học phát ra, Lâm Sơ Tinh dừng bước, quay lại nhìn thiếu niên đang đứng trước bậc thềm: "Cậu muốn ở đây đợi thầy Trần hay vào với tớ luôn?"

"Sao cũng được."

Từ Trì không để ý lắm đến vấn đề trình tự này, chân dài đi hết vài bậc thang, anh cúi đầu nhìn cô: "chuyện đó có gì khác nhau sao?"

"Không có ---"

Dứt lời, cô ôm bài thi đi thẳng vào phòng học, lát sau âm thanh của cô gái nhỏ từ trong phòng học truyền ra: "Bây giờ tớ phát bài thi, thầy Trần nói đợi lát nữa sẽ kiểm tra "

Nghe tới sắp làm bài kiểm, phòng học vốn ồn ào đột nhiên yên tĩnh hẳng. 

Từ Trì đứng phí ngoài hành lang, dựa vào lan can, khoác đồng phục xanh trắng, ánh mắt rơi nhẹ vào bóng dáng nhỏ nhắn trong phòng học qua cửa sổ đang mở, khóe môi anh chậm rãi nhếch lên.

Trong phòng học. 

Lâm Sơ Tinh phát xong bài thi, trở lại chổ ngồi, Hứa Nhu đang ngoái đầu ra sau nhiều chuyện cũng ngoảnh lại: "Lão Trần gọi cậu theo làm gì vậy? "

"là cái này nè"

Lâm Sơ Tinh đưa ra phiếu đăng ký dự thi "Cúp Bác Học", cô cúi đầu rút truyện tranh từ hộp bàn ra tiếp tục đọc, giọng nói nhẹ nhàng: "Cậu điền giúp tớ đi"

Hứa Nhu banh to mắt ra nói: "trời ạ, lại là toán thi đua nữa á, bộ lão Trần muốn bồi dưỡng cậu thành Chu Chiêu Dương tiếp theo hay gì"

Chu Chiêu Dương cũng là học trò do Trò Nho Văn chủ nhiệm, anh ta so với Lâm Sơ Tinh lớn hơn vài tuổi, lớp 11 năm ấy, Trực tiếp được tuyển thẳng vào đại học Bắc Kinh khoa toán, trong khi người ta đang vật lộn đau khổ đi trên cây cầu gỗ chật hẹp, thì Chu Chiêu Dương ngồi hỏa tiển bay thẳng qua bên kia bờ, đi trên con đường thuộc về riêng mình. 

Thời điểm cái tên quen thuộc được nhắc đến, đôi mi Lâm Sơ Tinh cụp xuống run lên vài lần, rồi giả bộ thờ ơ nói: "phải vậy không đó"

"Thì cứ cho là vậy đi" Hứa Nhu đang điền vào đơn đăng ký: "cùng lắm, trở thành Chu Chiêu Dương tiếp theo cũng không có cái gì xấu"

Đi trước một bước so với bạn bè cùng trang lứa trên con đường thành công là điều đáng ngưỡng mộ trong mắt bất kỳ ai. 

Trong mắt Lâm Sơ Tinh lúc này, có lẽ cũng vậy.

Không lâu sau khi phát bài thi, lớp học đã náo loạn trở lại. 

Với tinh thần cảnh giác nhiều năm xem Tiểu Hoàng Mạn trong lớp mà không bị bắt, giây phút nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lâm Sơ Tinh nhét truyện tranh vào hộp bàn, thản nhiên lấy bút tùy tiện vẽ vài đường ngang lên giấy. 

Điền xong bản đăng ký, Hứa Nhu trông thấy chủ nhiệm Trần Nho Văn mặt u ám dẫn một thiếu niên đi vào bằng cửa sau, Đến khi cô nàng nhìn mặt thiếu niên, nhịn không được la lớn một tiếng, vỗ vỗ vai Lâm Sơ Tinh, giọng vừa hạnh phúc vừa sợ: "Má ơi! Đó là giáo thảo của Tam trung Từ Trì mà! sao cậu ấy lại đến lớp chúng ta? "

Lâm Sơ Tinh ngước mắt nhìn nam sinh trên bục giảng hỏi: "ai vậy? "

"Từ Trì, giáo thảo của Tam trung, tớ còn tìm trên diễn đàn giáo thảo Bình Thành cho cậu xem ảnh đó."

Lâm Sơ Tinh xoay bút, ngắn ngọn nhớ lại hồi ức nhưng mà làm gì nhớ nổi. 

Trên bục giảng, lão Trần vỗ bàn, giọng điệu không được tốt cho lắm: "Đây là học sinh mới của lớp chúng ta, các em hoan nghênh một chút. "

Khán giả vỗ tay thưa thớt, vài nam sinh kết giao ngoài trường cũng nhận ra Từ Trìgiọng nói lẩm bẩm vang lên trong góc lớp: "Ủa đây là Từ Trì đại ca Tam trung mà, sao giờ chuyển tới trường chúng ta rồi? "

"Biết đâu à, lúc trước nghe nói cậu ta bị Trần Diệc kéo đàn em đập một trận."

"Tam trung ai cũng nghĩ cậu ta xuất ngoại, bà mẹ nó ai ngờ lại chạy tới trường chúng ta học "

Trần Nho Văn lấy tay vỗ lên bàn: "Trật tự, để bạn học mới giới thiệu về bản thân."

Nói xong ánh mắt tò mò của các nữ sinh chuyển sang lén lút đánh giá.

Lâm Sơ Tinh cũng không ngoại lệ, cô dựa vào bàn sau, tay phải quay bút, ngẩng đầu nhìn thiếu niên đứng bên mép bục bảng. 

Đồng phục trắng xanh khoác hờ trên vai anh, rõ ràng phong cách rất bình thường nhưng trông vô cùng bắt mắt. 

Từ Trì đảo mắt biểu thị không để tâm, tư thế lầm lì, giọng nói lười biếng, thiếu sức sống

"Từ Trì ---" Anh chỉ nói vỏn vẹn hai chữ sau đó không nói gì nữa. 

Cả lớp im lặng trong giây lát. 

Hứa Nhu nói nhỏ bên tai Lâm Sơ Tinh: "--- ủa vậy là giới thiệu rồi đó hả?"

Nói xong, cô nàng xoa xoa tay nhỏ cảm thán : "Quả nhiên, lớn lên đẹp trai đều có cá tính."

"........"

Lâm Sơ Tinh nhớ lại câu hỏi ngu ngốc của Từ Trì, trong lòng phun ra vài từ

---- cậu ta mà có cá tính cái rắm gì. 

Từ Trì ngồi ở hàng cuối tổ 4, phía sau đầy chổi lau sàng, thùng rác chỉ cách anh hai bước chân. 

Hầu hết học sinh ngồi ở đó đều là nhân vật tiêu biểu trong lớp, toàn hạng nhất --- từ dưới đếm lên. Ngoài việc thường xuyên có tên trong sổ điểm danh, thì họ luôn có mặt trong danh sách sử phạt được dáng trên thông báo dưới lầu.

Trần Nho Văn trong tiềm thức muốn tách biệt anh với những học sinh ba tốt của lớp này.

Tiếc là ông đã đánh giá thấp sức ảnh hưởng nhan sắc của Từ Trì. 

Ngay khi tiết học buổi sáng kết thúc, tin tức Từ Trì giáo thảo Tam trung chuyển tới lớp A5 Bình trung đã lan truyền khắp cả trường, Có mấy anh em chơi thân với Từ Trì còn cố ý thừa dịp nghỉ trưa từ lầu trên xuống tìm anh. 

Ba bốn người đứng ở hành lang cửa sau lớp học, trong đó chỉ có Từ Trì mặt đồng phục. 

Anh dựa lưng vào lan can, mặt mày lớn lên rất đẹp trai, tùy tiện cười cũng khiến con tim nữ sinh đập loạn xạ.

Lâm Sơ Tinh có thói quen không ngủ trưa, lật truyện tranh ra xem, bên ngoài Hứa Nhu vội vàng đi vào ngồi ngay chổ trống trước mặt cô: " nóng nóng nóng, Sơ Tinh cậu biết hồi nảy tớ đi WC nghe được chuyện gì không?"

“Chuyện gì?” Lâm Sơ Tinh mí mắt cũng chưa nâng. 

''Là vậy nè tớ nghe bạn học lớp kế bên nói Từ Trì chuyển tới đây là để theo đuổi Phương Nhụy lớp cậu ấy" Hứa Nhu uống miếng nước sau đó tiếp tục nói: "ngoài ra, tớ còn nghe kể là, Từ Trì vì không muốn gây thêm rắc rối cho Phương Nhụy nên mới không trực tiếp chuyển vào A4"

"Uiss dù sao thì Phương Nhụy trong mắt giáo viên là học trò ngoan có thành tích tốt."

Lâm Sơ Tinh cười nhạo, đóng truyện tranh: "Sao tớ lại thấy cậu ta thuộc loại ma vương luôn áp chế người khác."

Ngay trong buổi sáng hôm đó Lâm Sơ Tinh được biết rất nhiều tin đồn về Từ Trì khi còn ở Tam Trung, tất cả đều nhờ công lao từ mấy cuộc trò truyện của Hứa Nhu với nam sinh bàn dưới.

Phú nhị đại, ngang tàng, kiêu ngạo, đánh nhau, gây chuyện là những thứ như cơm bữa.

Giáo viên Tam trung đều không thể làm gì cậu ta, tất cả vì có vài dãy phòng học của trường do ba cậu ta tặng.

"Tớ không nghĩ cậu ấy là loại người chuyển trường vì tình yêu. "

Nói xong Lâm Sơ Tinh nhét truyện tranh đã đọc xong vào ngăn kéo, đứng dậy liếc qua cửa sau, ở đó không có ai. 

Cô lấy điện thoại bỏ vào túi: "Tớ đi mua sách, cậu đi chung không? "

"Đi chứ đi chứ" Hứa Nhu đứng dậy đặt cốc nước trên bàn: "cậu lấy điện thoại dùm tớ, lát ra ngoải cọ võng cày nốt hai tập phim hàn"

[蹭網: để ám chỉ người sử dụng kết nối Internet của người khác (có hoặc không có sự cho phép) nói thân quen là sài mạng chùa đó.]

"Ok Ok "

Hiệu sách trước trường học, cửa hàng không lớn, nhưng nếu đông người một tý, nhúc nhích người cũng rất khó khăn. 

Lâm Sơ Tinh là khách quen ở đây, bộ Đam Mỹ "Tiểu Hoàng Mạn" mà cô đang đu gần đây cũng do chủ tiệm giới thiệu. 

Cửa hiệu tuy nhỏ nhưng sách bên trong rất phong phú 

Trên dưới 5000 quyển, từ lớn tới nhỏ như hạt đậu

Mọi thứ đều có. 

Hứa Nhu nghĩ bên trong đông người nên không vào cùng, cầm điện thoại kết nối internet, cô nàng ngồi lên cái ghế gỗ nhỏ cạnh cửa, 

Giờ nghĩ trưa cửa hàng không có ai, bà chủ cũng không có, chỉ có ông chủ đang ngồi ở quầy. 

Sau khi Lâm Sơ Tinh chào hỏi người đàn ông, trực tiếp đi tới khu truyện tranh. 

Mấy quyển mới ra đặc ở tầng cao nhất 

Rất dễ thấy nhưng lại ngoài tầm với của cô. 

Lâm Sơ Tinh đưa chân nhón nhón vài cái, nhưng chỉ mới chạm vào bìa sách, tiếng móng tay cào có chút chói tai. 

Cô khẽ cau mày, đưa tay lên xoa xoa lỗ tai, kéo ống tay áo đồng phục xuống, đi ra phía sau tìm thang. 

Tới khi cô quay lại, một thiếu niên đang đứng ở vị trí vừa nảy, dựa vào giá sách, đầu cúi gằm, trên tay là quyển truyện cô định lấy. 

Từ Trì chú ý tới cái nhìn của Lâm Sơ Tinh, anh hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm nhau, Từ Trì cầm quyển truyện lắc lắc trước mặt cô

Ngay sau đó lại nhìn cô lần nữa, như thể đang biết bí mật thú vị của Lâm Sơ Tinh, anh cười như không cười hỏi

"Cậu thích thể loại truyện này?"

 (づ ̄ ³ ̄)づ(づ ̄ ³ ̄)づ(づ ̄ ³ ̄)づ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play